Nhất Ái Hoàng Phi

Chương 27


Đọc truyện Nhất Ái Hoàng Phi – Chương 27

“Tương công, đêm nay chàng sẽ là của ta. “

Mặc Hy nhếch dần bờ môi anh đào kia lên, nhìn chàng quay lưng bước ra khỏi căn phòng, để lại mình cô thầm oán *Tướng công, ta ở đây chờ Xuân Dược tái phát thôi. Lúc đó, ta sẽ là người của chàng, chúng ta cũng sẽ có một tiểu hài tử ở đây * Đặt tay xoa xoa lấy vùng bụng nhỏ bé của mình, Mặc Hy cười thầm,ôm lấy niềm vui sướng trong tâm.

Bình thường vào giờ này nàng đang ngao du sơn thủy ở Hoa Viên nhưng do lúc Mặc Hy đến thăm Cát Nguyên không biết là do vô ý hay cố ý đã làm vỡ nguyên ấm trà ngay sát chân nàng, khiến nàng vô cùng khó chịu.Nhưng đối với loại người như Mặc Hy thì *Im lặng là cách coi thường đỉnh cao nhất*. Đành bỏ giở cảnh sắc mà quay về phòng tắm, cho nên lúc này đập trước mặt Cát Nguyên khi bước vào căn phòng của nàng chính là một bức tranh mĩ nữ tắm tiên(*),làm cho người ta xấu hổ, tim không tự chủ mà đập liên hồi

(*) Tắm tiên:Là những cô gái miền núi xinh đẹp tắm khỏa thân

-“Thật…. thật xin lỗi, vi phu lỗ mãng rồi “

Cát Nguyên nhanh chóng xoay người ra chỗ khác. Vội vàng đưa tay khoác lấy chiếc áo lót Khả An tức giận thét lên


-“Vương Ân Cát Nguyên, chàng không được học phép lịch sự tối thiểu hả. Vào phòng mà còn không chịu gõ cửa, ra ngoài, chàng cút ra ngoài cho bổn phi. “

Cát Nguyên bối rối, miệng lắp ba lắp bắp không nên lời. Màu da hơi rám nhưng đã chuyển sang đỏ tía hết cả lên,mồ hôi từng hạt từng hạt rủ nhau rơi xuống ướt thấm hết cổ áo, hạ thân bỗng dưng đau nhức hết sức khó chịu. Cát Nguyên gắng hết sức kìm nén, nhưng vật dưới không chịu nghe lời, thân nhiệt càng lúc càng nóng.

Khả An đầu đầy quạ đen khi thấy Cát Nguyên cứ lóng ngóng, mồ hôi cứ rơi đầm đìa, dù gì cũng đã là phu thê. Nàng cài sơ chiếc áo lót, cầm chiếc khăn tay thêu hồ điệp ra, đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên khuôn mặt anh tuấn của chàng. Hơi thở dịu nhẹ cùng với hương thơm quyến rũ của nước hoa hồng nàng vừa tắm khiến chàng càng thêm khó chịu trong người. Bế xốc nàng lên, thảy nàng xuống giường tay nhanh chóng cởi thứ vướng mắc trên người nàng xuống.

Chàng đè mạnh bờ vai mảnh khảnh của nàng.Nàng đau điếng, ngu ngơ hỏi

-“Chàng định giết ta đấy hả, thả ta ra. Chàng điên rồi. “

Cát Nguyên không nói không rằng chiếm lấy môi nàng ngấu nghiến, từ khi nàng về đây đến giờ Cát Nguyên chưa từng hôn nàng.Cưỡng chế lấy bờ môi anh đào mềm mại ấy, Khả An đưa tay phản kháng nhưng do nụ hôn sâu của chàng mà tâm trí trở nên mê muội, trời đất trở nên hư ảo kệ mặc chàng tự do định đoạt. Đây cũng là nụ hôn đầu của chàng, tuy hơi vụng về nhưng biết là nàng thích, trên môi nở lên một nụ cười nhẹ.

