Đọc truyện Nhập Cung Vi Tặc – Chương 36
Đêm tối vẫn im lìm như dáng vẻ vốn có của nó. Vừa rồi, hai nhân vật của chúng ta có thể nói là thiếu chút nữa thôi đã “bốc lửa”ngay trên đống cỏ khô thế mà ngờ đâu, một cơn mưa rào lạnh lẽo kéo tới… Cơn mưa đi qua, để lại cho hai người sự xấu hổ vô hạn và cả một chút rịc rịch bên trong khó nói ra bằng lời.
Làm sao bây giờ? Tiếp tục chuyện dang dở ư? Không thể nào.
Hạ Vũ Thiên dùng ngón tay chọc chọc vào thân cây gần đó. Dùng sức mà bóc vỏ cây, bóc này, bóc cho chết này…không bóc hết vỏ của cái cây đáng ghét này, y thề không dừng lại. Không biết kiếp trước, cái cây kia mắc nợ gì Hạ Vũ Thiên mà kiếp này bị y trả thù hung tợn như vậy. Con người coi trọng thể diện, cây cối coi trọng vỏ thân. Hạ Vũ Thiên ngươi không còn mặt mũi nào nên cũng muốn làm cho kẻ khác phải khổ sở à?
Sở Vấn Điệp nhìn bằng mắt, cười ở trong lòng “Thật là dày a.”
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu sửng sốt.
“Không nói ngươi, ta nói cây, ha ha.” Sở Vấn Điệp cười.
Hạ Vũ Thiên cũng không cãi lại, cúi đầu, tiếp tục bóc vỏ cây.
Sở Vấn Điệp nhìn thấy y im lặng như vậy, mở lời trước “Bọn họ đã lục soát qua nơi này, trong một thời gian ngắn nữa, có lẽ sẽ không quay lại đây đâu.”
“Ừ.”
“Nhưng mà chậm lắm là sáng sớm mai phải rời khỏi nơi này ngay. Hoa Vô Tình đã an bài cho ngươi rồi phải không?”
“Ừ.”
“Hoàng đế…….”
“Hắn làm sao?” Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu lên.
“Vừa nhắc đến hắn, hai mắt ngươi đã sáng cả lên.” Sở Vấn Điệp lắc đầu, mới nói chậm rãi “Hắn đã xuất cung, ta nghĩ chắc Hoa Vô Tình sẽ tận lực chiếu cố tới hắn.”
“A?” Miệng Hạ Vũ Thiên mở thật lớn. Tận lực chiếu cố? Chỉ sợ tiểu hoàng đế không bị hạ độc chết thì cũng tức chết mất thôi.
“Đúng vậy.” Sở Vấn Điệp cười, bước qua, khoác một tay lên vai Hạ Vũ Thiên “Có phải không thoái mái hay không. Đi, vào nhà trước đã…”
Hạ Vũ Thiên đỏ mặt quát “Không thèm!”
Sở Vấn Điệp cười thầm. “Này, ta muốn ngươi vào trong phòng nghỉ ngơi, dưỡng sức để sáng mai còn đi sớm. Ngươi kích động như thế làm gì? Hay là muốn làm chuyện khác, nếu muốn thì cứ nói thẳng với ta một tiếng là được rồi.”
Hạ Vũ Thiên cắn răng. Đúng là tại nơi sâu tít trong lòng y, nơi sâu ơi là sâu, Hạ Vũ Thiên có nghĩ như thế thật.
“Làm sao? Còn không đi vào?” Sở Vấn Điệp chớp mi.
“Ngươi đi vào trước, ta đứng ở đây một lát rồi vào sau.” Hạ Vũ Thiên ấp a ấp úng, ánh mắt dao động. Cả người y nóng hôi hổi, y như cái bánh bao mới ra lò.
“Ngươi đứng ở bên ngoài làm gì?” Sở Vấn Điệp cười.
“Không liên quan tới ngươi.” Hạ Vũ Thiên nổi cơn tam bành. Chết tiệt, lão tử muốn tự mình giải quyết một chút không được sao.
“À, thế hả?.” Sở Vấn Điệp cố ý nhịn cười gật gật đầu, nói “Được, vậy ta đi ngủ trước nhé.”
“Mau đi đi.”
Sở Vấn Điệp đi được hai bước, quay đầu lại, đá lông nheo “Nếu cần giúp đỡ việc gì, ngươi cứ gọi ta một tiếng.”
