Đọc truyện Nhân Vật Phụ Nghịch Tập – Chương 1: Thư kí hắc đạo [1]
Trong tinh không tối đen chỉ có duy bầu trời đầy sao là rõ ràng, nhiệt độ không nóng không lạnh vừa đủ cũng không thể sưởi ấm được cảm giác lạnh lẽo mà nơi này mang lại. Sơ Ảnh ngồi bệt ra giữa tinh không, ánh mắt không có tiêu cự nhìn xung quanh, dung mạo mờ nhạt khiến người khác không thể thấy rõ, dường như lúc nào cũng có thể bị lãng quên, nhưng bộ dáng tựa như đứa trẻ đi lạc ấy khiến người khác nhìn thấy vừa bất đắc dĩ lại đau lòng.
Sơ Ảnh mím môi, nhìn bàn tay gần như trong suốt của mình, trong tiềm thức không có chút giao động nào bỗng nảy ra nghi hoặc thật sâu, cô là ai? Trong lòng đang không ngừng suy đoán lung tung vì ngoài cái tên Sơ Ảnh cô chẳng nhớ gì cả.
“Không cần tự suy đoán, cô có cố thế nào cũng không nhớ ra được gì” Thanh âm lạnh lùng, hơi trầm một chút bỗng dưng xuất hiện, nhưng kì lạ lại không hề khiến Sơ Ảnh cảm thấy giật mình.
“Vì sao?” Sơ Ảnh nghe thế thì trầm mặc, ngón tay vô thức bấu vào góc áo, khó hiểu mở miệng, thậm chí quên mất hoài nghi giọng nói xa lạ kia.
“Vì linh hồn cô bị phân tán, đến khi linh hồn hoàn chỉnh mới có thể khôi phục trí nhớ” Thanh âm kia dường như cũng trầm mặc, thật lâu sau mới nói ra.
“Tại sao linh hồn tôi lại có vấn đề? Tôi phải làm gì để lấy lại linh hồn mình?” Sơ Ảnh đang xoắn quýt với khả năng lý giải của mình, được rồi không thể trách cô được không? Mấy vấn đề này thật sự rất khó hiểu đó.
“Linh hồn cô vỡ mang theo lực lượng ẩn vào trong các thế giới khác nhau, trùng hợp lại gặp được các linh hồn mang theo oán khí nên bị hòa tan” Thanh âm từ lạnh lùng chuyển sang một loại cứng ngắc nghiêm túc khó hiểu “Cô cần tiêu trừ oán khí của linh hồn, lúc ấy mới có thể thu lại các mảnh vỡ linh hồn của cô”
“Họ tại sao lại có oán khí? Hơn nữa…” Sơ Ảnh cảm thấy đầu óc mình muốn hỏng rồi, càng lúc càng có nhiều nghi hoặc như măng non sau mưa. Nhưng lúc này lại có một nghi vấn khiến Sơ Ảnh thấy khó xử hơn, cái thanh âm nãy giờ nói chuyện với cô là ai? Nhưng bởi vì không biết nên lúc hỏi lại không biết gọi người đó thế nào…
“Bởi vì lúc sống trải qua nhiều chuyện không cam lòng, đến lúc chết đi khiến cho lệ khí quá nặng, họ nguyện dùng linh hồn để đổi một lần tâm nguyện được hoàn thành. Nói chính xác nhiệm vụ của cô là thực hiện tâm nguyện còn sót lại của họ. Và cô có thể gọi tôi là Y”
Sơ Ảnh gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã nắm rõ, cũng ôm gối cúi đầu im lặng thật lâu. Cái này có thể gọi là cần thời gian để tiếp thu.
Nếu như hiện tại có một người bình thường ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy Sơ Ảnh như một đứa trẻ cái gì cũng không biết, nhưng lại là một đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện, rõ ràng còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại chọn tự suy nghĩ. Người đa nghi hơn sẽ tự hỏi là cô thông minh hay vô cùng ngốc nghếch đây?
Bỗng dưng mấy ngôi sao sáng trên trời dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đổ ào xuống trước thân ảnh của Sơ Ảnh, mấy ngôi sao cố định lại tạo thành một bảng tư liệu. Đợi khi Sơ Ảnh ngơ ngấc ngẩng đầu thì hơi giật mình nhìn bảng tư liệu, cô cũng không hiểu tại sao mình không nhớ gì nhưng khi nhìn bảng tư liệu thì đại khái có thể đọc được.
Tên: Sơ Ảnh
Giới tính: Nữ [Có thể thay đổi]
Trí lực: 40
Tinh thần lực: 11
Võ lực: 6
Kĩ năng:
Sưu tầm:
Bảng tư liệu đơn giản đến không thể đơn giản hơn, hai ô kĩ năng và sưu tầm để trống. Ngược lại ô tinh thần lực càng khiến Sơ Ảnh thắc mắc hơn.
“Ừm Y? Tinh thần lực có tác dụng gì?” Sơ Ảnh là đứa bé ngoan, sẽ cân nhắc thứ để hỏi, và cái này hiển nhiên cũng nằm trong thứ hỏi được, chẳng lẽ Y còn keo kiệt giải thích cho tân thủ sao?
