Đọc truyện Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 87: Sâu thẳm trong ký ức (4)
Nỗi sợ hãi xẹt qua trong mắt người nọ rất rõ rệt.
Gã bỗng đưa tay lên che kín miệng Giang Dĩ Lâm, toàn thân run rẩy.
Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa vẫn không dứt, cứ như từng giọt này đến giọt khác nhỏ trong tâm trí Giang Dĩ Lâm.
Đôi mắt chàng trai tóc đen không bị che nên hắn có thể nhìn thấy rất rõ qua khe hở bên dưới cánh cửa, ở đó dần lan ra vết máu, còn có mùi thối rất đậm.
Qua hồi lâu, động tĩnh bên ngoài biến mất, máu từ khe hở cũng dần tan đi.
Trên sàn nhà vẫn sạch bong, như thể trước đó chưa hề có chuyện gì ma quái xảy ra cả.
Giang Dĩ Lâm quay đầu nhìn người nam kia, gã lúc này mới như trút được gánh nặng thu tay về, người như không chống nổi nữa mà ngã ra xuống đất, thở hồng hộc.
“Khỉ gió… Quả nhiên đã khiến lũ kia phát hiện rồi sao?”
Người nam tự lầm bầm.
_ lũ kia?Giang Dĩ Lâm đứng dậy, nhìn gã, “Ban nãy có chuyện gì xảy ra?”
“Cái tên này… Tôi không biết cậu biết cái tên đó từ đâu, nhưng mà, tôi mong cậu nghe cho kỹ, tại Silent Hill… Vĩnh viễn không được nói ra 3 chữ ấy!”
“… đó là một cấm kỵ!”
Người nam trùm áo đen nhìn hắn chòng chọc, gằn từng chữ nói cho hắn.
Giang Dĩ Lâm lại ngồi xổm trên đất, thấy người nam mặc áo đen ấy tháo mặt nạ xuống, một gương mặt quen thuộc với Giang Dĩ Lâm hiện ra.
_gương mặt của người này… Phải nói là trẻ hơn rất nhiều so với hình dung ban đầu của Giang Dĩ Lâm.
_gã rõ ràng là bạn cùng phòng ở hiện thực của Giang Dĩ Lâm, Joey.
Joey vẫn còn chút tàn nhang chấm trên mặt, nhưng vì quá sợ hãi, nên mái tóc màu xanh nước điểm sương trời dán sát gương mặt có phần ngây ngô ấy, chẳng qua nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt vẫn không thay đổi.
Đợi đến khi Joey bình tĩnh lại một chút, Giang Dĩ Lâm mới chậm rãi hỏi vấn đề mình muốn biết.
“Tại sao không thể nói ra ba chữ kia… Nó tượng trưng cho cái gì sao?” Chàng trai tóc đen hỏi.
Joey nhìn cậu này với một ánh mắt khó tả bằng lời, nói, “Cậu không phát hiện sao? Bầu trời âm u quỷ quái, rồi cả quái vật không xác định khi nãy nữa… Tất cả những thứ này đều từ người đó mà ra.”
“Khoảng mười mấy năm về trước tôi cũng từ bố mình mới biết mấy thứ này đấy.”
“Bố tôi là giáo viên trung học của thị trấn nhỏ này, lúc đó lớp họ có một cặp học sinh chuyển tới, học sinh chuyển trường này là cặp an hem, cái người em trai trong đó có cái tên ấy.”
“Sau đó, tôi nghe đồn là người em trai hình như yêu người anh, cùng với anh hắn hôn nhau trên sân thượng, sau đó bị các học sinh khác bắt gặp…” Nói đến đây, Joey trên mặt hiện lên chút căm ghét.
Cậu gần như gắt một cái, “Thật buồn nôn… Bọn họ là anh em cơ mà!”
“Sau đó thì sao?”
Giang Dĩ Lâm mặt không biến sắc hỏi.
_ nếu như hắn đoán không sai, cặp anh em nọ chính là hắn và em trai.
_ nhưng lúc hắn bước vào phụ bản này thì phát hiện rõ ràng là hắn đang ở một nơi tương đối xa Silent Hill này, như thể trước giờ chưa từng đặt chân đến thị trấn nhỏ này, xét về năm, hơn vài chục năm trước hắn ở phụ bản này không chỉ chưa sinh ra mà tuổi tác cũng không khớp, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Joey nhăn mày, nhìn Giang Dĩ Lâm một hồi lâu, dường như cảm thấy rất kỳ lạ việc chàng trai tóc đen có thái độ bình thản đến vậy.
