Đọc truyện Nhập Cung Vi Tặc – Chương 52
Trời mưa nặng hạt, Hạ Vũ Thiên mới vừa bước ra sân đã bị màn mưa che phủ. Cảm giác vừa mới bị hôn trên miệng vẫn còn đau đớn. Tương tự, bàn tay vừa cho Hoa Vô Tình một nắm đấm cũng đau không kém, nắm đấm vừa rồi dồn chứa tất cả sức lực hiện giờ của Hạ Vũ Thiên. Trong quá khứ, Hạ Vũ Thiên rất ít khi dùng tới vũ lực, một phần do bản chất hiền lành, phần khác là do chưa có chuyện gì khiến y thực sự tức giận.
Căn cứ vào nghiên cứu của vật lý học, khi mình đánh một ai đó thì phản lực tác dụng lại mình đúng bằng lực ta giáng cho họ cho nên việc đánh đấm hoàn toàn không có lợi cho sức khỏe – Hạ Vũ Thiên vẫn luôn nghĩ như thế.
Hạ Vũ Thiên không phải là loại người có giác quan nhạy bén, đặc biệt là những vấn đề có liên quan tới tình cảm thì lại càng không, thậm chí có thể nói là y còn rất trì độn. Bạn gái trong kiếp trước của Hạ Vũ Thiên chính là bạn cùng lớp từ thời tiểu học của y. Hi hi, đây không phải là yêu sớm đâu nhé! Sau khi tốt nghiệp phổ thông rồi thì mẹ Hạ Vũ Thiên tình cờ sắp xếp cho hai người họ gặp nhau chứ thú thật ngay cả tên của nàng Hạ Vũ Thiên cũng đã quên từ đời nào. Hôm hai người gặp mặt, Hạ Vũ Thiên quả thực phục sát đất trí nhớ của cô nàng vì cô ta còn lôi cả mấy chuyện từ thời đi học của Hạ Vũ Thiên đại loại như y ngủ gật chảy cả nước mũi nước miếng hay việc y lén lút viết thư cho bạn gái khác… kể rành mạch như nàng được chứng kiến tận mắt ngày hôm qua. Tuy rằng không hề có chút ấn tượng nào nhưng Hạ Vũ Thiên cũng quyết định thử hẹn hò với cô nàng.
Nếu chỉ nói vậy thì chắc chắn chuyện tình duyên kiếp trước của Hạ Vũ Thiên đẹp không kém gì những câu chuyện cổ tích vì chàng và nàng quen nhau từ thời tóc để chỏm, tình yêu ngây ngô trong sáng của họ dần đơm hoa kết trái cùng năm tháng. Nhưng câu chuyện cổ tích này nhàm chán tới cỡ nào thì có lẽ Hạ Vũ Thiên chính là người rõ nhất. Tình yêu, không phải lúc nào cũng ngoài cuộc sáng suốt trong cuộc u mê gì gì đó như người ta hay nói mà sự thật thì chỉ có đương sự mới có thể hiểu thấu – đây chính là định luật mà Hạ Vũ Thiên đã tự mình chứng minh được.
Tuy rằng như vậy nhưng Hạ Vũ Thiên vẫn rất hài lòng vì từ trước tới nay y cũng không có yêu cầu gì to lớn lắm, đó là còn chưa kể có một số chuyện y rất chậm hiểu. Biểu đồ sinh mệnh của Hạ Vũ Thiên ở kiếp trước là một đường thẳng tắp, hoàn toàn không phải suy nghĩ gì cả.
Mà khờ nhân luôn có ngốc phúc, cho tới bây giờ Hạ Vũ Thiên vẫn may mắn chưa phải chịu dày vò, đau khổ của tình yêu. Dáng vẻ vừa rồi của Hoa Vô Tình thực sự đã khiến cho một dây thần kinh không bình thường nào đó của y bị xúc động mạnh, nét mặt mang ý cười của Hạ Vũ Thiên vì thế mà cũng có dịp u buồn.
Mặc dù Hoa Vô Tình vừa nãy lớn tiếng chất vấn Hạ Vũ Thiên không kiêng nể nhưng y vẫn hiểu được ẩn sau những lời nói hồ ngôn loạn ngữ đó chính là sự đau thương kìm nén lâu ngày. Nhưng cũng nhờ đó mà Hạ Vũ Thiên đã khiến cho hoa hiểu được y không phải là Tào Duy cũng không phải là Tô Thanh Sơn và khiến hắn phải đối mặt với sự thật là Tào Duy đã chết. Nhưng về cơ bản, Hạ Vũ Thiên vẫn đang thắc mắc thân phận của Tào Duy và Tô Thanh Sơn. Họ là một hay hai người? Rồi quan hệ của Tào Duy và Hoa Vô Tình là như thế nào?
