Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người!

Chương 23


Đọc truyện Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người! – Chương 23

Tôi và Lâm Hạo Hải đồng thời cứng ngắc nhìn Tiền Chấn Hựu, mà Tiền Chấn Hựu thì bước từng bước lại gần, giọng cũng có phần run rẩy: “Hai người vừa nói cái gì?”

Tôi nuốt nước miếng: “Anh nghe được bao nhiêu rồi?”

Tiền Chấn Hựu sầm mặt, nhìn chằm chằm vào tôi: “Nên nghe đều nghe cả rồi.”

Tôi: “…”

Lâm Hạo Hải: “Tiền Chấn Hựu, cậu hiểu lầm rồi.”

“Tôi không hiểu lầm!” Tiền Chấn Hựu hít sâu một hơi, “Tôi đã bảo mà, tại sao sau khi trốn khỏi đám cưới Dĩ Sương lại trở nên khác thường như thế! Hoá ra đã đổi thành người khác… hơn nữa còn là…”

Cậu ta nhìn tôi chăm chú: “Là Tiểu Mễ.”

Ánh mắt của Tiền Chấn Hựu quả thật kỳ quái, khiến tôi dựng tóc gáy, khoé môi giật giật cất tiếng: “Không phải đâu, anh hiểu lầm thật rồi! Tiểu Mễ? Tiểu Mễ là ai? Điện thoại Tiểu Mễ? Ha ha ha ha ha anh thật buồn cười quá Tiền Chấn Hựu!”

Lâm Hạo Hải bóp trán: “Cô im miệng cho tôi!”

Tôi: “…”

Tiền Chấn Hựu tiến lên một bước, tôi lùi sau một bước, Tiền Chấn Hựu tiếp tục tiến lên, tôi tiếp tục lùi sau, cuối cùng móng vuốt của Tiền Chấn Hựu thò về phía tôi… “Bốp” một tiếng, Lâm Hạo Hải đã đứng chắn giữa tôi và Tiền Chấn Hựu, vẻ mặt lạnh tanh hất tay Tiền Chấn Hựu đi.

Lâm Hạo Hải: “Cậu định làm gì? Dĩ Sương bây giờ là bạn gái tôi.”

Tiền Chấn Hựu muốn phát điên: “Cô ấy không phải là Dĩ Sương.”

Lâm Hạo Hải vẫn bình tĩnh như cũ, đáp: “Cô ấy không phải Lư Dĩ Sương thì cũng vẫn là bạn gái tôi.”

Tiền Chấn Hựu tức giận nhìn anh ta: “Anh đã biết từ trước rồi?!”

Lâm Hạo Hải dùng giọng mũi “hừ” một tiếng.

“Tại sao không nói cho tôi?!” Từng chữ của Tiền Chấn Hựu dường như đều thấm đẫm máu…

Lâm Hạo Hải bình tĩnh vô cùng: “Tại sao phải nó với cậu?”

“Dĩ Sương là vợ sắp cưới của tôi! Hạ Tiểu Mễ là người thích tôi!” Câu trả lời của Tiền Chấn Hựu hợp tình hợp lý, hoàn toàn không để người khác có lý do phản đối.

Lâm Hạo Hải lại mỉm cười: “Vợ sắp cưới? Từ ngày cô ấy trốn khỏi lễ đường cưới đã chẳng còn chức danh này nữa rồi. Thích cậu? Từ ngày cậu muốn kết hôn với Lư Dĩ Sương thì đã chẳng thích nữa rồi.”

Tiền Chấn Hựu: “…”

Tôi: “…”

Lâm Hạo Hải, anh dựa vào đâu mà nói hết sạch lời thoại của tôi thế!! Cái đồ biến thái chết tiệt nhà anh!! Hơn nữa… ha ha ha ha ha, trả lời còn khiến người ta không thể phản đối hơn cả câu của Tiền Chấn Hựu.

Nhưng mà… không thích nữa thì sao? Tôi cũng chẳng biết bản thân bây giờ có còn thích Tiền Chấn Hựu nữa không, nhưng chí ít vừa rồi tôi thấy bộ dạng tức giận khi cậu ta tiến vào, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc, chẳng ngờ lại không còn ý nghĩ nào khác.

Có điều, trong tình huống vừa rồi, tôi còn có thể có ý nghĩ nào khác được chứ!

Dường như Tiền Chấn Hựu bị lời vừa rồi chọc tức, không thèm để ý đến Lâm Hạo Hải nữa mà đi ngang qua anh ta, nhìn tôi nói: “Tiểu Mễ, cậu thật sự là Hạ Tiểu Mễ?”

“Không, không phải!” Tôi trốn sau lưng Lâm Hạo Hải, “Em nói em vẫn là Lư Dĩ Sương anh có tin không?”

Tiền Chấn Hựu trầm mặc nhìn tôi.

Da đầu tôi tê rần rần, căng thẳng tuôn một tràng: “Cậu đừng nhìn tớ như thế nữa! Được rồi, tớ biết tình cảm cậu dành cho Lư Dĩ Sương sâu như biển, nặng như núi, cũng biết tới chiếm thân thể của Lư Dĩ Sương là rất xấu xa, nhưng tớ thật sự không cố ý mà… Lúc đó tớ đi dự hôn lễ cậu và Lư Dĩ Sương, khi qua đường thất thần bị ô tô đâm phải, tới lúc tỉnh lại thì… đã biến thành Lư Dĩ Sương rồi. Tớ biết cậu chỉ thích Lư Dĩ Sương, cũng không muốn giả làm cô ấy nên hoảng quá mới chọn cách gọi điện thoại cho Lâm Hạo Hải. Anh ta rất nhanh chóng phát hiện ra chân tướng, sau đó… sau đó thì cậu biết rồi đấy.”

Tiền Chấn Hựu vẫn tiếp tục trầm mặc nhìn tôi.

