Đọc truyện Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt – Chương 15
CHƯƠNG 15
Nghe xong mấy câu này, Phó Thư liền ngã oạch xuống cạnh chân Phượng Hữu Hoài.
Y rất nghiêm túc, đen sì mặt cố gắng tự hỏi về độ chân thật của lời Tịch Kiến Trăn nói – hy vọng là giả, nếu không những nương nương trong hậu cung quả thật là bi kịch, nhưng y cũng hy vọng là thật, tuy rằng như vậy thì chính mình mới là kẻ bi kịch…
Nhớ lại, lúc y bán *** chạy loăng quăng trên núi, Phượng Hữu Hoài nhìn y tới ngây người. Nhất thời, hình tượng anh minh thần võ thánh khiết vĩ đại của Phượng Hữu Hoài hoàn toàn tan vỡ, thay vào đó là hình ảnh đại thúc xấu xa bỉ ổi.
Lắc lắc đầu xua mấy suy nghĩ khó đỡ của mình đi, Phó Thư đứng lên, gặp Phượng Hữu Hoài đang nghi hoặc nhìn, liền cười ngu: “Bệ hạ, Tịch tiên sinh đạp thuộc hạ rơi xuống, giờ thuộc hạ lại lên trên liền a.” Vừa nói vừa nhanh chóng té khẩn, nhún một cái nhảy thẳng lên xà nhà, cách hoàng đế xa thật xa.
Tịch Kiến Trăn thấy vậy cười ha hả, phi thân xuống, tà mị cười với Phượng Hữu Hoài: “Tiểu ảnh vệ của ngươi sợ ngươi rồi.”
“Ngươi nói gì với hắn?” Phượng Hữu Hoài nhíu mày, vừa rồi tập trung xử lý chính vụ, không nghe được hai người nói những gì.
Tịch Kiến Trăn ái muội cúi xuống, ghé vào lỗ tai người kia: “Nói ngươi thích nam nhân a… Ngao!” Bụng lập tức được Phượng Hữu Hoài tặng cho một quyền, Tịch Kiến Trăn đau tới mức mặt còn trắng hơn quần áo.
“Ngươi chết đi.”
Phó Thư núp trên xà nhà nghe vậy liền thò đầu xuống hóng hớt, mà bên cạnh, Tiểu Chi thấy Tịch Kiến Trăn kêu ầm lên cũng sung sướng vểnh tai.
Một người một chuột y như nhau, Phượng Hữu Hoài cười cười: “Phó Thư, lại đây.”
Phó Thư chần chừ nửa giây, cuối cùng đành rón rén tới gần.
“Vừa rồi ngươi nghe thấy gì?”
“Thuộc hạ cái gì cũng chưa nghe.” Phó Thư lắc lắc đầu.
Tịch Kiến Trăn xoa bụng, nói: “Vậy ta đành nói lại, thập nhất thích nam nhân, đương nhiên không… Ngao ô!”
Phượng Hữu Hoài tiếp tục thưởng cho tên kia một chưởng bay thẳng vào góc nhà.
Bị tiểu nhân “Phỉ báng”, Phượng Hữu Hoài vẫn thản nhiên mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói: “Cho nên ngươi sợ ta, trốn đi?”
Phó Thư lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy ngươi kỳ thị ta sao?”
“Sao có thể! Xu hướng tính thủ bình đẳng nha!”
Nụ cười tựa xuân phong của Phượng Hữu Hoài đột nhiên trở lên lạnh lùng, làm cho Phó Thư run rẩy, “Cho dù ta thích nam nhân, cũng không phải cứ nam nhân là thích, ngươi không phải lo.”
Mặt Phó Thư trắng bệch, quẫn bách cúi đầu, ảm đạm thất thần.
Tịch Kiến Trăn lại lò dò bò tới, bất mãn nói: “Ngươi dọa hắn làm gì, thích nam nhân thì sao nào? Có gì đáng xấu hổ chứ. Phó Thư cũng không phải người ngoài, sẽ không đem chuyện của ngươi đi tám nhảm khắp nơi.”
Phượng Hữu Hoài hoàn toàn mất nhân quân phong phạm, cắn răng rít lên: “Phó Thư, ném hắn ra ngoài, ngươi cũng đi luôn.”
Tịch Kiến Trăn còn muốn nói, đã bị Phó Thư kéo ra.
“Tịch tiên sinh, ta thấy không nên xía vào chuyện riêng của người khác đâu.” Phó Thư rầu rĩ nói, đây là lần đầu tiên y bị Phượng Hữu Hoài đuổi ra ngoài.
“Hừ.” Tịch Kiến Trăn ngồi xổm trong góc, chọc chọc vách tường tự kỷ.
Phó Thư cũng ngồi xuống, y biết, sở dĩ Phượng Hữu Hoài tức giận là vì bọn họ chọc trúng chỗ đau của hắn, thẹn quá hóa giận. Trong lòng cũng không biết trào lên loại cảm giác gì, nguyên lai, hắn thật sự là GAY. Thực ra, với y mà nói thì cũng chẳng có gì, y không kỳ thị, nhưng rõ ràng chính Phượng Hữu Hoài cũng không thể tiếp nhận chuyện này.