Hạ Vũ Thiên tâm phiền ý loạn đi trở về phòng, đẩy cửa ra. Trong bóng tối, trên giường người nọ tựa hồ còn đang ngủ say. Hạ Vũ Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may người này chưa tỉnh giấc.
Sở Vấn Điệp là một con hồ ly giảo hoạt ngàn năm, một chút gió thổi cây lay cũng không thoát được khứu giác nhạy bén của hắn. Hạ Vũ Thiên càng cố gắng cẩn thận bao nhiêu lại càng luống cuống đụng tay đụng chân bấy nhiêu. Y đang dò tìm đường đi trong bóng tối, sờ thấy cái ghế rồi men theo đó mà tiến lại phía giường lớn. Không cẩn thận làm đổ chiếc ghế con đánh ầm một cái. Hạ Vũ Thiên lạnh cả người chờ Sở Vấn Điệp tỉnh lại chất vấn mình nhưng không, hắn vẫn không có động tĩnh gì, nằm yên như người say rượu.
Hạ Vũ Thiên chậm rãi nằm xuống, nhưng yên bình quá khiến y cảm thấy không thích hợp. Hạ Vũ Thiên lay Sở Vấn Điệp “Này!” nhưng hắn vẫn không trả lời, dường như không nghe thấy gì. Hay là Sở Vấn Điệp hắn đang có mưu đồ riêng?
Hạ Vũ Thiên giữ chặt góc chăn mình vừa kéo được, nhất thời trợn tròn mắt. Trên giường chỉ có một cái chăn duy nhất, hoàn toàn không thấy tăm hơi của Sở Vấn Điệp đâu hết.
Xốc hết cả chăn bông lên mà cũng chỉ thấy một đóa mẫu đơn lục sắc. Đóa hoa rực rỡ như đang mỉm cười nhìn Hạ Vũ Thiên đầy khiêu khích.
Lửa giận từ đáy lòng cháy lên tận cổ. Mẫu đơn, lại là mẫu đơn. Hạ Vũ Thiên nắm chặt đóa hoa ở trong tay, xiết chặt nó, chẳng bao lâu đóa hoa tươi đẹp đã dập nát. Hạ Vũ Thiên giận, ước gì tên yêu quái kia cũng chính là đóa hoa nhàu nát trong tay mình. Sở Vấn Điệp, Sở Vấn Điệp rốt cuộc là ngươi bị bắt đi đâu rồi. Nghĩ tới dáng dấp ngả ngớn của yêu quái quấn quanh Sở Vấn Điệp, Hạ Vũ Thiên thấy mình không thể chần chừ thêm được nữa, không kịp suy nghĩ gì nhiều, y lao thẳng ra khỏi phòng nhất định phải tìm được Sở Vấn Điệp về.
Khắp nơi mờ mịt, mưa phùn giăng khắp chốn, đã vậy Hạ Vũ Thiên lại còn không biết phải tìm người ở nơi nào. Tình cảnh của y lúc này không khác gì một người mất đi phương hướng, cho dù có đi cả đêm cũng không thu được kết quả gì. Hạ Vũ Thiên cố gắng tỉnh táo lại. Cũng may là tên yêu quái mẫu đơn kia nhắm vào mình chứ không phải là Sở Vấn Điệp nên tính mạng của hắn có thể tạm thời được bảo toàn… Nhưng mà, nhưng mà, nếu như đêm nay không tìm thấy Sở Vấn Điệp thì Hạ Vũ Thiên không có cách nào mà bình tâm trở lại…
Bọn họ nhất định không có trong Tào phủ vì muốn trốn mình nên chắc chắn phải đi đâu đó càng xa nơi này càng tốt. Chẳng lẽ là bị mang về Lý phủ? Tuy rằng không nhất thiết là nơi này nhưng trước mắt thì Hạ Vũ Thiên chỉ có duy nhất một manh mối chính là nơi cư ngụ của tiểu thư Lý gia.
Hạ Vũ Thiên vội vàng vào hậu viện, chuẩn bị ra ngoài từ cửa sau. Vừa vào hậu viện đã thấy mùi rượu đặc xông thẳng vào mũi. Đã trễ thế này chẳng lẽ còn có người uống rượu sao? Hạ Vũ Thiên không có hơi sức đâu mà quan tâm nữa, chỉ biết cố gắng đi tìm Sở Vấn Điệp cho thật nhanh
Tào phủ ở lưng chừng núi, muốn tới Lý phủ nhất định phải tìm đường đi xuống, trời tối, núi rừng lại rậm rạp làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Hạ Vũ Thiên khi ra khỏi nhà lại không mang theo một ngọn đuốc hay cái đèn lồng con con nào đó để mà chiếu sáng, y đành phải cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, khống chế nỗi sợ ngày càng lớn trong đầu.
