Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 59: Đừng Chơi Quá Mức
Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà trầm mặc: “Cậu đã nói với người rồi.”
“Vậy —— thỏa mãn đam mê nhỏ có thể nói cho người của con một chút?”
Tạ Hà không nói lời nào, cảm thấy sở thích của cún nhỏ Tạ thật là kỳ lạ, vẫn đang cố gắng mặc cả với đối phương: “Một ngày lâu lắm, nửa ngày được không?”
“Không được.” Tạ Hành Dữ không nhượng bộ “Nếu chú nhỏ không đồng ý, có lẽ con sẽ đổi trừng phạt khác đó.”
Tạ Hà nghe xong lập tức kinh hãi, một ngày làm người mù ngoại trừ “nhàm chán” ra thì không có chỗ hỏng nào khác, nếu đổi trừng phạt khác…
Thầy Tạ nghiến răng đồng ý: “Một ngày… thì một ngày.”
Thấy anh đồng ý, Tạ Hành Dữ hơi nhướng mày: “Con đáng sợ như thế sao? Chú nhỏ không phải nghĩ rằng hình phạt của con là điều gì đó không thích hợp với trẻ con đấy chứ?”
Tạ Hà ngửa đầu đối mặt với cậu, thầm nói chẳng lẽ không phải?
“Chú nhỏ đồng ý hẹn hò với con.” Tạ Hành Dữ ngồi xuống cạnh anh “Kết nối của chúng ta không phải cũng nên đi sâu hơn một chút sao? Chỉ dừng lại ở hôn môi thôi không khỏi có hơi xa lạ quá rồi.”
Tạ Hà: “…”
Này không phải là suy nghĩ không thích hợp với trẻ con sao!
Anh dịch người về sau theo bản năng thì Tạ Hành Dữ lại nói: “Nhưng mà chắc chắn phải đợi nuôi tốt cơ thể chú nhỏ rồi lại nói —— Đi rửa tay thôi, chuẩn bị ăn cơm.”
Tạ Hà thở phào một hơi, thầm nói thôi vẫn là không nên nuôi anh tốt đi. Mới hôn môi thôi anh cũng đã không chịu nổi rồi, còn muốn thêm một bước kết nối “sâu hơn” gì nữa…
Muốn sâu đến đâu hả?
Bây giờ đã là giữa trưa, hiếm khi Tạ Cẩn có thể về để ăn cơm. Đáng tiếc chỉ có mỗi y trở về, Lâm Vãn không về cùng y.
Tạ Hà vừa ngồi xuống bàn ăn thì nghe thấy giọng nói của Tạ Cẩn: “Sao em vẫn bịt mắt? Nghiêm trọng như vậy sao?”
Tạ Hà không biết đối diện còn có người, huống chi Tạ Cẩm vừa trở lại, nghe thấy giọng nói của y thì sửng sốt, chiếc đũa trong tay trực tiếp rơi xuống bàn: “Anh cả?”
“Ừ.” Tạ Cẩn đáp, không yên tâm nhìn vào mắt anh “Bác sĩ Khương nói cho anh chỉ là làm giải phẫu laser ở mắt, sao lại… Bác sĩ yêu cầu bịt mắt à?”
“A.” Tạ Hà vô cùng xấu hổ “Không phải, là vì…”
“Vì chú nhỏ bây giờ đeo kính cũng không nhìn thấy rõ. Đôi mắt lại dễ mệt mỏi nên dứt khoát che lại để mắt được nghỉ ngơi đầy đủ.” Tạ Hành Dữ “có lòng tốt” thay anh giải vây, nghiêm trang nói “Cha đừng lo lắng nữa, không phải buổi chiều cần đến công ty sao, mau ăn cơm đi.”
Tạ Cẩn nửa tin nửa ngờ, nhìn con trai mình rồi lại nhìn vành tai hồng nhạt khả nghi của em trai mình. Y vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản như “để mắt được nghỉ ngơi”.
Thằng nhóc Tạ Hành Dữ này có bao nhiêu thủ đoạn như vậy, rốt cuộc là học ai. Mà em trai y cũng không phản kháng, cứ để nó làm loạn như vậy?
