Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 28: Chăm Sóc Chú Nhỏ Tổ Rỗng


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Chương 28: Chăm Sóc Chú Nhỏ Tổ Rỗng


Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
*Tổ rỗng/tổ trống: Đề cập đến sự trống trải và cô đơn của cha mẹ ở nhà sau khi con cái của họ lớn lên và rời khỏi nhà.

Ánh mắt Tạ Hành Dữ đột nhiên trở nên kỳ quái: “Đánh nhau? Đánh cái gì, đánh ở đâu?”
“Hả?” Tạ Hà ngẩng đầu, nghĩ đến lời anh nói, ánh mắt cũng thay đổi “Lại bắt đầu rồi sao?”
Tạ Hành Dữ chớp chớp mắt, vẻ mặt trong sáng vô tội: “Rõ ràng con chưa nói cái gì, chú nhỏ lại nghĩ đi đâu vậy?”
Tạ Hà khiếp sợ —— Tên nhóc thúi này! Bông hoa vàng nhỏ của tương lai Tổ quốc, còn làm ra vẻ ngây thơ thuần khiết!
*Vàng: bên Trung hay dùng màu vàng để nói đến các ấn phẩm khiêu dâm đó
Thầy Tạ hơi tức giận, hiện tại trong đầu học sinh cái gì cũng có, chỉ không có mỗi học tập.

Anh trừng mắt nhìn đối phương: “Khi nào thì bắt đầu đi học?”
“Còn mười ngày nữa.

Sao vậy, chú nhỏ không đợi được muốn đuổi con đi?” Tạ Hành Dữ lại vươn tay vuốt mèo “Tối hôm qua còn nhiệt tình mời con ngủ lại, hôm nay đã lạnh nhạt đuổi con đi.

Đúng là một người hay thay đổi.”
Mèo đen đang mải mê ăn cơm rốt cuộc cũng không trốn tránh cậu nữa, chỉ liếc một cái, tỏ vẻ với cậu “Con người một vừa hai phải thôi”.

Tạ Hà đau đầu, tên nhóc Tạ Hành Dữ này rất biết đặt mình vào một vị trí thuận lợi.

Rõ ràng vô duyên vô cớ gây rối, nhưng lời từ miệng cậu nói ra lại có thể khiến người ta cứng họng không trả lời được.

Trước kia cũng không phải anh chưa bao giờ gặp được học sinh như vậy, nhưng ít ra khi đó anh có thể dùng thân phận thầy giáo của mình để nói học sinh, bây giờ…!Anh dùng thân phận của một người chú nhỏ.

Không nói đến việc Tạ Hành Dữ căn bản không sợ, anh còn không phải chú nhỏ của người ta, thay anh trai dạy con, hình như anh không có tư cách đó.

Tạ Hà âm thầm thở dài trong lòng, tạm thời bỏ cuộc việc lấy lại mặt mũi cho mình: “Ngày mai tôi đi mua thức ăn cho mèo.”
“Để chú Tần đi là được, chú nhỏ cần gì tự mình đi.” Tạ Hành Dữ nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo, cảm thấy lông mèo vô cùng mềm mại, giống như tóc của chú nhỏ vậy.


Bỗng nhiên cậu cảm thấy ngón tay mình chạm phải thứ gì đó: “A, hình như trên người con mèo này có bọ chét.”
“Mèo hoang, có bọ chét là chuyện bình thường.”
“Để con đi mượn ông thuốc đuổi côn trùng.” Tạ Hành Dữ đứng lên “Không thì đợi đến lúc bọ chét chạy lên giường rồi cắn làm chú nhỏ dị ứng.”
Tạ Hà: “…”
Anh thật sự yếu đuối như vậy sao?
Tạ Tu Quân không ở cùng bọn họ, tuy rằng đã gần bảy mươi tuổi, nhưng không muốn con trai chăm sóc.

Ông ở một căn biệt thự cách đây không xa, chỉ mất năm phút đi đường là đến.

Ông nuôi hai con chó lớn, trong “bộ ba ngốc trên xe trượt tuyết” thì có hai ngốc rồi.

Ông sẽ ra ngoài dắt chó đi dạo vào mỗi buổi sáng và buổi tối, thói quen sinh hoạt và làm việc đều đặn hơn bất kỳ ai.

Chỉ là người giúp việc ở nhà phải vất vả, quét dọn lông chó mỗi ngày.

