Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 18: Trải Qua Đêm Thất Tịch Cùng Con Đi


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Chương 18: Trải Qua Đêm Thất Tịch Cùng Con Đi


Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Mạch não hai anh em không bao giờ ở cùng một kênh nên không thể hiểu được ý nhau.

Sáng ngày hôm sau, trước khi Tạ Cẩn đến công ty, y lén gọi Tạ Hà ra một bên: “Tiểu Hà, hay là anh để vệ sĩ đi theo em nhé?”
Tạ Hạ bối rối, cảm thấy anh trai của mình thận trọng quá mức: “Thật sự không cần, em có thể ứng phó.

Nếu có người đi theo thì sẽ khiến hắn dễ phát hiện hơn, anh cả cứ yên tâm đi.”
Tạ Cẩn sao có thể yên tâm, y lo lắng sốt ruột liếc mắt nhìn Tạ Hà, tâm sự nặng nề rời đi.

*
Ba giờ buổi chiều, Tạ Hà và Tạ Hành Dữ đến sân bay đúng giờ.

Không biết tần suất nguyên chủ ra ngoài là bao lâu một lần, anh đã tìm mọi ngóc ngách trong bộ nhớ của cơ thể nhưng vẫn không thể tìm thấy thông tin gì về sân bay, thậm chí ngay cả những con đường trong thành phố này cũng không thấy.

Mỗi lần ra ngoài đều được tài xế đón đưa, nếu để hắn chạy ra khỏi nhà một mình thì khả năng cao sẽ lạc đường.

Tạ Hà thở dài, không thể tưởng tượng nổi trước kia nguyên chủ đã sống khép mình thế nào nữa.

Vì sắp phải gặp cha nuôi của thân thể này nên anh muốn ăn mặc chỉnh tề một chút.

Nhưng Tạ Hành Dữ nói anh đừng như thể gặp người xa lạ, đều là người một nhà.

Hơn nữa thời tiết rất nóng, bảo anh cứ mặc một bộ thoải mái mát mẻ là được rồi.

Tạ Hà lúc này đang mặc áo cộc tay đứng ở sảnh đón sân bay, bị điều hòa thổi dựng hết cả lông tơ lên, cảm thấy có hơi quá “mát lạnh”.

Lẽ ra anh không nên nghe tên nhóc Tạ Hành Dữ này nói bậy nói bạ.


Tạ Hành Dữ quay đầu nhìn chú nhỏ bị lạnh đến mức run bần bật lên, cởi áo ngoài của mình rồi khoác lên người anh.

Trên quần áo còn mang theo hơi ấm cơ thể từ người nào đó, Tạ Hà túm chặt áo, không hiểu sao cảm thấy mình đang bị bao trùm bởi hương vị của Tạ Hành Dữ.

Đó là một hương vị tràn ngập sức sống tuổi trẻ, mang theo một chút mùi hương thoang thoảng còn lưu lại từ bột giặt quần áo.

Đánh dấu hơi thở thuộc về “Tạ Hành Dữ” trên người anh, một lãnh địa không có chủ.

Suy nghĩ này làm Tạ Hạ thấy là lạ, nhưng không thể nói rõ rốt cuộc lạ chỗ nào.

Khi anh đang tự hỏi thì đột nhiện bị tiếng động ồn ào cắt ngang.

Vài vệ sĩ áo đen xuất hiện ở phía trước vây quanh hai người đang đi về phái bọn họ.

Người đi đằng trước là một phụ nữ, nhìn từ bên ngoài thì không thể nhìn ra tuổi, nói ba mươi cũng đúng mà hai mươi thì cũng không phải là không thể.

Dường như cô đã nhận ra Tạ Hà bọn họ, tháo kính râm che nửa khuôn mặt ra và vẫy tay chào về phía họ: “Hành Dữ!”
Tạ Hà lập tức nghe ra giọng nói của Lâm Vãn nói chuyện qua điện thoại cùng Tạ Hành Dữ tối qua.

