Đọc truyện Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình – Chương 32
: The Date
Thứ ba ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.
Hôm nay thật vui a, ba nói vì mình thi giữa kỳ rất tốt, nên mua cho mình một bộ Transformers, có thể biến thành xe hơi nha! Mình thích nhất là chiếc màu vàng !!
Buổi tối lúc chơi trò chơi, sư phụ mua cho mình một con Tê Ngưu! Hai người có thể cùng cưỡi, mình cưỡi nó chạy khắp nơi một vòng, thiệt nhiều người nhìn mình, ha ha! Sau đó chạy đến một nơi xa lạ, nhưng ở đây thật đẹp, đang có tuyết rơi á, tuyết còn là màu hồng phấn !! Mình đi dạo một hồi, sau đó thì chết…
Lam nhan ca ca hôm nay lại gọi mình, nhưng mình không thèm để ý đến anh ta, anh ta là người xấu, cũng là đồ đểu như Ân Dự.
=============================================================
Chủ nhật, Phương Hãn bất ngờ dậy thật sớm, sau khi rửa mặt xong, chọn áo T-shirt màu trắng chui vào, phía dưới thì mặc quần jeans xanh đậm, nghĩ nghĩ, nên khoác thêm cái áo, thời tiết đã tháng tư nhưng vẫn tương đối lạnh.
Quan sát mình trước gương một phen, Phương Hãn không nén nổi có chút thất bại, cuối tuần tốt lành, tại sao mình phải dậy sớm như thế a! Không đâu lãng phí cơ hội ngủ !! Muốn trách thì trách mình tối qua sơ suất đồng ý cái hẹn của người nào đó, không đúng, cũng không tính là hẹn gì, chỉ nâng cấp cấu hình máy tính một chút mà thôi…
Tối hôm qua Giang Thiên Mộ Vũ sau khi cậu logout đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cậu chủ nhật có rảnh hay không, nếu rảnh thì cùng đi nâng cấp máy tính, giảm bớt đau khổ chơi game sau này. Giọng đàn ông ở điện thoại đầu kia rất có từ tính, mới đầu Phương Hãn còn không nghe được là ai, nói ba câu mới nhận ra, sau đó thần không hay quỷ không biết mà đồng ý.
Đang lúc cậu ngẩn người, cửa phòng tắm mở ra, bà Phương mặc quần áo thể thao đầu đầy mồ hôi đi vào, một bên mở nước rửa mặt, một bên ngó ngó cậu con trai ăn mặc chỉnh tề: “Hãn Hãn, hôm nay sao dậy sớm vậy, muốn ra ngoài à?”
“Dạ.” Phương Hãn ra khỏi phòng tắm, nhìn nhìn xem mình có quên gì hay không.
“Đi hẹn hò với bạn gái?” Bà Phương cùng đi ra theo, trên cổ vắt cái khăn lông vừa lau vừa nhiều chuyện.
“Không, với bạn trai.” Phương Hãn xốc đệm sofa lên, tìm chìa khóa khắp nơi, hoàn toàn không chú ý tới mình nói sai, “Mẹ, mẹ quăng chìa khóa của con ở đâu rồi?”
“Ẩy ẩy ẩy !?” Bà Phương kinh hãi, trực tiếp xem nhẹ câu hỏi phía sau, “Hãn Hãn con con con…”
“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá đó, bạn con dẫn con đi sửa máy tính thôi.” Cuối cùng từ dưới sofa bắt được chìa khóa, Phương Hãn bất đắc dĩ cắt ngang suy đoán của mẹ cậu.
“Ách, ra là vậy…” Bà Phương ngây ngốc nhìn cậu con trai chuẩn bị xuất phát, có phần không phản ứng kịp, ban nãy thật sự đã làm bà giật mình.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, Phương Hãn nhấc máy: “A lô, ừ… cầm mainboard theo sao… hửm, được đấy… chờ tôi chút, tôi lập tức xuống ngay… ừ, lát gặp.” Cúp điện thoại, mắt nhìn mẹ còn đang ngẩn người: “Đúng rồi, mẹ, cơm trưa con không về ăn đâu, không cần nấu phần con.”