*Nguyên văn là 雪橇三傻: gồm Husky, Alaska, Samoyed.

Ba loài chó kéo xe vùng tuyết, ngốc nghếch và dễ thương.

Tạ Hành Dữ nhanh chóng mang thuốc quay lại, mèo đã ăn thịt gà xong và đang liếm móng của nó.

Tạ Hà cẩn thận ôm mèo lên, giúp Tạ Hành Dữ nhỏ thuốc ở phần gáy nó, nơi nó không thể liếm đến được.

Mèo đen ăn no cũng lười giãy giụa, chỉ ở trong vòng tay của Tạ Hà ăn vạ kêu meo meo.

Tạ Hà nhân cơ hội lấy đuôi của nó ra nhìn: “Là một con mèo cái nhỏ, gầy quá.”
Mèo đen gầy gì, nhìn bằng mắt thường cũng thấy mảnh khảnh, sờ vào thì cả người toàn là xương cốt.

Tạ Hà vô cùng đau lòng: “Hay là chúng ta nhận nuôi nó đi? Nó vẫn luôn đi lang thang ở bên ngoài, hình như nó không thể ăn đủ no.”
Nguyên chủ được nhà họ Tạ nhận nuôi, bây giờ đứa con nuôi đã trưởng thành lại muốn nhận nuôi mèo nhỏ lang thang bên ngoài.


Điều này khiến tầm mắt Tạ Hành Dữ nhìn lên người anh thêm mềm mại, khẽ nói: “Nếu chú nhỏ thích, thì chúng ta cùng nuôi.”
Nghe cậu đồng ý, Tạ Hà cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó không đúng —— Anh muốn nhận nuôi mèo, sao lại phải hỏi ý kiến Tạ Hành Dữ? Lại còn vô thức nói “chúng ta” chứ không phải “tôi”.

Trong lòng anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không thể nói ra là kỳ lạ ở chỗ nào.

Như thể từ ngày Thất Tịch trở về, giữa anh và Tạ Hành Dữ đã sinh ra một loại không khí khó có thể miêu tả được.

“Mèo ăn no rồi, chúng ta cũng nên đi ăn cơm thôi.” Tạ Hành Dữ túm anh từ dưới đất lên “Để nó ở lại đây trước đi, con sẽ bảo chú Tần đi mua ít đồ dùng cho thú cưng.”
Tạ Hà còn chưa rửa mặt nên rửa mặt trước, sau đó theo Tạ Hành Dữ đến phòng ăn.

Hôm nay là thứ hai, Tạ Cẩn sáng sớm đã đi làm, Lâm Vãn có lẽ lại thức khuya để xem phim, hiện tại vẫn chưa dậy, trong nhà ăn chỉ có hai người bọn họ.

Xương chậu bị thương của anh không còn đau nữa, cuối cùng anh cũng có thể ngồi trên ghế như người bình thường.

Hai người ngồi đối diện nhau và ăn cơm, không khí rất thoải mái và hài hòa.

Anh rất thích một cuộc sống như vậy.

Không cần vì kiếm sống mà bôn ba, có thể tận hưởng mỗi buổi sáng vui vẻ, nếm thức ăn một cách từ tốn, không cần vội vã đến lớp sau khi ăn xong, không cần thức khuya chuẩn bị bài vở và lo lắng rằng sinh viên chỉ nhìn vào mặt chứ không nghe bài giảng của mình.

Không cần vì kiếm tiền mua thuốc mà đi đến giảng đường lớn nói to và nói nhiều, cũng không cần đau đầu tìm cách giúp học sinh đạt tiêu chuẩn vào cuối học kỳ.

Dùng “chết” đổi lấy một cuộc sống mới, cuối cùng cũng có thể sống chậm lại, không còn bị bánh răng của số phận đẩy về phía trước, có thể làm những điều mình muốn, sống theo những gì mình thích.

Nhìn thấy nụ cười trên môi anh, Tạ Hành Dữ không nhịn được dừng tầm mắt trên mặt anh một hồi lâu.

Không biết có phải vì mái tóc dài không mà khi anh cười lên, anh có vẻ dịu dàng hơn những người khác, và nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cũng càng thêm động lòng người.

Tạ Hà rất nhanh cảm nhận được cái nhìn chăm chú của đối phương, cũng ngẩng đầu nhìn cậu.