Lâm Vãn nhìn sang bên cạnh liền nhận ra người đang trốn sau lưng con trai mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tiểu Hà? Em cũng đến sao?”
Tạ Hà ho khan một tiếng, không tự nhiên ậm ừ nói: “Chị…!Chị dâu.”
“Cái gì? Ai?” Người đang đi phía sau Lâm Vãn đột nhiên la lên vội vàng bước tới —— Người này mặc một chiếc áo choàng hoa lớn đặc trưng Đông Nam Á và đội một chiếc mũ rơm có hình dáng độc đáo trên đầu.

Lúc này đã cởi bỏ đội mũ, lộ ra khuôn mặt rất giống Tạ Cẩn.

Thái dương xám xịt, nhưng thần sắc lại đặc biệt khỏe mạnh, không khỏi dời mắt khỏi Tạ Hà “Cha đang không nằm mơ phải không?”
Lâm Vãn nhẹ giọng: “Ba, không phải con nói ngài mặc quần áo bình thường sao, ngài còn chưa về hưu đâu.

Người ta mà thấy chủ tịch tập đoàn Tạ thị mặc như thế này ra ngoài, rồi thêm mắm thêm muối lại truyền rằng chúng ta sắp phá sản đấy.”
Tạ Tu Quân xụ mặt: “Làm sao, bọn họ quản trời quản đất, còn muốn quản luôn một ông già như ba mặc quần áo gì sao? Một đám dính chặt như thuốc cao bôi trên da chó* ấy.”

*Nguyên văn là Cẩu bì cao dược, ví với món hàng giả bịp bợm, huênh hoang khoác lác.

Hiển nhiên Tạ lão gia không để ý tới mấy cái này, lực chú ý của ông dồn tất lên người Tạ Hà, không kiềm chế được mà vươn tay muốn xoa đầu anh, giọng nói run nhè nhẹ: “Tiều Hà, con…!cố tình đến đón cha sao?”
Tạ Hành Dữ trả lời thay anh: “Ông nội, hôm qua con đã bàn bạc với chú nhỏ, hôm nay đến đây đón mọi người cùng con, cha con có việc bận.”
Lâm Vãn hừ một tiếng, rất tinh ý kéo con trai mình đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Cái đồ chết bằm Tạ Cẩn, để em trai đến đón mà không tự mình đến, xem mẹ về xử lý cha con thế nào.”
Hai mẹ con đã đi xa, hiện trường chỉ còn Tạ Hà và Tạ Tu Quân.

Tâm tình Tạ Hà phức tạp, nhất thời không biết nói cái gì.

Anh là trẻ mồ côi, nghe nói là bị cha mẹ vứt bỏ ở bệnh viện, nên anh chưa từng có cơ hội trải qua cảm giác có cha mẹ là như thế nào.

Từ khi sinh ra đến khi mất đi, anh chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ có cơ hội có được gia đình lần nữa.

Mặc dù đang dùng thân thể của người khác, mặc dù là cha nuôi, cảm xúc của anh dao động không kiểm soát được, giống như lần đầu tiên nghe thấy có người muốn nhận mình làm con nuôi.

Sợ mình không đủ đáng yêu, thanh âm gọi cô chú không đủ ngọt, không thể thỏa mãn được kỳ vọng của bọn họ, không được bọn họ đón về.

Anh chần chừ, dè dặt, giống như một con ốc sên, thận trọng duỗi râu của mình ra, ngập ngừng nói: “Cha.”
Tạ Tu Quân ngẩn ra.

Đã bao nhiêu năm rồi ông chưa nghe đứa nhỏ này gọi ông là cha?
Người từng là truyền kỳ trong giới kinh doanh, người làm mưa làm gió một thời, còn giờ là chủ tịch Tạ, gừng càng già càng cay.