“Ồ…” Bà Phương nhìn con trai rời đi, sau đó bà vội vàng chạy đến ban công nhìn xuống, chỉ thấy dưới lầu một chiếc xe đang đậu, vừa nhìn liền biết là loại rất cao cấp, tiếp theo con trai bà ngồi vào, chiếc xe kia sau khi khởi động chưa đến một giây liền lái đi mất bóng, bạn của con trai rất có tiền a…
Giang Thiên Dự ngựa quen đường cũ mà lái xe lên đường chính, nghiêng đầu quan sát người bên cạnh: “Hôm nay sao không đeo kính?” Mất cái kính gọng đen che đi, khuôn mặt tuấn tú của Phương Hãn lộ ra rõ ràng, một đôi mắt hơi nhếch lên, lông mi rất dài, khi chớp mắt giống như bàn chải nhỏ quét a quét, khiến tâm Giang Thiên Dự ngứa ngáy.
“Bình thường tôi đọc sách chấm bài mới đeo.” Lúc này Phương Hãn rất tự giác tự mình cài dây an toàn.
“Vậy sao hôm hội phụ huynh cậu lại đeo?” Giang Thiên Dự thật tùy ý hỏi, tinh mắt phát hiện người bên cạnh hơi sững người.
“Ách, ngày đó chấm bài xong quên tháo xuống…” Phương Hãn âm thầm lau mồ hôi, đồng thời có chút nghi hoặc, cái người bên cạnh này, thật sự là Giang Thiên Mộ Vũ luôn vây quanh mình trong game, có chút ngốc ngốc đó ư? Tại sao trong hiện thực, trên người anh ta lại phảng phất loại cảm giác có thể gọi là ‘ranh mãnh’…
Trong mắt Giang Thiên Dự hiện lên một tia nghiền ngẫm, khóe miệng rất tự nhiên nhếch lên: “Em không đeo kính nhìn rất được.”
“Cám ơn.” Thấy Giang Thiên Dự không tiếp tục hỏi chuyện mắt kính, Phương Hãn rất bình thản tiếp nhận lời khen của đối phương, không mảy may cảm giác được ý tứ mập mờ trong câu nói này.
Buổi sáng chủ nhật giao thông trái lại không trì trệ, không bao lâu bọn họ đã tới Thành phố Số, đây là Thành phố Số lớn nhất nơi này, giữ độc quyền các sản phẩm điện tử kỹ thuật số, bình thường người ráp máy mua loa đều sẽ đến đây, mà ngày hôm nay mục tiêu của hai người bọn họ chính là —— thanh RAM.
“Thật ra mấy cái như mainboard, driver của máy em không cần đổi, gắn thêm thanh RAM là đủ cho em chơi Thiên Long.” Giang Thiên Dự một bên giải thích với Phương Hãn, một bên nhìn lướt qua những cửa hàng xung quanh.
“Vậy gắn thêm cái bao nhiêu thì được?” Mặc dù là một sinh viên xuất sắc, nhưng thầy giáo Phương xuất thân từ ban xã hội cũng thật sự như tên mù máy tính. Bình thường cài đặt phần mềm, viết word, chơi game thì khỏi phải nói, chỉ khi gặp vấn đề liên quan đến phần cứng, cậu liền như trái cà đông lạnh —— héo khô.
“Nên thêm một cái 1G a, dù sao cũng không mắc.” Kết luận một câu, Giang Thiên Dự dẫn Phương Hãn vào một cửa hàng, bắt đầu chọn. Qua một lúc, cuối cùng đã chọn được, chủ tiệm ra giá 258 RMB [= nhân dân tệ]. Nghe thấy giá, ông chủ Giang mày cũng không nhíu liền chuẩn bị trả tiền, mà Phương Hãn thì lại đảo cặp mắt tinh tường, nhìn chằm chằm vào chủ tiệm mở miệng nói: “Ông chủ, lúc này giá RAM mắc vậy sao?”
“Tôi nói đều là giá thật, không tin cậu qua tiệm khác mà xem, bọn họ hét còn cao hơn tôi đấy.” Chủ tiệm nghe thấy giá tiền của mình bị nghi ngờ, vội vàng nâng cao âm lượng để bày tỏ trong sạch.