Thành thật mà nói, anh không thể nào ghét Tạ Hành Dữ được.

Mặc dù tên nhóc thối này luôn giả vờ ngây thơ và ngoan ngoãn, thực tế thì coi việc trêu chọc chú nhỏ của mình làm thú vui, thường nói những điều khiến anh phải đỏ mặt xấu hổ, lúc anh vừa muốn tức giận thì lại giả bộ tủi thân.

Nhưng có lẽ cậu quá phù hợp với thẩm mỹ của công chúng, có lẽ cậu đối xử quá tốt với anh, có lẽ anh cảm thấy có lỗi vì nguyên chủ đã từng muốn hãm hại Tạ Hành Dữ, nên sự khoan dung của anh đối với tên nhóc này cao chưa từng thấy, đủ loại hành động quá phận cũng không thể làm anh thực sự tức giận.

Tạ Hà cúi đầu ăn ngụm cháo, cảm thấy mình thay đổi triệt để thành một giáo viên tồi tệ vô cùng, dung túng học sinh không nghe lời thế này.

Anh đang tự sám hối thì đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết từ trong phòng ngủ.

Hai người đồng thời thay đổi sắc mặt, không hẹn mà đứng dậy chạy vào, nhìn thấy mèo đen từ bệ cửa sổ rơi xuống rồi lại đứng dậy nhảy lên, liều mạng đập vào thủy tinh, như là cực kỳ muốn ra ngoài.

Tạ Hà sợ mèo bị thương nên muốn tiến lên ngăn lại, không ngờ Tạ Hành Dữ cũng làm ra hành động tương tự, anh vội ngăn đối phương lại: “Cậu đừng để bị nó cào.”
“Con bị cào cũng không sao, chú không thể bị cào.”
Tạ Hà sửng sốt, thở dài nói: “Hai ta không thể cùng không bị cào sao? Nó không gần gũi với cậu, cậu lại gần chắc chắn sẽ cào cậu, để tôi đi đi.”
Tạ Hành Dữ hiển nhiên không muốn anh đến gần con mèo tự dưng nổi điên không rõ nguyên nhân kia, nhíu chặt mày lại, hiếm thấy có chút căng thẳng.

Tạ Hà cẩn thận đi đến gần cửa sổ, mèo thấy anh đến thì không nổi điên nữa, nhưng cũng không chủ động gần gũi với anh.

Anh vươn tay đẩy cửa sổ ra, mèo đen lập tức nhảy ra ngoài, đáp đất quay lại nhìn anh rồi bước nhanh ra khỏi vườn, vụt đi trong khoảng trống của hàng rào.

Tạ Hà: “…”
Hai người đứng bên cửa sổ quan sát một hồi, xác định con mèo thật sự chạy đi rồi, lúc này Tạ Hành Dữ mới khó tin nói: “Không phải chứ, đến ăn trực uống trực xong thì chạy mất.

Chú nhỏ, chú bị mèo lừa gạt và lợi dụng tình cảm rồi.”
Tạ Hà vì nỗi đau mất thú cưng có hơi đau đầu, anh tưởng rằng con mèo này thân thiết với nguyên chủ, chủ động tìm đến anh nên chắc chắn sẽ bằng lòng ở lại, ai ngờ nói đi là đi rồi.

