Đọc truyện Nháo Hỉ – Chương 18
Bầu không khí của bữa thịt nướng này rất tốt. Mọi người đều rất hào hứng và ăn rất lâu.
Tạ Bách Ninh và Khương Hân đều lái xe nên họ không uống. Hứa Tương Mi thì lại không có gì để lo lắng cả, tửu lượng của cô rất tốt, sinh viên đến kính rượu, ai cô cũng đều không từ chối, vậy nên uống nhiều ly hơn.
Đã quá mười hai giờ khuya, vì một cuộc gọi của Tạ Bách Hành, Khương Hân vội vã rời đi. Mà ký túc xá của trường có giờ cấm cửa, Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi đích thân đưa nhóm sinh viên đến cửa tòa nhà ký túc xá, giúp bọn họ giải thích với dì phụ trách.
Hai người đi bộ đến bãi đậu xe, trời về khuya càng trở nên yên tĩnh, gió đêm hiu hiu thổi, họ kề vai nhau đi dọc theo con đường nhựa. Ngọn đèn đường phía trên đầu mờ nhạt, và bóng của những cây cổ thụ chồng chất lên nhau bao trùm lấy bọn họ, như muốn hòa thành một thể.
Không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm và nhẹ, từng tiếng một, vang vọng trong khuôn viên trống trải, có chút tế nhị.
Đi qua một đoạn bậc thang, những cái cây ở hai bên đã che mất ánh đèn, chỉ có một chút ánh sáng được chiếu giữa những khoảng trống, không rõ ràng.
Hứa Tương Mi không chú ý, một bước trở thành hai bước, vấp một cái, chuối người về phía trước.
Hứa Tương Mi giật mình, giây tiếp theo, một cánh tay mạnh mẽ luồn qua eo, cả người cô lao vào lòng anh.
Hơi thở của Tạ Bách Ninh hơi hỗn loạn. Anh thay đổi vị trí, nhìn thẳng vào mặt cô, cúi đầu hỏi: “Em ổn chứ?”
Trong bóng tối, hai mắt anh sáng như những vì sao sáng.
Trái tim của Hứa Tương Mi đang đập thình thịch, nỗi sợ hãi vẫn còn chưa lui, nhưng lại cảm thấy mình rất may mắn. Cô nắm lấy áo anh bằng cả hai tay, nóng đầu lên, chồm người hôn lên môi anh. Lần này không phải là chuồn chuồn lướt nước nữa, cô nhắm mắt lại, nhẹ mút.
Tạ Bách Ninh cứng đờ người ra, bộ não anh tê liệt, tay chân mềm nhũn đến nỗi anh không thể di chuyển được, cơ thể cũng trở nên nóng bừng.
Như vậy vẫn còn chưa cảm thấy thỏa mãn, cô muốn dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của anh chen vào. Trên môi cô có vị đắng mang theo chút ngọt của bia, mềm mại và ẩm ướt.
Anh nghiêng đầu né tránh, cô đuổi theo.
Tạ Bách Ninh đè nén ngọn lửa trong ngực mình, nắm chặt hai tay cô tách ra, lùi về sau.
Hứa Tương Mi đứng không vững, cô nhịn không được phải rít lên, trên mắt cá chân phải truyền đến một cơn đau rát.
Trên mặt cô vẫn giữ được nụ cười có phần ngả ngớn: “Anh tránh làm gì? Đây chỉ là một nụ hôn cảm ơn.”
Cổ họng của Tạ Bách Ninh khô khốc, anh nuốt nước bọt, hai hàng lông mày xinh đẹp cau lại: “Chân bị đau?”
Hứa Tương Mi “Ừ” một tiếng, vừa mới xoay chân một cái đã cảm thấy đau buốt.
Khuôn mặt vốn dịu dàng của anh lúc này vậy mà lại có thêm chút lạnh lùng, anh mím môi, cúi người xuống ôm cô lên.