Sơ Ảnh cũng thầm suy đoán trí lực là chỉ số thông minh, lại nhìn trí lực của mình còn chưa đạt tới tiêu chuẩn người bình thường, chắc có liên quan đến linh hồn bạo phát đi? Còn hai cái chỉ số kia lại không hiểu rõ lắm.
“Nhiệm vụ của cô là thay người ủy thác hoàn thành tâm nguyện bằng thân phận của họ, nên tinh thần lực đại biểu cho khả năng khống chế thân xác và cảm xúc của nguyên chủ để lại, hơn nữa tinh thần lực cao thì cũng có khả năng chống lại những thứ có khả năng đánh vào tinh thần” Y ngừng một chút, lại nói “Võ lực đại biểu cho khả năng nâng cao giá trị vũ lực”
“Sẵn sàng chưa?” Y không đợi Sơ Ảnh thời gian thắc mắc đã quyết đoán chặn lại lời nói chưa kịp phát ra của cô. Còn Sơ Ảnh lại ngây ngốc gật đầu.
Còn chưa kịp nghĩ ngợi gì Sơ Ảnh đã cảm giác được một cỗ lực lượng đánh vào linh hồn khiến Sơ Ảnh theo bản năng nhắm chặt hai mắt, nó không đau đớn nhưng rất dồn dã khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Một tiếng động lớn vang lên khiến Sơ Ảnh như tỉnh từ trong mộng, thân thể ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người khó chịu nóng bừng khiến cô khó khăn hé mắt, tiếng chuông báo thức từ điện thoại không ngừng vang lên.
Sơ Ảnh mệt mỏi lật người, cả người vô lực, đầu cũng ong ong lên như muốn làm hỏng luôn cô. Hiển nhiên dùng đầu gối suy nghĩ Sơ Ảnh cũng biết cô đang bị bệnh.
Sơ Ảnh cố gắng chống tay ngồi dậy, bản năng cơ thể để lại không ngừng nhắc nhở cô tìm thuốc, còn có chút chua xót khó hiểu quanh quẩn dưới đáy lòng càng khiến Sơ Ảnh khó chịu.
Hai cánh tay gầy không có chút sức hoàn toàn không nâng được Sơ Ảnh dậy, cô ngã nhoài xuống nệm, cả đầu vùi vào trong gối mềm. Sơ Ảnh thở dài, cố gắng chớp mắt thật nhanh lấy lại tỉnh táo, trong lòng vừa nghĩ hoàn cảnh hiện tại là như thế nào thì một đống thông tin như bom nổ ồ ạt ào ra.
Sơ Ảnh cắn chặt răng, loại cảm giác bị thông tin to lớn đống loạt ập tới hoàn toàn không dễ chịu chút nào, còn mang theo đau đớn như xé toạc não bộ của cô. Nhưng ngoài việc cẩn thận xem xét thì cô không còn cách nào khác.
Hai tiếng đống hồ trôi qua, vừa vặn Sơ Ảnh cũng tiếp thu bối cảnh cùng trí nhớ xong. Lúc này đây cô đang sắp xếp lại hoàn cảnh.
Người ủy thác lần này tên gọi Dương Sơ Ảnh, xuất thân là một cô nhi, nhưng rất chịu khó lanh lợi, đến lúc cô ấy học trung học thì cô nhi viện cô ấy ở gặp vấn đề về tài chính không thể giúp cô ấy trang trải tiền học phí. Dương Sơ Ảnh đành phải đi làm thêm, nhưng vì tuổi tác không lớn nên không nơi nào chịu nhận.
Đúng lúc Dương Sơ Ảnh sau khi bị đi xin việc thất bại thì bị một đám giang hồ làm trong đường dây buôn bán nội tạng bắt được. Nhưng may mắn cô được một nhóm người nhỏ cứu, hiển nhiên đây là hai nhóm xung đột, vừa vặn lại cứu cô một mạng.
Cầm đầu của nhóm người xung đột đêm đó là La Nhậm Thiên, lúc đấy là thiếu gia của một gia tộc nhỏ trong giới hắc đạo, không biết ma xui quỷ khiến gì mà Dương Sơ Ảnh lại đề nghị đi theo La Nhậm Thiên làm việc, đổi lại cô muốn học hành.
La Nhậm Thiên cũng không từ chối, thu Dương Sơ Ảnh về dưới trướng, từ đấy cô làm trợ lý theo chân hắn từ xung đột nhỏ tới giao dịch lớn, dần dần La Nhậm Thiên dùng thủ đoạn quyết liệt đem La gia từ một gia tộc nhỏ phát triển thành đại gia tộc đứng đầu hắc đạo phụ trách các đường dây cấm. Lúc hắn mở công ty giao dịch bất động sản nhằm che giấu tai mắt thì Dương Sơ Ảnh cũng chen một chân làm thư ký của hắn.