Tạ tổng tài không thể hiểu được tư tưởng của nhóm người trẻ tuổi hiện tại. Mặc dù Tạ Hà là em trai y nhưng dù sao hai người cũng cách nhau mười mấy tuổi. Có lẽ người ta có thể đuổi kịp tư duy Tạ Hành Dữ, mà y thì không làm được.
Y chỉ đơn thuần thắc mắc: “Bịt kín mắt thế thì ăn cơm thế nào?”
Tạ Hà: “…”
Đúng đó.
Bịt mắt còn ăn cơm thế nào?
Tạ Hành Dữ nói đúng lúc: “Con đút chú.”
Tạ Hà nghe xong ba từ này toàn thân nổi da gà, vội nói: “Không không, không cần. Tôi tự ăn được.”
Tạ Hành Dữ vốn cũng không trông cậy anh sẽ đồng ý. Cậu lấy bát đối phương, gắp mỗi món một ít vào bát anh: “Đây.”
Tạ Hà dùng đũa ước lượng độ cao của đồ trong bát, không khỏi nuốt nước miếng: “Không phải nhiều quá sao?”
“Con đút chú, và chú tự mình ăn hết. Chú chọn một đi.”
Tạ Hà dứt khoát cầm đũa bắt đầu ăn.
Vậy còn phải hỏi sao, đương nhiện chọn tự mình ăn hết.
Làm trò đút cơm trước mặt Tạ Cẩn cũng kỳ quái, anh cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.
Ba người tự mình ăn cơm, bữa ăn diễn ra vô cùng yên tĩnh. Vì không để Tạ Hành Dữ đút, Tạ Hà liều sống liều chết ăn, cuối cùng cũng ăn hết đồ ăn trong bát cơm của mình.
Sức ăn này thật sự không giống sức ăn của một người đàn ông trưởng thành. Lúc giảm cân Lâm Vãn mới ăn từng đó. Nhưng đây đã là cực hạn mà Tạ Hà có thể ăn. Anh cảm thấy thật sự no căng, ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi.
Tạ Hành Dữ cảm thấy không ổn, đến phòng bếp rửa trái cây, hỏi: “Quả táo và quả cam, chọn một cái?”
“Không ăn được không?”
“Không được.”
“Vậy quả cam.”
Tạ Hành Dữ gọt quả cam ra, đưa cho Tạ Cẩn một phần. Sau đó cậu cầm lát cam lên, dùng dao gọt trái cây gọt vỏ cam để loại bỏ cùi, để phần thịt quả vào đĩa rồi đưa vào tay Tạ Hà: “Đây.”
Tạ Hà đành phải nhận nó.
Tạ Hành Dữ gọt xong một quả rồi gọt tiếp quả thứ hai. Nước từ quả chảy từ lưỡi dao xuống tay cậu, chảy qua vết thương. Cậu hơi hơi nhíu mày, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, giọng điệu tự nhiên như thường: “Chú nhỏ bổ sung thêm nhiều vitamin vào, mau ăn đi.”
Tạ Hà bị bắt nên miễn cưỡng ăn hết một quả cam. Anh thật sự đến nước bịt cũng không nuốt nổi nữa. Anh rửa nước cam dính trên tay, ngáp một cái rồi chuẩn bị về ngủ trưa.
Tạ Hành Dữ tự mình ăn nốt số cam còn lại, khi trở về phòng ngủ đã thấy Tạ Hà nằm xuống, không khỏi hỏi: “Lát nữa thì ngủ sau nhé? Ngủ sau khi vừa ăn xong không tốt cho dạ dày.”
“Ừ, buồn ngủ quá.” Tạ Hà có hơi mơ hồ, miễn cưỡng vực tinh thần dậy, chỉ lên trán mình “Cái này bao giờ mới có thể cắt chỉ?”
“Chắc khoảng hai ngày nữa, buổi tối con gọi bác sĩ Khương đến thay thuốc cho chú.”
Tạ Hà nhịn một hồi cũng không nhịn được ngủ thiếp đi. Anh vốn đã ăn no xong đã mệt rã rời, mắt lại bị bịt lại. Trạng thái không có việc gì làm thì giây sau đã có thể chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì bị bắt đồng ý “Kế hoạch trải nghiệm mù” của cún nhỏ Tạ trong một ngày nên cả ngày thầy Tạ cũng không có chút sức sống nào. Ngoài việc ngủ ra thì cũng chỉ có ngủ, mãi đến buổi tối Khương Hoài đến để đổi thuốc cho anh, anh bị Tạ Hành Dữ “Bịt mắt play” lại thêm một người nữa biết.
