Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 76: Không nơi để trốn (17)


Đọc truyện Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 76: Không nơi để trốn (17)

Giang Dĩ Lâm nghe mấy lời đầy điên rồ của tay bác sĩ Hades trong phòng khám kia mà không khỏi phải chau mày.

Hai tay chàng trai tóc đen lúc này đang bám siết lấy phía ngoài bệ cửa sổ phòng khám, cả cơ thể lơ lửng trong không trung, coi bộ muốn chừng lung lay sắp ngã lắm.

Trước đó hắn đã cảm giác khi Bác Sĩ đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bắt đầu tới gần tấm màn ngăn, hắn nhận ra điều không ổn.

Lúc ấy, Giang Dĩ Lâm rón rén bò ra từ dưới gầm giường, may mà giây phút bác sĩ Hades vén tấm màn ngăn, hắn đã kịp treo mình ở bên ngoài bệ cửa sổ, không bị bác sĩ Hades phát hiện.

“Đùng—”

Ở ngoài cửa sổ, thời điểm Giang Dĩ Lâm nghe thấy tiếng Miles bị Bác Sĩ quật mạnh xuống trên giường, trong lòng cũng hơi dậy sóng rồi, chẳng qua sau đó lại nghe tiếp thấy giọng nói của Miles vẫn khá là bình thường, nên cũng hiểu Miles không bị thương.

_ không bị thương là tốt rồi.

Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm, ngón tay hắn bấu thật chặt trên bệ cửa sổ, trọng lượng của cả cơ thể chỉ dựa vào các ngón tay mà chống, nên những sạn cát trên nền bệ cửa sổ khiến ngón tay hắn bị ma sát hơi đỏ lên.

“Quan hệ của mày với nó… Tốt lắm à?”

Trong phòng cứu thương, những gì Bác Sĩ nói nghe vào thì có vẻ hơi không đầu không đuôi, mà sau một tiếng “Bốp—”, hắn nghe thấy tiếng thao tác trên màn hình máy tính, hình như là Bác Sĩ đã bẻ khóa được nội dung bên trong hộp thư của Miles, lấy được bức ảnh hắn chụp chúng với Miles.

_hóa ra là thế.Giang Dĩ Lâm trong lòng thầm nói.

Trước đó nghe Bác Sĩ nói hắn đã cảm giác có chút không đúng lắm, vì sao cái người theo lý mà nói chưa từng gặp hắn lại luôn nhắm vào mình đến vậy.

_thì ra… Là vì ông ta đã thấy bức ảnh của mình, cho nên mới có thể nảy sinh ý đồ khác.

“Cứ lơ lửng thế này không phải một cách hay… Quá tốn sức.”

Giang Dĩ Lâm hơi nheo mắt lại, làm ra quyết định, muốn đi khỏi tầng này.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng di sang phía bên cạnh, chàng trai tóc đen cúi đầu nhìn thử, tầng quá cao khiến cảnh vật bên dưới tối mù nhìn không rõ, tăng thêm phần u ám.

Phải biết phòng khám nằm ở tầng cao nhất của cái Nhà thương điên Núi Lớn này, có mà té từ đây xuống dưới… Biết không chừng còn biến thành một đống thịt nát nữa kìa.

Giang Dĩ Lâm nghiêng đầu, nhìn xuống một cái bệ cửa sổ của tầng bên dưới.

_ khoảng cách cũng không quá xa… Nếu như mình cẩn thận một chút, căn cho kỹ một chút, có lẽ sẽ thành công.

Giang Dĩ Lâm toan buông tay thì lại nghe thấy dường như Bác Sĩ cười khẽ một tiếng, từ tốn nói với Miles –

“Nếu như nó trong vòng năm phút mà vẫn không quay lại, thì tao sẽ chặt một ngón tay của mày, cứ thế theo thời gian mà tiếp tục… Cho đến khi ngón tay ngón chân của mày bị chặt hết rồi, tao mới tha cho mày, thấy sao?”


Cơ thể Giang Dĩ Lâm lập tức dừng lại.

Trong đầu chàng trai tóc đen chợt hồi tưởng lại đôi mắt trong veo sáng ngời của Miles.

_ “Giang, miễn là cậu có thể công bố tất cả những chuyện này ra bên ngoài là tớ đã rất vui rồi… Mau đi khỏi đây, nhớ đừng quên tớ đó.”

Không biết thế nào, nó như thể chồng lên ký ức nào đó… Như mở màn cho tất cả được kéo ra vậy.

Giang Dĩ Lâm khẽ thở dài một hơi.