Tôi: “… Này, cậu còn nhìn cái gì nữa! Cho đáp án đi chứ, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?!”

Tiền Chấn Hựu âm trầm đáp: “Lượng tin tức lớn quá… để tớ tiêu hoá đã.”

Tôi: “… Được rồi.”

Quả nhiên Tiền Chấn Hựu cúi đầu suy nghĩ rất lâu, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên, đi thẳng qua Lâm Hạo Hải, ôm cả người tôi vào lòng.

Tôi bị doạ ngây người, cứng đờ trong lòng Tiền Chấn Hựu. Lúc trước Tiền Chấn Hựu thấy tôi là trốn, đừng nói là ôm… phải nói là như cổ tích ngàn lẻ một đêm. Hay là vì Tiền Chấn Hựu quá yêu Lư Dĩ Sương, cho dù biết linh hồn bên trong là Hạ Tiểu Mễ thì cậu ta vẫn yêu, vẫn muốn ôm vào lòng?

Thật là mối tình cảm động trần gian…

Đúng lúc này Tiền Chấn Hựu lại cất tiếng: “Tiểu Mễ.”


“Hả?” Tôi vẫn còn đang ngây người vì tình cảm vĩ đại của Tiền Chấn Hựu dành cho Lư Dĩ Sương thì cậu ta đã bị Lâm Hạo Hải kéo ra, có điều Tiền Chấn Hựu vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục đứng đó nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm, miệng vẫn không ngừng gọi tên tôi.

Tôi bị cậu ta gọi tên đến độ cả người run lẩy bẩy, muốn khóc mà không có nước mắt: “Làm sao?”

“Tớ có một chuyện rất quan trọng cần nói với cậu.” Cậu ta nói một cách chân thành.

Tôi cầu xin: “Cậu đừng nói với cha mẹ Lư Dĩ Sương! Tớ sẽ nghĩ cách! Người ta nói mắng người thì được, đánh người thì tránh mà! Mà có đánh thì cũng đừng đánh vào mặt!”

Mặt Tiền Chấn Hựu đen sì: “Không phải… Chuyện tớ muốn nói không phải vấn đề đó. Tớ sẽ không nói cho cha mẹ Lư Dĩ Sương biết, lại càng không mắng cậu, đánh cậu.”

“Hả?”

“Mặc dù nói thế này thì có phần ích kỷ, nhưng… Tiểu Mễ, phát hiện cậu chưa chết, cho dù cậu đã biến thành Lư Dĩ Sương đi nữa thì tớ cũng rất vui mừng.” Cậu ta nhìn tôi, nắm chặt lấy tay tôi, “Thật ra…”

Đúng lúc này Lâm Hạo Hải nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên bỗng nhiên xông tới trước, một tay bịt chặt miệng Tiền Chấn Hựu, sau đó kéo cậu ta ra ngoài.

Tôi: “…”

Tiền Chấn Hựu chỉ thấp hơn Lâm Hạo Hải có chút xíu, dưới tình huống không chút đề phòng lập tức bị Lâm Hạo Hải khống chế. Tiền Chấn Hựu đáng thương bị bịt miệng, cả đường ra cửa cứ “ưm ưm” cố nói mãi mà không được, bộ dạng đáng thương vô cùng nhưng ánh mắt thì vẫn gắn chặt trên người tôi. Tôi sắp cảm động đến rớt nước mắt rồi, cho dù Tiền Chấn Hựu có mắng tôi là yêu quái tôi cũng chấp nhận. Tôi bảo Lâm Hạo Hải: “Này này, anh làm gì thế! Bỏ cậu ấy ra!”

Lâm Hạo Hải liếc tôi một cái, không thèm để ý đến mà thẳng tay vứt Tiền Chấn Hựu ra ngoài, sau đó sập cửa khoá chốt.

Tiền Chấn Hựu ở ngoài đập cửa rầm rầm.

Tôi: “…”

“Anh rốt cuộc đang làm gì thế!!!” Tôi phát rồ.

Lâm Hạo Hải lạnh lùng đáp: “Cậu ta ồn áo quá.”

Tôi bó tay: “Được rồi, tôi ra ngoài nói chuyện với cậu ấy. Trông bộ dạng cậu ấy có vẻ đúng là có chuyện quan trọng muốn nói thật.”

Lâm Hạo Hải ngăn lại: “Không được.”

“Tại sao?”

“Công việc quan trọng hơn.” Anh ta chỉ vào đống giấy tờ trên tay.

Tôi nhíu mày: “Thế thì xem như tôi ra ngoài đi vệ sinh là được!”

“Không được!” Lâm Hạo Hải vẫn cương quyết ngăn không cho tôi ra ngoài gặp Tiền Chấn Hựu.

Tôi càng nghĩ càng thấy khó hiểu, càng nghĩ càng thấy có vấn đề, thế là sầm mặt xuống, dựa vào gần Lâm Hạo Hải: “Có phải anh có chuyện gì giấu tôi không?”

Lâm Hạo Hải quay mặt đi: “Không có.”

“Chắc chắn có!” Tôi đột nhiên nhớ ra lúc trước hai người này còn lén lút gọi điện cho nhau, hại tôi hiểu lầm bọn họ có gian tình gì chứ. Lúc đó rõ ràng Lâm Hạo Hải có chuyện giấu tôi, mà tôi là ngu ngốc quên xừ mất việc hỏi cho rõ ngọn nguồn!

Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Hạo Hải: “Được, anh không nói, tôi đi hỏi Tiền Chấn Hựu. Dù sao cậu ta cũng rất muốn nói cho tôi chuyện gì đó!”

Lâm Hạo Hải tức giận quát: “Không được đi!”