“Cậu không cảm thấy rất buồn nôn sao? Mối quan hệ đồng tính cùng huyết thống còn làm ra chuyện như thế… Bị trừng phạt cũng đáng lắm.”
Joey nói với vẻ hiển nhiên, những chấm tàn nhang trên mặt vốn rất đơn thuần ấy lại như cũng tràn đầy ác ý cùng trào phúng.
“Trong thị trấn nhỏ này, vùng đất chúng tôi cũng tồn tại một tôn giáo, bọn họ sau khi đến chuyện vi phạm luân thường đạo lý tên kia làm ra thì đưa hắn đến chỗ Thiên chủ nhận hình phạt.”
_hình phạt?
Giang Dĩ Lâm lướt qua hình ảnh người nọ toàn thân máu me đầm đìa, không khỏi chụp tay lên vai cậu trai kia, giọng nói nghe ra chút ý lạnh, “Hình phạt… Mấy người làm cái gì?”
“A… Đau quá, sao tôi biết được? Tôi cũng đâu rõ đâu?”
Cậu trai kia lườm hắn một cái, “Tôi cũng nhờ bố mới biết mấy chuyện này mà, ông ấy từng là giáo viên của bọn họ, cho nên mới biết đấy thôi… Có điều sau đó bố tôi lại được chuyển đi nơi khác rồi.”
“Thế tại sao cậu lại nói mấy con quái vật ấy lại liên quan đến người kia?”
Giang Dĩ Lâm lại hỏi.
“Bởi vì sau khi bị xử tội thì tên đó cũng biến mất, sau đó…”
Tay Joey bắt đầu trở nên run rẩy, “Sau đó… Cả thị trấn biến thành ra như thế này, những lúc bình thường thì không có vấn đề gì, mà một khi trời tối… Rất nhiều những con quái vật tựa quỷ sẽ xuất hiện!”
“Giáo hoàng nói, do người đó đã dẫn ác quỷ xấu xa nhất từ địa ngục, cho nên mới có thể mở ra cánh cửa địa ngục, quái vật các thứ cứ thế xông vào!”
“Thật không may, nếu thật sự là như vậy, thế vì sao mọi người không rời khỏi thị trấn này?” Giang Dĩ Lâm hỏi.
“Đi khỏi đây…? Cậu nghĩ muốn đi mà dễ dàng sao?”
Joey nhìn hắn với một ánh mắt khó thành lời.
Khóe môi cậu nhếch lên nhăn nhúm, đặt trên gương mặt vốn thanh tú ấy càng tăng thêm sự tuyệt vọng, cười mà muốn toát đến chân răng.
“Đã có rất nhiều người trong chúng tôi từng thử đi khỏi thị trấn này… Nhưng rồi đều phát hiện hoàn toàn không thể đi ra bên ngoài được!”
“Khi chúng tôi đến chỗ cái biển “Chào mừng đến với Silent Hill” ấy, chúng tôi như lạc vào mê cung vậy… Cứ đi hết lần này, có đi như thế nào đều không thể đi ra phía ngoài được!”
“Dù cho có đi bao lâu, dù cho con đường ngắn dài đến đâu… Cũng không có cách nào đi ra bên ngoài… Cứ liên tục Không ngừng… Mỗi lần mình cho rằng đi lên một bước… Thêm bước nữa là có thể đi khỏi nơi này, để rồi nhận lấy là tuyệt vọng!”
_nghe giống như quỷ đánh tường vậy.
Nghe Joey kể lại, trong đầu Giang Dĩ Lâm hiện lên một hình dung như thế.
Hắn mím môi, lui về phía sau một bước, vừa tính nói gì đó thì tình huống lập tức xảy ra biến chuyển.
Joey chợt trợn to hai mắt, nhìn chòng chọc ra phía sau, miệng muốn cất lên tiếng kêu hoảng loạn, lại phát hiện yết hầu dường như bị thứ gì đó chặn mất vậy.
Máu tươi nồng nặc bắt đầu thấm vào tường lan ra, cả bức tường đều tróc ra từng mảng.
“Không được, chúng ta phải mau ra khỏi căn phòng này ngay!”