_ “Anh trai, em nhất định sẽ bảo vệ anh… Em muốn làm cảnh sát, bởi vì có làm một cảnh sát mới có thể có tư cách bảo vệ anh trai và mọi người khác.”

Hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao mà Miles lại gợi cho hắn cái cảm giác quen thuộc đó rồi… Tuy rằng ký ức của hắn vẫn chưa hồi phục lại hoàn toàn, nhưng mà hắn luôn cảm thấy tính tình của Miles có chút giống với người em trai trong cuộc sống hiện thực của hắn.

Giống ở sự chính trực và sáng sủa, giống ở nụ cười xán lạn mà ấm áp.

“Làm sao có thể… Để cậu ta cứ thế mà chết được đây?”

Giang Dĩ Lâm tự thì thào nói.

Hắn nheo mắt lại, trong lòng nảy lên một cách, quay qua nhìn thử ống dẫn gần đó, dùng tay trái chống toàn bộ trọng lượng cơ thể mình, đưa ra một cánh tay khác mà tháo dỡ một phần ống dẫn đi.

Giây sau đó, Giang Dĩ Lâm chợt dùng sức, ném xuống chỗ phía trước cửa sổ bên dưới, chớp mắt cánh cửa kính bị đập cho vỡ ra cái lỗ to cỡ nắm tay!

Gần như đồng thời, Giang Dĩ Lâm ngả người, trốn ra sau ống dẫn, giấu mình đi.

“THẰNG NÀO?!”

Trong phòng, Tay Kéo nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, lập tức phản ứng, vội đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Từ góc nhìn của gã có thể thấy rất dễ dàng cửa sổ ở chếch phía dưới, hình như đã bị ai đó phá.

Tay Kéo như nghĩ đến điều gì, bộ mặt hơi bị nhăn nhó kia lập tức cười một cách hưng phấn.

Gã gãi gãi cái đầu rối tung của mình, huơ cái kéo trong tay, quay lại nói với Bác Sĩ đang ngồi ở sau, “Hades, xem ra… Venus của tao đã chạy xuống lầu một đó, còn làm xíu động tĩnh nữa nè.”

“Cuối cùng cũng bị chúng ta phát hiện rồi!”

Tay Kéo lại quay sang Miles đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.


Gã vươn tay kéo, như muốn sờ vào mặt Miles, nói, “Mày nên vui đi… Chuột nhãi ạ, không biết có phải trùng hợp không, đồng bọn của mày đã cứu mày đó, ờm… Còn thông báo vị trí hiện tại của mình nữa chứ, thật sự quá tốt luôn.”

“Không… Các ông hãy nghe tôi nói… Thật sự trước đó không có ai đến cả… Ư… Ư…”

Không đợi Miles giãy dụa thêm nữa, Tay Kéo đã nhét mấy miếng vải vào mồm anh ta, chặn lời lại.

Giang Dĩ Lâm ở ngoài thận trọng lắng nghe, đến khi tiếng bước chân dồn dập vang lên, cảm thấy hai người kia hình như đã đi rồi.

Hắn đợi ở bên ngoài phòng khám một hồi, chắn chắn là họ đã bị dẫn đi rồi, Giang Dĩ Lâm mới lại đẩy cửa sổ vào.

Kéo màn ra, chàng trai tóc đen thấy Miles lại bị trói trên giường, miệng bị nhét đầy nghẹn.

“Ư… Ư…”

Miles đang liên tục giãy dụa, nhất là sau khi thấy Giang Dĩ Lâm thì càng giãy dụa dữ hơn.

Giang Dĩ Lâm chạy tới, mở lòng bàn ta Miles ra, phát hiện thật sự không có bất kỳ vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhằm phòng bọn kia chạy xuống tầng dưới lại phát hiện kính vỡ đầy đất cùng ống dẫn không hợp lý mà quay trở lại, Giang Dĩ Lâm nhanh chóng tháo trói tay Miles ra.

Chàng trai tóc đen có những ngón tay rất linh hoạt, ấy nhưng Miles đang nằm trên giường, không vì tại sao… Chợt hai mắt trợn to, đáy mắt còn ánh lên sự sợ hãi, trán nhăn tít lên hết nấc, gân xanh nơi cổ hằn hết cả lên, như muốn gồng hết lực mà nói gì đó.

Giang Dĩ Lâm nhíu mày, nhẹ nhàng bỏ giẻ trong miệng Miles ra, “Sao thế? Miles.”

“Giang, Giang… Đằng sau… Đ Ằ N G  S A U!!”

Anh chàng nằm trên giường gần như gồng hết sức mà hét lên.