Hứa Tương Mi không ngờ đến, trái tim cô thắt lại, vội vàng ôm chặt lấy cổ anh. Trước mặt cô là những bậc thang uốn lượn, bầu trời thì tối đen, cô có chút lo lắng: “Bách Ninh, em có thể tự đi…”
Anh bất động, vững vàng ôm cô vào lòng, từng bước một bước đi. Nép vào ngực Tạ Bách Ninh, chóp mũi cô tràn ngập hương thơm êm dịu của anh, trái tim đột nhiên ổn định lại, Hứa Tương Mi lặng lẽ đỏ mặt.
Hiện tại, Tạ Bách Ninh vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi, khi cô gần như ngã xuống, trái tim anh như muốn rơi ra ngoài, đồng thời, cũng có chút hối hận, vừa rồi tránh cô anh không nên dùng lực quá mạnh, anh nghe thấy tiếng hít hà của cô, chắc hẳn là rất đau.
Anh thầm cảm thấy khó chịu, cảm thấy lòng mình phức tạp vô cùng. Không thể phủ nhận rằng cô luôn có thể dễ dàng khiến tâm trạng của anh thăng trầm như tàu lượn siêu tốc. Điều này hoàn toàn khác với trải nghiệm ban đầu với Ôn Bội. Anh nhớ đến một lá thư mà anh đã vô tình nhìn thấy, đột nhiên hiểu ra, khó trách…
Tạ Bách Ninh đặt cô vào ghế phó lái, mượn ánh đèn trong xe mới phát hiện trên trán cô dày đặc mồ hôi mịn. Anh cẩn thận cởi đôi ủng và vớ trên chân cô ra, mắt cá chân cô đỏ thẫm và sưng lên.
Lại ngước mắt nhìn lên, thấy cô đang cắn môi, cố gắng chịu đựng cơn đau.
Ánh mắt anh trầm hơn, sau khi mang vớ lại cho cô, anh nói: “Tôi đưa em đến bệnh viện xử lý.”
Hứa Tương Mi gật đầu.
Tạ Bách Ninh vòng lại ngồi vào ghế lái. Cô ngậm điếu thuốc trong miệng, ra hiệu cho anh hạ cửa sổ xe.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, cô đưa điếu thuốc ra ngoài, búng tàn thuốc, lại rít mạnh một hơi.
Tạ Bách Ninh nhíu mày, đêm nay đã thấy cô hút đến bốn điếu, anh không thể không nói: “Em đừng hút thuốc nhiều, không tốt cho sức khỏe của em.”
Hứa Tương Mi mỉm cười: “Anh kiểm soát em?”
Anh buồn bực hai giây, khởi động xe: “Sau này đi đường cẩn thận một chút. Không nên uống rượu ở bên ngoài.”
Hứa Tương Mi hướng bên ngoài nhả ra một vòng khói, sau một lúc, cô xoay đầu lại, nói: “Em không có say, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
Tạ Bách Ninh nói: “Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra vào lần tới. Đừng xem nhẹ mọi chuyện.”
Cô không quan tâm: “Anh yên tâm đi, thầy bói nói em phúc lớn mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Anh nói: “Mê tín.”
Đôi mắt của Hứa Tương Mi lóe lên ánh sáng: “Đừng nói là anh bị doạ sợ rồi?”
Tạ Bách Ninh khựng lại, hỏi ngược lại: “Không phải em mới chính là người bị doạ sao?”
Hứa Tương Mi không đưa ra ý kiến gì, cô xoay đầu đi tiếp tục hút thuốc, hút đến ngụm cuối cùng, cô dụi tàn thuốc và ném đi, nói: “Sau này chúng ta ở bên nhau, em sẽ bỏ thuốc lá, nhưng không phải bây giờ, bây giờ chỉ có nó mới có thể giúp em cảm thấy thoải mái.”
Tạ Bách Ninh không nói gì.
Cô cũng không quan tâm, nói: “Em không nghĩ đến tối nay sẽ gặp được anh, cảm thấy rất ngạc nhiên. Có vẻ như em đã không phí công. Nhưng em rất tò mò. Sao anh lại trở thành người chấm thi?”
Anh rất bình tĩnh, giải thích: “Hiệu trưởng Chu đang đi công tác, chuyến bay bị trễ nên tôi tạm thời thay thế ông ấy.”