Vậy mà nghe con nuôi gọi một tiếng “Cha” liền đỏ hốc mắt, ông dùng sức vỗ vai Tạ Hà, đáp: “Ừ.”
Tạ Hà thở phào nhẹ nhõm, cục đá trong lòng như được buông xuống, thân thể căng chặt của anh cũng dần thả lỏng ra: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Hai người đuổi theo bọn Tạ Hành Dữ đang đi ở phía trước, bị vệ sĩ vây quanh lại và đi lên xe.

Tạ Tu Quân không đi cùng bọn họ, một mình đi một chiếc xe khác, phất tay: “Các con về nhà trước đi.


Cha đến công ty một chuyến trước, xem cái đám kia đã làm gì với công ty trong thời gian cha đi vắng rồi.”
“Ông nội vẫn thích đi thị sát bất ngờ nhỉ.” Dường như Tạ Hành Dữ đã quen với việc này, cũng vui sướng khi thấy người gặp họa “Xem ra sắp có người gặp xui xẻo rồi.”
Tạ Hà rất ngạc nhiên: “Vừa xuống máy bay đã đi thị sát rồi, ông ấy không mệt sao?”
Vậy nhà họ Tạ không chỉ di truyền “dáng vẻ trẻ trung” mà còn di truyền cả “thể lực tốt” nữa à?
Vệ sĩ dọn hành lý của Lâm Vãn lên xe, Lâm Vãn lấy một hộp xốp ra đưa cho Tạ Hành Dữ: “Này, đồ con muốn.”
Tạ Hà thuận tay giúp chuyển cho cậu, không ngờ hộp rất nặng, suýt nữa thì anh làm rơi.

Tạ Hành Dữ mở hộp ra, bên trong đều là các loại chocolate đắt tiền.

Vì sợ trời nóng chocolate sẽ tan nên nửa hộp bên trong là để túi đá.

Tạ Hành Dữ đóng nắp lại, để trên chỗ ngồi: “À, đây là tặng cho chú nhỉ, về rồi lại mở ra sau đi.”
“Hửm?” Lâm Vãn ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn con trai mình rồi lại nhìn Tạ Hà.

Sau đó tầm mắt dừng lại, nhạy bén phát hiện gì đó, vươn tay nắm lấy chiếc áo khoác mà anh đang mặc: “Đây là quần áo của Hành Dữ đúng không? Chị đã mua cho nó.”
“A…” Tạ Hà có chút luống cuống, mặc dù không biết tại sao lại luống cuống, cởi áo khoác ra: “Vừa nãy ở sân bay hơi lạnh nên Hành Dữ cho em mượn áo khoác để mặc.”
“Không cần, em mặc đi.” Lâm Vãn giữ lại, ghé sát vào con trai, lôi cậu xuống xe, trầm giọng nói: “Chuyện gì thế này, sao mới một tháng không gặp mà quan hệ giữa con và chú nhỏ của con lại tốt như vậy? Vừa đưa áo khoác vừa tặng chocolate, đây là làm gì? Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm*.”
*Nguyên văn là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo
“Mẹ, sao mẹ lại có thể nói con như vậy.” Tạ Hành Dữ vẻ mặt ngoan ngoãn “Chú nhỏ thích ăn chocolate nên con mua cho chú, chú lạnh nên con mới đưa áo khoác cho chú, đây là chăm sóc bình thường thôi mà.”
“Con lừa được chú nhỏ của con, còn muốn lừa được mẹ con sao? Từ nhỏ đến lớn con đã quan tâm đến ai như vậy đâu?” Lâm Vãn hoàn toàn không tin “Chỉ là, mẹ nhớ trước kia chú cũng không thích con lắm mà?”
“Đâu có, gần đây chú đối xử với con rất tốt.” Tạ Hành Dữ nói “Mẹ đừng nghi thần nghi quỷ nữa, không lẽ con còn có thể ăn mất chú nhỏ sao.”
Lâm Vãn ánh mắt quái dị: “Điều đó có thể lắm.”
Hai mẹ con lại lên xe, Tạ Hà liếc mắt nhìn từng người, rất muốn biết vừa rồi bọn họ bí mật nói với nhau cái gì.

