Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Chương 49: Ỷ Lại
Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà đỏ bừng từ mặt đến mang tai.
Tên nhóc Tạ Hành Dữ thúi này!
Tạ Hà tức giận trừng cậu, lại nghe Tạ Hành Dữ nói: “Chú nhỏ thật khó để thỏa mãn mà.
Không hôn không được, hôn cũng không được.
Hay chú nói cho con biết, con phải làm thế nào mới có thể khiến chú thoải mái?”
Tạ Hà đẩy cậu sang một bên, bẻ một miếng bánh mì: “Cậu cách xa tôi ra một chút là thoải mái nhất.”
Cảm xúc mềm mại nơi khóe môi dường như vẫn còn đó, khiến anh không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm.
Ngoại trừ vị ngọt của chocolate ra thì cũng không nếm được vị gì.
Tạ Hành Dữ nhìn chiếc bánh mì trong tay anh đã gần hết: “Thích ăn sao? Thích ăn thì ngày mai con lại mua cho chú.”
Tạ Hà không cần nghĩ: “Không cần.”
Tạ Hành Dữ nhếch môi —— Hiểu rồi.
Xem ra trình độ “nói một đằng làm một nèo” của người nào đó đã đạt đến mức siêu phàm.
Nói “không cần” chính là “muốn”, “không được” chính là được”, “cách xa tôi một chút” chính là “ngủ cùng tôi”.
Vì vậy cậu gật đầu: “Được.”
Đêm đó, cún nhỏ Tạ tìm về được vị trí của bản thân.
Cuối cùng cuộc sống bi thảm bị nhốt ở ngoài không cho vào cũng kết thúc.
Lần này cậu học được bài học, còn ngoan hơn so với trước kia.
Cậu thành thật ngủ không động tay động chân.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Tạ Hà đã quen bị cậu ôm ngủ thấy cậu bất động nên tự nhích lại gần.
Cậu cứ thế thuận lý thành chương kéo chú nhỏ vào lòng ngực.
Kế hoạch thành công.
*
Tạ Hành Dữ mỗi ngày đi học đúng giờ, tan học về nhà.
Thời gian ở nhà bị rút ngắn đi rất nhiều.
Ban đầu Tạ Hà cảm thấy cún nhỏ không ở nhà thì mình có thể thả lỏng rồi.
Ai ngờ chưa được ba ngày anh đã cảm thấy không được tự nhiên.
Thiếu đi âm thanh ồn ào bên tai, thiếu đi hình bóng quen thuộc lúc ẩn lúc hiện.
Không có người cùng anh trải qua khoảng thời gian nhàn rỗi này.
Thời gian dài, anh cảm thấy có chút cô đơn.
Đây thực sự không phải là dấu hiệu tốt.
Một thứ gì đó gọi là “Ỷ lại” dường như đã vô tình mọc rễ nảy mầm, không cẩn thận để cành lá lớn lên tươi tốt là không thể rút ra được nữa.
Thầy Tạ có chút phiền muộn.
Anh không thể không thừa nhận chiêu của tên nhóc thúi này rất thành công.
Ếch luộc trong nước ấm* mới gặp hiệu quả.
Anh đã không quá muốn nhảy ra khỏi vũng nước ấm này nữa rồi.
Anh luôn coi việc giảng dạy và giáo dục là trách nhiệm của bản thân trong suốt cuộc đời mình, cảm thấy việc chăm sóc học sinh là đúng đắn.
Nhưng anh chưa từng gặp một người như Tạ Hành Dữ, không muốn anh coi cậu thành học sinh, mà nhất định phải chăm sóc anh.
Trước đây anh chưa bao giờ được hưởng sự chăm sóc như vậy.
Và một khi bắt đầu, anh có hơi nghiện nó và khó có thể thoát ra khỏi.
Tạ Hà thở dài, nhắn tin gửi cho Tạ Hành Dữ: 【 Lúc về mua ít đồ ăn đi, vẫn muốn bánh mì chocolate trái tim ngày đó.
】
Đối phương trả lời rất nhanh:【 Được, chú nhỏ ^ ^】
*
Buổi chiều thứ bảy, Tạ Hà theo cha đến trại trẻ mồ côi nơi anh đã được nhận nuôi, còn nhân tiện mang theo một Tạ Hành Dữ.
Thật ra nguyên chủ không có ký ức gì về nơi này.
Dù sao thời điểm hắn được nhận nuôi còn rất nhỏ, cũng chỉ tầm năm tuổi.
