Bạn đang đọc Nhân Vật Phụ (nvp) – The Supportin… – Chương 14: Chuyện Thứ 14
Chuyện thứ 14 này hơi dài dòng và chủ yếu là flashback về một người mới sắp xuất hiện, đảm bảo không có tí gì về hẹn ước hay chuyện tình thời thơ bé và những cái của khỉ gì nữa cả.
Chuyện thứ 14
Hôm sau, vừa bảnh mắt ra đã phải nghe điện thoại của Hoàng Minh Nam.
“Dậy đi bạn tốt, muộn rồi đấy!” giọng phấn khởi như mấy ông chủ tịch xã tỉnh lẻ đón đại biểu trên thành phố về thăm quan.
“Nghe rồi!” tôi dập máy, quẳng xuống đệm rồi bước vào phòng tắm. Chưa đi được mấy bước đã có tiếng chuông nhắn tin vang lên. Cái thằng này, bảo là nghe rồi cơ mà. Tôi rên rỉ,ngáp ngắn ngáp dài quay lại, tóm cái điện thoại rồi nằm úp xuồng giường, đầu ngẩng lên đọc
[+84xxxxxxx648] Today 07:00
“R u here?”
Tôi chớp mắt, sững người, tỉnh cả ngủ. Tôi nhìn lại số điện thoại. 648, 648, 648,có lẽ nào… Cậu ta về Việt Nam rồi? Phạm Hoàng Dương đang ở Việt Nam á? Từ bao giờ vậy?
Tôi vội vàng bấm tin nhắn trả lời.
“Yup,I am here” chẵng lẽ lại đúng là cậu ta?
“Hey…:)” Chết tiệt, đúng rồi, chính xác không sai một chữ nào trong cái dòng tin nhắn cách đây 1 năm. Phạm Hoàng Dương đang ở Việt Nam.
[Xác nhận.]
–
–
–
“Làm cái gì mà lâu thế bạn tốt, nắng lên đến đầu rồi kia kìa!” Hoàng Minh Nam nhăn nhó che mặt nhìn tôi.
“Ai bảo cậu chờ đâu, thích thì cứ đi trước!” Tôi quẳng cho hắn cái bánh Chocopie, tôi không thích đồ ngọt, vả lại hôm nay cũng không có tâm trạng mà ăn uống gì nữa. Tôi leo lên xe phóng vèo đi, đằng sau vẫn nghe tiếng Hoàng Minh Nam gọi oái oái, tay vặn ga brừm brừm đằng sau.
Không biết làm sao tôi lại đến được trường, lúc nhận ra thì tôi đã đang ngồi trong lớp, tay cầm cái điện thoại, màn hình mở cái tin nhắn của Phạm Hoàng Dương và nhìn chăm chăm vào đó.Từ cái lúc nhận tin nhắn tới giờ tôi mới chỉ nhắn lại cho cậu ta thêm một chữ “Hey” nữa, chẳng thấy cậu ta nhắn lại.
Đầu năm lớp 10, tôi không ngờ mình đậu được vào cái trường danh tiếng này. Nhận được kết quả, bố tôi ngồi vắt chân chữ ngũ, miệng ngậm thuốc lá, một tay vuốt tóc mai hai bên lên che chỗ hói giữa đỉnh đầu, một tay chỉ lên bàn thờ giảng giải “Nhờ phúc bảy mươi đời nhà ta mà mày mới đỗ đạt đó con!” Tôi cũng gật gù nghĩ là trời giúp mới được. Vào trường cứ nghĩ toàn bá tánh thập phương hết nhưng lại thấy nhiều đứa cùng cấp 2 với tôi khủng khiếp, có điều chúng nó toàn chui vào đâu chứ có thèm học chung lớp với tôi đâu, mà lũ đó toàn là tôi biết mặt, chúng nó không biết mặt tôi, thế nên cũng coi nhưng người lạ. Hồi đó tôi không biết Phạm Hoàng Dương là ai, trông như nào và cũng không ngờ cậu ta học cùng trường cấp 2 và cả cấp 3 với mình. Cuối cấp 2 chỉ nghe loáng thoáng một chút là có thằng nào đó tên Phạm Hoàng Dương quen biết một vài đứa lớp mình. Lên tới lớp 10, học được 2,3 tháng thì cậu ta thi đậu học bổng và đi du học luôn, cho tới lúc đó tôi mới nhìn mặt cậu ta được một vài lần khi đi trong trường và một lần theo cô dạy Sinh bê một chồng bài kiểm tra lên tận tầng 3 trả cho lớp của cậu ta và vài lớp khác. Tất nhiên chủ yếu là tôi nhìn cậu ta chứ cậu ta đâu biết tôi đâu, lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là muốn nhòm coi cái đứa quái vật vừa vào trường đã giật được học bổng đi nước ngoài là đứa nào, đầu to mắt cận hay ra làm sao.
Trái ngược với tưởng tượng của tôi, Phạm Hoàng Dương là người nổi bật nhất cái lớp chọn 10HD ấy, và là người vô cùng cuốn hút. Tôi thề, cậu ta nhìn một cái là đã ưa rồi, đừng hỏi lúc lân la nói chuyện thì thế nào. Tóc đen thuần, hơi xoăn một chút, cao, hơi gầy, cỏ vẻ khá là cởi mở và thân thiện, đôi mắt có cái gì đó mơ hồ lãng tử, trông manly khủng khiếp. Cậu ta quen khá nhiều, cũng nằm trong mộng của nhiều đứa con gái khối tôi vì cái tính ga lăng và hay quan tâm tới người khác( đấy là tôi nghe nói thế)Chẳng lạ gì nếu cậu ta thành hotboy, nhưng vấn đề là vừa nhập học đã bay sang Canada luôn rồi nên làn sóng hâm mộ cũng từ đó mà giảm xuống. Tôi cũng không bận tâm về cậu ta một thời gian dài sau đó.
Cho tới một ngày, cậu ta add facebook của tôi, khoảng cuối năm ngoái hay gì đó, có nói chuyện với nhau vài ba lần với lí do là “ bạn cùng cấp 2 mà lại không biết nhau” rồi chat Y!M với nhau vài đêm cuối tuần, chủ yếu toàn tôi chém lăng nhăng và than thở về cuộc sống học sinh Việt Nam còn cậu ta chỉ nghe rồi cười phụ đạo,nhưng nói chung là thân nhau lên khá nhiều. Tôi chưa gặp cậu ta nói chuyện trực tiếp lần nào, chỉ xem ảnh trên fb rồi nói chuyện linh tinh, hoàn toàn không có gì hơn. Thế nhưng cậu ta lại có vẻ rất quan tâm đến tôi. Thường xuyên like status và comment rồi pm yahoo liên tục. Bản thân tôi cũng vui chứ, được người khác quan tâm lại chả vui đến chết đi được, đã vậy còn là một đứa rất kul nữa. Tôi nghĩ là tôi hơi hơi thích cậu ta rồi, hơi hơi thôi, khoảng 7,8% gì đó, chưa tới mức điên đảo vì cậu ta.
Còn một chuyện nữa của Phạm Hoàng Dương làm tôi trân trọng cậu ta nhất trong cái đống bạn trên mạng ảo ảo thật thật của tôi, có lẽ cũng là lí do làm tôi hơi hơi thích và liền sau đó thì không thích cậu ta nữa.