Giang Dĩ Lâm bắt đầu vặn nắm cửa, vô cùng kỳ lạ chính là, rõ ràng cửa được khóa trái từ bên trong, thế mà bây giờ hắn lại phát hiện mình làm sao cũng không mở ra nổi.
Chàng trai tóc đen thậm chí còn dùng lực ép mở ra, nhưng cánh cửa vẫn bị khóa chặt.
Giang Dĩ Lâm đang tính quay đầu gọi Joey lấy chìa khóa cửa ra, phát hiện cậu trai phía sau đã không thấy đâu.
“Joey…?”
Máu chôn tươi cậu trai kia, trong tình huống cậu trai không kịp gào lên mà nuốt trọn, hệt như có phản ứng ăn mòn mạnh mà bài mục mọi thứ, kể cả kia chiếc áo trùm màu đen, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Dòng máu dưới đất bắt đầu cuồn cuộn, cuồn cuộn chảy về phía Giang Dĩ Lâm.
Dần dần,
Dòng máu thậm chí khiến cho toàn thân chàng trai tóc đen…
Bị bao lấy,
Thẳng cho đến tận nuốt hết hoàn toàn.…
Giang Dĩ Lâm lần nữa mở mắt ra.
Đau đớn do bị máu nuốt trọn hãy còn lởn vởn trong đầu hắn.
“Hửm? Không có vết thương nào sao…?”
Giang Dĩ Lâm đưa tay, cẩn thận nhìn một chút, lại nhận ra mình vẫn ở chỗ cũ nguyên vẹn không xây xát gì hết.
Chàng trai tóc đen nhìn một vòng chung quanh, mình vẫn ở trong văn phòng khi nãy, nhưng mà hoàn cảnh lúc này lại… Trở nên sạch sẽ hơn không ít.
_ Chuyện gì thế này?
_khoan đã, không lẽ sau khi đám chất lỏng ấy xuất hiện, rồi ném tới đợt tái hiện khung cảnh nữa sao?
“Có vẻ như… Ở đây cũng từng diễn ra một chuyện gì đó khá quan trọng.”
Giang Dĩ Lâm đứng đấy một lúc, sau đó cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng lên.
Một người đàn ông có vẻ là thầy giáo ngồi trước bàn làm việc, các ngón tay cực kỳ thon dài nhẹ nhàng gĩ gõ bàn làm việc, giọng điệu lạnh nhạt, “Tôi nghe nói trò không muốn tách hai anh em trò ra, thế là trò đánh bạn cùng bàn anh trò đến chấn động não… Có đúng không?”
“Đúng, chuyện tôi làm tôi sẽ nhận.”
Nhìn bề ngoài, cái người bị hỏi tội hình như là em trai của hắn Giang Húc Vân.
Giang Húc Vân đưa lưng về phía Giang Dĩ Lâm, chàng trai tóc đen chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hơi gầy ấy khẽ run dưới ánh nắng, giống như không chống đỡ nổi áp lực vậy.
Mà khi Giang Dĩ Lâm nhìn kỹ lại thì nhận ra tần số run ấy hơi có vấn đề.
_có vẻ cũng không phải là vì sợ sệt, mà là vì… Hưng phấn?
“Đúng, tôi thừa nhận, tôi thật sự đã làm ra chuyện như vậy.”
Người nọ ngẩng cao đầu, sống lưng ấy luôn thẳng tắp, như thể vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ.
Hắn nói, “Anh trai, anh ấy đã đồng ý với tôi rồi… Anh ấy sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, tôi không muốn có những người khác xen vào cuộc sống của chúng tôi…”
“Những người kia đeo bám mang đến phiền phức cho anh trai. Tôi phải bảo vệ anh trai tôi.”
“Bảo vệ?”
Người đàn ông nghe lời giải thích ấu trĩ kia như cười khẩy một tiếng, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Giang Dĩ Lâm lúc này cũng thấy rõ mặt của y.
Đó là một gương mặt điển trai mà gợi cảm, mái tóc nâu lạnh nhẹ xõa, mang đến một cảm giác già dặn mà có phần vô tình.
_đó là giáo sư Alan Auston, cũng chính là người đàn ông đã sắm vai nhân vật cha đỡ đầu của Giang Dĩ Lâm ở phụ bản thứ hai.Giang Dĩ Lâm không khỏi nhẹ nhàng đặt tay lên vách tường, nghe một chút nội dung họ nói.