Hạ Vũ Thiên nhấc chân, định chạy lại cho hắn một cước “Gọi cái đầu ngươi thì có.”
Sở Vấn Điệp cười to trở về phòng.
Qua một lúc thật lâu sau Hạ Vũ Thiên mới uốn éo bò lên giường, thoải mái tựa đầu vào gối ngủ. Đêm nay, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
………………………
Buổi trưa.
Trong một thôn trấn hẻo lánh, bé nhỏ, cả thôn cũng chỉ có hơn mười hộ dân. Ở một quán trà bé xíu duy nhất tại nơi này, có vài người khách ngồi tốp năm, tốp ba nghỉ ngơi cho đỡ nắng. Ngoài bốn, năm nam tử trẻ tuổi bên ngoài thì còn có một đôi lão phu thê. Vị bà bà kia đầu tóc bạc phơ hình như có chút không vui vẻ, bên cạnh là một lão ông ân cần quan tâm, chăm sóc.
Ở bàn đối diện, có hai nam tử trung niên, vừa uống rượu, vừa ăn mấy cái bánh bao nóng hổi. Một người hơi béo nói “Lưu huynh, sau này huynh có tính toán gì chưa?”
Người còn lại, mặc y phục màu lam đáp lời “Một nhà trên dưới của ta vẫn còn ở trong kinh thành, dù sao đi nữa, phải vào được kinh thành rồi mới tính tiếp.”
“Hiện giờ, đừng nói là vào, e rằng có muốn ra cũng rất khó a.”
Nam tử áo lam, mặt cau mày có giận dữ “Ai, tại sao chuyện này lại xảy ra đúng lúc mẫu thân ta mới qua đời chứ? Có muốn về kịp để làm tròn đạo hiếu thôi cũng thật khó.”
Người hơi béo an ủi “Huynh cũng đừng phiền não, theo ta nghĩ, chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi.”
“Xin chỉ giáo?”
Người béo hạ giọng “Ta nghe nói, Trình và Tống tướng quân đang chờ mấy vị tướng quân khác dẫn binh vào thành.”
“A? Chẳng lẽ thực sự lần này, thiên địa chuyển dời?”
Người kia lắc đầu “Quốc cữu đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu rồi a.”
“Ta nghe nói lần này Thánh Thượng vì một tên tiểu quan mà trở mặt với cả trọng thần của triều đình…không thể nào ngờ rằng, tiểu hoàng đế này cũng là một kẻ phong lưu đa tình a, chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn, ha ha ha ha.”
“Phốc…… Khụ khụ ~ khụ khụ……” Lão bà bà bên cạnh, phun ra ngụm trà trong miệng.
“Lão thái bà, ngươi không sao chứ, ta đã nói ngươi phải chú ý giữ gìn thân thể mà ngươi đâu có chịu nghe lời.” Lão ông bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng lão bà, giúp bà nhuận khí.
Không ngờ lão thái bà lại oán thán, trừng mắt nhìn lão ông, hố mắt hoắm sâu thật là đáng sợ. Mà lão ông thấy vậy, liền rụt tay về, cười hiền lành.
Tiểu nhị niềm nở, bắt chuyện “Hai lão nhân gia, không biết hai người đang đi đâu a.”
“À, chúng ta đang tới Quy Vân thôn thăm cháu ngoại, tiểu nữ nhà chúng ta mới sinh một thằng bé mập mạp. Xin hỏi vị tiểu ca này, từ đây tới đó có xa lắm không?” Lão ông cười nói, vẻ mặt hạnh phúc, đối lập hoàn toàn với bộ mặt như trái khổ qua của lão bà bên cạnh.
“Không xa, chắc chắn trước khi trời tối là có thể đến nơi.” Tiểu nhị nói xong, cười tạm biệt rồi nhanh chóng đi tiếp nước cho các bàn khác.
