Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 52: Xin anh, đừng nói nữa


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh – Chương 52: Xin anh, đừng nói nữa

Hạ Nguyên một chút đều không giả, cô có thể là điển hình của đầu óc ngu si tứ chi phát triển, — trình độ thích ứng tay chân của cô mở mang nhanh vô cùng, đối với cô mà nói, bất cứ chuyện gì liên quan đến phương diện vận động đều không thể làm khó được cô:)

Nhưng cô vẫn giữ chặt góc áo Mộ Cảnh Hành, nhón chân lên, nói trước một câu, “Cảnh Hành, em còn chưa chơi qua cái này.”

Trước khi đến cô nhìn không ít video, cảm thấy đại khái điểm mấu chốt đều đã biết, hẳn là rất nhanh có thể nắm giữ, thế nhưng mà lỡ như liên lụy Cảnh Hành thì biết làm sao bây giờ.

Mộ Cảnh Hành cùng cô mười ngón tay đan chặt, “Không có việc gì, thắng thua cũng không quan trọng, vốn dĩ chính là đùa giỡn, huống chi..”

Anh hạ giọng mềm mại, hôn cô một ngụm, “Nguyên Nguyên giỏi như vậy, anh tin tưởng em.”

Nguyên Nguyên nhà anh giỏi như vậy! Coi như chơi không tốt, so với mấy con gà kia cũng tốt hơn nhiều.

Hạ Nguyên Nguyên cảm thấy mình được khích lệ, toàn thân như bị tiêm máu gà, hận không thể hiện tại liền đạp lên ván lướt sóng, ở trong biển hướng hàng trăm hàng ngàn lần về anh.

Cô cắn anh một cái, lôi kéo anh hướng vào trong nước, “Đi đi đi, chúng ta đi.”

Nhất định phải cho những người khác nhìn xem, bảo bối nhà bọn họ nói cô có bao nhiêu tốt, ánh mắt kia tốt bao nhiêu, tuyệt đối không nhìn lầm.


“…”

Từng người chọn riêng một cơn sóng, không tiến đến cùng nhau, đều là tay già đời, cũng không có gì những việc cần chú ý gì muốn giao lại, dưới lệnh súng, mọi người liền xuất phát.

Trương Phi Phàm chơi đặc biệt thuần thục, thời điểm lao ra còn quay đầu nhìn thoáng qua Tứ tẩu ở bên kia, phát hiện động tác tư thế kia của Tứ tẩu.. Nhìn thế nào cũng như cái người mới vào nghề.

Tứ ca cậu tựa như là lo lắng cho Tứ tẩu, cho nên cũng cách không xa, còn kém rất rất xa thành tích bình thường.

Lần này ổn rồi, Trương Phi Phàm huýt sáo, cơ bắp lại căng thẳng kích động hơn hai phần, quyết định nhất định càng phải coi trọng cuộc thị này, cũng không phải coi trọng một chút lễ vật kia, mà là thời điểm có thể danh chính ngôn thuận đánh bại Mộ Cảnh Hành cũng không nhiều, mỗi lần đều là cậu bị đả kích, lần này nhất định phải rửa sạch nhục nhã.

Nhưng mà muốn kéo ra chênh lệch cũng không đơn giản, các anh em khác cũng cắn chặt muốn chết, nếu lại thổi tới gió thuận, nói không chừng Giang Trạch bên kia liền vượt qua cậu.

Mấy người cũng không có chú ý đến chỗ, động tác của Hạ Nguyên càng ngày càng thuần thục, tốc độ làm cho người ta chấn động, hoàn thành từ tay mơ đến quen tay rồi đến tay già đời này chỉ hai bước là vượt qua.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, kỹ năng theo bọt sóng lăn qua lộn lại, rất có một loại ở trước mặt Mộ Cảnh Hành biểu hiện ra cảm giác của chính mình, tựa như lúc Khổng Tước theo đuổi phối ngẫu.

Cảm giác hai người bọn họ cách quá xa, Hạ Nguyên Nguyên nghĩ nghĩ mình trước kia nhìn qua video kia, ở bên trongg giống như có một tư thế cho hai người, theo lý mà nói lướt sóng chỉ có thể một người dùng ván lướt sóng, nhưng kỳ thật sau khi nắm giữ tốt kỹ xảo, cũng có số ít người có thể làm được chuyện mang theo một người khác ở cùng một chỗ.

Hạ Nguyên Nguyên thấy hứng thú.

