Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 10: Mộ tiên sinh cao một chút


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh – Chương 10: Mộ tiên sinh cao một chút

Editor: Yue

Ha ha ha ha ha ha!

Hạ Nguyên sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên vỗ đùi bật cười, một chút cũng không rụt rè, “Hiệu trưởng! Sao thầy lại đáng yêu như vậy!”

Lên lên xuống xuống quanh quẩn quanh quẩn!

Phốc ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Tốt tốt tốt, cứ như vậy mà làm.

Mộ Cảnh Hành cũng nở nụ cười, trong bầu không khí này, như lơ đãng hỏi một câu, “Quan hệ giữa cô với anh ta không quá tốt đẹp? Là, vì yêu sinh hận sao?”

“Tôi yêu anh ta?” Hạ Nguyên sửng sốt rồi, buột miệng thốt ra, ghét bỏ không thôi, “Tôi mới không thích loại như anh ta.”

Cơ bắp hoàn toàn không đủ, lại thích làm mặt lạnh lùng, cô không rãnh mà dỗ dành anh ta đâu.

Trong mắt Mộ Cảnh Hành u quang chợt lóe, khóe môi cong lên, “Thật sao? Vậy cô thích loại người gì? Tôi cũng quen biết rất nhiều người.”

Quả nhiên..

“Cơ bắp cuồn cuộn, thân cao 1m9 trở lên!” Hạ Nguyên nghiêm túc nghĩ, hai mắt sáng lên, không chút do dự nói ra yêu cầu của mình, vừa nhìn liền biết trong đầu không biết nghĩ qua bao nhiêu lần rồi, “Hiệu trưởng, có người phù hợp nhất định phải giới thiệu cho tôi nha.”

Mỗi ngày ngủ một mình cũng thật khó.

* * * Cho nên chỉ có thể thức khuya để chơi game.

Tìm cái cớ cho việc mê chơi game của mình, Hạ Nguyên thở dài, bản thân cô cũng không quen ai cả, thật tốt biết bao nếu hiệu trưởng sẵn lòng giới thiệu một người cho cô.


Mộ Cảnh Hành: “…”

Mộ Cảnh Hành – Người gầy thân cao 1, 87 mét, miễn cưỡng cười, cuối xuống nhìn cô, “.. Như vậy à.”

“Đừng gọi hiệu trưởng, cũng không ở trường học nữa, nếu như không ngại, cô có thể gọi tôi anh Mộ.”

“Được rồi, Anh Mộ.”

Hạ Nguyên thõa mãn, chân thành nói, “Anh Mộ, anh thật là một người tốt.”

“…”

Mộ Cảnh Hành nhận được thẻ người tốt: “.. Không cần khách khí.”

Hôm sau Hạ Nguyên có tiết dạy, cô hiếm khi không chơi game, đi ngủ sớm nên cũng không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Hạ gia đương nhiên nhận được tin tức Hạ Nguyên đã làm chuyện đó, Hạ Nguyên căn bản không nghĩ tới sẽ che giấu.

Còn về việc sau này có người nói mua thuỷ quân bôi đen chính là gia giáo của Hạ Nguyên hay sao đó, thì Hạ gia sẽ phản ứng ra sao..

Phản ứng thế nào ư? Hạ đại ca cùng Hạ nhị đều có một chân trong chuyện đẩy hot search, họ còn có thể có phản ứng gì?

Hạ nhị ca còn làm bộ làm tịch thêm tiền cho thủy quân kia kìa. Bọn họ cũng muốn cảm ơn Hạ Nặc, nên còn đưa cho Hạ Nặc thêm hai phong bao lì xì. Nếu không nhờ ả thì làm sao họ biết Quý Minh Nghiễn là loại đàn ông không có trách nhiệm như vậy?

Có câu nói thế nào nhỉ, cảm ơn vì đã có ân cướp đàn ông?

Nếu không thể cảm ơn trực tiếp, cũng chỉ có thể ở trên mạng nhiều lời vài câu.


Vẻ mặt luôn buồn bã của mẹ Hạ đã nhẹ nhõm hơn. Có thể nói ra mấy chữ đoạt tốt này, mặc kệ là thật hay giả, đều cho thấy Nguyên Nguyên sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Mẹ Hạ mỉm cười, thuận tiện thả ra tin tức, Hạ gia cùng Hạ Nặc bất hòa.