Tôi “hứ” một tiếng, chẳng thèm để ý đến anh ta, cũng không để anh ta có cơ hội ngăn cản đã chạy như bay ra cửa, sau đó kéo Tiền Chấn Hựu chạy xuống, tránh cho Lâm Hạo Hải ra ngoài chơi lại chiêu cũ. Hơn nữa nếu ở ngoài thì Lâm Hạo Hải không thể vứt Tiền Chấn Hựu ra như lúc nãy, không lẽ anh ta định ném Tiền Chấn Hựu ra cửa sổ toà cao ốc này chắc…

Mặc dù… tôi biết… ánh mắt vừa khó hiểu lại không thể tin được đang nhìn vào mình không phải ảo giác của tôi… Tôi thậm chí có thể nghe thấy có người nói “Đó chẳng phải Tiền Chấn Hựu sao? Lẽ nào cô ta muốn chạy trốn với chồng trước?!”

… Có thế nào cũng không được tính là chồng trước biết không hả!!! Là “chồng chưa cưới không cưới được”!!!

Về sau nhận ra cứ chạy thế này thì không ổn, toà cao ốc của Lâm thị cao quá… Tôi hỏi Tiền Chấn Hựu: “Cậu lái xe đến đây à?”

Tiền Chấn Hựu vẫn còn đang ngẩn ra nhìn tôi, gật đầu: “Ừ.”

“Được rồi…” Tôi và Tiền Chấn Hựu lén lút vào thang máy. Trong thang máy dù có người nhưng chúng tôi cũng cố hết sức đứng cách xa họ. Tôi cố gắng khiến cho bản thân có vẻ chẳng liên quan gì đến cậu ta. Còn may dù Tiền Chấn Hựu vẫn giữ nguyên bộ dạng muốn nói lại thôi nhưng những người khác cũng chẳng để ý, có mấy người quen còn chào hỏi tôi nữa.

Rời khỏi tập đoàn Lâm thị, tôi quay đầu nhìn một cái, Lâm Hạo Hải nhất thời còn chưa đuổi kịp.

Tôi nói: “Xe cậu đỗ ở đâu? Lái qua đi, chúng ta đến quán cà phê gần đây.”

Tiền Chấn Hựu gật đầu, chẳng bao lâu sau đã lái xe quay lại, đưa tôi đến một quán cà phê ở gần đó. Vừa ngồi xuống tôi tuỳ tiện gọi một món đồ uống rồi vội giục: “Rốt cuộc là chuyện gì? Là bí mật giữa cậu với Lâm Hạo Hải à? Lẽ nào… Lâm Hạo Hải vốn đã biết Lư Dĩ Sương đang ở đâu nhưng lại không nói cho chúng ta? Hoặc là, thật ra việc tớ là Lư Dĩ Sương đổi xác cho nhau là do Lâm Hạo Hải chủ mưu?”

Lâm Hạo Hải chẳng qua chỉ giấu tôi chút chuyện thôi mà mới chớp mặt tôi đã biến anh ta thành ác quỷ luôn rồi…

Tiền Chấn Hựu bó tay: “Không phải… Mấy chuyện cậu nói tớ hoàn toàn chẳng biết gì cả.”


“Ủa, thế chuyện cậu muốn nói là chuyện gì?” Tôi chớp chớp mắt.

Tiền Chấn Hựu xem ra cũng đã bình tĩnh lại, từ tốn nói: “Cậu còn nhớ không dạo trước có lần tớ đã đến tìm hai người. Hơn nữa… còn cùng Lâm Hạo Hải nói chuyện rất lâu.”

“Hả? Nhớ chứ… Ngoài lần nói chuyện điện thoại ra, hình như cậu còn nói cái gì mà sợ mối quan hệ giữa bản thân và Lư Dĩ Sương ảnh hưởng đến tình cả giữa tớ và Lâm Hạo Hải, nên mới đến tận nơi giải thích rõ ràng… À, đúng rồi, cậu còn nói thực ra người cậu thích không phải Lư Dĩ Sương… Ấy, trí nhớ tớ không tốt cho lắm, chỉ nhớ có từng đó thôi.” Tôi gãi gãi đầu, rất biết điều che giấu mấy phán đoán của mình về mối quan hệ giữa Tiền Chấn Hựu và Lâm Hạo Hải.

Tiền Chấn Hựu gật đầu: “Đúng thế, chính là lần đó. Tớ nói tớ không thích Lư Dĩ Sương mà thích người khác, cậu còn nhớ chứ?”

“Đương nhiên là nhớ rồi!” Tôi nghĩ, lúc đó tôi muốn biết cậu ta thích ai chết đi được, nhưng cái tên Lâm Hạo Hải chết tiệt kia lại cứ làm kỳ đà hết lần này đến lần khác, hại tôi đến giờ còn không biết người Tiền Chấn Hựu thích là ai.

Từ chối Hạ Tiểu Mễ tôi, lại cũng không thật lòng yêu Lư Dĩ Sương giàu có xinh đẹp… Vậy thì là ai! Chẳng lẽ lại là chị Trương chắc!

(Chị Trương: Chuyện này liên quan gì đến tôi!!!)

Tiền Chấn Hựu thở dài: “Thật ra… Từ nhỏ đến lớn, trừ Lư Dĩ Sương khá thân thiết ra thì tớ chưa từng kết giao cùng cô gái nào. Hơn nữa trong số các cô gái tớ từng quen biết thì Lư Dĩ Sương có gia cảnh và ngoại hình phù hợp nhất với tớ. Dưới sự tác hợp của người lớn hai nhà và tình cảm mơ hồ của chính mình, tớ đã cho rằng người mình thích là Lư Dĩ Sương. Thậm chí còn vì thế mà khiến anh trai tớ lặng lẽ rời đi, nhường lại cơ hội cho tớ.”