Miles còn chưa dứt lời, Giang Dĩ Lâm đã cảm nhận được trên vai mình, chợt có cảm giác đau nhói vì bị đâm.

Hắn nhẹ nghiêng đầu, thấy chính là một cái tay tái nhợt xương khớp rõ ràng, cầm ống tiêm một cách nhẹ nhàng, mà hành động làm ra lại đầy sự quyết tâm phải đâm vào da thịt mình.

Thứ chất lỏng màu trắng đục cứ như thế… Được tiêm vào cơ thể mình.

Đầu óc trở nên quay cuồng, tay Giang Dĩ Lâm bắt đầu run bần bật không dừng được.

Đến lúc này hắn cũng mới hiểu ra…

Rằng ánh mắt đầy sợ hãi của Miles ấy,


Tầm nhìn không hướng về mình,

Mà là ở phía sau mình.…

Trước mắt toàn là sương mờ mịt mù, Giang Dĩ Lâm không biết mình đang ở đâu.

Chàng trai tóc đen gắng sức mở mắt ra, lại cảm giác thấy dường như có đôi tay đang ghìm chặt vai mình, khiến hắn không thở nổi.

_ chết tiệt, rốt cuộc là tên nào đang đè mình, làm mình không thể phản kháng được… Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?

Trong đầu, những cảnh tượng như nhuộm vô số sắc màu máu lại hiện lên.

Đó là những khối thi thể rơi trên quạt máy bị thổi vào, là những dòng chữ to lấy máu mà viết trên tường – TAO LUÔN LUÔN THEO DÕI MÀY…

Đó là chiếc đầu lâu trong bao, đây là chiếc nhẫn hứng máu lộ ra trên một phần xương người…

Chàng trai tóc đen giãy mình, muốn hối hả xông vào cái nơi mịt mù sắc màu máu kia, nhưng có ai đó cứ tóm hắn lại.

Mùi máu tanh dần dần bay đi, thay vào đó chính là một mùi nước khử trùng nồng nặc.

“Bác sĩ… Bạn tôi, gần đây tình trạng của cậu ấy luôn không được tốt… Bạn bè của cậu ấy liên tiếp mà mất tích, tôi không biết liệu có phải vì nguyên nhân này khiến cho tinh thần của cậu ấy bị suy sụp hay không.”

Đó là một giọng nói mang theo chút rầu rĩ, quanh quẩn bên tai hắn.

“…Tôi phát hiện, không biết có phải vì áp lực quá lớn hay không mà, ký ức của cậu ấy thậm chí xuất hiện vài dấu hiệu rối loạn nữa…”

Tiếng nói chuyện của bọn họ lại trở nên nhỏ đi nhiều, lúc này, Giang Dĩ Lâm cảm giác được một cái tay đang ấn chặt lên nhân trung mình, có vẻ là để mình tỉnh lại.

Không lâu sau, chàng trai tóc đen mở mắt ra, hắn không biết mình đã mơ thấy cái gì, chỉ nhớ một cách mơ hồ những đoạn ngắn rời rạc.

Hắn hơi nhỏm dậy, quần áo đã bị mồ hôi ướt sũng.

Giang Dĩ Lâm cúi đầu, hơi khựng lại.

Hắn lúc này mới nhận ra bộ váy cưới trước đó bị Eddy Gluskin tròng vào, thế mà lại bị thay lần nữa… Thay bằng một bộ quần áo mới cực kỳ sạch sẽ.

Áo dài trắng và quần tây đen, hiển nhiên này là quần áo của cái người Bác Sĩ trước đó.

Giang Dĩ Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên thì nghe thấy một giọng nói mềm nhẹ vang lên bên tai hắn.

“Mày tỉnh rồi, rất tốt.”

Chàng trai tóc đen chợt quay đầu thì thấy Bác Sĩ đang đứng gần hắn, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt hắn.

Hades lần nữa đưa tay mình đặt lên trán hắn kiểm tra, bộ mặt vốn nom lạnh lùng đến cùng cực ấy ấy mà lại toát lên vẻ dịu dàng dị dị.


“Khi nãy trong lúc mày bất tỉnh, mồ hôi ra rất nhiều, nên là tao mới thay quần áo cho mày… Ai mà ngờ mày mặc đồ tao cũng rất vừa, không tệ đâu.”

