Đọc truyện Nháo Hỉ – Chương 20
Hai ngày tiếp theo trời bắt đầu mưa, nhiệt độ đột ngột giảm xuống hàng chục độ, dự đoán bước ngoặc chính thức bước vào mùa đông.
Hứa Tương Mi sợ nhất là lạnh, và vì mắt cá chân bị đau và không thích hợp để di chuyển, cô đành an phận làm việc trong xưởng gốm, việc này cũng không mấy khó khăn.
Đến thứ sáu, trời vẫn còn mưa, cứ lộp bà lộp bộp rơi mãi không ngừng, thời tiết thì ảm đạm, giống như bị phủ lên một lớp khăn màu tro mỏng. Hứa Tương Mi ngược lại rất vui. Cô nhớ rõ hôm nay Tạ Bách Ninh cũng có giờ dạy. Nghĩ đến có thể gặp được anh, tâm tình cô vô cùng vui sướng.
Nhưng thật không may, mọi thứ không như mong muốn. Tạ Bách Ninh đã đi công tác ở Thủ đô, và Ngô Vũ cũng đi cùng với anh. Hứa Tương Mi không thể nào hiểu nổi. Bộ phận kinh tế và bộ phận nghệ thuật hoàn toàn không có liên quan gì với nhau cả. Tại sao lại phái hai người họ đi cùng nhau?
Sau đó, cô phát hiện ra rằng, thời tiết hôm nay thực sự quá tệ.
Mà ở Thủ đô thì đã bắt đầu có tuyết, cả thành phố bị bao phủ bởi tuyết trắng mịt mùng, trong vắt, tinh khiết và hoàn hảo.
Có lẽ bởi vì thành phố A hiếm khi nhìn thấy một cảnh tuyết như vậy, các sinh viên rất vui vẻ, họ chạy đến quảng trường đắp người tuyết và chơi ném tuyết. Trông có vẻ rất phấn khích.
Tạ Bách Ninh từ trên chiếc ghế dựa sát tường thoải mái đứng lên, anh lặng lẽ nhìn vào sự sống động bên dưới quảng trường, nét mặt dịu dàng, nhưng lại không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ điều gì.
Ngô Vũ đứng ở bên cạnh, lén nhìn anh. Năm tháng không nỡ để lại dấu vết trên người anh, người đàn ông này vẫn giống như dáng vẻ lúc mới gặp ban đầu, dường như ngay cả một nếp nhăn cũng không hề có, cùng với đó là khí chất cao quý, đẹp không gì sánh được.
Cô ấy đã vẽ qua vô số người đàn ông tinh tế và đẹp trai, nhưng dù là ai, người đó cũng không thể nào so sánh được với bản chất tự nhiên vốn có của Tạ Bách Ninh.
Ngô Vũ nhếch môi lên, không thể trách cô ấy vì không có khả năng kiềm chế bản thân mình, nhưng quả thật là cô ấy chưa từng thấy qua một người đàn ông nào có thể so sánh được với anh.
Có lẽ, trong suy nghĩ của cô ấy, sẽ không bao giờ có một người đàn ông nào có thể sánh được với anh cả.
Ngô Vũ mỉm cười, chuẩn bị tìm một chủ đề để trò chuyện với Tạ Bách Ninh. Lúc này có một nữ sinh chạy đến, mái tóc cô bé phủ một vài bông tuyết nhỏ, khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh và đôi mắt khó che giấu niềm vui cùng với sự háo hức.
Cô bé mời họ: “Giáo sư Tạ, giáo sư Ngô, sáng ngày mai chúng ta phải về lại thành phố A rồi. Hiếm mới có dịp đến đây một lần. Chúng ta cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm đi.”
Một số sinh viên ở xa đã đứng thành một đội hình, vẫy tay về phía họ.
Ngô Vũ cười nói: “Được rồi, giáo sư Tạ, chúng ta cũng qua đó đi.”
Tạ Bách Ninh gật đầu.
Khi chụp ảnh, Ngô Vũ và Tạ Bách Ninh đứng ở phía trước, cô ấy giả vờ vô tình đứng sát gần anh. Tạ Bách Ninh lặng lẽ chuyển sang một bên, da mặt cô ấy mỏng, lúng túng không dám tiếp tục nữa.