‘’Nhưng Dĩ Sương lúc trước dường như cũng từng thích tớ… Có điều sau khi gặp Lâm Hạo Hải thì lại đổi ý, mãi cho đến khi vào đại học, tớ vẫn đang khổ cực theo đuổi cô ấy. Có lúc tớ cũng không thể không nghĩ, tớ thật sự thích cô ấy sao? Thật sự, có thích đến độ vì cô ấy mà làm rất nhiều việc, chẳng cần hồi đáp, chỉ đổi lại một nụ cười hạnh phúc của cô ấy để tiêu bớt cảm giác thất bại trước Lâm Hạo Hải chăng? Kết quả là phủ định. Tình cảm thuở thiếu thời rất mơ hồ, về sau lại bị thời gian mài mòn, dần dần biến đổi, nhưng lúc đó tớ đã chẳng còn đường lui nữa rồi. Việc của nhà tớ cậu cũng đã biết, đúng không?” Tiền Chấn Hựu xem ra rất đau lòng.

Tôi gật đầu: “Ừm, cũng biết chút chút. Có điều hiện tại chẳng phải đã giải quyết xong cả rồi sao? Cậu còn nhăn nhó đau khổ cái gì nữa?”

“Bây giờ thì đã giải quyết xong rồi thật, nhưng lúc đó… Tóm lại vì chuyện ấy, tớ bắt buộc phải tiếp tục theo đuổi Lư Dĩ Sương, thậm chí là kết hôn với cô ấy.” Tiền Chấn Hựu lắc đầu, “Nhưng sự thật thì trong lúc không để ý, đã có một người… lặng lẽ chiếm vị trí của Lư Dĩ Sương trong lòng tớ.”

Tôi chăm chú nghe cậu ta nói. Tiền Chấn Hựu nói đến đó thì dừng lại, ánh mắt nhìn tôi đầy hàm ý.

Tôi không kiên nhẫn được, nhìn lại cậu ta: “Này, cậu nói năng kiểu gì thế, kể chuyện kể một nửa đã dừng là sao? Yên tâm, tớ sẽ không ghen tỵ gì đâu, cậu nói tiếp đi.”

Tiền Chấn Hựu: “.. ”

Tiền Chấn Hựu: “Cô gái đó rất ngốc nghếch, nhưng cũng rất cố chấp. Tớ theo đuổi Lư Dĩ Sương bốn năm, cô ấy cũng theo đuổi tớ bốn năm. Cô ấy tặng tớ chocolate, tớ bảo tớ không thích ăn đồ ngọt, ngày hôm sau cô ấy liền mang đến một dây lạp xưởng.”

Tôi: “…”

Tiền Chấn Hựu: “Cô ấy tặng tớ hoa hồng, tớ bảo tớ dị ứng hoa hồng, cô ấy liền đổi sang tặng loại hoa khác. Theo như cô ấy nói thì cô ấy còn mua cả ngân liễu nữa, nhưng bị người khác cướp mất rồi.”

Tôi: “…”

Lẽ nào trong hoàn cảnh này tôi lại mở miệng bảo cái người cướp ngân liễu kia chính là Lâm Hạo Hải?! Thôi, cứ nghe cậu ta nói hết đã…

Tiền Chấn Hựu: “Lúc đầu tớ thấy cô ấy thật phiền phức, cũng rất thắc mắc tớ có chỗ nào để cô ấy thích chứ. Kết quả, tớ đi hỏi cô ấy lại bảo chính mình cũng không rõ, chỉ biết chú ý đến tớ, sau đó là thích luôn, còn hỏi ngược lại tớ có chỗ nào đáng để người khác thích nữa chứ… Tớ đúng là muốn khóc không được, muốn cười cũng chẳng xong.”

Tôi: “…”

Tiền Chấn Hựu: “Nhưng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, tớ đã quen với sự tồn tại của cô ấy. Tớ quen với việc mỗi ngày đều nghe cô ấy gọi Tiền Chấn Hựu, Tiền Chấn Hựu, quen với việc mỗi lần nhìn thấy tớ cô ấy lại nở nụ cười ngớ ngẩn, quen với việc trông thấy cô ấy lúc nào cũng vô tư vui vẻ như chẳng biết đau khổ là gì… Nhưng về sau vô tình biết được thân thế của cô ấy tớ mới biết cô ấy thật ra chẳng hề vui vẻ giống như bề ngoài, cũng có quá khứ đau khổ ở sau lưng. Nhưng trông cô ấy vẫn luôn hứng khởi như cũ, tớ thật ngưỡng mộ cô ấy, thời gian quan sát cô ấy cũng ngày càng nhiều lên.”

“Đến lúc gần tốt nghiệp, số lần tớ liên lạc với Lư Dĩ Sương càng ngày càng ít, ngược lại càng lúc càng hay nghĩ đến cô gái kia, thậm chí có mấy lần… tớ còn định hẹn cô ấy ra ngoài, nhưng đều nhịn xuống. Tớ có hỏi cha mình, nếu tớ không cưới Lư Dĩ Sương thì có được không. Cha mẹ tớ cũng không muốn phải trả giá bằng việc trọng đại cả đời của tớ, nhưng… Trước hôm tốt nghiệp, vấn đề kinh doanh của gia đình tớ càng lúc càng nghiêm trọng, đã đến mức gần như không thể cứu vãn được nữa. Mà Lư Dĩ Sương lúc đó cũng mấy lần liên lạc với tớ… Cô ấy nói, mình không muốn tiếp tục chạy theo sau Lâm Hạo Hải nữa rồi, cô ấy rất mệt mỏi.”

“Sự việc về sau thì cậu cũng biết cả rồi. Tớ quyết định kết hôn cùng Lư Dĩ Sương, cũng quyết định buông tay cô gái kia, bởi vậy nên mới gửi thiệp cưới cho cô ấy. Nhưng tớ ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, khi hôn lễ thất bại vì cô dâu bỏ trốn, tớ lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, có điều nhớ đến tình cảnh gia đình mình, còn có các bậc phụ huynh… Tớ điên cuồng gọi điện cho Lư Dĩ Sương, nhưng lại nhận được đáp án là cô ấy muốn ở bên Lâm Hạo Hải. Mà cha Lư Dĩ Sương vì áy náy nên vẫn đồng ý tiếp tục hợp tác. Tớ… tớ vui mừng đến phát điên. Thế rồi tớ nhận ra cô gái tớ thích mãi vẫn không xuất hiện, cũng chẳng thể tìm được cô ấy, tận cho đến khi… tớ nghe tin cô ấy qua đời.”