Hắn sớm nên đoán được, trong phụ bản thứ hai, cha của Joey chính là giáo sư Alan, cho nên vị giáo sư trước đó đã dạy Giang Dĩ Lâm cùng em trai Giang Húc Vân theo lời cậu kia, chính là Alan Auston.
_không lẽ trong hiện thực, giáo sư Alan đã từng đi tìm em trai của hắn nói chuyện?
Alan Auston dường như đang quan sát chàng trai trước mặt, trong ánh mắt hoàn toàn không giống ánh mắt nên có của một người thầy đang nhìn học sinh mình, mà giống như một người đàn ông đang nhìn đối thủ cạnh tranh đáng để đề phòng hơn.
“Tôi không biết trò đang suy nghĩ cái gì, nhưng hành vi của trò đã khiến phía nhà trường không hài lòng, nếu muốn thì tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi trò đi đấy.”
Cậu chàng nhìn giáo sư Alan, nói một câu khó hiểu đối với Giang Dĩ Lâm, “Tôi cảm thấy thầy không dám đâu… Bởi vì thầy mà làm như thế, nhất định anh trai sẽ không vui.”
Nói rồi, cậu ta liền bước ra ngoài, giống như không muốn nhìn vẻ mặt của Alan Auston.
Ấy nhưng, thời điểm Giang Húc Vân bước tới cửa, cậu ta lại chợt nói một câu, “Thầy cho rằng tôi không biết suy nghĩ của thầy sao, thưa giáo sư?”
“Thầy cho rằng tôi không biết, rằng thầy đã từng lén nhìn say đắm anh trai, cũng như nhân lúc anh ấy ngủ say hôm ấy mà cầm cái cốc của anh ấy trên bàn, đưa lên môi vẽ theo miệng cốc, như thể đang cưỡng hôn anh ấy… Thầy nghĩ tôi không biết sao?”
Cậu chàng bình thản ngoài dự liệu, qua giọng điệu hoàn toàn không giống như đang uy hiếp, ấy lại khiến giáo sư Alan phải nheo mắt lại.
“Trò muốn nói cái gì? Trò là đang đe dọa tôi sao?”
Giang Húc Vân nghiêng đầu, nhìn người đàn ông tóc nâu lạnh với một ánh mắt gần như là quái dị, sau đó khôi phục lại vẻ khá là vâng lời.
Cậu chàng nói, “Tôi không muốn những người khác đến gần anh trai… Xin lỗi.”
“…tôi không thể kiềm chế được hành vi của mình, giống như bản năng của tôi rồi vậy.”
Giọng nói ấy nhẹ đến độ như nói mê, một âm thanh như thế, lại khiến sắc mặt Alan Auston trầm xuống triệt để.
“Nhóc con, lông tóc còn chưa đủ dài, đừng có mà học cái điệu người lớn này – bây giờ, đi ra ngoài! Suy nghĩ cho thật kỹ những gì tôi nói với trò lúc trước, không thì tôi không phiền đưa trò đến bệnh viện tâm thần kiểm tra một cái đâu, xem xem thái độ của trò đối với anh lớn của mình có bình thường hay không.”
Khóe môi Giang Húc Vân nhẹ nhếch, như không buồn để ý đến.
Hắn đi ra khỏi phòng, sau đó, Alan Auston xoay người, tay nâng tách trà nóng, ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một dự cảm xấu nhảy lên trong đầu Giang Dĩ Lâm.
Cậu chàng kia bỗng dưng quay trở lại căn phòng.
Chẳng qua cậu ta ra tay cực nhanh, giày được bọc bằng miếng bọc có chất liệu đặc biệt, sẽ không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Cậu ta cầm một con dao dài, nhìn chòng chọc phần đầu của người đàn ông tóc nâu lạnh kia với ánh mắt lạnh thấu không tưởng nổi.
“Tôi đã nói, đó không phải đe dọa đâu… Giáo sư.”
“… đó là cảnh cáo!”
Giây sau đó, cậu ta vung mạnh con dao hướng xuống, hệt như một vị đồ tể giết nhiều thành thạo.
Chất lỏng đỏ tươi đáp trên gương mặt cậu chàng, mang một vẻ quyến rũ loang lổ của phong cách gothic.
Cậu ta lên tiếng, nhưng tay vẫn chưa từng dừng lại.