Sau đó, các sinh viên yêu cầu chụp ảnh riêng. Đợi cho bọn họ đã chụp thỏa mãn, Ngô Vũ nắm lấy cơ hội, cười nói: “Giáo sư Tạ, tôi có thể mời anh chụp ảnh cùng không?”
Rõ ràng là Tạ Bách Ninh không thể tìm ra lý do để từ chối cô ấy.
Rất đúng lúc, điện thoại trong túi anh reo lên, anh mỉm cười nói xin lỗi với Ngô Vũ, xoay người bước đến một góc khuất hẻo lánh ở phía bên kia.
Ngô Vũ chỉ nghe thấy từ “Tương Mi” nhẹ nhàng và dịu dàng phát ra từ miệng của anh. Cô ấy hít một hơi lạnh, gió lùa vào lồng ngực, khiến cô ấy cảm thấy thật đau đớn.
Cô ấy mở to mắt nhìn Tạ Bách Ninh bước đi với một nụ cười trên khuôn mặt. Thực sự là do mình đang ảo tưởng sao? Cô ấy nghiến răng, đưa ra một quyết định.
Tạ Bách Ninh gọi tên Hứa Tương Mi, nhưng cô lại không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi rào rạt. Anh ngẩn người, hỏi: “Chân em thế nào rồi?”
Hứa Tương Mi siết chặt lấy điện thoại, hoàn hồn lại. Mới vừa rồi cô bị giọng nói tuyệt vời của anh làm cho mê hoặc, thật là muốn chết mà! Cô cười nói: “Đã bớt sưng, không còn đau nữa.”
Anh buông lỏng tâm tình, hỏi: “Mưa vẫn chưa tạnh sao?”
“Không tạnh được, em xem dự báo thời tiết, nói mưa sẽ liên tục rơi suốt cả một tuần. Ở thủ đô có mưa không anh?”
“Không mưa, nhưng có tuyết.”
“Tuyết lớn không?”
“Ừ, cả một vùng trắng xóa.”
Mắt Hứa Tương Mi sáng lên: “Vậy anh chụp lại gửi cho em xem đi.”
Tạ Bách Ninh nghe thấy giọng nói phấn khích của cô, không thể nhịn được cười: “Được.”
Hứa Tương Mi đột nhiên hỏi: “Tại sao Ngô Vũ cũng đi đến Thủ đô?”
Giọng điệu của cô không tốt, mặc dù ở cách xa ngàn dặm, Tạ Bách Ninh vẫn có thể nghe ra mùi vị chua. Không hiểu vì sao anh lại muốn trêu chọc cô: “Em ghen à?”
Ngay khi nói xong, Tạ Bách Ninh chỉ muốn cắn lưỡi mình.
Hứa Tương Mi nghiêm túc nói: “Ừ, em ghen.” Cô đưa tay ra hứng mưa, cong khóe môi lên, cười không ngừng, hỏi: “Bách Ninh, anh vừa mới tán tỉnh em à?”
Má Tạ Bách Ninh nóng bừng. Anh cố tình phớt lờ ý của cô, nói: “Giáo sư Ngô không phải theo tôi đến đây. Có một chuyên đề đào tạo đặc biệt về xây dựng mô hình được tổ chức. Một giáo sư khác trong khoa của chúng tôi đã nhờ cô ấy giúp quản lý nhóm.”
Hứa Tương Mi hỏi: “Tại sao giáo sư khoa anh lại yêu cầu một giáo sư từ khoa nghệ thuật giúp việc này?”
Tạ Bách Ninh sững sờ một lúc. Đương nhiên là anh không biết lý do, nhưng rõ ràng là Ngô Vũ có ý đồ riêng. Mặc dù anh không chán ghét, nhưng ít nhiều gì cũng cảm thấy rắc rối và đau đầu.
Hứa Tương Mi thu tay lại, giũ những hạt mưa đi, cô nói: “Em nên làm gì đây? Ngô Vũ có một số ý định với anh, và cô ấy cũng rất xinh đẹp, biết rằng cô ấy cũng ở đó, em không thoải mái một chút nào… anh nói… nếu bây giờ em đến Thủ đô tìm anh thì sao?”
“Sáng mai là tôi về rồi, vé cũng đã đặt xong.”