Vốn tôi còn ôm tâm trạng háo hức nghe Tiền Chấn Hựu kể chuyện, kết quả cậu ấy vừa bắt đầu tôi đã ngẩn cả ra. Tặng lạp xưởng, hành động thần kinh này, ngoài tôi ra còn có người khác sao? Được rồi, tôi đành ôm tâm trạng hồi tưởng quá khứ của mình mà nghe tiếp. Chẳng qua đoạn đầu tôi còn có thể nhìn Tiền Chấn Hựu, càng nghe về sau lại càng không nhịn được mà đau lòng, chỉ có thể cuối đầu nghịch nghịch giấy ăn.

Nghe đến mấy chữ “tin cô ấy qua đời”, tôi suýt thì bật khóc. Hạ Tiểu Mễ ơi là Hạ Tiểu Mễ, cô thật đáng thương quá đi, cô nghe thấy chưa, người cô thích, sau khi cô chết thì cũng thích cô rồi kìa.

Nếu không có mấy chữ “sau khi cô chết” thì đây đã là câu chuyện “hạnh phúc mãi mãi về sau” kinh điển rồi!

Tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể tiếp tục nghe Tiền Chấn Hựu dùng chất giọng trầm thấp đầy đau khổ tiếp tục kể: “Tớ thật không thể tin được, đây rõ ràng là trò đùa mà ông Trời dành cho tớ. Tại sao vào lúc mọi trở ngại đều đã dọn dẹp xong hết rồi thì cô ấy lại chết? Lại còn chết một cách… lãng xẹt như thế nữa. Cô ấy gặp tai nạn giao thông, chết trên đường đến tham dự hôn lễ của tớ. Tớ thật sự rất đau lòng, đến lúc đi viếng mộ còn gặp hai người. Lúc đó tớ chẳng biết gì, không biết cậu chính là Hạ Tiểu Mễ, chỉ cảm thấy thật buồn cười. Bây giờ Lư Dĩ Sương đã được ở bên Lâm Hạo Hải như ước nguyện, mà tớ lại cô đơn một mình, người đáng lẽ nên ở bên tớ thì đã nhắm mắt xuôi tay. Nói thật, nếu không phải cô ấy chết rồi, tớ còn không biết hoá ra mình thích cô ấy đến thế. Mất đi cô ấy là điều vô cùng đau khổ.”

Tiền Chấn Hựu đột nhiên nắm lấy tay tôi, thái độ vừa thành khẩn lại vừa mang vài phần khẩn trương: “Tiểu Mễ, cậu có biết lúc tớ vừa nghe thấy hai người bảo cậu là Hạ Tiểu Mễ, tâm trạng tớ như thế nào không? Lúc bỏ trốn khỏi hôn lễ cậu đã là Hạ Tiểu Mễ rồi đúng không? Tại sao cậu không nói cho tớ biết? Tại sao lại bỏ trốn? Cậu có biết quãng thời gian vừa rồi tớ đau khổ đến thế nào không?”

Cậu ta không nói dối, dạo này Tiền Chấn Hựu quả thật gầy đi không ít, người trông tiều tuỵ hơn trước nhiều. Lúc đầu tôi còn tưởng là vì bị Lư Dĩ Sương cắm sừng nên mới ngày ngày khóc sưng mắt, gầy đến thế. Thật không ngờ nguyên nhân lại là vì tôi…

Tôi rất muốn cấu tay mình một cái, nhưng tay đã bị Tiền Chấn Hựu nắm chặt, tôi mở miệng định nói gì đó thì thấy cơ mặt Tiền Chấn Hựu căng lên, ánh mắt tập trung về phía sau lưng tôi. Còi báo động trong đầu tôi réo vang, quay ngoắt đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Lâm Hạo Hải.

Lần này thì toàn bộ sức mạnh của tôi được triệu hồi về hết, lập tức giật tay ra, nói: “Lâm Hạo Hải! Anh làm gì thế? Doạ chết người đấy có biết không?”

Lâm Hạo Hải lạnh lùng hỏi: “Hai người đang làm gì?”

“Tiền Chấn Hựu đang kể chuyện cho tôi nghe, bây giờ kể hết rồi, anh đến muộn. Thế thôi.” Tôi lườm Lâm Hạo Hải một cái.


Lâm Hạo Hải cười khẩy mấy tiếng, ngồi xuống bên cạnh tôi, nói với Tiền Chấn Hựu: “Nói tiếp đi.”

Tiền Chấn Hựu cũng chẳng thèm để ý đến anh ta, lại nhìn tôi: “Tiểu Mễ, tớ nói thật lòng đấy.”

Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào.

Lâm Hạo Hải: “Hạ Tiểu Mễ, cô dám cho tôi mọc sừng thì cô chết chắc rồi.”

Tôi: “…”

Đại ca Lâm, tổng giám đốc Lâm, ngài Lâm, anh đừng có nhập vai quá thế có được không!

Tiền Chấn Hựu bất mãn nhìn Lâm Hạo Hải: “Trước đây anh với Hạ Tiểu Mễ có quen biết gì đâu! Sao lại giúp cô ấy che giấu sự việc này? Hơn nữa chẳng phải từ sớm anh đã biết người tôi thích là Hạ Tiểu Mễ, tại sao không nói với cô ấy?”

Tôi trợn tròn mắt nhìn sang Lâm Hạo Hải.

Lâm Hạo Hải lạnh tanh: “Tôi không biết.”

Tiền Chấn Hựu cũng lạnh lùng trả treo: “Dựa vào trí tuệ của anh sao có thể không biết. Anh có phải Hạ Tiểu Mễ đâu.”