Chuyện đứa bé năm tuổi có thể nhớ kỹ không nhiều lắm, những thứ để lại trong trí nhớ của hắn là những ấn tượng rất sâu sắc.
Chẳng hạn như cảnh tượng xảy ra vào ngày nhận nuôi.
Thậm chí ngay cả cảnh trại trẻ mồ côi như thế nào, tên người thầy đã nhận hắn vào là gì cũng đều không nhớ được.
Nhưng trực giác nói cho anh biết, trại trẻ mồ côi này không lớn như bây giờ, môi trường cũng không tốt như bây giờ.
Khi anh đi vào theo Tạ Tu Quân, điều đầu tiên nghĩ đến là “Những đứa nhỏ ở nơi này nhất định rất khá.
Mặc dù không thể hạnh phúc giống như đứa nhỏ bình thường, nhưng ít ra đã đến được ngôi nhà thứ hai”.
Vì là cuối tuần nên mấy đứa nhỏ trong trại có thể tự hoạt động chơi đùa.
Anh nghe thấy tiếng cười từ xa, đằng xa có vài cậu bé đang đuổi bắt trong khoảng không gian thoáng đãng.
Ở bên cạnh có một giáo viên trông chúng và luôn luôn nói câu “Chạy chậm một chút”.
Ba người đăng ký ở chỗ đăng ký, Tạ Hà vừa viết tên của mình, nhân viên phụ trách đăng ký ngạc nhiên hỏi: “Tạ Hà? Em là…!đứa bé được nhận nuôi cách đây hơn hai mươi năm, Tiểu Hà sao?”
Tạ Hà sửng sốt, thầm nói đã hơn hai mươi năm qua rồi mà nơi này vẫn còn có người nhớ rõ anh sao?
Anh ngẩng đầu lên, đối phương nhìn thấy rõ mặt anh kinh hỉ nói: “Đúng thật này, chị nhớ rõ khóe mắt trái của em có một nốt ruồi lệ chí, rất xinh đẹp nhưng không thích nói chuyện lắm.
Ngoại trừ dì vẫn luôn đưa em đi theo thì ai nói gì em cũng không để ý tới.”
Tạ Hà cũng không nhớ rõ nhân viên công tác này là ai, nhìn qua thì cô đã khoăng hơn bốn mươi.
Nếu hơn hai mươi năm trước biết anh có lẽ vẫn luôn làm việc ở trại trẻ mồ côi.
Năm đó vẫn là một cô bé rất nhỏ tuổi.
Nhân viên công tác cất sổ đăng ký đi, vì đã được xác nhận danh tính nên còn nhiệt tình hơn trước: “Chắc em không nhớ chị đâu, lúc ấy chị làm tình nguyện viên ở chỗ này.
Hôm đó ngài Tạ mang em về nhà chị cũng ở đây.
Từ sau lúc đó vẫn chưa được nhìn thấy em thêm lần nữa, mặc dù hầu như năm nào ngài Tạ cũng đến nhưng đều đến một mình.
Bọn chị vẫn luôn nói chuyện về em, tưởng tượng em trưởng thành sẽ biến thành như thế nào —— Không nói chứ, hôm nay nhìn thấy em thì không khác gì so với trong tưởng tượng của chị lắm đâu.”
Cô vừa nói vừa dẫn mọi người vào trong, nhìn về phía Tạ Tu Quân: “Đầu năm nay ngài Tạ đã quyên một ký túc xa cho các bé, là ở bên đằng kia, ngài muốn qua nhìn xem không?”
Tạ Tu Quân gật đầu, nói với con trai: “Các con đừng đi theo, ở đây chờ cha.”
Tạ Hà lên tiếng, ngoan ngoãn đợi tại chỗ.
Tạ Hành Dữ khó hiểu hỏi: “Vì sao không cho chúng ta đi theo?”
Tạ Hà nhìn về hướng Tạ Tu Quân rời đi, khẽ nói: “Có lẽ là vì ở ký túc xá có rất nhiều đứa trẻ chậm phát triển, cảm thấy…!tốt hơn là không nên để chúng ta nhìn?”
Tạ Hành Dữ mím môi.
Tạ Hà không nói gì nữa, đứa trẻ xuất thân hào môn như Tạ Hành Dữ đương nhiên sẽ không hiểu tình huống ở trong trại trẻ mồ côi.
