Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 11: Chú Nhỏ Giống Một Con Mèo


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Chương 11: Chú Nhỏ Giống Một Con Mèo


Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Chu Diệp nghe thấy từ “Say rượu lái xe”, sắc mặt lập tức thay đổi, nhất thời cũng tỉnh rượu hơn một nửa: “Nói vớ nói vẩn, tôi không uống rượu! À không, tôi không lái xe.”
Cảnh sát ngạc nhiên liếc gã: “Thưa anh, tôi thấy anh vừa đi xe từ bên kia lại đây, hơn nữa tôi cũng phải kiểm tra lại video xem anh có chạy quá tốc độ hay không.”
Chu Diệp: “…”
Gã cầm vô lăng giận dữ nhìn chằm chằm Tạ Hành Dữ một cách hung ác: “Thằng ranh, tao sẽ không để yên cho mày đâu!”
Tạ Hành Dữ lập tức trốn ra phía sau cảnh sát, vô cùng đáng thương nói: “Chú cảnh sát, chú ấy uy hiếp cháu!”
Cảnh sát làm động tác tay với Chu Diệp, ra hiệu cho gã không được hành động thiếu suy nghĩ, đồng thời lấy điện thoại di động ra bấm gọi: “Xin chào? Cử người qua đây.

Ở đây có một người uống rượu lái xe, trực tiếp lái xe tới trước cửa cục cảnh sát, hết sức càn quấy.

Ừ, nhanh lên.”
Hắn đặt điện thoại xuống, dùng ngón tay chỉ vào xe của Chu Diệp: “Anh này, anh có thể ở đây đợi một lát.

Chuyện đã giao cho đội cảnh sát giao thông rồi.

Còn nữa, nếu anh còn đe dọa vu khống nữa, tôi cũng sẽ không ngại mời anh vào trong ngồi đâu.”
Chu Diệp tức giận đến sắc mặt xanh mét, nâng cửa sổ lên, như không muốn nhìn thấy mặt Tạ Hành Dữ nữa, nhưng người sau vội vàng nói trước khi cửa sổ đóng hoàn toàn: “Xe chú Chu tốt thế này mà về sau chỉ có thể ở lại trong gara, có lẽ sau này còn phải mượn xe bạn gái để đi ra ngoài ấy chứ —— thật là đáng tiếc.”
Cửa kính xe được nâng lên, từ bên ngoài không còn nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe nữa, nhưng Tạ Hà lại thấy toàn thân xe chấn động, giống như người bên trong đang điên cuồng đánh đập dữ dội.

Anh thực sự không muốn đối phó với người họ Chu có vấn đề về đầu óc này, cảm thấy rằng những người bạn gái trước của gã có lẽ không thực sự thành tâm với gã.

Suy cho cùng, tính khí và chỉ số thông minh của gã đều không có gì đáng để khen, chắc hẳn đều là vì tiền của gã và khuôn mặt trông tạm được kia.


Hai người chào tạm biệt cảnh sát, chuẩn bị về nhà thì đột nhiên có một chiếc xe khác chạy tới.

Tạ Hành Dữ lập tức dừng lại, chiếc xe kia cũng vừa vặn dừng trước mặt cậu, Tạ Cẩn từ trong xe ló đầu ra: “Hai người đã ra ngoài rồi à? Xem ra cha nhanh chóng lái xe trở về vẫn bị chậm một bước rồi.”
Tạ Hà cũng nghiêng người đi lên: “Anh cả.”
Tạ Cẩn gật đầu với anh, duỗi tay chỉ về phía trước: “Chiếc xe đó sao nhìn có chút quen mắt nhỉ?”
“Là xe của Chu Diệp.” Tạ Hành Dữ nói “Trưa nay bọn con gặp phải gã, xảy ra chút chuyện không vui.

Không ngờ gã lại đuổi theo đến chỗ này thừa dịp bỏ đá xuống giếng.

Có điều gã uống rượu lái xe nên đã bị cảnh sát bắt giữ rồi.”
Bên đường hiển nhiên không phải nơi nói chuyện, Tạ Cẩn cũng không hỏi thêm mà chỉ hất cằm nhìn bọn họ: “Hai người lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm.

Trưa nay chưa kịp ăn gì, bây giờ đói chết mất.”
Tạ Hà có hơi ngạc nhiên —— Tạ Cẩn thậm chí còn không ăn đề có thể về kịp lúc?
Ba người lên xe chọn một hàng ăn nhỏ không tệ gần đó, vì đã qua giờ ăn trưa nên không có một người nào bên trong cả.

Tạ Cẩn gọi món cho mình, rồi gọi món tráng miệng và đồ uống cho em trai và con trai, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cảnh sát hỏi gì vậy?”
Tạ Hà kể lại ngắn gọn về việc đã trải qua, nói đến khi cảm thấy khát nước thì đúng lúc người phục vụ bưng đến một ly sinh tố đá.