Thật ra, nếu Hạ Nặc không ra mặt, không nói ra những lời suy đoán thật giả kia kia thì Hạ gia sẽ không làm gì ả ta cả, dù sao mẹ Hạ cũng khó chịu loại hành vi đàn ông ngoại tình mà lại một hai phải đi khó xử phụ nữ.

Tiểu Tam có lỗi, nhưng đàn ông lại càng có lỗi hơn. Nếu đàn ông không quản được bản thân mình, diệt trừ một Tiểu Tam, thì còn Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Lục Tiểu Thất thậm chí tiểu Bát tiểu Cửu, đàn ông mới là nguồn gốc.

Vì vậy Hạ gia chưa từng làm gì Hạ Nặc, trọng tâm nhằm vào đều là Quý gia.

Nhưng giờ Hạ Nặc nhảy ra ngoài.. Mẹ Hạ khẽ nở nụ cười ôn nhu (), bà vẫn phải che chở con gái mình.

Để xem Hạ Nặc cuối cùng có bao nhiêu người chống lưng, có thể làm bao nhiêu người nể tình.

“…”

Sắc mặt cha Hạ trở nên nghiêm túc, nhanh chóng bóc vài hạt dưa bỏ vào tay mẹ Hạ. Bà đừng cười như vậy, mỗi lần bà cười như thế này là tôi liền thấy sợ.

Mẹ Hạ trừng ông, hỏi chuyện Quý gia.

Cha Hạ nhanh chóng trả lời, tự hỏi liệu năm nay Quý gia có phạm phải mệnh sao Thái Tuế hay không, bọn họ còn chưa động thủ, Quý gia đã bắt đầu xuống dốc một cách khó hiểu.

Khởi đầu là mất hết các đơn hàng lớn, rồi sau đó ngày nào cũng có chuyện xảy ra ở mấy chi nhánh, tra ra trốn thuế, làm giả giấy tờ.. Dù có nghĩ ra mọi cách để xoay chuyển nhưng đều vô ích.

Giống như trơ mắt nhìn chính mình đổ máu, biết phải băng bó, nhưng chỉ có thể chờ chết, giãy dụa cũng không được.

“Tôi nghĩ Quý gia có khả năng tiêu rồi.. May chúng ta sớm thoát ra, nếu không thì cũng bị liên lụy.”


Đáng tiếc, Quý gia gần như cho là Hạ gia bọn họ động tay, cha Hạ lại lột mấy hạt dưa, thở dài, người của Quý gia có thể có vấn đề về não, nếu Hạ gia bọn họ thực sự có thủ đoạn này thì họ đã nuốt chửng Quý gia từ 800 năm trước rồi.

Lúc cha Hạ mẹ Hạ đang thương lượng vấn đề, Hạ Nặc đang ở bờ vực sụp đổ.

Nếu đòn tấn công của Hạ Nguyên khiến Hạ Nặc tức giận, nhưng còn có thể miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh, thì tiếp theo, những gì Mộ Cảnh Hành làm là cọng rơm cuối cùng giết chết con lạc đà.

Khoảng hơn nửa đêm một chút.

Những bộ phim truyền hình và chương trình tạp kỹ mà Hạ Nặc đã quay trước đó bỗng nhiên lặng lẽ bị lấy ra khỏi kệ, ngay cả những mẩu quảng cáo đang phát và những poster trên tường cũng không thấy bóng dáng.

Hạ Nặc thực sự muốn phát điên khi biết tin tức này.

Giới giải trí không sợ đỏ đen, đen cũng là một loại đề tài cọ nhiệt, chỉ cần trôi qua một thời gian nhất định, tìm một lý do thì vẫn có thể lăn lộn trong giới này. Sợ nhất chính là không có thứ gì để tăng độ nổi tiếng.

Tuy ả chỉ là minh tinh tuyến ba, cơ mà cũng đã đóng được kha khá chương trình tạp kỹ và phim truyền hình thần tượng, độ nổi tiếng cũng không tệ, nhưng bây giờ toàn bộ đồ vật ả chụp đều bị tháo xuống, ả cũng được thông báo rằng ả hoàn toàn không có dự án/hợp đồng nào cả.