Không cần bàn cãi nhiều nữa, hai người sắm vai lão ông, lão bà này chính là Sở, Hạ – hai nhân vật chính của chúng ta. Lão bà mặt hằm hằm đằng kia chính là Hạ Vũ Thiên. Thử hỏi, một người anh tuấn, trẻ trung, dáng vẻ đường hoàng oai vệ như y mà phải giả làm một bà lão hiền từ, phúc hậu thì y có thể vui vẻ không? Trước khi tiến hành dịch dung, Hạ Vũ Thiên kiên quyết phản đối, nhưng cuối cùng, y vẫn không thắng được thủ đoạn vừa đấm, vừa xoa của tay họ Sở. Ngoài mặt thì nói làm như vậy để tránh tai mắt của kẻ khác, không bị phát hiện, kỳ thật chính là lợi dụng thuật dịch dung để có cơ hội mà giở trò sàm sỡ với người kia.
Gọi một, hai câu lão thái bà còn chưa đủ ghê tởm hay sao mà còn nói cháu ngoại này, cháu ngoại nọ, mà còn nói liên tục, toàn những chuyện không đâu. Hạ Vũ Thiên buồn bực trong lòng nhưng lại không thể nào bộc phát ra bên ngoài. Thật là tức chết mà.
Ăn vội mấy miếng cơm, Hạ Vũ Thiên vội vã rời khỏi quán nhỏ, y đã không chịu được cảnh “tình tứ” của hai người họ trước mặt bàn dân thiên hạ. Tuy rằng thuật dịch dung của tên đó rất cao siêu, không có ai có thể nhìn thấy được trên mặt Hạ Vũ Thiên có bốn chữ rất to “Ta là nam nhân.”
Trên con đường đất đầy cỏ lau, Hạ Vũ Thiên ung dung, thẳng lưng mà bước đi…nhưng không biết người kia dùng trò gì mà không chỉ thay đổi khuôn mặt, ngay cả dáng đi cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Đúng là nghiệp chướng mà.
Sở Vấn Điệp cười tủm tỉm “Lão thái bà, thắt lưng thật dẻo dai a.”
“Biến…” Hạ Vũ Thiên phát hỏa.
“Chậc chậc, lão thái bà, tính tình của bà vẫn không thay đổi chút nào, có chăng chỉ là, có chăng chỉ là nhiệt tình hơn mà thôi a.” Sở Vấn Điệp phe phẩy cái đầu, còn chưa nói xong, mặt đã trúng một nắm đấm.
“Nói thêm một chữ nữa coi…” Hạ Vũ Thiên không phải dễ chọc mà lão thái bà đây cũng không phải của vừa. Sở Vấn Điệp ngươi độc mồm độc miệng, đừng oán thán chuyện bạo lực gia đình.
Bọn họ ngươi một câu ta một chữ cãi nhau ầm ĩ ở nơi đường mòn men theo khe núi. Đường tuy khó đi, nhưng có hai người nương tựa lẫn nhau nên cũng không có nhiều trở ngại lắm. Băng qua một đỉnh núi, xuống tới bên dưới, thôn Quy Vân đã hiện ra trước mắt.
Đi tới thêm một đoạn, Hạ Vũ Thiên cùng Sở Vấn Điệp phát hiện cách đó không xa, có một nữ tử dung mạo như tiên, y phục trắng phau, đang ôm gót chân, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn vô cùng…
Sở Vấn Điệp đưa mắt nhìn Hạ Vũ Thiên.
Người đẹp mảnh mai khiến cho Hạ Vũ Thiên động lòng, y rất muốn bước qua bên cạnh nâng người ta dậy.
Sở Vấn Điệp lại giữ chặt lấy Hạ Vũ Thiên, cười “Nơi này là núi non hoang dã, chỉ có một cô nương lẻ loi, yếu ớt này, nói không chừng chính là hồ ly trong sơn động đang chờ bắt người về hút máu mà nâng cao công lực a.”
“Nói hưu nói vượn, ngươi xem Tây Du kí nhiều quá nên nhiễm rồi hả? Nhìn thấy mỹ nữ thì bảo ngay là hồ ly tinh? Dù thế đi nữa thì ta đây cũng không phải là Đường Tăng.” Hạ Vũ Thiên cắt lời, bước qua, nhưng dù nóng lòng gặp người đẹp, y vẫn không quên mình đang dịch dung thành lão bà, thế là lại khom lưng, tay còn che miệng ho khù khụ. Xem ra, đây mới là hồ ly tinh thật sự.
Sở Vấn Điệp nhìn Hạ Vũ Thiên từ xa xa, lắc đầu “Nếu nàng ta không phải là hồ ly tinh thì họ Hạ nhà ngươi cũng là đại sắc lang tu luyện thành yêu.”