Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 72: Không nơi để trốn (13)


Đọc truyện Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 72: Không nơi để trốn (13)

Bình xịt phun phát huy tác dụng, Giang Dĩ Lâm lúc này đã hoàn toàn hôn mê.

Hắn được Eddie Gluskin cẩn thận đặt lên chiếc giường gỗ, sau đó buông lời ngâm tụng như một mục sư đang cầu nguyện dành cho vật tế thánh khiết và trong trắng.

Eddie Gluskin thưởng thức nhìn sườn mặt say ngủ của chàng trai.

Không thể không nói, The Bride mới mà y chọn trông vô cùng xinh đẹp.

Không giống như ngoại hình thuần nữ tính quá mức mềm mại, dung mạo Giang Dĩ Lâm thiên về gương mặt đẹp trai, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, khiến người ta rất muốn lấn tới mà hôn lên bờ môi mỏng ấy cho sưng vểnh lên.

Eddie Gluskin cứ thế lẳng lặng thưởng thức Giang Dĩ Lâm, qua một hồi, y cất lên một khúc hát.

Đó là khúc hát mà mẹ y đã hát cho y nghe hồi còn bé.

_ “Con sẽ gặp được một thiên thần… Và con sẽ lấy người đó về làm vợ con, Eddie nhỏ à.”

Đây là đức tin của y từ khi còn bé đến lớn.

Dù cho sau này mẹ y gả cho cha dượng y, dù gã đàn ông tởm lợm kia có mỗi nửa đêm tỉnh giấc và quấy rối tình dục y, Eddie Gluskin vẫn tin vào nó.

Eddie Gluskin lấy lại tinh thần, giũ giũ bộ váy dài cưới trắng tinh khôi, tượng trưng cho sự nữ tính.

Đúng như tiêu chuẩn của y, The Bride của y nhất định phải có dáng người cực kỳ cao gầy, Giang Dĩ Lâm đương nhiên phù hợp với yêu cầu này.

Cơ mà… Cũng có lẽ bộ váy cưới này hơi khó mà phù hợp với vóc người Giang Dĩ Lâm, The Bride của y hình như thân hình hơi bị tốt quá rồi.

“Cưng yêu… Em rất nhanh thôi sẽ được khoác lên mình bộ váy cưới mà em hằng ao ước đây.” Eddie Gluskin nói với giọng vô cùng êm ái, chậm rãi cúi mình, nhẹ nhàng ngửi một cái tại nơi cổ Giang Dĩ Lâm.

Y bộ đồng phục bệnh nhân trên người, lập tức chau mày.

“Hừ, thật đáng ghét, tại sao em lại mặc quần áo của người đàn ông khác? Ta rất ghen tị! Thậm chí ta còn có thể nghe thấy mùi dơ dáy bẩn thỉu từ nó!”

Bộ quần áo này Giang Dĩ Lâm đã cướp từ Charles trong cặp sinh đôi, sự thật là nó cũng không có mùi gì lạ cả.

Chẳng qua… Vóc dáng Charles so với Giang Dĩ Lâm hơi thấp hơn chút, cho nên Eddie Gluskin có thể nhìn ra một cách rõ rệt người mặc nó cũng không vừa người.

Mà đối với người đàn ông mang lòng dạ hẹp hòi, tự nhận là sắp bước vào thánh đường hôn nhân này, khi y nhìn thấy người vợ sắp kết hôn với mình lại mặc quần áo của người đàn ông khác, tất nhiên y có chút không chấp nhận nổi.

Eddie Gluskin cau mày, nhìn cổ áo đồng phục bị nới hơi rộng, bất ngờ dùng sức xé toạt một cái.

“Roẹt— Roẹt— ”

Bộ đồng phục bệnh nhân sọc trắng xanh mong manh ấy lập tức đã trở thành mớ vải vô dụng, cơ thể trắng đến nỗi lóa mắt được che đậy bên trong cứ như vậy bày ra.


Eddie Gluskin không khỏi hơi mở to mắt, nhẹ nhàng nuốt xuống cái ực, hầu kết nhẹ lăn, nương nhờ hành động này mà nén lại hết thảy suy nghĩ không nên.

“Cưng yêu à… Em thật đẹp… Bộ dạng lõa thể của em thật đẹp…”

Eddie Gluskin nói, tựa như khúc ngâm dạt dào xúc cảm, y cúi đầu, liếm lên vành tai The Bride của y.

Y ngẩng lên, hơi buồn bực nhìn có chút khổ não nhìn bộ váy cưới cúp ngực trên tay.