Tôi: “…”

Tiền Chấn Hựu, có phải cậu thật sự thích tôi không đấy? Cậu nói đùa đúng không? Tôi, tôi rõ ràng là nằm rồi còn trúng đạn mà! IQ tôi thấp ảnh hưởng đến ai, chọc phá đến ai, nếu IQ tôi mà cao thì lúc đó đã không thèm thích cậu rồi!

Í, khoan đã, lúc đó?

Tiền Chấn Hựu lơ luôn Lâm Hạo Hải tới phá rối, ánh mắt đầy tình cảm sâu nặng nhìn tôi: “Tiểu Mễ, trở về với tớ đi.”

Lần này Lâm Hạo Hải cũng không chen vào, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt lạnh băng.

Tôi đấu tranh một hồi, đáp: “Vẫn nên quên đi thì hơn.”

Tiền Chấn Hựu: “Tại sao?”

Tôi thở dài: “Cũng chẳng cần hỏi tại sao… Tiền Chấn Hựu, vừa rồi cậu nói nhiều như thế, thật ra tớ cũng rất vui vẻ, cũng rất cảm động. Dường như… nỗ lực suốt bốn năm hoá ra cũng không phải vô ích, hoá ra chỉ cần thêm chút nữa thôi là có thể được đáp lại rồi.”

“Vậy, vậy tại sao…” Tiền Chấn Hựu nhìn tôi đầy khó hiểu.

“Nhưng mà, chính là thiếu cái “chút nữa” đó.” Tôi nhìn Tiền Chấn Hựu, “Cậu biết là thiếu gì không? Chỉ thiếu chút nữa là tớ sẽ nhận được hồi đáp, cũng tức là, thực ra từ đầu đến cuối tớ đều không nhận được tình cảm đáp lại từ cậu, mãi cho đến khi tớ chết rồi. Cậu nói cậu thích tớ, nhưng không phải vậy.”

“Cái gì, cái gì không phải vậy?” Tiền Chấn Hựu có phần hốt hoảng.

“Thích một người, không phải vậy.” Tôi nói chân thành, “Lúc trước khi tớ thích cậu, cho dù không có tiền cũng muốn làm gì đó cho cậu vui lòng. Tớ không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ được mất thiệt hơn… Aizzz, được rồi, tớ vốn chẳng có thiệt hơn, được mất gì để mà nghĩ. Cậu có thể nói tớ ngu ngốc, cũng có thể nói tớ chẳng gánh trên vai trách nhiệm lớn như cậu, nhưng ít nhất tớ biết thích không phải như thế. Nếu cậu thật sự thích tớ thì tại sao lại kết hôn với Lư Dĩ Sương?”

Tiền Chấn Hựu giải thích: “Tiểu Mễ, tớ nói rồi, là bởi vì nhà tớ…”

“Tớ biết.” Tôi kiên trì nói tiếp, “Nhưng mà, thích, không phải như thế. Tiền Chấn Hựu, cậu không thích tớ, hay nói cho đúng là, cậu căn bản không đủ thích tớ. Lúc đó cậu vì chuyện gia đình mà vứt bỏ tình cảm với tớ, nếu quả thật tớ ở bên cậu rồi, vậy sau này cậu vẫn có thể làm thế. Tớ… sau khi tớ chết, cậu mới biết cậu thích tớ bao nhiêu, như vậy nghĩa là, nếu tớ không chết, cậu vĩnh viễn cũng không biết bản thân lại thích tớ như thế, không phải sao? Tiền Chấn Hựu, cậu như vậy không gọi là thích. Nếu khăng khăng muốn lấy một từ để diễn tả, có lẽ… đối với cậu, tớ chỉ là thói quen mà thôi. Cậu quen với việc tớ luôn theo sau cậu, quen với việc tớ vĩnh viễn ở bên cười đùa cho cậu vui, đến ngày tớ thật sự rời đi rồi thì cậu mới cảm thấy có chút bất thường…”

Tiền Chấn Hựu mở miệng, lại chẳng nói được câu nào, dường như không biết phải phản biện lý lẽ của tôi ra sao.

Tôi nhìn cậu ấy, thật ra trong lòng vẫn còn chút hy vọng. Tôi nghĩ, có lẽ cậu ấy sẽ nói được điều gì khiến tôi chẳng thế nói tiếp câu “Cậu thật sự không thích tớ” nữa.

Nhưng cậu ấy lại không như thế.

Bản thân cậu ấy cũng không nói được, trong lòng cậu ấy vẫn có nghi ngờ. Chỉ vài ba câu nói của tôi đã khiến cậu ấy nghi ngờ từ “thích” của chính mình.

Aizzz, thật đúng là cái vòng luẩn quẩn.

Tôi thở dài một hơi, nói với Lâm Hạo Hải: “Lâm Hạo Hải, chúng ta đi thôi.”

Toàn bộ quá trình vừa rồi Lâm Hạo Hải rất im lặng, đến khi nghe tôi nói thì khẽ nhếch khoé miệng, gật đầu.

Tiền Chấn Hựu đột nhiên cất tiếng: “Vậy tớ muốn hỏi, Tiểu Mễ, còn Lâm Hạo Hải thì sao?”

“Hả?” Tôi quay đầu, nhìn cậu ta đầy khó hiểu. Việc này thì liên quan gì đến Lâm Hạo Hải? Lẽ nào cậu ta đột nhiên phát hiện tình yêu chân chính của mình là Lâm Hạo Hải?

Tiền Chấn Hựu: “Bây giờ cậu ở cùng Lâm Hạo Hải, cậu thích anh ta sao? Nếu cậu vẫn thích tớ như trước thì sẽ không từ chối tớ như vậy.”

Tôi: “…”

Mặt tôi đen sì: “Đương nhiên không phải! Tớ và Lâm Hạo Hải là đồng minh, cậu đừng có bôi nhọ bọn tớ!”

