Đọc truyện Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 85: Sâu thẳm trong ký ức (2)
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đó là một cái bóng nhoáng cái đã biến mất.
Giang Dĩ Lâm vốn thấy không thật, trong lúc hắn tập trung chú ý, lần nữa đưa mắt nhìn gương chiếu hậu thì lại phát hiện đằng sau trống không, cái bóng ấy mất dạng.
_ lẽ nào… Là ta nhìn nhầm sao?Chàng trai tóc đen hơi nheo mắt lại.
Giang Dĩ Lâm liên tục để ý phía sau, kể từ lúc đó không còn vấn đề gì xảy ra nữa.
Qua vài tiếng, việc cầm lái với cường độ cao khiến chàng trai tóc đen có hơi mệt.
Bầu trời có vài cụm mây đen kéo đến, sắc trời tựa như sắp trở tối, nặng nề bao phủ tầm mắt của hắn.
Giang Dĩ Lâm lại nhìn camera hành trình, phát hiện mình chỉ còn cách Silent Hill chừng 2 3 km nữa.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy nhiệt độ trong xe dường như hơi giảm xuống, không khí bí bức đến nỗi ngột ngạt, như thể khóa kín trong phổi hắn vậy.
Giang Dĩ Lâm tay nhịp nhịp vô lăng, hắn mím môi, bật radio lên.
Radio hình như đang phát một bản đồng dao từ thời Trung cổ.
Tuy nội thất trong xe khá cũ, nhưng âm thanh lại phát rất rõ, giống như… Thật sự có người hát ngay bên tai hắn vậy.
Giọng hát của trẻ con trên radio cất lên vô cùng non nớt, giòn tan lanh lảnh, âm thanh tựa như đến từ thiên đường vậy, có thể gột rửa mọi oải mệt, cũng như có thể gột rửa mọi tội ác trong lòng mỗi người.
Giọng hát này có vẻ có tác dụng an thần, Giang Dĩ Lâm tay vuốt nhẹ vô-lăng, giữ tập trung, tiếp tục lái về phía trước.
Ngay khi đó, chàng trai tóc đen phát hiện dường như có chỗ nào đó không đúng.
Cụm mây đen trước đó còn chậm trôi giờ lại như thể đã bị thứ gì đó thổi cho tan đi mất. Bầu trời trở nên mông lung sương mù, trên mặt kính có những bông hoa tuyết trắng nhẹ nhàng đáp xuống, để lại từng vết đọng.
_ sự thay đổi cảnh sắc bất chợt thế này, quá sức ma quái rồi… Hệt như lái vào một thế giới khác vậy.Giang Dĩ Lâm khẽ híp mắt, hắn cảm giác có vài chỗ không đúng.
Nhưng mà,
Đúng lúc này,
Như thể bất thình lình cậu bé toàn thân đẫm máu này,
Xuất hiện trước đầu xe của hắn.
Chàng trai tóc đen phải đạp phanh bất ngờ!
Việc phanh xe quá đột ngột khiến Giang Dĩ Lâm cộc trán vào cái vô lăng, trên trán cũng hơi ửng đỏ lên.
Chàng trai tóc đen mở mắt ra, phát hiện phía trước ánh đèn nhấp nháy ấy, không có gì ở đó cả… Cứ như chưa từng có gì xảy ra.
_ không có thứ gì trông như xác chết ở đó hết.
Vào lúc hắn định tắt radio sau đó xuống xe xem xét tình hình thử.
“Hử, chuyện gì thế này… Không tắt được?”
Nhưng mà dù hắn có ấn nút dừng lại thì radio vẫn cứ phát ra tiếng… Hệt như khúc hát không bao giờ ngưng nghỉ, không bao giờ kết thúc.
Bàn tay thon mảnh của Giang Dĩ Lâm hơi khựng lại một chút, hắn cơ hồ nhận ra được điều gì, thình lình đưa tay về phía màn hình sáng xanh kia, âm thanh bên trong vẫn không thay đổi.
Giang Dĩ Lâm cười lạnh một tiếng, nhanh chóng vặn chìa khóa xe, để nó tắt động cơ.
“Lạch cạch…”
Động cơ vận hành yếu dần, sau một tiếng cạch thì cuối cùng tắt hẳn.