Ở đây, những bé có thể ra ngoài vui chơi chạy nhảy là những bé khá may mắn, nhưng nhiều hơn là nhưng đứa bé tật nguyền cần có người chăm sóc.
Những đứa bé bề ngoài nhìn khỏe mạnh cân đối thường được nhận làm con nuôi, còn những đứa trẻ bị dị tật bẩm sinh thì hầu như không có cơ hội được nhận.
Thấy Tạ Hành Dữ đã lâu không nói chuyện, Tạ Hà nhìn cậu, ra vẻ thoải mái an ủi: “Sao vậy, cậu động lòng thương cảm rồi à? Nghĩ thoáng một chút, nếu không có ông nội cậu quyên giúp thì khả năng cao đời sống sinh hoạt của những đứa bé này càng tệ.
Chỉ cần làm hết sức mình, vậy là đủ rồi.”
“Con chỉ đang nghĩ.” Tạ Hành Dữ ngẩng đầu lên “Lúc chú nhỏ ở đây, đã trải qua sinh hoạt như thế nào?”
Tạ Hà khựng lại.
Vấn đề này…!anh thật sự không trả lời được.
Trong ký ức của nguyên chủ hầu như không có mảnh vỡ nào của cuộc sống ở trại trẻ mồ côi, chỉ còn ấn tượng với một số người đã từng tiếp xúc ở đây.
Đôi khi một đứa bé sẽ chọn quên đi hồi ức không tốt, có lẽ cuộc sống trong trại trẻ mồ côi đã được hắn xếp vào loại này nên hắn cố tình quên chúng đi.
Tạ Tu Quân rất nhanh đã trở lại.
Người quay lại cùng ông không chỉ có nhân viên công tác lúc trước mà còn có viện trưởng của trại trẻ mồ côi.
Viện trưởng dường như đang bận việc gì đó, đưa đồ cho Tạ Tu Quân sau đó cười xin lỗi với ông rồi quay người đi vào khu ký túc xá.
Tạ Tu Quân vẫy tay với bọn họ: “Tiểu Hà lại đây, Hành Dữ cũng lại đây.
Vừa rồi viện trưởng đưa cho chúng ta ảnh chụp năm đó tìm được, mau đến đây xem.”
Mấy người tụ tập dưới bóng cây, Tạ Tu Quân đang cầm cuốn album ảnh kiểu cũ mà ông mới lấy được.
Album đã rất cũ, những bức ảnh chụp bên trong đều đã ố vàng.
Ông lật vài trang, nhân viên chỉ một tấm ảnh trong đó: “Bức này, đây là bức ảnh ngài Tạ chụp chung với viện trưởng lúc ngài đón Tiểu Hà về.”
“Đây là chú nhỏ sao?” Tạ Hành Dữ cẩn thận lấy bức ảnh ra.
Từ trái sang phải lần lượt là viện trưởng, Tạ Tu Quân hơn hai mươi năm trước, và một bé trai năm tuổi.
Bé trai tóc hơi dài, thoạt nhìn tưởng là một bé gái.
Bé có vẻ không thích chụp ảnh, ảnh trông rất gượng gạo và rất không phối hợp.
“Hóa ra hồi nhỏ chú nhỏ trông như vậy.” Tạ Hành Dữ như phát hiện ra một đại lúc mới “Ảnh này con có thể…”
Tạ Hà không đợi cậu nói hết, cướp lấy tấm ảnh nhét lại vị trí ban đầu, nghiêm mặt nói: “Cậu đừng làm loạn ở đây.”
“Con muốn nói con có thể chụp lại hay không, cũng không phải con lấy đi mà.” Tạ Hành Dữ vô cùng tủi thân “Chỉ chụp ảnh thôi cũng không được sao?”
“Có thể có thể, đương nhiên có thể.” Nhân viên công tác vội nói “Nếu không phải do quá lâu và âm bản không thể dùng được thì còn có thể rửa cho cậu một bản khác.”
Tất cả các bức ảnh trên trang này là Tạ Tu Quân và Tạ Hà, Tạ Hành Dữ đã chụp lại tất cả và lật album lên một trang, nhân viên lại nói: “Đây là giáo viên hay dẫn cậu ấy chụp cùng nhau.
Lúc nhỏ tính cách Tạ Hà rất thu mình, ngoài trừ dì ấy ra thì cũng không để ý người khác.
Mà dì ấy cũng phải khuyên bảo mãi cậu ấy mới đồng ý chụp.”