Không cần người khác nói, ả cũng biết hậu quả của mình — fans cũng chưa có sự yêu thích bền vững như họ tưởng tượng, sau một thời gian, họ sẽ quên ả và bắt đầu đi theo người khác, ngay cả những scandal* này, cũng sẽ không có người nhắc lại..

(*Yue: Vụ bê bối là những việc làm dư luận quan tâm, nhưng phần lớn là phẫn nộ. Một vụ bê bối có thể tự nó phát sinh khách quan theo thực tế của người trong cuộc hoặc nó chính là sản phẩm theo ý đồ của người trong cuộc hoặc pha trộn của cả hai)

Sau đó, ả phải làm sao bây giờ?

A a a a a,

Sau khi suy sụp, ả lau nước mắt, nhìn một số điện thoại di động nào đó rồi đưa ra quyết định.

“…”

Hạ Nguyên không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện như thế nào, ngủ say tỉnh lại, không khỏi có chút căng thẳng, thay hai bộ quần áo, lên đường sớm.

Hạ Nguyên cũng không biết đêm qua, ít nhiều phát sinh chuyện gì, ngủ được no mây mẩy tỉnh lại, nhịn không được có chút khẩn trương, đổi hai bộ quần áo, liền nhanh xuất phát.


Mấy ngày trước cô đã đọc trước giáo án, nó tốt hơn cô nghĩ. Các bài giảng ban đầu cũng không phải chương trình học cao thâm, máy móc theo sách vở. Cô có thể dạy theo văn bản, nhưng để đạt được trình độ tự nhiên vẫn chưa được, còn phải rèn luyện một chút.

Vì phòng ngừa điều không may, cô nghĩ nên theo Phượng tỷ nghe giảng một bài.

Nhìn thấy cô như vậy, Phượng tỷ không khỏi cười ghẹo cô, “Không phải lần đầu tiên đi dạy, sao còn căng thẳng như vậy?”

Nàng lấy điện thoại di động ra, lắc lắc trước mặt cô, chuyển hướng chú ý của cô, “Có thời gian không bằng lên Weibo nhìn xem, ngày hôm qua cậu phản đòn thật là thông minh, đoán chừng Hạ Nặc phải đau đầu muốn chết, một phen nói chuyện đều thành trò cười, tớ thấy cũng không có nhiều người tin tưởng cô ta nữa.” Hạ Nguyên ồ một tiếng, tâm tư còn chưa trở lại. “Sau đó thì sao?”

“Hiện tại tớ đoán tạm thời sẽ không còn nhìn thấy gương mặt của cô ta, tớ thấy những phát ngôn kia làm cô ta bị vả mặt triệt để, không thể không tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió này.”

Nguyễn Phượng liếc nhìn cô, phát hiện tâm tư cô hoàn toàn không ở đây, bất đắc dĩ đẩy cô một cái, “Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, mắc công cậu căng thẳng.”

Người này thật đúng là vô tư, hoàn toàn không quan tâm chút nào.

Mà lúc này đây, Mộ Cảnh Hành vẫn chưa khởi hành.

Cảnh vệ viên Tiểu Trương đúng giờ đứng ở ngoài cửa, chuẩn bị bữa sáng, chờ Mộ tiên sinh đi ra. — Mộ tiên sinh có chút bệnh thích sạch sẽ, nếu như không có chuyện quan trọng, bọn họ tốt nhất không nên bước vào địa bàn của anh.

Như thường lệ, 7 giờ 25 phút, Mộ tiên sinh ra mở cửa.

Cảnh vệ viên đi qua đưa bữa sáng.

Mộ Cảnh Hành ậm ừ.

Tiểu Trương liếc anh một cái, xoay người đi về phía bên trái, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy.. Mộ tiên sinh cao hơn một chút.

Không đúng, không chỉ một chút.

Tác giả có lời muốn nói:​

Mộ Cảnh Hành: Vô tình lót ba miếng độn giày tăng chiều cao.

#việc liên quan đến tôn nghiêm, chiều cao của một người đàn ông là không thể nghi ngờ, cảm ơn#


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.