Giờ đây sự mạnh mẽ đã bị áp chế,sự nhẹ nhàng lên ngôi. Cát Nguyên dịu dàng cởi hết toàn bộ y phục trên người nàng xuống, tiếng thở gấp của nàng làm vật kia của hắn thêm khó chịu cộng thêm trong trà của Mặc Hy có Xuân Dược nặng,Cát Nguyên và nàng đã thành thân hơn một năm rồi đã bao giờ được thân mật thế này đâu, bây giờ trời có sập, đất có nẻ thì cũng không thể ngăn cản được chàng.

-“Nóng….  ta nóng… “

Trong ánh trăng lờ mờ thơ mộng kia,trong phòng vang lên những âm thanh nhu mì của nàng, tiếng thở gấp, rồi cả hai rơi vào khoái lạc.

Mặc Hy đang ở thư phòng của Cát Nguyên chờ đợi chàng quay trở về, cô cũng đã cởi hết y phục trên người xuống chỉ còn lại một mảnh yếm đỏ che không hết bộ ngực quyến rũ, đầy đặn, tự tin thân hình bốc lửa của cô chắc chắn sẽ khiến chàng mê mẩn không thể rời mắt.Nằm trên giường mà lăn qua lăn lại ngóng trông một người đến nỗi thiếp đi lúc nào cũng không hay.


!=====!=====!=====!

Phủ Hoàng Công Chúa

-“Ngươi nói xem, kế sách mà ta và Hy tỷ tỷ đã bày ra. Nhị ca có mắc lưới không đây, haizzzaa bồn chồn quá… “

Tiểu Mai đứng sau nữ tử ngồi chống cằm xuống bàn uống trà, mặt mày ủ rũ bất an. Người ngợm ẻo lả, không có chút sức sống mà nằm ườn hẳn xuống, suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một cung nữ, với lại cũng chưa được tiếp xúc nhiều với nam nhân. Ít nhiều cũng khuôn mặt ửng đỏ lên, nhưng vẫn buộc miệng theo suy nghĩ nông cạn

-“Công Chúa, chắc sẽ thành công thôi. Ngoại trừ khi…… Vương….. Gia…… là…Nô tì có tội”

Ấp a ấp úng nhưng vẫn không thành lời, nếu cô nói ra suy nghĩ ấy thì định sẵn nhẹ thì sưng má, nặng thì mất luôn cái đầu. Băng Nguyệt đang có hứng thú thì bị dòng ấp úng rồi nhận tội.Làm khiêu khích lên tính nóng nảy trong người, dồn sức lực đưa chân đạp mạnh vào người Tiểu Mai. Tiểu Mai không có chút đề phòng liền nhào người ngã hẳn ra sàn, gượng người mà liên tiếp khấu đầu cúi rạp,chạm sàn trước mũi bàn chân của Băng Nguyệt liên tục điệp khúc nhận lỗi


-“Công chúa bớt giận, công chúa bớt giận. Nô tì có lỗi, nô tì có lỗi…… Mong công chúa trừng phạt nô tì “

Băng Nguyệt hơi mủi lòng, hạ nhẹ bớt

sát âm nhưng cũng không có ý muốn tha thứ cho Tiểu Mai

-“Ngươi ra ngoài sân quỳ tự vả miệng hối lỗi đi, khi nào ta cho đứng dậy thì đứng, tiện tì đúng là tiện tì….. Làm phiền tâm trạng của bổn công chúa, đi đi, đi cho khuất mắt ta. “

Tiểu Mai vừa mừng vừa sợ, mặt mày lúc xanh lúc trắng bệch mà lui ra ngoài sân chịu phạt, lúc này Băng Nguyệt cũng đã thấm mệt cả ngày hôm nay nàng cùng Mặc Hy bày mưu tính kế để cô thuận lợi làm chính thê. Với lại cũng vừa bị Tiểu Mai chọc cho sắp tức đến nỗi máu dồn gần hết lên não bộ rồi, nghỉ ngơi bây giờ nàng cần nghỉ ngơi….

END CHAP


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.