“Hiện tại giá RAM thay đổi mỗi ngày, hôm trước tôi còn đọc trên báo thấy nhãn hiệu RAM này đã rớt xuống 200.” Thầy giáo Phương vẫn như cũ không nhanh không chậm nói, trong mắt ánh lên tinh quang.
“Làm sao mà rẻ như vậy, tôi nhập hàng còn không có giá đó!” Chủ tiệm một bộ biểu tình ‘đâu có thế được’, tiếp theo liền đổi giọng, “Nếu không như vậy đi, 240, cậu muốn thì lấy, không bớt nữa a.”
“200.” Nếu trên mũi Phương Hãn đeo mắt kính, lúc này nhất định sẽ lóe lên ánh sáng. Giang Thiên Dự ung dung tự tại tựa ở ngăn tủ bên cạnh nhìn cậu khai triển, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt.
“230 !! Không thấp hơn được nữa !!” Chủ tiệm đấu tranh mạnh mẽ.
“200~” Con cáo họ Phương mỉm cười.
“2, 220 !! Không cần thì thôi !!” Chủ tiệm đập bàn.
“Ông chắc chứ?” Con cáo họ Phương tiếp tục mỉm cười.
“Là 220!” Chủ tiệm tử thủ.
“Thôi vậy, chúng ta đi thôi.” Con cáo họ Phương kéo Giang Thiên Dự đang xem kịch làm như muốn đi khỏi.
“Đợi đã !! Rồi, rồi, 200 cho cậu !! Chàng trai cậu trả giá lợi hại quá…” Chủ tiệm hô lên lúc hai người chuẩn bị rời đi, phun máu đưa món đồ 200 bán cho Phương Hãn.
Mắt nhìn thanh RAM trong tay Phương Hãn, Giang Thiên Dự cười mở miệng: “Bà xã, em thật sự rất lợi hại~”
“Thường thôi thường thôi.” Theo phản xạ mà bật ra câu này, Phương Hãn lập tức giật mình, bây giờ hai người bọn họ đang trong hiện thực, đây không phải thành Tô Châu ở Thiên Long Bát Bộ, bọn họ cũng không phải Hồ ly tu thành tinh và Giang Thiên Mộ Vũ… Đuổi kịp suy nghĩ, cậu có chút lúng túng liếc mắt bốn phía.
“Vi phu tâm phục khẩu phục.” Ai ngờ, Giang Thiên Dự bên cạnh làm như không có việc gì cười hì hì trả lại một câu, trên ót Phương Hãn hắc tuyến ‘Vụt ——’ rơi xuống, cái con người này quả nhiên vẫn là tên Giang Thiên Mộ Vũ trong game a, trước kia mình đối với anh ta bình luận hai chữ ‘ranh mãnh’ tất cả thu hồi lại.
“Ít chiếm tiện nghi tôi đi.” Khẽ trừng mắt nhìn người nào đó còn đang cười, Phương Hãn đi xuống lầu trước, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt gian xảo của người nọ ở phía sau.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Phương Hãn muốn mời Giang Thiên Dự ăn cơm, vì thế để anh ta chọn nhà hàng, kết quả…
“Sao? Nhà hàng này…” Phương Hãn nhìn tòa nhà quen thuộc trước mắt, có chút 囧, đây không phải là nhà hàng lần trước cậu tới xem mắt sao…
“Sao thế?” Đậu xe xong, Giang Thiên Dự đi tới, nhìn vẻ mặt 囧囧 của Phương Hãn, hỏi.
“Không, không có gì.” Sắp xếp lại tâm tình, Phương Hãn đẩy cửa đi vào, chọn chỗ xong, cậu lại 囧, chỗ này không phải là nơi ngày đó xem mắt cậu ngồi sao… Ngẩng đầu nhìn người nào đó ngồi phía đối diện, trong lòng cậu im lặng, đây là cố ý a? Là cố ý a!
Sau khi gọi món ăn, Phương Hãn mở miệng: “Ách…”
“Sao?” Giang Thiên Dự cười khánh khách nhìn về phía cậu.