Tịch Kiến Trăn vẫn như cũ, miệng chó không thể mọc ngà voi, nói: “Hắn hảo nam sắc, ngươi không cao hứng sao?”
Phó Thư gào ầm lên: “Ta cao hứng cái gì? Ta là ảnh vệ, không phải nam sủng!”
Tịch Kiến Trăn khinh bỉ hất hàm: “Ngươi có dám nói không thích hắn không?”
“Vậy ngươi thì sao?” Phó Thư hỏi lại, “Ngươi mới là người nghĩ không an phận a! Ta cùng bệ hạ thật sự thuần khiết!”
Giờ thì đến Tịch Kiến Trăn bị chọc trúng, hắn liền thử độ cứng của tường bằng cách chọi đầu vào, làm Phó Thư phát hoảng, người kia chẳng lẽ bế tắc tuyệt vọng muốn ngỏm luôn rồi a? Một lúc sau, Tịch Kiến Trăn đau lòng nói: “Đừng nói nữa, ta cùng hắn không có khả năng. Ai, không chơi nữa, ta muốn về.”
Nhận rồi…
Phó Thư trầm mặc, âm thầm tặng cho tên kia một ánh mắt thương hại.
Tịch Kiến Trăn nói đi là đi, ngay hôm ấy đã đóng gói thu thập đồ. Phó Thư bồi một bên, thấy hắn gấp gọn một đống y phục trắng rồi lại bỏ ra, bỏ ra rồi lại gấp, gấp rồi lại bỏ.
“Tịch tiên sinh, ta gọi bệ hạ tới.”
“Không cần.” Tịch Kiến Trăn tức giận, vo viên cả đám quần áo nhét vào trong bao.
Phó Thư thở dài, dù sao quen biết một hồi, cũng là duyên phận. Tịch Kiến Trăn đi hắn cũng buồn, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại. Nhất là… Tên khốn gây chuyện xong bỏ y ở lại chỗ nước sôi lửa bỏng long đàm hổ huyệt giải quyết, y lấy gì đỡ nổi giờ! Làm sao còn dám gặp mặt Phượng Hữu Hoài!
Phó Thư nghĩ nghĩ, cũng bi thương nói: “Tịch tiên sinh, ta cũng đi theo ngươi.”
Hai mắt Tịch Kiến Trăn sáng lên: “Tốt a!”
Phó Thư vui phát khóc, thật tốt quá, có người nguyện ý thu lưu y, nhân sinh không quen, có bạn thật tốt!
Y vừa định chạy tới thu thập đồ, Phượng Hữu Hoài đột nhiên xuất hiện: “Kiến Trăn, ngươi muốn đi đâu?”
Phó Thư tiếp tục đau lòng đi về phía mặt trời, lặng yên rơi lệ.
Tịch Kiến Trăn hừ lạnh một tiếng.
Phượng Hữu Hoài cười cười: “Đi thong thả, không tiễn.” rồi nhìn về phía Phó Thư, “Ngươi cũng không phải tiễn hắn.”
Phó Thư lau khô nước mắt, xoay người nói: “Tịch tiên sinh một người ra đi rất tịch mịch.”
“Để cho Tiểu Chi bồi hắn.”
Tiểu Chi chít chít chít kháng nghị, Tịch Kiến Trăn cũng lắc mạnh đầu: “Ta gọi ảnh vệ của mình tới là được.”
Phó Thư lập tức quay đầu nhìn hắn, giật mình: “Tịch tiên sinh, ngươi cũng có ảnh vệ?”
“Vô nghĩa, ta cũng là hoàng đế!” Tịch Kiến Trăn lườm hắn một cái, “Ảnh vệ của ta ở lại khách *** chờ, ta cho hắn nghỉ chút.”
Phó Thư chớp chớp mắt, thật tốt a, có thể nghỉ…
Tịch Kiến Trăn nhẹ nhàng đi, cũng nhẹ nhàng như khi hắn đến, phất tay áo một cái liền đem theo cả trái tim Phó Thư.
Phó Thư ngơ ngẩn cả ngày, ngồi ở trên xà nhà cho Tiểu Chi mát xa toàn thân.
Phượng Hữu Hoài cũng không tập trung được tinh thần, gọi: “Phó Thư.”
“Có.”
“Chúng ta ra ngoài giải sầu đi.”
“Dạ.”
Phó Thư nhảy xuống, cúi đầu đứng trước mặt Phượng Hữu Hoài.
Phượng Hữu Hoài nhìn y: “Ngươi rất muốn đi cùng Kiến Trăn?”
Phó Thư nói: “Có chút chút.”
Phượng Hữu Hoài liếc mắt nhìn y một cái, quả nhiên là đứa nhỏ này có khúc mắc trong lòng, xem ra mình thành là thúc thúc xấu xa rồi.
. Đăng bởi: admin