_bộ trang phục này… Nên mặc thế nào đây? Xét từ kết cấu váy thì trông cũng khá chi là phức tạp, phía trên đai lưng còn có hơn chục dải ren ở đó nữa.

Eddie Gluskin đăm đăm nhìn bộ váy cưới kia, một cách chậm rãi, nụ cười trên khóe môi y trở nên hết sức dịu hiền.

Y tựa hồ chỉ nhìn mà tưởng tượng ra hình ảnh The Bride của y khoác lên mình bộ váy cưới màu trắng đó, lúc đó sẽ trông xinh đẹp thuần khiết biết bao…

Rũ đi tưởng tượng của mình, Eddie Gluskin bắt đầu đưa nó thành hành động.

Y cẩn trọng tháo đôi giày da trên chân Giang Dĩ Lâm.

Giang Dĩ Lâm có đôi chân kiểu hình thon dài, không chút thịt thừa nào, các ngón chân cực kỳ thẳng, trông hệt như những tác phẩm nghệ thuật, khiến người khác khó kiềm lòng muốn sờ nắn chúng.

Eddie Gluskin hôn lên mu bàn chân Giang Dĩ Lâm một cái, mê muội mà nói, “Cưng yêu à… Ngay cả đôi chân em cũng xinh đẹp như thế này… Tựa như một Aphrodite dưới ngòi bút của danh họa vậy…”

Giọng điệu của The Groom như thể mang theo cảm xúc thờ kính vậy, cho đến khi y đã lột sạch Giang Dĩ Lâm chỉ còn mỗi cái quần trong nhỏ, y mới đứng dậy lui về sau một bước, nhìn chàng trai đang nằm trên ván giường gỗ với ánh mắt tràn đầy mê luyến lẫn ái mộ.

Gương mặt Giang Dĩ Lâm thả lỏng nghiêng sang một bên, hai tay nhẹ nhàng rũ xuống bên giường, cả người toát lên một vẻ đẹp sa sút mà yếu đuối, giống một món đồ sứ tinh xảo, đang chờ bị y đẩy vỡ.

_ tất cả tất cả… Đều thỏa mãn tâm ý của y.

Eddie Gluskin liếm môi mình, chợt nghĩ đến gì đó.

Người đàn ông dời tầm mắt đến đầu giường.

Ở trên tủ đầu giường, có một đôi gấu nhỏ ngồi đó, chúng là lúc y được đưa vào trị liệu tâm thần lần đầu tiên, một vị nữ bác sĩ vật lý trị liệu để trấn y nên mới tặng cho y.

Eddie Gluskin đưa tay vuốt vuốt đầu con gấu bông mặc vest, chậm rãi nói, “Từ nay về sau… Mày rốt cuộc không còn cô đơn nữa, thật tốt.”

Y nói câu này như nói cho chính mình nghe vậy, mang theo một nỗi cơ đơn khó tả và cả ước mơ dành cho tương lai.

The Groom lại dời mắt sang thiết bị cơ học để trên bàn.

Đây rõ ràng là camera y lấy ra từ trong túi quần Giang Dĩ Lâm.


Y nương theo trong tối cầm lấy máy quay, để trong tay mình ngắm nghía.

Trước khi tiến vào bệnh viện tâm thần này, y cũng coi như là một nửa camera man, huống chi cái máy này thao tác cũng không khó, cho nên y vẫn dễ dàng với mấy cái phím điều khiển này.

“Đã có máy quay phim rồi… Như vậy thì để ta giữ lại khoảnh khắc tràn ngập ý nghĩa kỷ niệm này, vĩnh viễn ở đây đi.”

Eddie Gluskin thì thào nói.

Y bắt đầu làm chút công tác chuẩn bị cho việc ghi hình.

Eddie Gluskin lấy ra một cây kéo, bằng một cách thức nào đó khá là sắc tình, mà cắt đi chiếc quần trong của chàng trai tóc đen.

Đầu tiên y cắt ra một lỗ nhỏ trên bộ phận nhạy cảm kia, sau đó lật mình Giang Dĩ Lâm lại, ngón tay nhẹ nhàng móc lấy mép quần không cắt ra, mà giật ra như kéo bom.

“Phạch— Phạch— ”

Quần lót không ngừng ma sát với bộ mông vểnh ấy, sau vài chục lần không chịu nổi sức nặng nữa mà rách ra, lộ ra vùng cơ thể được che bọc kỹ càng.