“Anh xem, đây là duyên phận mà ông trời ban tặng, chúng ta chính là định mệnh.” Cô cười tươi đắc ý.
“Chân em hết đau rồi?” Tạ Bách Ninh lườm cô.
“Còn đau.” Cô giả vờ không nghe thấy ý nghĩa thâm sâu của anh, hỏi: “Màn trình diễn của em thế nào?”
“Không tệ.” Anh nhận xét.
“Kinh ngạc không?”
Đầu Tạ Bách Ninh bị cô lải nhải đến phát đau, anh “Ừ” một tiếng, tăng tốc độ xe.
Họ đến bệnh viện kiểm tra, may mắn là không có tổn thương đến xương cốt. Bác sĩ kê thuốc, nói với họ là cần phải áp dụng chườm nóng vào buổi sáng và tối, dặn cô trong thời gian này nên đi giày đế thấp.
Sau khi giải quyết xong, Tạ Bách Ninh ôm cô ra khỏi bệnh viện, cô khẽ dựa vào ngực anh, khép mắt lại, lim dim muốn ngủ.
Anh không nhịn được cong khóe miệng lên, vùi dập cả một đêm, cô không mệt mới lạ. Động tác của anh rất nhẹ, từ từ đưa cô vào trong xe.
Hứa Tương Mi đột nhiên mở mắt ra: “Đừng đưa em về nhà, đến chỗ của anh đi.”
Tạ Bách Ninh ngạc nhiên: “Đừng gây rắc rối.”
Cô nói: “Đưa em về nhà sẽ mất hết một giờ, lại quay về nhà cũ của anh thì ít nhất phải mất đến hai giờ. Như vậy thì muộn quá. Sáng mai chúng ta còn có khóa dạy, anh không định nghỉ ngơi à?”
Tạ Bách Ninh nói: “Tôi không sao.”
“Từ nơi này đến Nam Sơn chỉ mất hai mươi phút, đến biệt thự của anh đi.” Cô che miệng ngáp một cái: “Bách Ninh, em buồn ngủ lắm, em muốn ngủ.”
Tạ Bách Ninh nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, không nói gì thêm nữa. Anh thầm thở dài, dường như từ trước đến giờ anh luôn rất khó nói lời từ chối với cô. Chiếc xe lái về hướng Nam Sơn.
Hứa Tương Mi đã thực sự kiệt sức. Khi thấy xe anh đổi hướng, cô nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Cô ngủ một giấc rất sâu, đến tận khi Tạ Bách Ninh bế cô vào phòng khách cô vẫn không tỉnh lại.
Anh thực sự không còn cách nào khác, nhẹ nhàng cởi áo khoác, giày và vớ của cô ra, rồi lại lấy nước lau mặt cho cô, rất kiên nhẫn và dịu dàng.
Sau khi làm xong mọi thứ, anh đứng bên giường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của cô một lúc lâu rồi mới tắt đèn đi ra ngoài.
Một đêm ngon giấc.
Lúc Hứa Tương Mi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Cô xoay người, cảm thấy bàn chân đau đớn, rồi đột nhiên nhớ ra rằng chân mình đang bị thương. Cô quan sát căn phòng, căn phòng này có phong cách rất đơn giản, nhẹ nhàng, màu sắc tươi sáng và ấm áp, mỗi nơi đều thể hiện được điểm đặc trưng của chủ nhân.
Cô hít một hơi thật sâu, nhấc chăn bước xuống giường. Trước giường có đặt một đôi dép nữ màu xanh, cô ngập ngừng do dự, nhìn đôi chân trần đang giẫm trên sàn nhà của mình.
Lúc mới bị thương không cảm thấy gì. Bây giờ bước được hai bước, mắt cá chân trở nên đau kinh khủng. Cô cắn răng, đổ mồ hôi lạnh.
Cánh cửa vang lên tiếng động, Tạ Bách Ninh đẩy cửa bước vào, thấy vẻ mặt đau đớn của cô, anh nhanh chóng bế cô đặt lên ghế sofa.
“Sao em lại không mang dép?” Giọng anh rất nghiêm khắc.
“Em không dùng đồ của người khác.” Cô nói thẳng ra.
