Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 73: Đừng Ở Nơi Công Cộng


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Chương 73: Đừng Ở Nơi Công Cộng


Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Nghe được anh nói, Tạ Hành Dữ cười rộ lên: “Một lần cũng được.”
Nói xong, lại bổ sung: “Con sẽ trân trọng nó.”
Trân trọng…!
Trân trọng như thế nào, kéo dài thời gian thêm một chút sao?
Ví du như một lần một đêm?
Tạ Hà vẻ mặt phức tạp, do dự hổi lâu mới nói: “Ở nhà chờ cậu.”
Câu “Ở nhà chờ cậu” đã làm Tạ Hành Dữ vô cùng hài lòng.

Ý cười trên môi cậu càng đậm: “Về ngay đây.”
Tạ Hà tắt máy, rũ mắt xuống vuốt lưng mèo đen.

Mèo đen vươn người, kêu một tiếng meo meo lấy lòng.

Anh nhẹ nhàng gãi cằm con mèo, bộ lông thật sự được chăm rất tốt.

Lông mèo mềm mại trơn truột, chạm vào khá thích.

Thích hơn nhiều so với tóc của cún nhỏ Tạ.

Tạ Hành Dữ…!
Tên nhóc thối này có hàng nghìn cách khiến anh tức giận, lại có hàng nghìn cách lấy lòng anh khiến anh không còn lời nào để nói.

Thật sự là không có biện pháp nào với cậu.

Thầy Tạ khẽ thở dài, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.

Anh cảm thấy chiếc nhẫn này tựa như Tạ Hành Dữ vậy, giam anh chặt chẽ, không thể thoát ra được.

Anh ở đây suy nghĩ đến Tạ Hành Dữ, còn Tạ Hành Dữ thì rất nhanh đã trở lại.

Bộ quần áo cậu đang mặc không phải là bộ quần áo cậu mặc khi ra ngoài hôm nay.

Có vẻ như vào trại tạm giam nhìn “rác rưởi” khiến cậu cảm thấy khó chịu, kể cả có qua tấm kính thì cũng nhiễm mùi hôi.

Càng không muốn đem mùi rác rưởi về nhà nên dứt khoát đổi một bộ quần áo khác.

Tạ Hà không để ý khi cậu ra ngoài mặc bộ gì vì lúc đó anh đang ngủ trưa.

Hiện tại đương nhiên cũng sẽ không để ý, chỉ nói: “Về rồi à.”
“Ừm.” Tạ Hành Dữ cúi người hôn lên mặt anh một cái rất tự nhiên, không có ý định nhắc đến việc cậu vừa mới đi trại tạm giam: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Không biết, tùy tiện làm đi.” Tạ Hà ngẩng đầu “Đúng rồi, chiều mai tôi muốn ra ngoài một chuyến.”
Tạ Hành Dữ có chút kinh ngạc.

Cậu rất ít khi nghe được chú nhỏ chủ động muốn ra ngoài: “Đi đâu?”

“Hiệu sách.”
“…Hiệu sách?”
Thời đại ngày nay rất ít người đến hiệu sách.

Nếu muốn mua sách, giới trẻ đa phần sẽ chọn mua online, vừa tiện vừa rẻ.

Chỉ một số người đặc biệt thích không khí của nhà sách mới chọn mượn sách đọc trong nhà sách.

Bởi vậy nên khi nghe được Tạ Hà muốn đi hiệu sách, Tạ Hành Dữ có hơi ngạc nhiên: “Chú muốn mua sách gì, để chú Tần đi mua giúp chú.”
“Tôi cũng không biết tôi muốn mua cái gì, gặp phải gì thì tính đó đi.” Tạ Hà nói “Dù sao cũng rảnh rỗi, đi ra ngoài đi dạo không tốt sao?”
Dù bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng cứ ở nhà buồn chán không ra ngoài thì người sẽ mốc meo.

Tạ Hành Dữ suy nghĩ: “Vậy con đi cùng chú, chiều mai con không có tiết.”
Từ “Không có tiết” này Tạ Hà đã nghe từ miệng người nào đó đến chai tai rồi.

Dù sao chỉ cần là lúc anh có chuyện gì thì cún nhỏ sẽ biểu diễn “Schrödinger không tiết”.

