Đọc truyện Nhất Ái Hoàng Phi – Chương 30
VÂN TIÊU CUNG
-“An nhi, nàng tỉnh lại đi. Nàng tỉnh dậy xem Quân Nhi của chúng ta này, nó mạnh mẽ lắm nha. Nó rất nhớ nàng…… “
-“Chàng nói gì mà nhiều vậy, ngủ một chút cũng không được yên mà….. Haizzzo”
Âm điệu này…… bá đạo này…… Cát Nguyên như không tin vào mắt mình, nụ cười dịu nhẹ trên đôi môi anh đào chuyển bạc kia. Ấm áp, tươi tắn với chàng. Ánh mắt bồ câu chất chứa những hạnh phúc tràn đầy….
Chồm người ôm lấy Khả An thật chặt,Cát Nguyên sợ rằng nếu buông ra thì Khả An sẽ biết mất ngay trước mặt chàng, sợ rằng Khả An đang cười với chàng sẽ biến mất mãi mãi…
-“Ta nhớ hài tử, ta không có nhớ chàng. Chàng buông ta ra đi, sắp nghẹt thở rồi này… “
Nới lỏng vòng tay đón lấy bát thuốc mà đám nha hoàn vừa đưa vào, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng..
-“Người đâu, đưa tiểu Thái Tử tới đây cho ta.”
Tiểu Hương ẵm Hàn Quân trên tây trao cho Khả An,nàng đón lấy tiểu Thái Tử nhỏ nhắn.Đôi mắt bồ câu của nàng, chiếc mũi nhỏ xinh xinh cùng đôi môi chúm chím như nụ hoa anh đào làm nàng nao nao lòng không nỡ rời mắt
Cát Nguyên nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa, tránh làm phiền đến Khả An trao yêu thương cho tiểu bảo bối của hai người.
*Xoạttttttttt………. Phậpppppppp… *
Bỗng từ đâu một ngọn tiễn vô tình xuyên qua lớp voan cửa cắm vào mạn vai nàng. Khả An bất lực nôn ra ngụm huyết lên người Hàn Quân, tiểu Thái Tử giật mình khóc thét lên.
Tiếng Hàn Quân như ai oán thấu sâu vào từng lớp nội tạng Cát Nguyên, tâm ngập tràn lo sợ, sắc mặt biến đổi xanh trắng liên tục.
Điều Cát Nguyên lo sợ đã xảy ra trước mặt chàng, Khả An thần sắc nhợt nhạt đôi bàn tay vẫn khư khư ôm chặt Hàn Quân che chở cho nó.
-“Chu Kì, mau truy bắt thích khách cho bổn vương “
Cát Nguyên như gầm lên ra lệnh cho Chu Kì, nhận được thánh lệnh ngay lập tức chàng điều động toàn bộ cấm vệ quân truy đuổi. Đuổi đến Thanh An Điện(tẩm cung của Hoàng Hậu) thì đã truy đến tận cùng tên hắc y nhân, cho dù khinh công cao đến bao nhiêu, nàng thông thạo bao nhiêu thế võ vẫn phải đưa tay để đám cấm vệ quân lôi đi…
-“Tham kiến hoàng thượng, hắc y nhân đã bắt được… “
Ngoài giọng nói của nữ tử yếu đuối trước mặt chàng, tai Cát Nguyên đã dần ù đi. Chu Kì chỉ còn đành nhìn bậc Đế Vương mình đã phò tá bao năm kia đang đau khổ vì một nữ tử mà Cát Nguyên thật lòng thương yêu, lui dần ra cửa chờ đợi, giật chiếc voan che mặt của tên hắc y nhân kia ra.Ẩn sau chiếc khăn voan ấy là một dung mạo mĩ miều, lụy khổ vì tình mà sinh ra hận. Giờ đây, cho dù Mặc Hy vẫn là hoàng hậu của một nước nhưng vẫn không đủ để đám cẩm y vệ kia hành lễ mà chỉ nới lỏng dây trói, chẳng hề chút ý buông tha cho nàng.. Cái mạng nhỏ của họ, bọn họ vẫn cần đến. Ai bảo người mà Mặc Hy động vào là người trong lòng không phai của Đế Vương cơ chứ…
-“Nàng đừng nói nữa, đừng nói nữa… Nàng gắng lên, phụ thân nàng sẽ cứu nàng mà… “
Cát Nguyên nói và nước mắt cũng vì thế mà lã chã rơi.Khả An mặc kệ lời Cát Nguyên ngăn cản, nàng biết chỉ có là thần tiên hạ phàm mới có thể cứu được nàng. Tay vẫn ôm lấy Hàn Quân không muốn rời, nước mắt nối tiếp nhau mà đáp xuống nền điện lạnh lẽo, nàng tiếp tục