“…” Phương Hãn không lên tiếng, cậu phải nói cái gì, cậu nên nói gì đây, hỏi anh ta ngày đó có phải đã tới nhà hàng này? Hay là hỏi người phụ nữ đi cùng anh ta ngày đó là ai?
“Đúng rồi, lại nói tiếp, anh nhớ lần trước hình như ở nhà hàng này đã từng thấy em.” Không chờ Phương Hãn lên tiếng, Giang Thiên Dự rất đúng lúc giúp cậu mở lời.
“Hả?” Phương Hãn ngẩng đầu nhìn thẳng, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ ngày đó anh ta nhận ra mình?
“Lúc đó thấy em đang cùng một cô gái ăn cơm…” Lời nói như gió thổi qua, Giang Thiên Dự cười, “Hình như cũng ngồi ở chỗ này…”
“…” Trong lòng Phương Hãn âm thầm toát mồ hôi, trí nhớ người này không phải quá tốt đi, tất nhiên biểu hiện ra ngoài của cậu vẫn một bộ điềm tĩnh, “Hình như có việc như vậy.”
“Người yêu sao?” Nhấc ly nước lên, Giang Thiên Dự tùy tiện hớp một ngụm, làm bộ lơ đãng hỏi ra cái gai trong lòng.
“Không phải.” Lời vừa ra khỏi miệng, Phương Hãn có chút hối hận, làm gì mà gấp gáp phủ nhận như vậy, “Người xem mắt thôi.” Mặc dù có chút hối hận mình nhanh miệng, nhưng cậu cũng không cảm thấy đàn ông tuấn tú như cậu, cần thông qua xem mắt tìm người yêu có gì không tốt. Ở một phương diện khác mà nói, thầy giáo Phương vẫn tương đối chậm chạp.
Xem mắt? Nghe hai chữ này, con ngươi Giang Thiên Dự hơi co lại, tuy rằng biết tiểu Hồ ly chưa có người yêu là chuyện tốt, nhưng cậu ấy lại có thể đi xem mắt? Vậy không phải là vội vã muốn tìm vợ sao…
“Không nghĩ tới thầy Phương cũng sẽ chạy theo trào lưu đi xem mắt.” Có phần trêu tức mà mở miệng, ngay chính cả anh cũng chưa phát giác trong giọng nói của mình mang theo vị dấm chua.
“Ha ha…” Thầy giáo Phương tuy chậm chạp, nhưng mà bị mẹ bắt đi xem mắt lời này đánh chết cậu cũng không nói ra, huống hồ cậu và Giang Thiên Dự trong hiện thực không tính là thân thiết, sự thật này vẫn nên bỏ trong bụng tiêu hóa đi.
Thấy đối phương không giải thích, bình dấm chua mang họ Giang đổ ra, mặc dù rất muốn hung hăng nói với cậu ấy rằng, em là của anh, không cho phép tìm người khác! Nhưng đoán chừng làm như vậy hậu quả nhất định là dọa người kia chạy mất, sau đó tâm nguyện ôm được người đẹp của anh liền chỉ có thể tan vỡ…
“Đáng tiếc, con gái người ta không coi trọng tôi, ha ha.” Tinh mắt ngó thấy sắc mặt người ngồi đối diện có chút không tốt, tuy rằng không rõ anh ta đang giận cái gì, nhưng Phương Hãn cảm thấy không nói gì đó để cải thiện bầu không khí thì không được. Kết quả cậu không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng liền vạch trần hết nội tình ra.
Ai ngờ, chỉ với một câu nói như vậy, đã khiến tâm tình Giang Thiên Dự trong nháy mắt phục hồi, thậm chí nở ra mấy bông hoa xinh đẹp, anh cười nói: “Thật không, đây chính là tổn thất của cô ấy a.”
Phương Hãn có chút kinh ngạc nhìn anh ta một cái, nghĩ thầm, tâm tình của đồng chí Giang này cũng quá quái đản đi, một hồi trời quang mây tạnh một hồi mưa rền gió dữ, quả thật so với phụ nữ còn biến hóa khôn lường hơn.