Vì thế nên vẻ mặt anh cũng không có dao động gì: “Cũng được.”
Tạ Hành Dữ nhìn phản ứng của anh thì biết ngay anh không tin.

Cậu không khỏi giải thích cho bản thân mình: “Lần này là thật, không nói dối.”
Tạ Hà không hề phản ứng.

“Sói đến rồi” quá nhiều lần, anh đã không còn để ý xem có phải sói đến thật hay không nữa rồi.

*Như truyện ngụ ngôn chú bé chăn cừu ấy
Tạ Hành Dữ tủi thân, cảm thấy chú nhỏ đã hoàn toàn đánh mất niềm tin ở mình.

Có lẽ đến khi tốt nghiệp cũng không có cách cứu vãn hình tượng.

*
Buổi chiều ngày hôm sau, hai người cùng đi hiệu sách.

Thường xuyên đến nhà sách để mua sách thực ra là một thói quen mà Tạ Hà đã phát triển khi còn là một giáo viên.

Anh không cố ý đến đó để mua bất kỳ cuốn sách nào mà chỉ để thử vận ​​may và chọn một số cuốn sách mà anh thích.

Nó tương tự như giới trẻ ngày nay thích “mở hộp mù”, có thể mua được sách gì hoàn toàn dựa vào duyên phận.

Vì vậy nên các hiệu sách mà anh đến mỗi lần đều khác nhau.

Khi anh đã đi được toàn bộ các hiệu sách, anh sẽ bắt đầu dạo lại lần thứ hai.

Sở thích nhỏ này của anh được rất nhiều người biết đến.

Thâm chí còn có học sinh cố ý đi theo anh để “ngẫu nhiên gặp được”, nhưng số lần thật sự gặp được thực sự rất hiếm.


Dù sao điểm đến của anh quá ngẫu nhiên.

Vào lúc này, anh và Tạ Hành Dữ cùng nhau đi vào hiệu sách.

Anh tháo kính râm trên mũi xuống.

Thực ra hiện giờ mắt anh không còn quá nhạy cảm với ánh sáng mạnh nữa.

Nhưng vì bảo vệ thị lực nên vẫn chọn đeo kính râm ra ngoài cho đến hết mùa hè năm nay.

Hiệu sách này là hiệu sách lớn nhất trong thành phố, lượng khách hàng cũng rất khá Nhưng cái “khá” này cũng chỉ đến mức có hơn chục khách hàng.

Hiệu sách rất yên tĩnh, hai người vừa bước vào đã vô thức đi nhẹ hơn.

Tạ Hành Dữ đi đến bên cạnh anh và nói nhỏ: “Muốn mua cái gì?”
“Đi dạo thôi.”
Anh nói đi dạo thì Tạ Hành Dữ cũng đành đi dạo cùng anh.

Hiệu sách không nhiều người lắm, nhưng sách thì rất đầy đủ.

Mọi thứ anh có thể nghĩ ra đều có thể tìm thấy trên giá sách.

Hiện giờ có tiền, anh không còn phải lo xem cuốn sách này có đáng mua hay không và không cần buồn rầu về việc mua một lúc vài cuốn trong phạm vi tiêu dùng của bản thân nữa.

Chỉ cần anh thích, anh sẽ lấy nó và đưa cho Tạ Hành Dữ cầm.

Chẳng bao lâu sau, trên tay Tạ Hành Dữ đã có một chồng sách.

Cậu thật sự không thể cầm thêm được nữa nên mang chúng đặt ở quầy lễ tân trước.

Sau khi quay lại thì khẽ nói: “Vậy nên chú thật sự muốn làm một người thầy sao?”
Hầu hết những cuốn sách mà Tạ Hà vừa chọn đều liên quan đến Quốc học.

Mặc dù anh sẽ không quên kiến ​​thức chuyên môn của mình, nhưng đã lâu không đụng tới sau khi xuyên sách nên có phần không quen và cần phải đọc lại một lần nữa.

