Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy

Chương 12: Chuyện của bảy năm trước (phần 2)


Đọc truyện Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy – Chương 12: Chuyện của bảy năm trước (phần 2)

Y được cứu. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hàng xóm mang người phá cửa xông vào. Trong lúc hỗn loạn, mẹ y bị dao đâm vào tim. Nhưng y biết, trong khoảnh khắc bà chết, đó là sự giải thoát. Bởi bà đã bị nhốt quá lâu, vây trong ma chướng của chính mình.

Y mang theo vết thương từ bệnh viện trốn ra, một đường trở về nhà. Y biết chỉ còn lại một mình. Y cũng biết y được giải thoát rồi. Từ trong gia đình khiến người khác căm hận, rốt cuộc được giải thoát.

Y mang theo sổ tiết kiệm cùng ít đồ dùng hằng ngày, cả đêm rời khỏi thành phố, đi đến một nơi rất xa.

Nếu như hỏi chuyện gia đình bị đổ vỡ đối với y có ý nghĩa như thế nào thì đó nhất định là con đường giải thoát. Trừ giải thoát thì không còn gì khác. Y biết rõ trên thế giới này chỉ còn mình y. Thời điểm không còn có quan hệ với bất kỳ ai, đáy lòng y cảm thấy mừng rỡ sung sướng.


Y bắt đầu sống một thân một mình ở thành phố khác, hòa nhập vào nơi ấy. Y được thỏa mãn ước nguyện trở thành luật sư, đồng thời dùng thời gian ba năm để đứng vững gót chân trong nghề này. Ba năm ấy, y rất mạnh mẽ, rất hăng hái. Y có thể liên tiếp cãi thắng nhiều vụ kiện, liên tiếp tìm ra những sự thật, trả lại công bằng cho từng người.

Mãi đến khi… Ông trời lần thứ hai đùa giỡn y.

Từ trước đến nay Diêu Phong chưa từng yêu thích một ai. Cho đến tận bây giờ, y có thể mặt không đổi sắc mà nói như thế.

Nếu nhất định phải đem người kia đặt vào một vị trí nào đó trong lòng Diêu Phong, có lẽ y cũng chỉ cho hắn ta định nghĩa là một người bạn cũ. Người khi y cần sự ấm áp có thể làm một mặt trời nhỏ, nhưng khi y cần sự giúp đỡ thì cho y một đòn trí mạng.

Xưa nay Diêu Phong chưa từng nghĩ sẽ dựa vào người khác. Từ lúc cha mẹ y mất đi, y đã nghĩ sẽ không dựa vào bất kỳ ai. Mãi cho đến khi ở thành phố xa lạ này xuất hiện một người vẫn luôn là khát vọng của Diêu Phong. Một loại ấm áp có thể làm y an lòng.

Đã nhiều năm như thế, Diêu Phong vẫn cho rằng bản thân đã sớm quên hình bóng của người kia. Vậy mà bây giờ lại nhớ đến, hơn nữa còn là rõ ràng như thế.


Diêu Phong ghét đồng tính luyến ái cũng là bởi sự xuất hiện của người đó. Hắn ta mang theo khát vọng lớn nhất của Diêu Phong, đi tới bên cạnh y. Bất chấp hết tất cả mà đối xử tốt với y, hao tổn bao tâm tư để ở lại cạnh y, cũng giống như Hoàng Khả Khả bây giờ.

Mà người đó, lấy đi tất cả của Diêu Phong. Luôn đứng sau lưng Diêu Phong nói lời dịu dàng êm ái như viên đạn bọc đường, đẩy Diêu Phong vào vực sâu.

Cho nên, trên thế giới này căn bản sẽ không có người nào vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với ngươi, trừ khi người đó muốn lấy được lợi ích gì từ ngươi.

Lúc này Diêu Phong hồi tưởng chuyện xảy ra lúc trước, chỉ có thể tự giễu mà cười. Từ trước đến nay bản thân vẫn còn quá non, mỗi hành động đều bị người khác khống chế. Như một pho tượng gỗ để cho người khác nhìn ngắm thưởng thức.


Người kia dùng thời gian nửa năm chậm rãi đi vào lòng Diêu Phong. Nửa năm chăm sóc chu đáo tỉ mỉ, là ai thì cũng sẽ rung động. Diêu Phong không ngoại lệ. Có những lúc, y suýt cho rằng mình thật sự đã từng yêu người đàn ông kia quá sâu rồi.

Lúc ấy, lần đầu tiên người kia hôn tới, Diêu Phong không chối từ. Bọn họ rõ ràng chỉ là người dưng lại bị dẫn dắt ngày càng lệch hướng, cuối cùng trở thành sai lầm lớn. Diêu Phong không thể không thừa nhận, người đàn ông kia thực sự rất lợi hại. Bất kể là việc công hay việc tư đều làm kín kẽ không một lỗ hổng, trăm điều không có một chút sơ sót.

Nếu trước lúc ấy Diêu Phong chưa từng trải qua tuyệt vọng, không phải nghĩ rằng sẽ không dựa dẫm vào người khác thì có lẽ đã thật sự bị sụp đổ. Mà chính vì Diêu Phong chưa từng có ý nghĩ đó nên sau khi chịu đả kích mới không nghiêm trọng đến mức ấy. Chính bởi tính tình Diêu Phong vừa có tình lại vừa vô tình nên mới không bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.