Nhưng anh cũng không tiện dò hỏi lời thì thầm giữa hai mẹ con người ra, đành phải kiềm chế lòng tò mò của mình, không hỏi một cái gì.”
Bọn họ tiện đường ăn cơm bên ngoài, khi về đến nhà đã khoảng hơn bảy giờ tối.

Vừa bước vào cửa thì quản gia Tần đã ra đón, giúp bọn họ thay giày treo quần áo.

Sau đó ông đưa Lâm Vãn một phong bì: “Tôi hôm qua có chuyển phát nhanh đến, tôi nghĩ hôm nay ngài trở về nên chưa gọi điện cho ngài.”
Lâm Vãn nhận phong bì, mở ra thì thấy bên trong thế mà lại là hai tấm vé, bên trên viết “Vé trải nghiệm lễ Thất Tịch sang trọng dành cho hai người”, chữ nhỏ thì ghi chú hạng mục giải trí và thời gian cùng địa điểm.

Lâm Vãn nhưỡng mày: “Hai ngày nữa là Thất Tịch sao? Biết cách kinh doanh thật đấy.”
Tạ Hành Dữ thò qua xem: “Mẹ với cha đi cùng nhau đi? Đúng lúc hai người đã lâu rồi chưa gặp nhau.”
“Mẹ không đi đâu, năm ngoái bọn mẹ cũng đi một buổi tương tự rồi, cũng gần giống mấy thứ này.


Lần đầu đi thì còn thấy mới mẻ, đến lần hai là chán rồi.”
Cô nói xong nhét vé vào tay con trai: “Có điều ném đi thì cũng phí, mặc dù vé này là “vé trải nghiệm” nhưng không khác gì với vé chính thức cả.

Mẹ là hội viên cả đời chỗ bọn họ nên mới tặng mẹ miễn phí.

Com tìm bạn bè nào đó đi cùng đi, đi thì nói tên của mẹ ra là được.

Nói là con trai của mẹ thì họ sẽ cho con vào.”
Tạ Hành Dữ khiếp sợ: “Mẹ, đây là vé cặp đôi, “tìm bạn bè nào” là cái gì chứ.

Bạn bè nào có thể đồng ý với con, người ta sẽ hiểu lầm.”
“Vậy con tìm người nào mà không hiểu lầm là được rồi chứ sao?” Lâm Vãn bắt đầu tháo khuyên tai “Tìm con trai, anh em tốt, nói rõ ràng với người ta trước đi.

Nếu không được thì bảo lão Tần đi với con.”
Quản gia đột nhiêm bị điểm danh nhất thời đứng thẳng lên, liên tục xua tay: “Không được không được, tuyệt đối không được.”
Tạ Hà đang ngồi sô pha uống nước nghe vậy suýt nữa thì phun ra, thầm nói Lâm Vãn thế mà cũng dám nói.

Quả nhiên là người đến với anh cả Tạ Cẩn, mạch não đều vượt qua người bình thường.

Tạ Hành Dữ buồn bực cầm hai tấm vé vào cửa, cậu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một người thích hợp.

Cuối cùng tầm mắt cậu dừng lại ở trên người Tạ Hà, như thể khám phá ra một thế giới mới: “Chú nhỏ, không thì chú đi cùng con đi?”
Tạ Hà vừa suýt phun nước thì lần này trực tiếp sặc nước, anh ho sặc sụa, khiếp sợ trợn to hai mắt: “Cái gì?!”
“Mẹ con cũng nói rồi, không đi thì phí.

Dù sao chú nhỏ ở nhà cũng nhàn rỗi, đi chơi thì có gì không tốt sao? Con nói trước với chú là chỉ đơn thuần đi cùng con thôi, chắc chắn sẽ không hiểu lầm, đúng không?”
Tạ Hà đã bị sốc vì logic của hai mẹ con họ rồi.

Anh sẽ không hiểu lầm, vậy người khác thì sao?!
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Vãn: Con trai à, mẹ chỉ có thể giúp con tới đây thôi.
Hết chương 18.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.