Tạ Hà nhìn bức ảnh, quả thật có chút ấn tượng với người phụ nữ trong bức ảnh, nhưng chỉ là một chút: “Hiện tại dì ấy vẫn đang làm việc ở đây sao?”
“Cái này…” Đối phương bỗng nhiên rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, dì ấy đã qua đời ba năm trước vì bệnh rồi.”
Tạ Hà: “…”
Bầu không khí im bặt, nhân viên nhanh chóng chuyển đề tài, tiếp tục nói: “Đây là ảnh nhóm của bọn trẻ lúc đó.
Vì Tiểu Hà chuẩn bị đi nên đã chụp một bức ảnh nhóm để làm kỷ niệm.”
Tạ Hà lại đưa mắt nhìn về phía bức ảnh, đột nhiên bị người trong bức ảnh thu hút, chỉ tay: “Sao tôi cảm thấy đứa nhỏ này có hơi quen mắt?”
“Em không nhớ rõ sao? Đây là đứa bé…!ném hòn đá vào em khiến em bị thương ở chán và đôi mắt.”
Tạ Hà: “Cái gì?”
Anh thật sự không nhớ rõ người này, không, phải nói là nguyên chủ không nhớ rõ.
Cả ba người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, nhân viên đột nhiên cảm thấy áp lực tăng vọt và giải thích: “Chị không biết chi tiết vì hôm đó chỉ không ở đây, nhưng nghe người ta nói Tiểu Hà lúc ấy chảy rất nhiều máu.
Sau này ở bệnh viện chữa một thời gian mới khỏi, nhưng thị lực đã bị suy giảm.”
“”Đứa trẻ làm em bị thương có lẽ không cố ý ném vào mắt, chỉ là không cẩn thận nhưng nó thường rất nghịch ngợm.
Vậy nên viện trưởng đã rất tức giận sau vụ tai nạn và cho nó một bài học nghiêm khắc.
Khi đó, một cặp vợ chồng muốn nhận nuôi đứa nhỏ này nhưng vì sự cố này mà hết hy vọng.
Bọn họ nói không thích một đứa bé quá nghịch ngợm gây sự, không biết nặng nhẹ.”
Tạ Hà nghe đến đây tâm tình có chút phức tạp —— Vì dùng hòn đá làm người khác bị thương mà mất đi cơ hội được nhận nuôi, cũng coi như là…!nhận hình phạt mà mình phải chịu.
“Chờ một chút.” Tạ Hành Dữ đột nhiên cầm lấy album “Con luôn có cảm giác đã gặp qua người này ở đâu đó.”
“…Cậu gặp qua người này?” Tạ Hà nhướng mày “Hơn hai mươi năm trước cậu còn chưa sinh ra đâu, gặp như thế nào được?”
“Không phải hơn hai mươi năm trước, mà là gần đây.” Tạ Hành Dữ nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Độ sắc nét của bức ảnh không cao lắm, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra các đường nét trên khuôn mặt.
“Có một vết bớt trên trán của hắn phải không?”
Cậu chỉ vào khuôn mặt của cậu bé trong bức ảnh, có thể thấy có một vết màu đen có kích thước bằng ngón tay cái của trán trái gần chân tóc.
“Ừ, đúng, nó khá rõ ràng, với một hình dạng bất thường.” Nhân viên công tác nói “Nhưng mà cậu ta đã rời trại trẻ mồ côi khi trưởng thành và đã không trở lại đây trong mười năm rồi.
Có lẽ không còn ở trong thành phố nữa? Cậu gặp cậu ta ở đâu vậy?”
“Ba tháng trước.” Tạ Hành Dữ chụp lại bức ảnh “Vào tiệc rượu ngày hôm đó.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên phú thứ hai của cún nhỏ Tạ: Trí nhớ tốt
Sâm: Lỡ sa vào đũy tóp tóp nên update muộn TT
*Hay còn gọi là hội chứng ếch luộc: Câu chuyện này dựa trên thí nghiệm nếu một con ếch được quẳng vào nước sôi, nó sẽ cố nhảy vọt ra ngay lập tức, nhưng nếu cho nó vào nồi nước lạnh và đun nóng lên từ từ, nó sẽ không nhận ra sự nguy hiểm (do nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ khiến con ếch thích nghi dần và không hề nhận ra có sự thay đổi) và khi nhiệt độ tăng dần nó vẫn cố chịu đựng rồi cuối cùng từ từ kiệt sức khiến nó không còn sức lực để bật nhảy khỏi cái nồi.
Hết chương 49.