Len lén quay đầu nhìn Lâm Hạo Hải, quả nhiên mặt anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Cái tên Tiền Chấn Hựu chết tiệt này! Không có việc gì tự nhiên kéo Lâm Hạo Hải vào cuộc làm chi!

Tiền Chấn Hựu: “Vậy còn anh thì sao, Lâm Hạo Hải? Tại sao anh lại giúp Hạ Tiểu Mễ?”

Ồ, hỏi hay lắm… Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết vì sao anh ta lại giúp mình! Mặc dù tôi vẫn cho là do sức hấp dẫn mê người của bản thân…

Lâm Hạo Hải nhìn cậu ta một lúc, cuối cùng thốt ra năm chữ: “Mắc mớ gì tới cậu.”

Tiền Chấn Hựu: “…”

Tôi: “…”

Lâm Hạo Hải đứng dậy, sải bước ra ngoài, chân dài có lợi thế đấy!


Tôi đành đứng dậy đi theo, nói với Tiền Chấn Hựu: “Thôi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao… tớ, bây giờ tớ cũng không có cảm giác gì với cậu, cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ ngày trước. Ông Trời đã cho tớ cơ hội làm lại từ đầu thì tớ nhất định sẽ không lãng phí. Về phần cậu… ừm, gần đây tớ với Lâm Hạo Hải đang tìm Lư Dĩ Sương, nếu có tiến triển tớ sẽ báo cho cậu.”

Tiền Chấn Hựu ngẩn ra nhìn tôi: “Tiểu Mễ…”

“Được rồi, đừng nói nữa, cứ như thế đi. Tạm biệt, không kịp chào nữa rồi!” Tôi cắt ngang bài luận dài dằng dặc chuẩn bị bắt đầu của cậu ta, vẫy tay rồi quay người chạy vèo ra cửa, sau đó xông thẳng vào ghế phụ trên xe Lâm Hạo Hải, thắt đai an toàn xong liền nhìn chằm chằm về phía trước, không dám liếc ngang liếc ngửa gì.

Lâm Hạo Hải như cười như không hỏi: “Ra nhanh thế? Không tiếp tục ôn chuyện cũ nữa à?”

“Anh còn nói, vừa rồi tôi từ chối cậu ấy thẳng thắn rõ ràng như thế rồi…” Tôi lầu bầu.

Lâm Hạo Hải: “Cô thật sự không còn thích Tiền Chấn Hựu nữa rồi?”

“Tôi cũng không biết.” Tôi ưu thương thở dài một hơi, “Dù sao tôi cũng đã thích cậu ấy suốt bốn năm, nói đột nhiên không thích nữa là nói dѩ. Sự thật thì, trước cuộc nói chuyện khi nãy tôi vẫn hơi hơi thích cậu ta. Nhưng nghe cậu ấy nói một đoạn dài như thế rồi, tôi lại cảm thấy dường như mình đã chẳng còn cảm giác gì với cậu ta nữa cả. Nếu những lời đó cậu ấy chịu nói với tôi từ sớm, tôi nhất định sẽ vui đến độ nhảy cao ba tấc gào thét điên cuồng hệt như trúng số cho xem. Có điều… vừa rồi khi cậu ấy nói ra, tôi lại chẳng nghĩ được gì nữa cả.”

Lâm Hạo Hải vỗ vỗ đầu tôi: “Cô trưởng thành rồi.”

Tôi: “…”

Lâm Hạo Hải bật cười, khởi động xe. Tôi ngồi ngẩn ra một lúc mới tiếp tục mở miệng: “Nói ra thì… Lâm Hạo Hải này…”

“Hử?”

“Tại sao lúc đầu anh lại ngăn cản tôi với Tiền Chấn Hựu nói chuyện riêng? Anh… Có phải giống như Tiền Chấn Hựu nói, từ đầu anh đã biết người Tiền Chấn Hựu thích thực ra là tôi? Nếu như thế, sao anh không để cậu ấy nói cho tôi nghe?” Tôi thắc mắc nhìn Lâm Hạo Hải, “Lẽ nào… lẽ nào anh thích tôi thật?”

Lâm Hạo Hải hờ hững liếc tôi một cái: “Cô quên thân phận bây giờ của mình rồi à?”

“Đâu có, bây giờ tôi là Lư Dĩ Sương mà.” Tôi ưỡn ngực.

Lâm Hạo Hải: “Ừ, còn gì nữa?”

“Còn nữa? Thư ký của anh… bạn gái của anh…” Tôi ngượng ngùng đưa đáp án.

Lâm Hạo Hải gật đầu: “Nếu thư ký kiêm bạn gái của tôi lại bị Tiền Chấn Hựu cướp đi như thế thì mặt mũi tôi biết giấu vào đâu?”

“Xì, ra là vì lý do vớ vẩn ngớ ngẩn đấy.” Tôi không vui dẩu môi, không biết bất mãn trong lòng là từ đâu mà có.

Lâm Hạo Hải không nhìn tôi nữa mà tiếp tục lái xe, miệng hỏi: “Tại sao cô không đoán tôi với Tiền Chấn Hựu là một đôi thì lại cho rằng tôi thích cô? Cô rất hứng thú với đối tượng tôi thích à?”

“Đương nhiên rồi!” Tôi trả lời trước khi kịp nghĩ, trực tiếp nói ra nỗi lòng mình. Đối diện với cái lườm nghiêng của Lâm Hạo Hải, tôi vội giải thích: “Lý do cũng giống anh thôi! Bây giờ anh là bạn trai kiêm Boss của tôi mà! Nếu anh thích đàn ông thì tôi chẳng phải mất mặt muốn chết sao?”

“Thế nếu tôi thích cô thật thì sao?”

“Hả?!” Tôi bị giả thiết này doạ giật nảy mình, một hồi lâu sau mới nghi ngờ tiếp: “Thế thì cũng rất bình thường thôi, dù sao nhân cách tôi cũng rất hấp dẫn…”

“Nói nữa tôi ném cô xuống đường đấy.”