Anh đang định cầm lấy nó, nhưng một bàn tay đã giơ đến trước mặt anh và giật lấy ly nước lạnh, Tạ Hành Dữ nghiêm túc nói: “Dạ dày chú nhỏ không tốt, không được uống đồ lạnh như vậy, để con uống thay chú.”
Tạ Hà: “…”
Bây giờ đang là giữa tháng tám!
Bên ngoài trời mùa hè nóng bức, anh sắp bị phơi khô từ lúc đứng ở cửa đồn cảnh sát, cuối cùng mới vào được quán giải nhiệt, còn không cho anh một phần đồ uống lạnh?

Anh nhìn cốc sinh tố đá với vẻ mặt đau khổ, cảm thấy mùa hè thật khó chịu, tại sao kỳ nghỉ hè vẫn chưa trôi qua? Tại sao trường học của Tạ Hành Dữ vẫn chưa khai giảng?
Đang lúc anh nôn nóng khó nhịn, người phục vụ lại bưng trà mát lạnh và bánh pudding tới: “Mọi người cứ từ từ dùng.”
Lúc này Tạ Hà mới nguôi ngoai, nghe Tạ Hành Dữ hỏi: “Chú nhỏ nói như vậy thật sao? Thật sự muốn nuôi mèo?”
Tạ Hà lẳng lặng nhấp một miếng bánh pudding, thầm nói đương nhiên là giả.

Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, anh biết mèo hoang hàng năm đều bí mật đến sinh mèo con trong vườn là thật.

Nhưng chuyện này không có ai biết, cho dù là cảnh sát muốn ngồi xổm nhà mình bắt mèo để xác thực, anh cũng có thể nói là mèo bị dọa sợ nên không xuất hiện nữa.

Không có gì thích hợp để bịa đặt hơn là một con vật nhỏ hành tung bất định.

Tạ Hà nghĩ đến điều này, không khỏi cảm thấy mong muốn sống sót còn có thể phá vỡ giới hạn của mình, chỉ trong vài ngày, trình độ nói dối của anh đã được cải thiện rất nhiều.

Điều này vi phạm “Quy tắc ứng xử của giáo viên” của anh —— Hy vọng sau này sẽ không xuất hiện những trường hợp khiến anh bất đắc dĩ phải nói dối nữa.

Tạ Hành Dữ thấy anh không trả lời liền đoán được đáp án, hơi thất vọng nói: “Con còn tưởng là sự thật…!Thật ra con cũng muốn nuôi mèo con.”
Giống như chú nhỏ, vừa chạm vào là phát ra âm thanh, một chú mèo con kêu rừ rừ trong lòng bàn tay.

Tạ Hà không thấy ý khác trong lời nói của cậu, thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu độc lập về tài chính kinh tế của mình sao? Bản thân mình còn chưa nuôi xong, lại còn muốn nuôi mèo?”
Tạ Hành Dữ đang muốn phản bác nhưng Tạ Cẩn đã cắt lời: “Tạm không nói về mèo nữa.

Nếu hai người thực sự muốn nuôi, anh sẽ mua tất cả cửa hàng thú cưng cho hai người.


Còn nếu hai người thích mèo đi lạc, anh cho người đi bắt tất cả mèo đi lạc trong thành phố rồi đưa cho hai người, coi như là làm chuyện tốt luôn đúng không?”
Tạ Hà nghĩ đến cảnh tượng mấy trăm con mèo kêu meo meo trong sân nhà, không nhịn được rùng mình.

Mùi phân mèo cũng phảng phất xộc vào mặt, anh vội nói: “Không cần không cần, thật sự không cần.”
Tạ Cẩn quay lại chuyện chính: “Vậy nên người kia vu oan giá họa em, thế người thật sự sai khiến sau màn là ai?”
Tạ Hành Dữ: “Chu Diệp vẫn luôn không vừa mắt chú nhỏ, sẽ không phải…”
“Không có khả năng là gã.” Kính của Tạ Hà đang có xu huống trượt xuống nhưng anh không để ý đến “Em không nghĩ một người nào đó ngu ngốc đến mức lái xe đến đồn cảnh sát sau khi uống rượu có thể có tâm tư này.

Hơn nữa, gã hoàn toàn không cần phải làm như vậy, nhà gã nuôi nhiều hoa như vậy, hái một ít hoa dại bằng cách này thật sự quá mạo hiểm.”
“Anh cũng cảm thấy không phải là gã.” Tạ Cẩn nói “Mặc dù con người gã tương đối khiến người ta chán ghét nhưng chỉ số thông minh của gã thì cũng chỉ dừng ở đó.

