Đọc truyện Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt – Chương 42
CHƯƠNG 42
Phó Thư cũng từng nghiên cứu “thụ” là thế nào, khi đó y chạy tới hỏi Ninh Duệ, người kia đang tao nhã ngồi sửa móng, nghe xong chỉ cười nhạt: “Ta chưa từng làm thụ.” Tiếu lý tàng đao, giống như Phó Thư vừa nói gì vũ nhục hắn vậy.
Ninh Duệ chưa từng làm thụ, Phó Thư nghe vậy liền thấy yên tâm, vỗ vỗ ngực nghĩ, quả đúng là Ninh Duệ của mình! Hừm… Cảnh Hoàng chắc chắn là thụ, nhưng Phó Thư không đủ can đảm tới hỏi, đối với Triệu Cảnh Hoàng, Phó Thư thật sự là vừa ghê vừa sợ. Kiếp trước tên kia phải gặp bác sĩ tâm lý chán chê rồi mới có thể sống như người thường, Dung Cửu Châu đắc tội hắn đúng là tội vạ tám đời.
Không ngờ Triệu Cảnh Hoàng lại chủ động tìm y, hỏi thẳng: “Ngươi với Phượng Hữu Hoài tiến triển tới đâu rồi?”
Phó Thư cười gian: “Thập nhất là cậu của ngươi phải không, vậy ta giờ là..”
“Mợ?” Triệu Cảnh Hoàng nhướn mày, phọt ra một tiếng, Phó Thư nghe xong lập tức đen mặt.
“Đúng rồi, Cảnh Hoàng, ngươi làm gì Dung Cửu Châu rồi?”
“Còn có thể làm gì nữa, phụ hoàng ép ta phải ném hắn cho Khinh Cuồng rồi.”
“Khinh Cuồng?” Phó Thư đơ người, kiếp trước trong đám bọn y có một kẻ là Tô Khinh Cuồng, là người dễ nhìn nhất, cũng là người yêu nghiệt nhất, không biết xấu hổ nhất.
“Nga, ngươi còn chưa gặp hắn phải không, chắc giờ này cũng sắp tới rồi.”
Phó Thư hoan hỉ một trận, quan hệ của y với Khinh Cuồng cũng rất tốt, lại có bạn rồi!
Triệu Cảnh Hoàng tìm Phượng Hữu Hoài nói chuyện riêng, ảnh vệ đều phải tránh đi, Phó Thư cũng không ngoại lệ.
Thập tam nói: “Bọn họ là minh hữu.”
“Ta biết, minh hữu của thập nhất rất nhiều.” Phó Thư giờ có thể thoải mái tự nhiên gọi Phượng Hữu Hoài bằng nhũ danh, giống như đã trở thành một phần quá khứ của người kia, nghĩ nghĩ, Phó Thư bất giác bật cười, không khác gì một tên ngốc đang yêu.
Thập tam gật đầu: “Nếu không, với cái kiểu trị quốc của thái thượng hoàng, Phong Lôi chả đã tan đàn xẻ nghé từ lâu rồi. Triệu Cảnh Hoàng trong tay có thực quyền, nhưng thái tử Chiêu Vân lại là tứ hoàng tử, ta cũng không hiểu vì sao bệ hạ lại đặt cược vào tên kia nữa.”
Phó Thư hếch mũi nói: “Vì tên kia cùng loại với ta chứ sao!” Nghĩ nghĩ xong bồi thêm, “Trước đây Cảnh Hoàng là tên vô dụng số một, ai ngờ giờ lại là kẻ lợi hại nhất.”
Thập tam thở dài: “Có trách thì trách ngươi đầu thai nhầm chỗ.”
Lời này không phải nói đùa, cha người ta là hoàng đế, không những thế còn là hoàng đế của quốc gia mạnh nhất trong cửu quốc, mà cha y chỉ là thân thích xa tít mù tắp của một vị quan viên, y cũng biết thân biết phận, nhưng dù gì y cũng có tình nhân hoàng đế, Phong Lôi dù không phải đại quốc, cũng được chú ý nhiều nhất.
Mà y có một chuyện nghĩ mãi không ra.
“Cha của Cảnh Hoàng là đại ca của thập nhất?”
Thập tam ho một tiếng: “Đúng.”
“Vậy tại sao Cảnh Hoàng lại là ngũ hoàng tử của Cảnh Vân Đế?”
Thập tam lại ho khan: “Vì người ta là phụ hoàng của hắn.”
Phó Thư nhăn mặt: “Cảnh Hoàng nói Triệu Ảnh là nghĩa phụ của hắn.” Nhưng mà… “Nếu Phượng Nhất Minh là cha Cảnh Hoàng, vậy thập nhất phải là thúc thúc của hắn, tại sao lại là cữu cữu được?” [Thúc thúc là họ cha, cữu cữu là họ mẹ].