-“
Hai con người chúng ta đã sắp là người của hai thế giới khác nhau. Ta và chàng có duyên nhưng không có nợ. Mọi thứ đều được thiên địa sắp đặt… Chàng tới, chàng cũng mang đến cái cảm giác yêu thương là như thế nào. Hạnh phúc là ra sao… chàng luôn luôn trong lòng của thiếp, Đế Vương thì sao, chàng cũng là phu quân duy nhất của Khả An ta. Cũng là phụ thân của Quân Nhi… Chỉ là chàng phải thêm một gánh nặng, là phải đặt quốc sự lên làm đầu.Ta không trách chàng vì đã lãng quên mẫu tử ta trong Vân Tiêu điện lạnh lẽo này…. Ta vẫn muốn cùng chàng và Quân Nhi ngao du thiên hạ như chàng đã hứa… nhưng… khụ….. khụ….. khụ… “
Dòng máu vô tình, lạnh lẽo theo tiếng ho của Khả An mà tuôn xuống. Cát Nguyên đầm đìa nước mắt, đôi chân vẫn quỵ xuống mở rộng vòng tay ôm lấy hai mẫu tử Khả An, áp chặt lên gò má đã gầy rộc đi của nàng, vết huyết qua đó lan sang vùng má. Chàng khóc,chàng đau đớn thốt lên
-“Ta không cho phép, nàng phải cố lên…. nàng phải sống để vi phu trả nợ cho hai mẫu tử nàng… Ta nợ nàng rất nhiều, vi phu không muốn nàng ôm theo mà đi đâu. Nàng nợ vi phu một hôn lễ, nàng nợ vi phu một thời gian chăm sóc Quân Nhi.. Nàng nợ ta một thê tử nấu nướng cho ta…. nàng nợ ta những ngày tháng cả gia chúng ta ngao du thiên hạ… nàng nợ ta những điều một thê tử cần làm…. nàng phải trả nợ hết cho vi phu…. “
Càng nói, nước mắt Cát Nguyên cứ tuôn rơi không ngừng. Vương Kiến Tư ông đã đứng trước cửa điện nãy giờ, nghe những lời phu thê Khả An nói chuyện với nhau, tâm ông đau như cắt, ông bất lực khụy người xuống. Vũ Hàn đứng sau đỡ lấy sư phụ, ông không muốn nhìn thấy Khả An đau đớn như thế, ông cố chấp không muốn nhận sự thật rằng đồ đệ ông là người bắn mũi tên chí mạng vào đứa con gái ông hằng mong nhớ..
-“An nhi, nàng gắng lên. sư phụ sẽ đưa thuốc sớm thôi, nàng gắng lên… “
Đưa tay lau vụng về những giọt nước mắt mặn đắng trên khuôn mặt, Cát Nguyên động viên nàng nhưng nàng vẫn cố chấp, sự cố chấp cuối cùng, cố chấp đáng yêu với một phu quân của nàng
-“Khụ…… khụ…… khụ…. Cát Nguyên thuốc đắng lắm, thiếp không muốn uống….. Thiếp không muốn…. u.. ố….. n….g…. “
Màn đêm cuốn lấy nàng, nàng mệt mỏi nhắm dần đôi mắt lại. Đôi tay dần buông lơi Hàn Quân… Cát Nguyên gầm lên đau đớn
-“Annnnnnnn Nhiiiiiiiii………aaaaaaaaaa”
Hàn Quân hiểu hết, cậu lên tiếng khóc thét nao nao lòng….
Chàng đau đớn mất đi nàng, đau đớn thay Quân Nhi…. Chàng khóc được gì nữa cơ chứ… nhưng….. không kìm được…. Ôm thi thể nàng lên Phượng sạp, đích thân che mặt cho nàng cầu mong nàng yên nghỉ, bế Hàn Quân trên tay, long phục đã nhòe thấm huyết của nàng. Uy nghiêm gạt nước mắt cho mình và Hàn Quân, chàng lạnh buốt mở miệng
-“Đưa thích khách vào đây cho bổn vương.. “
Mặc Hy được đẩy vào, nàng quỳ xuống trước mũi chân của chàng,ngoảnh đầu nhìn xung quan Vân Tiêu Điện. Ánh mắt dừng lại trước Phượng sạp, thi thể đã được che kín lại nàng khấp khởi vui mừng….
-“Người đâu trảm thị chúng cho ta”
-“Hoàng Thượng,không thể lỗ mãng. Dù gì,cũng là Hoàng Hậu của Tây Hà Quốc chúng ta.”
Chu Kì lên tiếng can ngăn Cát Nguyên
-“Giam vào đại lao,sáng mai nhận chiếu”
!=====!=====!=====!
Mặt trời vừa lên đỉnh đầu,đám hạ