Nhà Chu có mỗi đứa con trai duy nhất như vậy, thật là lo lắng cho tương lai của họ mà.”
Hai anh em rất ăn ý mà châm biếm chỉ số thông minh của Chu Diệp, Tạ Hành Dữ hết nhìn người này lại nhìn người kia: “Không đúng, cha à, không phải trước kia quan hệ giữ hai người không tệ lắm sao?”
Tạ Cẩm vừa mở miệng định nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang lên, vừa nhấc máy thì nghe giọng nói của “Khiến người ta chán ghét” nào đó: “Anh Tạ Cẩn, anh cứu em với! Con trai anh vạch trần chuyện em lái xe uống rượu cho cảnh sát, có phải anh có quan hệ không tệ với tên cảnh sát kia không? Anh có thể nói với hắn một tiếng để hắn châm chước cho em, thả em ra được không?”
Tạ Hà nghe thấy âm thanh rò rỉ từ điện thoại suýt chút nữa bị sặc một miếng bánh pudding, thầm nghĩ họ Chu này không chỉ não tàn mà da mặt còn rất dày.

Tạ Cẩn nhíu mày: “Tôi không thân với cảnh sát kia, anh say rượu lái xe là việc của anh, tìm tôi làm gì? Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, em trai tôi con trai tôi, đều là người của tôi, anh còn dám làm phiền tới bọn họ nữa thì đừng trách tôi không nể tình.”
“Cái gì? Anh Tạ Cẩn, anh Tạ Cẩn?”
Tạ Cẩn không nghe gã nói nữa, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi, ngẩng đầu với Tạ Hành Dữ: “Ừ, không tệ.”
Tạ Hà và Tạ Hành Dữ liếc nhìn nhau, lý trí lựa chọn im miệng.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, thời gian đã tiêu hao khá nhiều.

Bỗng nhiên ngoài trời đang nắng thì bị một đám mây che phủ, bầu trời ảm đạm rõ hẳn.

“Trời sắp mưa?” Tạ Hành Dữ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ “Không phải bảo buổi tối mới mưa sao? Bây giờ mới mấy giờ mà đã rồi?”
“Dự báo thời tiết có lúc nào đúng đâu.” Tạ Hà uống sạch ngụm trà cuối cùng, tỏ ý mình có thể đi rồi.


Vừa lúc Tạ Cẩn cũng ăn xong, cầm lấy áo trên lưng ghế “Anh đi lấy xe rồi lái qua đây đón hai người.”
Tạ Hà: “Hay là cùng nhau đi đi, cách chỗ này cũng không xa lắm.”
Trước cửa nhà hàng không có bãi đậu xe, hai chiếc xe đều đậu ở đối diện đường, Tạ Cẩn nghĩ một hồi nghĩ cũng không sao, gật đầu nói: “Đi thôi.”
Tuy nhiên, cả ba người đều đánh giá thấp hỉ nộ vô thường của thời tiết mùa hè, gần như vừa rời khỏi cửa hàng thì cơn mưa liền rơi xuống.

Tạ Hà chỉ cảm thấy có cái gì đó mát lạnh xoa xoa chóp mũi, sau đó nghe thấy tiếng bùm bùm dữ dội, cơn mưa ào ào bắt đầu rơi xuống.

Ba người đã đi đến giữa đường rồi, đi về phía trước hay quay về phía sau thì cũng gần giống nhau.

Tạ Cẩn trực tiếp kéo căng áo trong tay ra, che trên đỉnh đầu của em trai mình: “Đi mau!”
Không ai nghĩ rằng MVP* hôm nay lại có một cơn mưa lớn bất chợt, Tạ Hà vội vàng lên xe nhưng quần áo trên người vẫn bị ướt rất nhiều.

*MVP là người xuất sắc nhất trận hay người giỏi nhất của trận đấu game.

Mắt kính của anh toàn là nước mưa, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì nên anh phải tháo xuống và lau đi, chợt nghe Tạ Hành Dữ nói: “Chu Diệp là chuyển thế của sao chổi sao? Cứ đụng phải hắn là sẽ không có chuyện gì tốt cả, lần sau trước khi ra ngoài phải kiểm tra hành tung của gã để còn tránh đi.”
Cậu vừa nói vừa lấy khăn giấy để gần đầu Tạ Hà.

Tạ Hà đang tháo kính ra, không nhìn thấy cậu định làm gì nên vô thức né tránh: “Làm gì?”
“Lau nước trên tóc cho chú nhỏ” Tạ Hành Dữ nói “Dính nước mưa thì phải lau khô kịp thời, nếu không sẽ bị cảm, đặc biệt là người như chú nhỏ…”
Mấy chữ “ốm yếu bệnh tật” còn chưa kịp nói ra thì đã thấy Tạ Hà nhăn mũi, đột nhiên xoay mặt đi, phát ra một tiếng: “Hắt xì!”
Tạ Hành Dữ: “…”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Hà:…Đồ miệng quạ!
Tạ Hành Dữ: (tủi thân)
Hết chương 11.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.