Tạ Hành Dữ đóng cửa sổ lại, vỗ vai Tạ Hà tràn ngập thương tiếc: “Con hiều mà, chú nói hai năm trước nhìn thấy con mèo này, sau khi cho nó ăn thì nó biến mất, không phải bây giờ giống hệt sao? Không ngờ chú nhỏ ngã hai lần vào cùng một chỗ, bị một con mèo lừa những hai lần…”
“Im miệng.” Tạ Hà đang không có tâm trạng tốt, anh cảm thấy khả năng chịu đựng của mình đối với cậu có lẽ cũng không cao đến thế “Mấy cậu nghỉ hè không tham gia hoạt động xã hội thực tiễn nào sao, mỗi ngày chỉ có ở nhà thôi?”
“Hoạt động xã hội thực tiễn…!Chăm sóc chú nhỏ tổ rỗng có tính không? Con cảm thấy chú nhỏ yếu ớt như vậy, đúng là cần người chăm sóc.”
“…Cậu mới yếu ớt.” Tạ Hà cứng nhắc nói “Nếu cậu có suy nghĩ nhàn nhã như vậy thì không bằng làm từ thiện cho trại trẻ mồ côi đi.”
Tạ Hành Dữ chớp mắt: “Cũng không phải không được, nếu chú nhỏ có thể nói với cha cho con tiền tiêu vặt của tháng tới, con bằng lòng tặng một nửa số đó cho những đứa trẻ không được đi học.”
Nghe thấy cậu bị Tạ Cẩn trừ tiền tiêu vặt, tâm tình Tạ Hà tốt lên không ít, thành khẩn nói: “Không sao, tôi quyên góp thay cậu, cậu không cần tiền tiêu vặt.”
Lần đầu tiên Tạ Hành Dữ phải nhượng bộ với anh, lôi kéo cánh tay anh vẫy đuôi lấy lòng: “Chú nhỏ thật sự nhẫn tâm vậy sao? Con sắp phải đi học rồi, không có tiền tiêu vặt thì làm sao được?”
“Cậu có thể vừa học vừa làm đó.” Tạ Hà nói “Dựa vào thiên phú của cậu, kiếm tiền còn không dễ sao —— Lúc trước cậu mua khuy măng sét cho tôi là dùng tiền tiêu vặt chứ gì.


Khi đó cậu tiêu tiền sảng khoái như vậy, sao lại không nghĩ tới những khổ cực trong tương lai?”
“Con nghĩ là cha chỉ nói vậy thôi, ai ngờ cha thật sự không cho con tiền.” Tạ Hành Dữ cực kỳ tủi thân “Nhưng chỉ cần chú nhỏ thích, kể cả táng gia bại sản con cũng sẽ mua.”
Tạ Hà nghĩ thầm cậu làm mất là gia sản của cha cậu, loại tiêu tiền bừa bãi phú nhị…!Phú tam đại này nên trải nghiệm nỗi đau khi không có tiền đi.

Anh mở TV lên, chèn một đĩa phim vào: “Dù sao cậu cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, xem phim cùng với tôi đi.”
Thấy tâm trạng anh thoải mái, Tạ Hành Dữ hơi cong khóe môi lên —— Chú nhỏ “thắng một ván” hình như rất vui vẻ.

Thật ra tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu là 500 vạn, mua một đống khuy măng sét về cho chú nhỏ mỗi ngày cầm đi tắm rửa cũng không dùng hết.

Một tháng cha không cho cậu cũng không ảnh hưởng gì cả, vốn dĩ cũng không phải tháng nào cũng cho.

*18,086,575,955.00 VNĐ…!Mình có nhầm không hay nó thực sự là 18 tỷ thế @@
Có điều…!không cần nói cho chú nhỏ biết cũng được.

Tạ Hà và Tạ Hành Dữ cùng nhau xem phim suốt buổi chiều, đã quên mất chuyện mình bị mèo gạt.

Đến buổi tối, anh đang chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động quen thuộc ở ngoài cửa sổ.

Vậy mà con mèo lừa gạt tình cảm của anh lại về rồi, mèo đen gần như tan vào màn đêm, dùng móng vuốt cào cửa kĩnh, ngựa quen đường cũ làm anh mở cửa sổ.

Tạ Hà một lời khó nói hết, không hiểu mèo hoang rốt cuộc muốn làm gì.

Tạ Hành Dữ vừa từ phòng tắm ra, nhìn thấy cảnh này, cậu không nhịn được cười: “Nó coi chú như nhà hàng buffet rồi à, chú nhỏ?”
“Nhà hàng buffet” có chút buồn bực, nhưng cũng không tiện từ chối một con mèo không có ý xấu này.

Anh mở cửa sổ ra, mèo đen lập tức nhảy từ ngoài vào, trong miệng lại ngậm thứ gì đó.

Tạ Hà theo bản năng lùi lại một bước, mèo đen thả thứ đang ngậm trên mặt đất, thứ đó lập tức chuyển động, phát ra tiếng kêu non nớt và nhỏ bé.

Tạ Hà nhìn kỹ, phát hiện rằng thứ đó không phải là một con chuột, mà là một con…!
Một con mèo con lớn bằng lòng bàn tay.

____________________
Sâm: Không biết Tạ Tu Quân có muốn nhận cháu gái nuôi không ạ, nhận cháu với TT
Hết chương 28.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.