Tạ Bách Ninh nhìn dáng vẻ ngang ngược của cô, cũng lười nói gì thêm nữa, anh ngồi xổm xuống nhìn đôi chân cô, vẫn còn đỏ và sưng. Anh nói: “Xin nghỉ đi, hôm nay đừng đến trường.”
Hứa Tương Mi không đồng ý: “Đâu phải đau ở tay, không ảnh hưởng gì cả.”
Anh hỏi: “Em có chắc có thể chịu đựng được không?”
Cô nói: “Tất nhiên.”
Tạ Bách Ninh hiểu rõ tính tình của cô, anh không nói gì thêm nữa. Anh ôm cô xuống lầu, lấy túi nước nóng để cho cô chườm lên nơi bị sưng.
Hứa Tương Mi chườm nó một lúc, không biết có phải là do vấn đề tâm lý hay không, cô cảm thấy mình đã tốt hơn nhiều, vì vậy cô khập khiễng đi tìm phòng vệ sinh, đóng cửa lại rửa mặt.
Khi cô quay trở ra, bữa sáng đã được đặt trên bàn. Hai tô mì trứng nấu với cà chua đang bóc khói nghi ngút, bên trên được rắc hành lá xắt nhuyễn, tỏa ra mùi thơm khiến người khác phải thèm thuồng. Bụng Hứa Tương Mi bắt đầu biểu tình.
Tạ Bách Ninh từ trên lầu đi xuống, mang theo đôi dép nữ màu xanh trong tay, sắc mặt không đổi, nói với cô: “Mang dép vào.”
Cô không hề nhúc nhích: “Em không mang đồ mà người khác đã dùng qua.”
Tạ Bách Ninh vừa tức vừa buồn cười: “Chưa ai mang qua, là dép mới.”
Mặc kệ, cô nhấc chân đi đến bàn ăn.
“Đây là dép tôi vừa mới đi ra ngoài mua cho em, mặt đất lạnh, đừng ương bướng như vậy.”
Hứa Tương Mi dừng bước, cong khóe môi lên, ngoan ngoãn quay trở lại mang dép vào.
Tạ Bách Ninh: “…”
Mì rất ngon. Hứa Tương Mi muốn nuốt luôn cả lưỡi của mình vào bụng. Lại phát hiện thêm một ưu điểm của anh, cô cảm thấy rất vui.
Sau khi ăn sáng xong, họ cùng nhau đến trường. Sau khi đỗ xe, Tạ Bách Ninh dìu Hứa Tương Mi đi về phía khu giảng dạy.
Sức nặng của Hứa Tương Mi đều dựa hết lên người anh: “Tại sao anh không ôm em?”
Biểu hiện của Tạ Bách Ninh rất tự nhiên: “Ảnh hưởng không tốt.”
Cô khịt mũi khinh thường, nhưng tâm trạng lại đang rất tốt.
Ngô Vũ vừa bước xuống xe thì đã nhìn thấy một màn này. Trong đầu đều chứa đầy cảnh tượng yêu đương của bọn họ. Ánh sáng trong mắt cô ấy bắt đầu tan vỡ, trái tim đần độn bởi vì yêu mà vô cùng đau đớn.
Nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt sâu thẳm và đen kịt của cô ấy lại ngay lập tức khơi dậy tinh thần chiến đấu. Ngô Vũ nhanh chóng theo sau, mỉm cười chào bọn họ: “Giáo sư Tạ, giáo sư Hứa, chào buổi sáng!”
Cả hai cùng nhìn cô ấy, Tạ Bách Ninh gật đầu, còn Hứa Tương Mi thì mỉm cười: “Chào cô.”
Ánh mắt của Ngô Vũ rơi xuống chân cô: “Chân bị thương? Có chuyện gì vậy?”
“Bị trẹo chân.”
“Có nghiêm trọng không?”
Hứa Tương Mi cười như không cười, nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm, không có gì đáng ngại cả.”
Ngô Vũ nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Hứa Tương Mi nhàn nhạt mỉm cười.
Tạ Bách Ninh nói: “Đi thôi, sắp muộn rồi.”