Nhìn thấy thứ bên trong, Eddie Gluskin không khỏi nhăn mày thật sâu, trong mắt xẹt qua cảm xúc ghét bỏ nồng đậm.

“Đúng là một tạo vật xấu xí… Thiên thần của ta, tại sao lúc Đấng Tạo Hóa tạo ra em lại đắp cái thứ thiếu hụt làm ta căm ghét thế này lên em đây?”

Y vừa nói, vừa kéo hai đùi Giang Dĩ Lâm rộng ra hai bên, cố định lại bằng dây thừng.

Eddie Gluskin làm rất nhẹ nhàng, chú ý không chạm vào vết thương bên chân trái chàng trai tóc đen.

Sau khi làm xong những việc này, y lại ngẩng đầu thưởng thức dáng vẻ hiện tại của Giang Dĩ Lâm.

Tư thế này trông đặc biệt xấu hổ, mà Giang Dĩ Lâm hiện tại vẫn còn hôn mê, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt lạnh nhạt và khóe môi nhếch lên của hắn.

“Cưng yêu à, ta quả nhiên là một thiên tài nhỉ.”

Eddie Gluskin liếm khóe môi mình, đứng dậy lấy một cái cưa máy loại nhỏ, ở phần bẹn đùi Giang Dĩ Lâm mà đẩy một cái.

Eddie Gluskin lui về sau vài bước, lại lấy cái camera nhìn đêm bị y để sang một bên, nhẹ nhàng thao tác.

“Cạch cạch— cạch cạch—”

“Cạch cạch— cạch cạch—”

Qua những âm thanh nhấn màn trập, dáng vẻ lạnh lùng mà đầy xao động của chàng trai tóc đen, tất thảy đều được Eddie Gluskin ghi hình lại.


Y hài lòng ngắm bức ảnh trong tay, nét cười nơi khóe môi càng cao thêm.

Eddie Gluskin nhẹ nhàng đặt camera sang bên cạnh, chuyển sang bộ váy cưới cúp ngực kia cẩn thận mặc vào giúp chàng trai tóc đen.

Trên thực tế, y vốn có chút lo lắng phần eo váy may hơi bị ôm quá, nhưng mà, y cảm thấy hài lòng một chuyện, không ngờ chàng trai trong tay y, dù cho hình thể khá cơ bắp, vùng hông lại cực kỳ mảnh mai, hoàn toàn có thể bù vào bộ váy được.

Eddie Gluskin đột nhiên rút dải dây ở phần lưng ra.

_ bộ váy cưới có kiểu dáng vô cùng gợi cảm, phần phía trước ngực trễ rất thấp, mà phía sau lại hở một mảng lớn lưng trần, được thắt nút dây hình chữ thập, đôi xương vai trông như cánh bướm ấy gồ lên, khiến dải băng hơi tuột ra…

Hình ảnh ấy khiến Eddie Gluskin kìm lòng không đậu nghiêng người hôn lên phần xương nhỏ nhô lên kia.

Nhay liếm một hồi, y lại bật camera lên, ghi lại hình ảnh chàng trai tóc đen trong bộ váy cưới.

“Thật sự quá tuyệt vời… Cưng yêu, thật không ngờ em còn mang theo một cái camera, ta có thể từng phút từng giây ghi lại hết tất thảy hình ảnh tươi đẹp nhất của em, thật tốt.”

“… từ nay về sau, việc đó cũng sẽ trở thành mối liên kết tình thú của chúng ta.”

Vừa nói, Eddie Gluskin đi lên trước một bước, y suy nghĩ một chút, rồi vẫn lấy một cái khăn lông, đặt nó lên mặt Giang Dĩ Lâm, nhằm giúp chàng trai tóc đen chậm rãi tỉnh lại.

Trong lúc tiến hành nghi thức thần bí mà thánh khiết này, y không hy vọng đối tượng tham dự còn lại rơi vào trạng thái hôn mê.

Y hi vọng Giang Dĩ Lâm có thể giống y, toàn tâm toàn ý vào nghi thức.

“Ưm… Ưm…”

Chàng trai tóc đen khẽ rền rĩ một tiếng.

“Thiên thần của ta… Mau tỉnh lại… Cô dâu của ta… Cưng yêu của ta.”

Giang Dĩ Lâm thấy mặt mình âm ẩm, nhíu nhẹ mày mà từ từ mở mắt ra.

Hắn nhìn thấy người đàn ông rõ ràng tinh thần không bình thường kia, đang cười vô cùng rực rỡ với hắn.