Người trong hắc đạo coi Dương Sơ Ảnh là người tình của La Nhậm Thiên, gọi cô một tiếng Dương tỷ, cô cũng được coi là người phụ nữ ở cạnh hắn lâu nhất, nhưng hiển nhiên người trong bang Sát Long do La Nhậm Thiên làm bang chủ ai ai cũng biết cô chỉ là cái bóng theo chân hắn. Mối quan hệ rõ ràng tới mức chỉ là sếp lớn và cấp dưới.
Cũng một phần do Dương Sơ Ảnh làm một trợ lý quá mức tiêu chuẩn, hỉ nộ ái ố đều để trong lòng, chuyên tâm làm công việc của mình, do đó một thời gian dài khiến cho vui buồn của cô đều theo thói quen giấu kín, tình cảm dành cho La Nhậm Thiên cũng không một ai hay, có lẽ ngoại trừ cánh tay phải của La Nhậm Thiên là Mộc Phương thì đến La Nhậm Thiên cũng chỉ coi cô rất là trung thành và tận tâm.
Dương Sơ Ảnh đối tốt, cùng La Nhậm Thiên trải qua bao sóng gió máu tanh thì hắn cũng coi là đương nhiên, chưa từng đặt cô trong lòng, cũng khiến một mảng tâm tư của Dương Sơ Ảnh như dây leo sinh trưởng chậm rãi, chỉ có riêng cô biết nó mãnh liệt thế nào, còn người ngoài nhìn không ra chút khác thường.
Ai cũng nghĩ người đàn ông tàn bạo vô tình lãnh huyết nổi danh hắc đạo này cũng chỉ có Dương Sơ Ảnh có thể kiên trì ở cạnh. Thật không ngờ một ngày hắn bị thương nặng, được một đóa sen trắng vô tình cứu được, dịu dàng chăm sóc thì lại vô tình hữu ý đem đóa sen trắng mang tên Diệp Ái Ninh này để trong lòng.
Loại người từ nhỏ đã sống trong bóng tối như La Nhậm Thiên khát cầu nhất là ánh dương ấm áp tràn đầy chính nghĩa như Diệp Ái Ninh. Diệp Ái Ninh cứ như một ngọn lửa sưởi ấm khoảng trống tối đen trong lòng La Nhậm Thiên, ngược lại bỏ quên cái bóng nhu hòa Dương Sơ Ảnh.
La Nhậm Thiên bắt đầu chú ý tới Diệp Ái Ninh, chú ý tới tính cách cương trực mạnh mẽ nhưng đầy thiện lương của cô ấy, cố tình tạo một cái thân phận tầm thường tiếp cận cô ấy, dùng cái cớ báo đáp mà dây dưa. Cứ lâu ngày sinh tình, Diệp Ái Ninh còn tiếp tục vớt La Nhậm Thiên một mạng trong vô tình nữa, sau thời gian quấn quít đó hai người đều yêu nhau cuồng nhiệt sâu đậm. Rồi thân phận thật của La Nhậm Thiên cũng bại lộ.
Vài thế lực trong tối núp một bên chờ ngày đem La Nhậm Thiên kéo xuống nước rục rịch, đem Diệp Ái Ninh bắt đi uy hiếp hắn. Dương Sơ Ảnh bất đắc dĩ phải đi cứu Diệp Ái Ninh dù cho lòng không muốn, lại vì che chở cho La Nhậm Thiên một phát đạn mà chết, đến cuối cùng hắn cũng không chịu nhìn cô lấy một cái. Bởi vì hắn cho rằng đây là hiển nhiên, ngoài Diệp Ái Ninh ra không có người con gái nào xứng đáng nhận được tình cảm của hắn.
Dương Sơ Ảnh chết, đám tang cũng không có ai quan tâm, chỉ có Mộc Phương cùng dì Dương, người đã chăm sóc cô ở cô nhi viện đến dự.
Còn hai người kia thì hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau, nguy hiểm cũng không còn, La Nhậm Thiên một tay che trời đem Diệp Ái Ninh bảo hộ chặt chẽ.
Dương Sơ Ảnh không cam lòng mình trả giá mười mấy năm, cả tuổi xuân vùi vào đấu đá chém giết, một lòng vì La Nhậm Thiên mà đến cả tương lai cũng không cần, vậy mà lại chẳng nhận được cái gì.
Trong khi Diệp Ái Ninh chỉ cứu La Nhậm Thiên hai lần, còn không bằng một phần mười lần cô liều mạng vì người đàn ông này, thế mà Diệp Ái Ninh lại có tâm của hắn? Dựa vào đâu?
Dù rằng Dương Sơ Ảnh biết rõ trong tình cảm không có công bằng, nhưng cô vẫn không cam lòng. Cô ghen tị với Diệp Ái Ninh, nhưng cũng biết rõ cô ấy vô tội.
Vì vậy lần này Dương Sơ Ảnh chỉ muốn vì bản thân mình mà sống, không cần vì bất kì ai mà hi sinh nữa. Và còn muốn La Nhậm Thiên nhớ rõ cô, đời này khắc sâu! Nhưng vĩnh viễn cũng không có được cô