Đọc truyện Nhất Ái Hoàng Phi – Chương 18
-“Muội muội à, Tỷ đâu muốn trèo cao. Chỉ muốn ở bên người mình thích thôi “
Do Khả An chạy đi trước Cát Nguyên bước chậm rãi theo sau nên không nghe thấy cuộc hội thoại kia của hai người. Một mạch tiến vào ghế gia chủ,cất giọng trầm lắng mà đầy sự vô tình kia
-“Không biết Tỷ thê tới thăm tệ xá, bổn Vương không nghênh đón được từ xa. Thất lễ, thất lễ……. “
Câu nói ấy khiến cho trái tim nữ tử nào đó vì chủ phủ cất lên mà đập liên tục, không tự chủ được mà ngây ra ngắm một hồi. *Mất mặt, ôi mất mặt quá… Sao lại có một tỷ tỷ hám trai thế này…. *
-“Tỷ, tỷ tỷ….. ” Quan sát một lúc thấy Nguyệt Chi chưa có dấu hiệu chuẩn bị ngậm miệng lại, tưởng chừng nước miếng có thể rơi ra nếu không đánh thức…..
-“Hơ, hơ…. An An muội gọi ta có việc gì sao… ” Đã hoàn hồn trở về thân thể
Nguyệt Chi đành nói theo cảm tính, nhưng vẫn không quên gọi tên thân mật của nàng. Khiến cho vốn đã không ưa ả, lại còn xâm phạm vào điều cấm kị của nàng. *Không thể tha thứ, không thể. Nguyệt Chi à, ta sẽ không nương tay đâu *
-“A tỷ à, tốt nhất là đừng gọi ta như vậy nữa. Nếu không, Khả An ta đây sẽ không nương tay cho tỷ đâu.. “
Vừa mềm dẻo, vừa cứng rắn. Đủ để răn đe, nhưng đây là ai. Một kẻ không từ thủ đoạn, đầu óc toàn chứa những ý đồ đen tối, nên sẽ không hiểu ý của nàng mà còn cười rõ tự nhiên. Tiến dần lên chỗ gia chủ phu nhân, hai tay trao chiếc tráp trên bàn cho nàng.Âm thanh,có vài phần kiêng dè
-“Muội muội à, hôm nay tỷ đến vốn dĩ là thăm phu thê muội và tặng cho muội ít trà thanh nhiệt, sắp vào mùa hè nên tỷ đoán là muội muội rất cần nó….”
*Chẳng phải là đi tìm phu ta ư, hứ muốn phu ta tỷ mơ thêm vài năm đi.. *Cố gắng tươi cười mà đáp trả
-“Cám ơn tỷ tỷ đã quan tâm tới phu thê bọn muội, nhưng Vương gia đối xử với ta rất tốt, rất quan tâm tới ta, chưa để ta thiệt thòi điều gì.Phải không PHU QUÂN”
Mỉm cười một cách mãn nguyện khiến cho nam tử ngồi kế bên hơi nhíu mày mà suy nghĩ *Ách, hai người cứ đánh ngầm đi, ta xem là được rồi. Kéo ta chơi chung làm gì cơ chứ…* Đặc biệt nhấn mạnh hai từ phu quân,Nguyệt Chi không ngừng mà mắng thầm *Tiện nhân, chỗ đó đáng lẽ là của ta. Nếu không phải do phụ vương cảm thấy có lỗi với mẫu thân ngươi, thì còn lâu ngươi mới được ngồi ở chỗ đó mà vênh vênh tự đắc *
Dường như cảm nhận được hai luồng sát khí hướng về mình, *hắc hắc, chơi với ngươi dần dần vậy…. *
-“Chắc tỷ tỷ đi đường đã mệt, vậy nếu không chê thì tỷ hãy ở lại đây ít hôm “
*Đúng là, không ngờ hôm nay ta thu hoạch được nhiều như vậy… * Mỉm cười mãn nguyện, không chút chần chừ mà đồng ý.
Nguyệt Chi được Trương mama sắp xếp cho ở Đông uyển. Vội vội vàng vàng nàng đi à “chạy ” về phòng không ngần ngại nhảy lên chiếc giường êm ái.Đôi mắt dần dần khép kín, *cảm giác gì thế này, có thích khách*.Chưa kịp ngoảnh lại,hai vai đã bị đè hẳn xuống giường.Cất cao giọng bá đạo lên, gạt bỏ phong thái Vương gia kia sang một bên
-“Nàng nghĩ xem, ta nên xử nàng như thế nào đây. Chưa chịu về phòng của nàng, mà còn ở đây quyến rũ ta. Nàng bảo chưa để nàng thiệt thòi, nhưng ta thấy nàng thành thân với ta đã vài tháng mà chúng ta còn chưa viên phòng. Có phải hơi thiệt thòi cho nàng không. “
Nữ tử trên giường đầu đầy hắc tuyến, ai mà ngờ một Vương Gia nổi tiếng không động vào nữ nhân, mà đối với ta lại như kẻ biến thái thế này… Bất công, bất công quá ~.~….. Gượng người mà hỏi những điều mình thắc mắc trong đầu
-“Vương gia, sao ta nghe nói người không chạm nữ nhân mà.. “
-“Nàng là nữ nhân sao, sao ta không biết…. Ta còn tưởng nàng……… “
-“Tưởng gì cơ.. “
Nghe chưa xong câu trả lời,thấy Cát Nguyên không có ý nói tiếp. Khả An lấy hết bình sinh mà hỏi, đổi lại nàng chỉ ước chưa từng xuất hiện trong cái phòng biến thái này (phòng:tui biến thái chỗ nào, oan quá oan quá)
Nhân lúc Cát Nguyên không để ý, một cước đá vào chỗ hiểm (Bụng nhá =.=)
mà ba chân bốn cẳng về phòng. Thái độ của nàng lúc ấy khiến cho nam tử trong phòng vừa ôm bụng vừa lắc đầu ngán ngẩm. Trên đôi môi ấy phớt lên một nụ cười tự nhiên, hiếm có..
Cảm thấy thiếu sót một thứ rất quan trọng đối với bản thân,*Đúng rồi *
-“Đói quá, chời ơi ông phụ bạc Khả An tôi……. Đói quá…….. *
Ngồi xuống bàn uống trà, khuôn mặt nằm nghiêng nghiêng. Đôi môi chúm chím không ngừng than đói
-“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh…. Ta đói….. “
Không một câu đáp trả lại nàng, hàng đống suy nghĩ lo lắng len lỏi qua tâm trí. Quên luôn cả đói, bật người ra khỏi chiếc bàn mà đi tìm
-“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh….Đâu rồi, hôm nay không thấy mặt mũi….. Tiểu Thanh, Tiểu Thanh……”
Từ ngoài vào trong, nơi nào Tiểu Thanh có thể đến. Nàng đều đến đó nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng ấy đâu. Trước khuôn mặt ấy lo lắng, chầm chậm bước đến cánh cổng bắt mắt, hai hàng xung quanh được bao phủ bởi vườn trúc. Khiến cho nơi đây khá yên tĩnh,thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió thổi qua từng khóm,rất vui tai…….
-“Đông uyển “
Đôi đã dừng lại, đầu ngước lên đọc thầm tên trên bảng hiệu
-“Không biết hôm nay Vương Phi ngự giá Đông uyển, không biết có việc chăng….. “
Tiếng Vũ Hàn cất lên, ung dung di chuyển về hướng Khả An đang ngây ra…….