“Tao cũng có biết đam mê của Eddie Gluskin, quả thật là thằng đó sẽ ảo tưởng trong lòng về một người đàn ông thích hợp nhất làm vợ nó, xin lỗi nhé, mày đã bị nó chọn trúng, mà này…”

Những ngón tay của Bác Sĩ như thể có pháp thuật, di chuyển xuống một cách nhẹ nhàng, ấn ấn vùng mép đùi trong của Giang Dĩ Lâm, nhoẻn cười một cách trêu tức, “Có điều… Tao rất vui, hiện tại mày vẫn còn là một thằng đàn ông đầy đủ.”

Giang Dĩ Lâm nhìn chung quanh, phát hiện mình vẫn đang trong phòng cấp cứu.

Lúc này hắn đang nằm trên giường bệnh được ngăn lại bằng tấm màn.

Chàng trai tóc đen lẳng lặng nhìn Bác Sĩ Hades, phát hiện nụ cười nhàn nhạt vẫn luôn treo bên mép gã ta.

Hiển nhiên, Bác Sĩ Hades không hay cười, nên là gương mặt đẹp đẽ tái nhợt ấy, khi đã hiện lên vẻ tươi cười, như phá bung hình tượng không tì vết như gian lận ấy, trông ra một cảm giác kỳ lạ không được hài hòa.

Giang Dĩ Lâm trầm giọng nói, “Miles… Cậu ấy đâu?”

“Mày nói con chuột nhãi kia á?” Bác sĩ nhăn mày, nói, “Mày chớ lo, nó còn sống, bị tao nhốt trong một góc phòng khám, tao không muốn thấy mặt nó lắm, nó làm tao có cảm giác hơi xui xẻo.”

Cảm giác tê cứng ở vai vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng sờ lên vai mình, hỏi, “Làm sao ông biết tôi không chạy xa, mà là trốn bên ngoài bệ cửa sổ, chờ các người ra ngoài rồi mới đi vào cứu Miles?”

Bác sĩ nghiêng đầu, đưa tay sờ sờ đầu mũi, không rõ vì lý do gì mà, trong mắt gã ta như ánh lên vẻ tranh công ấu trĩ, thế mà lại có một sự dễ thương dị dị, “Thật ra, tao đã phát hiện ngay từ đầu rồi.”

“Chắc tao chưa nói cho mày biết, mũi tao thính lắm đấy, ngay từ đầu tao đã nghe được mùi của mày bị đứt đoạn chỗ bệ cửa sổ rồi, nên là, khi đó tao cũng đã nghi nghi rằng trốn ở bên ngoài bệ cửa sổ, nhưng mà…”

Bác Sĩ dừng một hồi rồi nói, “Nếu như tao vọt thẳng đến bệ cửa sổ lôi mày lên, tao hơi lo sẽ ném mày bay luôn… Nên phòng không may xảy ra, tao làm như không biết gì hết, quay về ghế ngồi thôi.”

_ tất nhiên cũng có một chuyện, tao không muốn nói cho mày.

Bác Sĩ Hades thầm nói trong lòng.

_ còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa, tao không muốn Tay Kéo cũng phát hiện vị trí của mày… Trên thế giới này, không ai muốn chia sẻ cả.

Nghe thấy lời Bác Sĩ nói, Giang Dĩ Lâm hơi híp mắt.

“Cho nên từ đầu ông đã đợi sẵn ở cửa phòng khám, rồi khi phát hiện tôi nhảy vào trong rồi cũng vẫn đợi ở phía sau, nhân lúc tôi không đề phòng nhất mà lấy thuốc tế đã chuẩn bị sẵn từ trước tiêm vào người tôi… Rất lợi hại đấy.”

Giang Dĩ Lâm cúi đầu nhìn nhìn cổ tay được băng bó bằng băng y tế, hơi cau mày nói, “Giờ tôi đã lọt vào trong tay ông, ngài bác sĩ đáng mến ạ, ông muốn gì?”

Bác Sĩ Hades nghe thấy lời Giang Dĩ Lâm nói, nở một nụ cười trầm, gã ta nhìn vào mắt Giang Dĩ Lâm, thấy hệt như đang nhìn thi thể ngâm trong Formalin, xen lẫn với dục vọng lạnh băng.

“Mày biết không? Sự thật là tao không hứng thú lắm với người sống cũng như người bình thường, tao thích nhất là xác chết.”

Gã ta đưa tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt Giang Dĩ Lâm, cảm giác ấm nóng quá đỗi đến từ cơ thể người nam, khiến gã ta như thương tiếc mà thở dài.

“Tao rất thích mày, cơ mà tao thích mày đã chết và lạnh băng hơn.”

“… nếu như tao tiến hành phẫu thuật không dùng thuốc, không biết… Mày có chấp nhận không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.