“Đồ đáng chết nhà ông… Anh trai kính trọng ông như vậy, anh ấy xem ông như cha sứ, cho rằng ông là người thầy tốt nhất thế giới, thế mà ông lại lừa anh trai, lừa anh ấy uống thuốc ngủ, lừa anh ấy vô tư không cảnh giác mà ngủ say trước mặt ông…”
“Tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ông… Ông mới là ác quỷ… Chỉ có cái chết mới là sự cứu rỗi tốt nhất dành cho ông.”
Cậu chàng thè lưỡi, liếm máu tươi bắn lên mặt mình, hành động này của cậu ta khiến gương mặt vốn đầy sức sống với nét cười lành có cảm giác vô cùng tăm tối.
“Những gì tôi đã nói… Biến chúng thành hành động, tôi nhất định phải bảo vệ anh trai.”
Cậu chàng cất con dao đi, lần nữa ra khỏi phòng.
…
Góc nhìn đúng lúc này lại trở nên méo mó…
Mọi thứ biến trở về ban đầu…
Cái cảm giác khó thở trong đầu hắn đã rút đi như thủy triều vậy.
Giang Dĩ Lâm liên tục thở hổn hển, chợt mở bừng mắt.
Hắn phát hiện mình vẫn đứng nguyên tư thế trước lúc bị đám máu nuốt chửng, tay vẫn nắm chốt cửa.
Sóng máu trong phòng dường như đã biến mất, trên chiếc ghế sau cái bàn có thêm một thi thể.
Nói là thi thể cũng không hẳn, qua phần mặt nát bấy kia có thể mang máng nhìn ra nét của giáo sư Alan.
Nhưng mà, phần đầu của hắn bị chặt hẳn xuống, trong đợt tái hiện khung cảnh Giang Dĩ Lâm đã thấy như vậy mà.
Trong miệng đầu lâu hình như bị nhét thứ gì đó lấp lóe.
Giang Dĩ Lâm bình tĩnh nhìn vào, hắn đến gần người đàn ông, nhận ra trong miệng nó được nhét một chiếc chìa khóa.
Ngay vào lúc chàng trai tóc đen đưa tay lấy đi chiếc chìa khóa từ miệng nó…
Cái đầu bất ngờ giật giật.
Cái đầu lâu tượng trưng cho Alan Auston, cứ như đang cười với hắn vậy, thanh quản bị đứt lìa vẫn có thể phát ra vài âm thanh.
Dường như nó muốn nói cái gì đó.
Nó nhổm dậy, như muốn tiếp cận Giang Dĩ Lâm, nhưng hiện tại nó chỉ còn cái đầu đặt lên bàn, phần cơ thể không đầu còn lại yên lặng ngồi trên ghế. Cho nên, nó chỉ có thể, theo cách của một cái đầu lâu, để tới gần Giang Dĩ Lâm, liên tục nhích nhích trên bàn.
_Tôi Yêu Em Tôi Yêu Em Tôi Yêu Em Tôi Yêu Em…
Đầu lâu nảy lên liên tục gây ra tiếng động, mà nó vừa di chuyển thì bãi máu vốn đã biến mất lại dâng lên lần nữa, bám theo nó.
Giang Dĩ Lâm chỉ mau chóng rút chìa khóa khỏi miệng đầu lâu ra, chạy tới chỗ cánh cửa, sau đó tra vào lỗ khóa và đẩy cửa chạy ra khỏi phòng.
“Kỳ lạ… Theo như thông tin từ hệ thống trước đó, thế giới này… Hẳn là ta tiến vào phần ký ức bị lãng quên ở nơi tận cùng của bản thân…”
_ tại sao…
Dù cho có đang phải chạy trốn khỏi cái đầu lâu đã hóa quái vật, suy nghĩ của Giang Dĩ Lâm vẫn vô cùng rõ ràng.
“Tại sao ta lại cảm giác là ký ức của em trai mình nhỉ… Hơn nữa còn là quá trình em trai hành hung.”
“Giả như em trai là hung thủ… Điều này có hơi rõ ràng quá, nhất định có ám chỉ gì khác nữa.”
Nhưng mà, hiện thực không cho phép Giang Dĩ Lâm suy nghĩ nhiều hơn, cái đầu lâu đằng sau vẫn bám theo hắn, chốc chốc lại nảy lên.
Miệng nó liên tục lặp lại mấy chữ kia…
_ tôi yêu em, tôi yêu em.
_ tôi yêu em.