“…”

Xuống xe rồi, tôi vẫn ôm tâm tình chẳng mấy vui vẻ đi phía trước, Lâm Hạo Hải lại thảnh thơi nhàn nhã đi đằng sau, hai người chúng tôi bước vào thang máy, bên trong chẳng có lấy một người.

Chắc do trong lòng không thoải mái nên tôi đứng vào một bên. Lâm Hạo Hải lại chậm rãi ghé sát lại: “Gì thế, vẫn đang buồn bực à?”

“Ừm, có chút.” Tôi úi đầu. “Dù sao cũng xảy ra nhiều việc quá mà. Hơn nữa điều tôi để ý nhất là rốt cuộc vì sao anh lại giúp tôi… còn cho tôi ở nhờ lâu như thế nữa.”

Lâm Hạo Hải ngẩn ra, sau đó bật cười: “Ý cô là, thứ cô để ý nhất… là tôi?”

“Hả? Anh thật biết xuyên tạc ý người khác!” Tôi phản bác ngay lập tức.

Ý cười trên mặt Lâm Hạo Hải lại càng sâu, hơi cúi người xuống, dựa vào gần tôi: “Ồ, thế ý cô là gì?”

Tôi: “…”

Đừng có dựa lại gần như thế mà! Chết tiệt, cái thân thể của Lư Dĩ Sương này lại không nghe lời, bắt đầu làm loạn rồi, tim đập thình thịch, mặt cũng dần dần đỏ bừng như phát sốt.

Tôi đang định đẩy tên lưu manh Lâm Hạo Hải này ra xa chút thì thang máy “đinh” một tiếng rồi chậm rãi mở ra, một người đàn ông lạ mặt đứng ở ngoài, ngẩn ra nhìn một chút rồi lùi về sau, cũng không tiến vào nữa.

Lúc này tôi mới thấy tư thế của tôi và Lâm Hạo Hải quá mờ ám rồi! Tôi đứng dựa vào một bên thang máy, mà hai tay anh ta lại chắn ở hai bên người tôi, giống như muốn ôm cả người tôi vậy. Chắc có lẽ người đàn ông vừa rồi tưởng chúng tôi đang làm hành vi gì đen tối lắm…

Đẩy Lâm Hạo Hải ra, tôi ấp úng: “Anh, anh đừng có giở trò lưu manh nữa được không! Dựa gần như thế rất khó chịu!”

Lâm Hạo Hải buồn cười: “Đừng có đánh trống lảng, vừa rồi tôi đang muốn bức cung cô, ai biết lại có người đến quấy rầy chứ.”

Tôi lắp bắp một hồi vẫn chẳng nói được gì. Cũng may chúng tôi đã lên đến nơi, ngay khi cửa thang máy mở ra tôi lập tức xông ra ngoài, mở cửa rồi trốn vào phòng mình nhanh như chớp giật.

May mà Lâm Hạo Hải cũng không bám riết ép cung, tôi có thể nghe được âm thanh anh ta đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân khoan thai đi dần về phía thư phòng. Tại sao lần nào cũng thế, tôi bị trêu chọc đến độ tim đập loạn, đầu rối tinh, còn anh ta lại như người chẳng liên quan gì. Quan trọng nhất là… a a a, cái thân thể này của Lư Dĩ Sương thật đáng ghét! Mỗi lần Lâm Hạo Hải đến gần là thân thể cô ta lập tức thành thật phản ứng ngay, xấu hổ lại còn vui mừng, hại tôi cũng chẳng biết phải làm sao. Tóm lại, tóm lại tôi còn lâu mới có cảm giác với Lâm Hạo Hải, đều do thân thể của Lư Dĩ Sương cả thôi!

Đứng trước gương trong phòng tắm ngắm khuôn mặt Lư Dĩ Sương, đôi mắt to trong vắt, hàng lông mi dài mượt, mũi cao, cánh mũi hơi vểnh lên, đôi môi nhỏ nhắn mà hồng hào, bất luận có nhìn bao nhiêu lần rồi cũng thấy cô ấy là một mỹ nhân. Lúc này trên làn da trắng nõn của Lư Dĩ Sương vẫn còn màu hồng chưa nhạt, đôi mắt cũng có chút mờ mịt… Được rồi, mờ mịt là tâm tình lúc này của tôi, nhưng mà hồng cái khỉ gì chứ, rõ là lỗi của Lư Dĩ Sương…

Thật ra vấn đề vừa rồi của Lâm Hạo Hải cũng rất buồn cười, đến ngay cả Lư Dĩ Sương xinh đẹp thế này anh ta còn không thích thì sao có thể thích Hạ Tiểu Mễ được chứ, cho dù Hạ Tiểu Mễ bây giờ đang ở trong thân thể Lư Dĩ Sương. Mắt Hạ Tiểu Mễ không lớn bằng Lư Dĩ Sương, lông mi không dài như Lư Dĩ Sương, mặt không nhỏ nhắn như Lư Dĩ Sương. Lâm Hạo Hải ngay cả Lư Dĩ Sương còn chẳng thèm để mắt thì sao có thể chú ý đến Hạ Tiểu Mễ. Có thể thấy mấy câu “nếu” kia của Lâm Hạo Hải toàn là cố ý trêu chọc tôi mà thôi.

Tôi vỗ vỗ mặt, Hạ Tiểu Mễ ơi là Hạ Tiểu Mễ, lúc đầu mày đã vấp ngã một lần trên người Tiền Chấn Hựu rồi, lần này đừng có lặp lại vết xe đổ đó trên người Lâm Hạo Hải nữa chứ.

Lâm Hạo Hải đúng là rất tốt, nhưng anh ta sẽ không bao giờ thuộc về mày đâu, bởi vậy bất kể những rung động kia là gì, cũng đừng nên để ý là hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.