Cho dù có thế… Bài hát trong radio vẫn không dừng lại!
Đúng lúc này, có một tiếng nói vang lên từ ghế sau xe.
Đó là một giọng nói nghe có chút buồn đau.
“Anh trai… Anh không được tắt.”
“Anh đã quên rồi sao? Bài hát này chúng ta hay nghe khi còn bé được mẹ dẫn đi nhà thờ… Anh đã quên rồi sao, anh trai?”
Giang Dĩ Lâm vội quay đầu nhìn thì thấy là em trai mình ngồi đó, mỉm cười nhìn hắn.
Không… Không thể nói là em trai mình được.
Cậu bé ấy có một gương mặt có phần giống với em trai mình, tuổi có vẻ trẻ hơn.
Nửa mặt cậu ta như thể bị tạt lẩu nóng vậy, trông vô cùng dữ dằn, chiếc áo trắng có vẻ là đồng phục học sinh dính đầy máu.
Vai trái cậu ta nát bấy, chỉ còn lại ống tay áo trống không.
Cậu trai dường như cố nặn ra nụ cười, nhưng với gương mặt đã bị phá hủy hoàn toàn kia, nhìn không hề hài hòa chút nào, chỉ thấy rợn nổi da gà.
“Anh trai, anh không được tắt.”
Cậu bé vẫn có lòng nói, nhưng giây sau đó, gương mặt tựa ác quỷ của cậu ta… Thình lình ở ngay trước mặt hắn!
Đầu mũi gần kề, cơ hồ chỉ cần hơi cử động một chút thôi, cậu bé ấy có thể nuốt trọn Giang Dĩ Lâm.
“Anh trai à, em đã nói, anh không được tắt… Tại sao anh có thể tắt nó chứ? Đó là lời cầu nguyện chúng ta đã được nghe trong nhà thờ mà…”
Cậu bé ngoẹo cổ nói.
Vào lúc này, giọng hát trong radio vẫn chưa hề dừng lại, mà còn bất ngờ tua nhanh hơn mấy lần!
Hài hước là, chỉ với thay đổi rất nhỏ như vậy thôi, âm thanh vốn nghe vô cùng thánh khiết ấy lại trở nên nặng nề áp lực cũng như sắc nhọn… Hệt như khúc hát đến từ địa ngục vậy…
Cậu bé đưa ra một cái tay có thể xem như còn nguyên vẹn đặt lên má Giang Dĩ Lâm, có điều bàn tay lại không có gì cả – năm ngón tay của cậu ta cứ như bị ai đó rút sạch rồi.
Ngón tay trọc ấy mân mê trên má Giang Dĩ Lâm.
“Anh trai…Anh không được tắt.”
Cậu bé đáng sợ ấy nhẹ nhàng nở nụ cười, như đang làm nũng vậy.
“Anh trai có vẻ cảm thấy có hơi không thoải mái nhỉ, mày nhăn hết lên này, em rất muốn tắt nó đi lắm… Nhưng mà, anh xem này… Em lại không có tay… Sao em tắt giúp anh được đây?”
Cậu bé nói, mắt nhìn về phía vô-lăng.
Giây sau đó, chiếc xe tiến lên trước một cách ma quái, thậm chí còn giữ nguyên tốc độ đã chạy trước khi Giang Dĩ Lâm tắt máy.
Điều khiến chàng trai tóc đen phải ngạc nhiên…Chìa khóa xe hắn rõ rằng đã rút ra rồi mà.
Với khoảng cách gần kề giữa bọn họ, với luồng khí lạnh như băng phả trên mặt hắn theo những ngón tay dính máu ấy, Giang Dĩ Lâm sinh ra một trực giác.
_hơi thở quá sức quái dị này… Hắn biết người này tuyệt đối không phải em trai mình!Giang Dĩ Lâm bình tĩnh nhìn gương mặt trước mắt hắn, tay phải bất ngờ đặt lên chốt mở cửa xe, sau lại nhận ra cửa dường như đã bị khóa chặt cứng rồi.
Chàng trai tóc đen dùng cùi chỏ đập vào cửa sổ, như muốn mượn lực phá cửa, nhưng cửa xe cứ như thể bị ngoại lực chặn lại rồi, cơ bản không thể mở ra từ bên trong.