Cô để mình quen thuộc trong chốc lát, bảo đảm kỹ xảo của mình đều thuần thục, trong lòng hơi động, liền khống chế ván lướt sóng tiến tới bên kia mà phóng đi, hô to, “Cảnh Hành!”

Một tiếng này thanh âm rất lớn, mấy người ở đây, đa số đều nghiêng người về trước, đều phân ra một chút tâm thần, nhìn về phía bên này, liền thấy ván lướt sóng của Hạ Nguyên, lấy tốc độ cực nhanh phóng tới hướng Tứ ca —

Con ngươi bọn họ co rụt lại, “Tứ ca!”

“Mau tránh đi!” Mấy người kêu khàn cả giọng, thậm chí kém chút từ trên ván lướt sóng té xuống.

Cái đồ chơi này cũng không phải nói đùa, dưới vận tốc cực nhanh kia mang đến va chạm lớn bao nhiêu, xem như không có người đã trải qua cũng hiểu.


Vừa nghĩ tới hậu quả, mấy người đều bốc lên một đầu mồ hôi lạnh.

Trương Phi Phàm thậm chí đều đã quên dưới chân mình là ván lướt sóng, trực tiếp nhảy xuống hướng bên kia mà chạy tới.

Nhưng bọn họ cũng là ngoài tầm tay với, coi như chắp cánh cũng bay không qua kịp.

Huấn luyện viên ở trên du tuyền cũng mở to hai mắt nhìn, vội vàng chỉ huy người ở bên kia du thuyền, “Bác sĩ! Bác sĩ đâu! Nhanh chuẩn bị trước đồ vật kỹ càng.”

Du thuyền bỗng nhiên rối ren.

Coi như ở trước mắt bao người, Mộ Cảnh Hành cũng không có ý tứ muốn tránh, ngược lại là cười, trực tiếp giang hai cánh tay ra.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy người đều chưa kịp đánh giá gì đối với động tác của anh, liền thấy Hạ Nguyên đã bật cười, cũng vươn tay cánh tay ra, “Cảnh Hành~~”

Ván lướt sóng lấy độ cong cực kỳ vi diệu, cọ qua ván lướt sóng của Mộ Cảnh Hành, sau đó Hạ Nguyên thuận cánh tay duỗi ra —

Mọi người không dám nhìn nhắm mắt lại, đừng.. Thật lâu sau, lại nghe thấy đột nhiên phía bên kia du thuyền phát ra một trận tiếng thét, nhưng là của một ít nữ sinh thét lên, vang vọng đến chân trời. “A a a a a a a a a a a a a a a a!”

– – Hạ Nguyên ôm Mộ Cảnh Hành, hai người cùng đứng ở trên một cái ván lướt sóng, ôm lấy nhau, ánh mặt trời chiếu xuống dưới bọt nước bắn tung tóe chiết xạ ra điểm điểm ánh sáng chói lọi, óng ánh sáng long lanh, lại không bằng nụ cười xán lạn trên mặt bọn họ.


Ván lướt sóng mang theo từng đợt tiếng cười, ngoặt một cái mà hướng về mục tiêu bên này xông tới.

“A a a! Mộ phu nhân rất đẹp trai nha ngao ngao ngao!” Y tá ở trên du thuyền la hét khàn cả giọng.

Trên biển rộng mênh mông, hai người từ trong đầu sóng lao ra, Hạ Nguyên quay đầu hôn Tứ ca hắn một cái, tiêu sái làm người ghen tị.

Giang Trạch đột nhiên liền sinh ra suy nghĩ tìm một người bạn gái, suy nghĩ chợt lóe lên, lại bị hắn đè ép trở về, dốc sức làm lại, “Xông lên!”

Nhìn cái gì mà nhìn, còn có cách một khoảng ngắn như vậy, chưa chắc hắn sẽ thua đâu.

Một tiếng này xem như đem mấy người cách không xa mấy đều tỉnh lại, cũng không ghen tị, dồn dập dốc hết sức xông về phía trước.

Nhưng có đôi khi đi, có nhiều thứ thật sự là cần thiên phú.

Mấy người bọn họ đã cố gắng dùng hết sức bú sữa mẹ, nhưng cũng không bao lâu, liên tục nghe thấy tiếng cười từ đằng sau truyền tới, lúc thuận tiện lướt ngang qua đầu ván lướt sóng của bọn họ, nghe thấy được thanh âm mang theo tiếng cười của Tứ ca, “Tốc độ của các người rất nhanh đó.”

“Không tồi, cố lên!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.