Anh không quay đầu, tiếp tục chọn sách trên giá: “Không được sao?”
“Được thì được, nhưng…!Bây giờ bắt đầu từ con số 0 có phải có hơi chậm hay không?”
Tạ Hà khựng lại: “Không phải bắt đầu từ con số 0.”
“Hửm?” Tạ Hành Dữ hơi nghi hoặc “Không lẽ trước đây chú từng tiếp xúc với Quốc học rồi sao? Con thấy trong phòng chú cũng không có sách liên quan đến Quốc học mà.”
Tạ Hà nghẹn họng, thật sự không thể nói cho cậu biết “Tôi có kinh nghiệm mười năm dạy học”, đành phải kiếm cớ khác: “Cũng không nhất thiết phải đọc sách giấy.”
“Vậy tại sao bây giờ lại muốn đọc sách giấy.”
“Vì nhìn chằm chằm vào điện thoại làm đau mắt.”
Tạ Hành Dữ khẽ cười ra tiếng.

Tạ Hà không dám quay đầu lại, cũng không biết cậu có tin hay không.


Vì vậy anh lại lấy một quyển sách trên kệ, mở ra để xem.

“Thay đổi giữa chừng làm giáo viên, sở thích của chú nhỏ đúng là làm người khác kinh ngạc.” Tạ Hành Dữ nói, đứng sát sau lưng anh, tựa cằm vào vai anh rồi cùng đọc quyển sách trong tay anh.

Nghe được bốn từ “Thay đổi giữa chừng”, Tạ Hà khựng lại, chợt nhớ tới điều gì đó.

Đợi đã.

Đến bây giờ anh đã quên mất một điều quan trọng nhất —— Bằng cấp của nguyên chủ căn bản không đủ!
Hiện giờ tiêu chí để vào ngành giảng dạy rất cao.

Ứng viên cho các giáo viên đại học về cơ bản phải bắt đầu với bằng Tiến sĩ, còn bằng của anh là bằng Thạc sĩ.

Nhưng đó là cách đây mười năm, khi Tiến sĩ còn chưa có khắp nơi.

Nghĩ đến đây, anh không hỏi hít sâu một hơi.

Anh đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản rồi.

Anh chỉ nhớ mình đã có mười năm kinh nghiệm giảng dạy, cảm thấy có thể xin việc ở bất cứ trường đại học nào có môn Quốc học.

Nhưng anh quên mất rằng mười năm kinh nghiệm không thể ghi vào sơ yếu lý lịch và bằng cấp của thân thể này cũng không đủ, ngăn bước đi đến với cửa “Giáo viên đại học” của anh.

…Làm sao bây giờ?
Bây giờ cũng không thể để anh đi làm nghiên cứu sinh lại lần nữa đi? Cơ thể này đã gần ba mươi, không lẽ khiến anh trở lại thời sinh viên?
Bất kể thế nào cũng cảm thấy rất kỳ ảo.

Truyền ra cũng không hay lắm, đến lúc đó bàn tán xôn xao trong giới “Cậu hai Tạ ba mươi tuổi đầu mà còn làm lại nghiên cứu sinh”.

Sợ là không thể lấy thể diện cho nhà họ Tạ mà chỉ có mất mặt thôi.

Ngón tay Tạ Hà dừng lại trên trang giấy, hồi lâu không lật.

Anh ngẩn người ra.

Anh chỉ là muốn làm cá ướp muối đạp nước một chút, tìm một việc gì đó để làm trong tương lai.

Sao lại khó khăn như vậy?
Không lẽ thật sự để anh ở nhà mãi cả đời sao?
Tạ Hành Dữ nhận ra sự khác thường của anh, dùng răng cắn nhẹ vào vành tai anh: “Không phải hiện giờ chú nhỏ mới nhận ra, làm thầy giáo không phải một việc dễ dàng đó chứ?”
Tạ Hà nghiêng đầu về hướng đối diện, lại nhìn xung quanh, phát hiện gần dãy giá sách không có ai nên hạ giọng: “Cái đó…!Có cách gì hay không?”
Thầy Tạ đường đường là người đoan chính, vậy mà cùng đường đến mức phải đi cửa sau.