“Đêm nay hai người còn phải ở cùng nhau? Đêm dài đằng đẳng, nói không chừng sẽ phát…”
Tạ Bách Ninh ngắt lời cô: “Tôi không có ý gì với cô ấy cả.”
Hứa Tương Mi mỉm cười vui vẻ: “À, em biết. Nhưng tại sao anh lại vội vàng giải thích? Có phải anh có ý gì với em không? Sợ em hiểu lầm?”
Biểu cảm của Tạ Bách Ninh bất lực, anh thực sự khâm phục khả năng trả đũa của cô, anh hỏi: “Còn gì nữa không?”
Hứa Tương Mi đạt được ý đồ thì dừng lại, cô nói: “Không có, chỉ là vì em nhớ anh, thôi em cúp máy đây… Anh đừng quên gửi ảnh cho em, trong ảnh phải có anh.”
Trong đầu Tạ Bách Ninh chỉ có duy nhất một cụm từ “Chỉ là vì em nhớ anh” kia. Câu nói này cô nói thật nhẹ nhàng và tự nhiên, nhưng lại tràn đầy cảm xúc.
Điều này khiến Tạ Bách Ninh cảm thấy rằng, Hứa Tương Mi gọi cho anh không phải là vì vấn đề của Ngô Vũ, mà là vì cô thực sự nhớ anh.
Trước kia Ôn Bội chưa từng nói với anh những lời này. Hóa ra nghe vào tai lại thoải mái đến vậy, tâm trạng hỗn loạn, vừa mềm mại và cũng vừa xáo trộn.
Mặt mày Tạ Bách Ninh tràn ngập sự vui vẻ, ngay cả gió và tuyết xung quanh cũng không thể nào chạm đến sự ấm áp trong anh.
Anh lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh về cảnh tuyết, lại tự chụp cho mình một bức, gửi nó cho Hứa Tương Mi.
Không lâu sau, anh nhận được tin nhắn trả lời của cô: “Em đã đặt ảnh của anh làm màn hình bảo vệ. Đúng rồi, tìm thời gian nào đó chúng ta cùng đi ngắm tuyết đi!”
Cô lại gửi tiếp một tin nhắn: “Có qua có lại.”, theo sau là một bức ảnh.
Trong ảnh, Hứa Tương Mi dựa vào ban công, tư thế của cô rất tùy ý, khá giản dị. Bầu trời buồn tẻ càng làm cho làn da cô trông trắng hơn, và những hạt mưa xiên xiên trong không khí cũng không thể nào so sánh được với những tinh thể sáng lấp lánh trong đôi mắt của cô. Còn có đôi môi đỏ khiêu gợi, khiến người xem không thể dời được ánh nhìn.
Nhất thời, trái tim và tâm trí Tạ Bách Ninh như bị câu mất, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại lưu bức ảnh lại.
Ngô Vũ lại đến gần, cô ấy khẽ mỉm cười.
Tạ Bách Ninh cất điện thoại vào túi, không chủ động lên tiếng.
Ngô Vũ nói: “Giáo sư Tạ, chúng ta cùng đi uống một tách cà phê đi. Tôi có vài điều muốn nói với anh.”
Tạ Bách Ninh vô thức nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giản ra, đồng ý: “Được.”
Vừa lúc, anh cũng nên nói rõ ràng với cô ấy.
Ngô Vũ không ngờ rằng anh sẽ đồng ý sảng khoái đến vậy. Trong một khoảnh khắc, cô ấy sững sờ, mím môi, cảm thấy lòng bất an.
Tạ Bách Ninh giải thích ngắn gọn hai câu cho các sinh viên, cùng Ngô Vũ đến Starbucks. Họ chọn một vị trí hẻo lánh, ghế hai người, dựa vào cửa sổ, bên cạnh được đặt một vài chậu cây tươi tốt, là một nơi yên tĩnh, không bị quấy nhiễu.
Tạ Bách Ninh lần đầu tiên gọi tên cô ấy: “Ngô Vũ.”
Tim Ngô Vũ thắt lại, đập loạn xạ. Cô ấy ngẩng đầu lên sững sờ nhìn anh, hai má ửng hồng.
Anh mỉm cười: “Tôi cũng có vài điều muốn nói với cô, thực sự…”
Ngô Vũ vội vàng ngắt lời anh: “Tạ Bách Ninh, tạm thời anh đừng nói.”
Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy gọi tên anh, trái tim hoảng loạn, nhảy vừa nhanh vừa vội. Chỉ là… thời cơ không tốt, nếu trực giác của cô ấy đúng, thì có vẻ như anh đang có ý định ngã bài với cô ấy.
Ánh mắt của Ngô Vũ có vẻ khẩn khoản, rụt rè và chắc nịch, cô ấy nói: “Tạ Bách Ninh, hãy để tôi nói trước.”
Vấn đề là Tạ Bách Ninh không có cảm giác với cô ấy, lúc nào cũng đều tỏ thái độ lạnh nhạt.
Ngô Vũ nhấp một ngụm Mocha, liếm môi nói: “Tạ Bách Ninh, tôi thích anh.”
Cô ấy đã đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, ép mình nhìn thẳng vào mắt Tạ Bách Ninh.
Khuôn mặt anh vẫn cứ dịu dàng như vậy, đôi mắt trong veo, bình tĩnh nhìn Ngô Vũ.
Trong lòng Ngô Vũ sợ hãi, cố gắng tiếp tục lời thú nhận của mình: “Khi mới đến Đại học A, tôi thường nghe các sinh viên nói về giáo sư Tạ của Khoa Kinh tế. Tôi rất tò mò về anh. Cho đến có một lần tham gia tọa đàm ở giảng đường học thuật nhìn thấy anh. Một người đàn ông khiêm tốn, ôn nhu như ngọc, tôi nghĩ đây là mô tả tốt nhất về anh trong cảm nhận của mình lúc đó. Và tôi cũng biết, kể từ khoảnh khắc đó, tôi đã thích anh, muốn ở bên anh. Tạ Bách Ninh, anh có muốn cùng tôi thử một lần không?”
Ánh mắt của Ngô Vũ rất chân thành.
Tạ Bách Ninh ngẩn ngơ, đột nhiên anh lại nhớ đến đôi mắt sáng ngời của Hứa Tương Mi. Cô đã không chỉ một lần nhìn anh cũng với tình cảm sâu sắc như vậy.
Ý nghĩ thoáng qua, Tạ Bách Ninh thở dài trong lòng, đột nhiên anh cảm thấy mình là một thằng thật khốn nạn, anh vậy mà lại có thể ở trước mặt một người phụ nữ đang thổ lộ tâm tình với mình nghĩ về một người phụ nữ khác.
Anh tỏ vẻ xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi…”
Ngô Vũ tiếp lời: “Anh có thể không từ chối tôi không? Hãy cứ thử trước, nếu anh nghĩ chúng ta không hợp, tôi hứa sẽ không làm phiền đến anh nữa.”
Tạ Bách Ninh im lặng trong hai giây, cuối cùng nói với cô ấy: “Ngô Vũ, xin lỗi, tôi không thể chấp nhận tâm ý của cô.”
Trái tim của Ngô Vũ như bị siết chặt, đôi mắt cô ấy đỏ ngầu.
“Tôi biết cô thích tôi, nhưng vì cô chưa từng nói rõ ràng, tôi rất bất tiện khi từ chối, nhưng có vẻ như tôi đã sai lầm, làm trì hoãn tình cảm của cô. Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi hy vọng cô sau này đừng nên thích tôi nữa, mà hãy nên thích một người đàn ông đáng để phó thác. Cô là một người rất ưu tú, muốn tìm một người đàn ông tốt hơn tôi không phải là việc gì khó.” Tạ Bách Ninh nói.
Ngô Vũ nói: “Không người đàn ông nào có thể sánh được với anh.”
Tạ Bách Ninh mỉm cười: “Tất nhiên là có, chỉ là cô nghĩ về tôi quá tốt, nhưng chúng ta không thể.”
Anh nói rất rõ ràng, không cho cô ấy bất kỳ cơ hội nào.
Ngô Vũ che mặt, cảm xúc của cô ấy sụp đổ, nhưng cô ấy không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt của mình, cô ấy cũng có sự tôn nghiêm của mình.
Tạ Bách Ninh xoay đầu nhìn chằm chằm vào thế giới tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, Ngô Vũ lau nước mắt, ngồi thẳng lưng, nói: “Nếu hai người ở bên nhau, tôi thật lòng chúc phúc.”
Tạ Bách Ninh hiểu ý của cô ấy: “Cảm ơn.”