Thấy vẻ mặt Giang Dĩ Lâm đã tỉnh táo dần lên rồi, Eddie Gluskin mới hài lòng xoa xoa đôi má chàng trai tóc đen, như đang thấp giọng an ủi hắn.

“Cưng yêu à, em tỉnh rồi.”

“Đừng sợ… Không lâu nữa em sẽ trở nên hoàn hảo không tỳ vết, ta tin rằng em cũng giống ta mong chờ thời khắc này đến.”

Giang Dĩ Lâm hơi há miệng, hình như do tác dụng của bình xịt nọ, giọng hắn hãy còn chút khàn khàn, “Rốt cuộc thì ông muốn làm gì? Nếu như ông thật sự muốn thiến tôi, vậy tôi thà ông kề con dao của ông lên cổ tôi hơn, lia nhẹ, tôi nhất định không ý kiến đâu.”

“Cái cổ ư?”

Eddie Gluskin nghiêng đầu, như biểu đạt ý nghi vấn của mình.

Tay y lại nhẹ nhàng dời về phía đùi nhẵn nhụi của Giang Dĩ Lâm, nắm một chân gác lên vai mình, nhẹ nhàng hôn lên vùng da chỗ bắp chân.


“Hê, cưng à… Tại sao ta phải kề dao lên cổ em chứ? Thế quá tàn nhẫn rồi!”

Tay y lưu luyến trên đùi Giang Dĩ Lâm, như thể đã quá yêu xúc cảm trên da dẻ mịn màng kia rồi.

“Nhìn xúc cảm như lụa trơn này đi… Không biết nên dùng từ gì để khen ngợi em nữa… Từ trên xuống dưới mỗi một vị trí, ngoài trừ cái thứ buồn nôn kia, cơ thể em có chỗ nào là không đẹp đâu?”

Eddie Gluskin nói, rồi lại kéo thật rộng hai chân Giang Dĩ Lâm ra nhất, dùng hai cái giá gỗ chống hai đầu gối.

Giang Dĩ Lâm nhìn cái tư thế xấu hổ này mà không khỏi nhăn mày, mà giây sau đó, chuyện tệ hại nhất đã xảy ra.

Hắn trơ mắt nhìn người đàn ông kia, với nụ cười mỉm xuất hiện trên khóe môi, khởi động cây cưa máy loại nhỏ lên.

“Rè— Rè— ”

Lưỡi cưa máy đang liên tục chuyển động…

Giang Dĩ Lâm trơ mắt nhìn lưỡi cưa mỏng ấy,

Cách vị trí khó nói bên dưới của mình,

Càng lúc càng gần…

Âm vang cũng càng lúc càng vang dội.“Rè— Rè— ”

Đứng trước tình cảnh nguy hiểm như vậy, chàng trai tóc đen vẫn giữ được bình tĩnh.

Giang Dĩ Lâm liên tục giãy hai tay mình, tay hắn cũng bị The Groom xích lại trên giá gỗ, muốn thoát ra.

Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống lại vang lên trong đầu Giang Dĩ Lâm một cách chậm rãi.

Không biết tại sao, âm thanh của hệ thống có vẻ hơi yếu, dù giọng điệu vẫn nghe đậm chất giễu cợt, nhưng Giang Dĩ Lâm vẫn có thể cảm nhận, độ to của nó rõ ràng đã giảm bớt.

『 ể, ngài Giang yêu dấu của ta ơi… Sẵn nhắc nhở thân thiện chút, thật ra cho dù ngài có rơi vào cảnh họa mi sắp lìa cành như này, ngài cũng sẽ không chết đâu, cùng lắm là cảm thấy hơi bị đau đau tí mà thôi. 』

『 chờ sau khi phó bản này kết thúc rồi, ngài yên tâm, ngài trong cuộc sống hiện thực vẫn còn là một người nam hoàn chỉnh mà. 』

“Hệ thống, mi câm miệng cho ta! Giọng điệu của mi bây giờ nghe y hệt như cái tên tâm niệm phải phẫu thuật chuyển giới cho ta đằng kia đấy!”

Giang Dĩ Lâm trong đầu thấp giọng mắng hệ thống một câu.

Hệ thống ngoan ngoãn im, cũng không lại trêu Giang Dĩ Lâm nữa.

Mắt thấy lưỡi cưa sắm lẻm càng lúc càng gần họa mi nhà mình, Giang Dĩ Lâm bỗng nhiên hơi dùng sức.

“Xoẹt—”

Dưới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này,

Cuối cùng sợi dây thừng thít quanh cánh tay phải của hắn… Bị cắt nát bươm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.