Mà lúc này đồng chí Giang ‘so với phụ nữ còn biến hóa khôn lường hơn’ đang cười híp mắt thầm nghĩ, không có tình địch, không có chướng ngại vật, xem ra nguyện vọng ôm được tiểu Hồ ly về ở trong tầm tay.
Đáy lòng tính toán xong hai người nhìn nhau cười, sau đó, đều tự hưởng thụ phần cơm của mình.
Buổi chiều, Phương Hãn dẫn Giang Thiên Dự về nhà chơi. Xin mọi người trước tiên không nên hiểu lầm, thầy giáo Phương tuyệt đối không thể nào dẫn đồng chí Giang về nhà gặp mẹ vợ, cậu chẳng qua là nhờ Giang Thiên Dự giúp lắp thanh RAM vào máy tính mà thôi. Tuy rằng hành vi của cậu thật đơn thuần, nhưng với chủ ý không đơn thuần trong lòng người khác, đây là một sự kiện quá đẹp quá tuyệt a.
Nhắc đến vừa khéo, bà Phương lại không ở nhà. Nói cách khác, một buổi chiều chủ nhật tươi đẹp như vậy, tại trong một không gian khép kín, chỉ có hai người bọn họ, nếu như không phát sinh cái gì thật đúng là có lỗi với ông trời.
Đáng tiếc, tuy rằng một người trong lòng có quỷ [có ý xấu], nhưng người kia lại không có tạp niệm, cái dục vọng quấy rối người lúc này của Giang Thiên Dự, đối mặt với Phương Hãn không chút phòng bị đem anh làm bạn tốt, có phần không hạ thủ được… Vì vậy, tình cảnh bây giờ là thế này: Giang Thiên Dự ngồi xổm trên nền nhà quấy rối CPU, mà Phương Hãn thì ở một bên quan sát.
Lắp xong thanh RAM, khởi động máy, Phương Hãn cầm con chuột xúc động kết luận, xác thật so với trước kia mượt hơn nhiều. Sau đó mở Thiên Long Bát Bộ, đăng nhập vào chạy tới chạy lui vài vòng, quả nhiên không hề lag.
“Em thử mở hai acc xem có lag không.” Giang Thiên Dự đứng sau nhắc cậu.
Phương Hãn làm theo mở một acc nữa, sau khi phát hiện không lag thanh âm mang theo chút hài lòng: “Log hai acc cũng không lag, hôm nay thật sự cám ơn anh, Giang Thiên.”
“Ha ha, tính cảm ơn anh thế nào đây?” Giang Thiên Dự nhân cơ hội ra yêu cầu.
“Mời anh ăn cơm tối thế nào, tôi tự mình xuống bếp.” Phương Hãn suy nghĩ một chút, mở miệng nói, mặc dù tay nghề của cậu so ra thua kém đầu bếp nhà hàng, nhưng vẫn có thể xài tạm được.
“Được, vậy anh phải cố gắng nếm thử tay nghề của em.” Không nghĩ tới đối phương tặng một bao đại lễ như vậy cho mình, anh hiển nhiên không chút khách khí nhận lấy.
“Giờ còn sớm, anh có muốn chơi game chút không?” Phương Hãn nhìn đồng hồ, đứng dậy mang laptop của mình đưa cho anh, “Tuy cấu hình thấp hơn máy bàn, nhưng mở một acc sẽ không quá lag.”
“Không sao, có điều, đây là lần đầu tiên chúng ta ở cùng chỗ log game như vậy.” Giang Thiên Dự đỡ lấy laptop, cắm dây khởi động máy đăng nhập game, “Cảm giác rất mới lạ.”
“Ha ha.” Phương Hãn cười với anh. Thật ra cậu cũng là lần đầu tiên cùng người khác một chỗ chơi game a, tuy rằng đối phương còn chưa thể gọi là người quen, nhưng trong lòng cậu lại không có một chút bài xích nào, ngược lại cảm thấy rất kỳ lạ hơn nữa còn có chút vui. Loại tâm tình này có phần lạ lẫm, nhưng cậu thật sự không chán ghét.