Quan hệ loạn cào cào nha, Phó Thư không dưng được làm trưởng bối của Triệu Cảnh Hoàng, nhưng là nghĩ mãi vẫn không thông được đám rắc rối này.
Thập tam cười gượng: “Bởi vì… Bởi vì… Trẻ con nghe chuyện người lớn làm gì, sang bên kia ngồi!”
Cứ thế, vụ gia phả này bị xếp sang một bên. Triệu Cảnh Hoàng không lâu sau liền rời đi, Phó Thư cũng không có cơ hội hỏi rõ ràng.
Chớp mắt một cái, mùa xuân đã tới, mà mùa xuân của Phó Thư cũng đang dạt dào. Y cùng hoàng đế tình nồng ý đượm, mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào trôi qua.
Một hôm, hai người vừa chạm chạm chóp mũi vào nhau, một vật thể bay không xác định liền từ xà nhà phi xuống, lông nửa đen nửa trắng, kêu chít chít hai tiếng.
“Tiểu Chi!!!”
Phó Thư hoan hỉ ôm Tiểu Chi không rời tay, Phượng Hữu Hoài định chiếm tiện nghi cũng bị đá sang một bên ngồi xem y với Tiểu Chi ôn lại chuyện cũ.
Hoàng đế buồn bực, ra lệnh cho Tiểu Hoa ăn thịt Tiểu Chi. Mấy hôm sau, Tiểu Tông cũng qua kỳ ngủ đông trở về, Dưỡng Tâm Điện trở nên vô cùng náo nhiệt, trừ thập tam ghét động vật cả ngày đen mặt.
Phó Thư muốn đi chơi xuân, hoàng đế không chịu. Bởi vì, Phó Thư nói muốn đi xa xa chút, hoàng đế không có thời gian đi cùng y, y liền nói có Tiểu Chi đi cùng là được rồi, hoàng đế liền trầm mặt xuống, Phó Thư đành phải yên lặng giả làm chim nhỏ nép dưới cánh hoàng đế.
Phó Thư cũng rất muốn phân ưu cùng hoàng đế, nhưng lực bất tòng tâm, chưa kể tới việc y bó tay trước đống chữ như giun với dế, chỉ cần bốn tiếng “quốc gia đại sự” cũng đủ để Phó Thư tránh xa trăm dặm. Thập tam ngược lại, rất ra dáng vợ hiền của hoàng đế, mấy thứ tấu chương đơn giản y có thể bắt chước chữ của hoàng đế mà phê duyệt. Loại ảnh vệ giỏi cả văn lẫn võ này đúng là truyền thuyết a, ảnh vệ toàn năng như thập tam, nếu không phải xuất thân nghèo khó, lầm vào tà đạo, hẳn giờ cũng đã gây dựng được sự nghiệp lớn. Nhưng thập tam lại nói, cuộc sống hiện giờ rất được, nếu phải trở lại trước kia, cả ngày đánh đánh giết giết, đi đâu cũng bị đám chính đạo bám đuôi, hắn thà đi đầu thai còn hơn.
Thập tam lại theo lệ thường đi uống hoa tửu, mỗi lần như vậy, Phó Thư lại tranh thủ nơi buôn ta hóng về thập tam, nào là người trưởng thành rồi, cũng nên sinh một đứa, nghĩ tới tiểu thập tam, Phó Thư liền cười ha hả, nếu thật sự có tiểu thập tam, y sẽ lao vào sờ sờ xoa xoa mặt nó, cho tới lúc nào véo được hai miếng thịt ra thì thôi.
Mồng hai tháng hai, Dưỡng Tâm Điện lại đón tân khách, lần này không phải là thiên hoàng quý tộc, mà là một đám giang hồ. Phó Thư chỉ biết có một người trong số đó, Tô Khinh Cuồng.
“Khinh Cuồng!!!” Bề ngoài người kia cùng kiếp trước giống hệt nhau, Phó Thư kích động tới rơi nước mắt, phi thân qua.
Tô Khinh Cuồng khẽ né, Phó Thư chụp ếch, người kia dùng mũi chân di di lên người Phó Thư, cười quyến rũ: “Bản công tử mà cũng dám ôm? Hả?”
“Ô ô…” Phó Thư bị dẫm tới không nói được thành câu, tay chân khua loạn xạ.
“Khinh Cuồng, không được vô lễ.” Có người lên tiếng, giọng nói lạnh như băng, phiêu hốt trong không trung như một trận lãnh phong.
Phó Thư gian nan quay đầu nhìn, thấy một nam tử đứng thẳng, bạch y thắng tuyết, trước mắt liền sáng ngời, lần đầu gặp kẻ mặc quần áo còn trắng hơn Tịch Kiến Trăn! Đăng bởi: admin