Khu rừng này nghe nói còn có dã thú hay rắn rết linh tinh gì đó, thi thoảng có vài tiếng gầm rú, không khí rất hoang dã. Nhưng Hạ Vũ Thiên chẳng còn thiết nghĩ gì nữa, y giờ này rất muốn làm một anh hùng đi cứu mỹ nhân.
Ngặt một nỗi, càng đi Hạ Vũ Thiên lại càng cảm thấy kỳ lạ, mùi rượu nồng trong gió không những không biến mất mà lại nồng nặc hơn. Thế là Hạ Vũ Thiên bắt đầu cảnh giác, vừa đi vừa nhòm ngó xung quanh xem có kẻ nào đang rình mò hay đi theo mình không. Tiếng mưa rơi thì nhỏ, tiếng tim đập của Hạ Vũ Thiên lại rất lớn, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt trong người, bước chân của y trở nên gấp gáp.
Lá gan của Hạ Vũ Thiên vốn không lớn, trước giờ không dám xem phim kinh dị. Mà lúc này xung quanh tràn đầy ám ảnh và sợ sệt làm cho y có cảm giác kỳ lạ. Không biết chừng, lát nữa ở kia sẽ có một con quỷ hiện ra. Hạ Vũ Thiên dồn sức xua tan suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, chuyên tâm vào con đường mòn dẫn xuống núi.
Bỗng nhiên Hạ Vũ Thiên cảm giác có một trận gió lạnh lùa qua sau lưng, đằng trước có một vật thể đang bước tới, không phải là một yêu tinh hay quái vật nào đó mà chính là một nam nhân tuấn tú. Chưa kịp tránh né, phía sau gáy Hạ Vũ Thiên đã trúng một gậy như trời giáng. Dường như không hề có đau đớn, Hạ Vũ Thiên ngã ngay xuống đất.
Cũng không biết hôn mê bao lâu, lúc Hạ Vũ Thiên tỉnh lại, đầu óc choáng váng đến khó tả. Thân thể cứng ngắc , không thể nhúc nhích. Tay chân tựa đều bị dây thừng trói chặt. Cố gắng mở một con mắt ra, phía trước đều mờ mờ không rõ.
Rồi Hạ Vũ Thiên cảm thấy có chất lỏng đang từ từ chảy vào miệng mình. Chính là nước, không biết nước từ đâu chảy tới, y chỉ biết há miệng ra hứng cho thật nhiều, cho giải cơn khát khô ở cổ họng đã lâu.
“Tỉnh rồi hả?” Một giọng nam nhân xa lạ.
Hạ Vũ Thiên nhìn về phía tiếng nói vọng lại, vì y đang té sấp trên đất nên chỉ có thể nhìn được thân hình cao lớn và cái cằm khá dài của hắn.
Hạ Vũ Thiên nói không ra lời, chỉ có thể mơ hồ nhìn xung quanh một lượt xem mình đang ở nơi nào. Không gian nơi này rất âm u, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa phùn. Như vậy thì có lẽ y cũng chưa hôn mê lâu lắm.
Một người nào đó nắm tóc Hạ Vũ Thiên từ phía sau, giật ngược lại làm cho y ngửa ra “Này!” Hắn ta hô to một tiếng vào tai, màng nhĩ của Hạ Vũ Thiên như muốn rách toang. Rồi hắn tiếp tục đổ thứ nước gì đó vào miệng khiến cho Hạ Vũ Thiên nghẹn, ho khan liên tục.
“Á…… Ư……” Hạ Vũ Thiên muốn nói nhưng miệng chỉ phát ra được âm thanh này. Hai con mắt nặng trĩu không mở lên được nữa.
“Có lẽ phải đánh cho tiểu tử này một trận cho nó nằm luôn đi!” Một người nói.“Còn tỉnh lắm!”
“Không phải ngươi nói tất cả đều đã hôn mê ư? Sao bây giờ lại xuất hiện thêm một đứa thế này?”
“À…… chắc chắn ta đã rải mê hương vào từng phòng, không biết tên này chui ở đâu ra?”
“Thôi, bắt hắn lại là được rồi, nếu hắn chạy khỏi đây thì chúng ta có chết cũng không đền hết tội.”