Tạ Hành Dữ cười càng vui vẻ: “Chỉ cần trong thành phố, không có chuyện nhà họ Tạ không làm được.”
Tạ Hà cảm thấy có chút áy náy, nhưng hiện giờ ngoại trừ việc đi cửa sau ra thì hình như không còn cách nào khác, đành nói: “Tôi sẽ cố gắng, chờ cậu tốt nghiệp xong tôi sẽ đi thử.”
“Đừng nghiêm túc như vậy, dù sao cũng chỉ là môn tự chọn không quan trọng, cũng chỉ có vài người nghe.” Tạ Hành Dữ nói “Đương nhiên, cũng có thể là do giáo viên hiện giờ giảng quá chán.”
Môn tự chọn…!
Không quan trọng…!
Thầy Tạ cảm giác ngực như bị đâm trúng, nhét lại sách trên tay vào giá.

Có lẽ cảm thấy không có duyên, bắt đầu đi tìm cuốn tiếp theo.

Anh định đi sang bên cạnh thì bị Tạ Hành Dữ giữ lại.


Tên nhóc này đè lên vai anh khiến anh nửa bước cũng không di chuyển được, không nhịn được nói: “Mau buông tay.”
Tạ Hành Dữ không những không buông mà còn ôm chặt hơn, kỳ quái hỏi một câu: “Không phải sau này chú sẽ vì muốn học Quốc học mà xem nhẹ con đấy chứ?”
Tạ Hà: “?”
Ngay cả giấm của sách cũng muốn ăn sao?
Dục vọng chiếm hữu của cún nhỏ Tạ thật là càng ngày càng thái quá.

Tạ Hà dùng sức nhún vai thật mạnh, muốn rũ cậu xuống: “Buông tay nhanh lên.”
Lần này Tạ Hành Dữ không dây dưa tiếp nữa, buông lỏng tay ra.

Tạ Hà vội vàng đi đến bên cạnh muốn lấy một quyển sách trên giá xuống.

Nhưng vị trí để cao quá, anh với không tới.

Cách đó vài bước, có một cái ghế đẩu chuyên dùng để lấy sách ở chỗ cao.

Anh vừa định đi lấy nó thì nghe Tạ Hành Dữ hỏi: “Muốn quyển nào.”
Tạ Hà chỉ cuốn sách nào đó trên giá.

Tạ Hành Dữ không hổ thân cao chân dài, ngay cả kệ sách cao nhất cũng với đến được.

Cậu dễ dàng lấy quyển sách kia xuống: “Này.”
Tạ Hà nói cảm ơn, xoay người định cầm lấy.

Không ngờ vừa định lấy thì Tạ Hành Dữ đột nhiên rụt tay về để sách ra sau lưng.

Tạ Hà vô thức đâm sầm vào người đối phương.

Đến lúc anh phản ứng lại thì đã quá muộn, cả người đã bị đối phương ôm vào trong vòng tay.

Hơi thở ấm áp phả ra, có thứ gì đó mềm mại chạm nhẹ vào thái dương của anh.

Tạ Hà: “…”
Tên nhóc thúi này càng ngày càng có nhiều chiêu trò.

Bởi vì chiều cao chênh lệch, anh chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên khi đối diện với Tạ Hành Dữ.

Anh định nói đối phương mau đưa sách cho anh, nhưng vì cái ngẩng đầu này đã tạo cơ hội cho cún nhỏ, cái chạm mềm mại từ thái dương chuyển xuống khóe môi anh.

…Thật sự đủ rồi.

Anh buộc phải môi lưỡi vài giây với đối phương.

Anh vội vàng lùi về phía sau, gương mặt hiện lên chút ửng hồng, khẽ nói: “Có thể đừng ở nơi công cộng được không?”
“Nơi này cũng không có người.” Giọng Tạ Hành Dữ càng trầm xuống “Những giá sách này không được ưa chuộng lắm, ai sẽ đến xem chứ?”
Cậu lại áp sát môi vào hôn.

Hai người cũng không để ý rằng có một cô gái đang đứng sau dãy giá sách, lén nhìn họ qua khe hở giữa hai cuốn sách.

Khi nhìn thấy họ hôn nhau, cô giơ sách trong tay lên để che đi nụ cười không thể kiểm soát trên khuôn mặt của mình.

____________________
Sâm: Cho em xuyên vào chị gái đó 5 phút thôi được không ạ TT
Hết chương 73.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.