“Vô ích thôi, anh trai… Anh trai…Anh thật ngây thơ mà, vô ích thôi, anh trai.”
Một loạt tiếng anh trai lởn vởn bên tai chàng trai tóc đen, giọng điệu nghe vô cùng ướt át.
Giang Dĩ Lâm cắn răng, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, qua vài lần động thủ không có kết quả, thế là dứt khoát bóp cổ cậu bé trước mặt luôn.
“Anh, trai…?”
Vẻ mặt của cậu bé như thể có chút khó tin, ngay sau đó, bộ mặt ma mị của con quỷ ấy thế mà lại có vẻ hơi thất vọng nữa.
Ngón tay chàng trai tóc đen còn lại không xuyên qua cái cổ đã rã hết cơ thịt của cậu bé kia, trái lại có cảm giác trơn trượt như nhớt máu.
_ không phải ảo giác, là thực thể sao?
Suy nghĩ này lóe lên thật nhanh trong đầu hắn, dựa vào thực lực, Giang Dĩ Lâm cứ thế khống chế được cậu bé ấy, ngã thẳng ra phía sau xe.
Ngay sau đó, hắn lợi dụng trọng lượng cơ thể mà đập cửa sổ sau xe ra.
Không biết vì sao, cửa sau so với cửa phía trước lại không chắc chắn như thế, chỉ cần chút lực thôi, Giang Dĩ Lâm đã phá được rồi.
Cậu bé ấy dường như không nghĩ Giang Dĩ Lâm sẽ làm thế, vì xe vẫn còn chạy, đồng thời tốc độ cũng không chậm, Giang Dĩ Lâm nhảy ra ngoài, may mà hắn kịp lúc bảo vệ những bộ phận khá hiểm trên cơ thể, lộn vài vòng rồi không xây xát gì nghiêm trọng.
Chàng trai tóc đen chỉ cảm thấy đầu gối hơi đau đau.
Hắn đưa tay chống mình, may mà tuyết rơi hơi lớn khiến mặt đường khá trơn, cũng giúp giảm chút ma sát cho hắn.
“Quái vật kia… Không đuổi theo à?”
Giang Dĩ Lâm tự hỏi.
Phía sau, ánh đèn lóa lên khiến mắt hắn bị chói.
Chàng trai tóc đen ngẩng đầu, nghe thấy một giọng nói hơi quen.
“Anh không sao chứ… Thưa ngài? Không có việc gì chứ?”
Một giọng nói khá trầm thấp chậm rãi cất lên.
Giang Dĩ Lâm khẽ chau mày, trước mặt hình như là một xe cảnh sát, đậu ở cách hắn không xa.
Một người nước ngoài tóc màu vàng óng, mặt mũi khá đẹp trai bước xuống từ xe cảnh sát.
Cặp mắt xanh thẳm sâu thắm ấy, mang theo một chút thân thiện, nhìn mình bị ngã trên mặt đất.
_ vị cảnh sát này lại mang gương mặt của Vincent.
“Xem ra… Phó bản này quả nhiên có quan hệ với ký ức của ta. Hình dáng của cảnh sát được dựng từ hình mẫu của Vincent à? Con quái vật kia thì lợi dụng hình dáng của Giang Húc Vân em trai ta… Điều này có ý nghĩa gì?”
Chàng trai tóc đen thầm nghĩ.
Vincent như muốn đưa tay ra kéo hắn lên, nhưng Giang Dĩ Lâm lại không nhận ý của anh, trái lại tự chống tay đứng dậy, khiến tay cảnh sát có chút lúng túng thu tay về.
Giang Dĩ Lâm nhìn vị cảnh sát có vẻ hơi lo lắng trước mặt, khẽ cười, nói: “Tôi không sao, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, sĩ quan.”
Không đợi Vincent hỏi thăm tiếp, Giang Dĩ Lâm đã quay đầu nhìn lại.
Hắn phát hiện…
Chiếc xe tự động lái kia,
Như thể chưa từng dừng lại,
Không ngừng chạy thẳng tới,
Cũng như, không thấy bóng dáng nó đâu.