“Đúng vậy. Mọi chuyện đã được chuẩn bị kỹ nhưng sao mưa này mã mà vẫn không ngừng?”
“Không lo, cứ đến giờ là hạnh động, chỉ cần một mồi lửa thì cho dù Đông Hải Long vương có tới đây phun nước cũng không chữa được.”
Lửa. Lửa? Chẳng lẽ bọn họ muốn…… Hơi thở của Hạ Vũ Thiên nặng nề, y cố gắng suy xét chuyện này tới nơi tới chốn nhưng thân thể đang bị trói chặt, cảm giác đau đớn khiến Hạ Vũ Thiên không đạt được ý nguyện. Những người này muốn đối phó với Tào gia sao?
“Vậy phải xử lý tên này thế nào?” Một người nói. Hắn xốc Hạ Vũ Thiên lên, vén tóc, mạnh tay xoa nắn khuôn mặt của y “Thật là tuấn tú, chi bằng…” Ngay sau đó, một tiếng rẹt vang lên, y phục của Hạ Vũ Thiên bị xé ra nhưng y không thể phản kháng được.
“Súc sinh…… Cách lão tử…… Xa một chút.” Hạ Vũ Thiên mắng.
“Ngươi còn dám mắng.” Kẻ kia giơ tay lên tát một bạt tai. Mặt Hạ Vũ Thiên rất rát, miệng có máu tanh chảy ra.
“Chó điên! Có giỏi thì mau giết ta!” Hạ Vũ Thiên cắn răng nói.
“Ngươi……” Người nọ lại giơ tay lên.
Hạ Vũ Thiên nhắm hai mắt lại.
“Bỏ đi. Dừng tay! Cứ để hắn ở đấy, đại nhân còn muốn gặp hắn!”
“Hừ.”
Bọn họ là người của quốc cữu. Chắc là hành tung của Long Hạo đã bại lộ, lão tặc kia muốn nhổ cỏ tận gốc. Thảo nào vừa nãy lại ngửi thấy mùi cồn nồng đậm như vậy, chắc chắn bọn chúng muốn hỏa thiêu Tào phủ. Tim Hạ Vũ Thiên đau thắt, hiện giờ bản thân y còn không lo nổi thì làm sao mà cứu bọn họ được đây. Long Hạo, Hoa Vô Tình, còn có rất nhiều người trong Tào phủ nữa……
“…… Ha ha ha ha.” Hạ Vũ Thiên bỗng nhiên cười ha hả.
“Ngươi làm sao vậy?” Một người nhíu mi hỏi.
“Hừ, không có gì.” Hạ Vũ Thiên cười, muốn nói lại thôi.
“Ngươi rốt cuộc cười cái gì?” Người nọ đá một cước, chân đè lên người Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu một cách khó khắn “Ta cười, quốc cữu hắn đã công dã tràng mất rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Một cước giáng trúng bụng Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên nhịn đau thét lớn một tiếng, ngoài miệng vẫn cố gắng duy trì vẻ cười nhạo .“Ha ha ha, chỉ tiếc người mà quốc cữu muốn đối phó không phải là ta…… Các ngươi bắt ta cũng vô dụng.”
“Hừ. Đêm nay, chỉ cần một mồi lửa là nơi này sẽ thành bình địa, dù là ai thì cũng chỉ có thể khoanh tay chờ chết.”
Hạ Vũ Thiên phe phẩy đầu, cười.
“Ngươi rốt cuộc có ý gì?!” Người nọ nổi giận, đứng lên, quyền cước liên tiếp giáng vào người Hạ Vũ Thiên. Khuôn mặt của y chẳng mấy chốc mà dính đầy máu. Hạ Vũ Thiên cố gắng cuộn tròn người, cúi đầu vào trong để tránh né.
“Chẳng lẽ, hắn không ở Tào phủ?” Bỗng nhiên một người nhỏ giọng nói.
Hạ Vũ Thiên cười lạnh lùng.
“Ngươi nói mau!” Người nọ giận dữ nắm tóc Hạ Vũ Thiên.
“Được, được, ta nói. Nhưng mà, ngươi buông tay ra trước!” Hạ Vũ Thiên cố tình giả vờ không chống cự nữa, nhẹ giọng cầu xin.
Người nọ buông Hạ Vũ Thiên ra :“Nói!”
Hạ Vũ Thiên lại lạnh lùng nhìn một người khác vừa mới chen vào, y liếc mắt “Không phải các ngươi đều đã đoán được sao? Còn muốn ta nói cái gì?”