“Ha, chơi rất giỏi đấy.” Thậm chí Khương Hoài không hỏi anh vì sao bịt kín đôi mắt đã vô cùng hiểu rõ thú vui nho nhỏ giữa cặp đôi tình nhân rồi “Nhưng mà đừng chơi quá mức. Các đồng nghiệp ở khoa hậu môn trực tràng tháng nào cũng phải thu giữ mấy món đồ chơi nhỏ quái dị, con người thời nay đúng là dám nhét đủ thứ vào người.”
Ban đầu Tạ Hà không hiểu lắm, nhưng sau khi phản ứng lại, hai má lập tức đỏ bừng: “Anh nói vớ va vớ vẩn gì vậy.”
“Không có gì, có lòng tốt nhắc nhở các cậu tí thôi.” Khương Hoài cẩn thận tháo băng trên trán anh “Cậu bị thương đúng chỗ thật đấy, có thể cos Nhị Lang Thần rồi.”
Hắn vừa nói vừa sát trùng lại và băng bó vết thương: “Đang hồi phục rất tốt rồi. Ngày mai không cần đổi nữa, ngày kia tôi sẽ đến —— Chú ý không được dính nước.”
Đang định thu dọn hộp thuốc chuẩn bị rời đi, hắn ngẩng đầu thì thấy Tạ Hành Dữ từ bên ngoài đi vào, thuận miệng hỏi: “Tay làm sao vậy?”
Tạ Hành Dữ khựng lại.
Tạ Hà không nghe thấy Tạ Hành Dữ đi vào, tưởng hắn đang hỏi mình, ngây người nói: “Tay? Tay tôi không sao mà?”
“Không hỏi cậu, tôi hỏi Tạ Hành ——”
“Đổi thuốc xong rồi?” Tạ Hành Dữ nhanh chóng ngắt lời hắn, nhìn hắn ý bảo đừng nói những lời không nên nói “Làm phiền bác sĩ Khương rồi.”
“À… Không phiền.” Khương Hoài cảm nhận được sự uy hiếp trong mắt đối phương. Trực giác nói cho hắn biết phải nhanh chóng tránh xa nơi thị phi này, mang theo hộp thuốc rời đi “Vậy không còn việc gì thì tôi về đây.”
“Đợi đã.” Tạ Hà bỗng nhiên gọi hắn lại. Quay mặt về phía Tạ Hành Dữ theo nơi phát ra tiếng nói “Có ý gì, không phải hỏi tôi, nghĩa là đang hỏi Hành Dữ?”
Khương Hoài thầm nói xong rồi, sao miệng hắn mắc nợ như thế, cứ phải hỏi câu đó. Hắn vội hòa giải: “Không, tôi…”
Ai ngờ Tạ Hà đột nhiên đứng dậy, kéo dải lụa trên mắt xuống. Anh híp mắt nhìn Tạ Hành Dữ, nhưng không thấy rõ: “Đưa kính cho tôi.”
Tạ Hành Dữ cuối cùng cũng có chút hoảng hốt, muốn nhanh chóng dỗ dành anh: “Chú nhỏ…”
Tạ Hà tăng âm lượng lên, ngắt lời cậu: “Nhanh lên!”
Anh nói to như vậy khiến cả hai người đồng thời sững sờ. Khương Hoài khó tin nhìn anh, trong ấn tượng của hắn, cậu hai Tạ dường như chưa từng nói chuyện với giọng điệu dữ dội như vậy, còn là loại giọng mạnh mẽ như giọng mệnh lệnh.
Tạ Hành Dữ biết anh tức giận, vội đưa kính cho anh. Tạ Hà thấy tay cậu bị thương, lập tức hít khí lạnh: “Cậu làm sao thế này? Vì sao lại thành ra như này?”
Tạ Hành Dữ ánh mắt né tránh: “Hôm nay lúc giúp thầy giáo dọn đồ đạc không cẩn thận nên bị đụng vào.”
“Đụng?” Tạ Hà nắm lấy một bàn tay, nhìn khớp ngón tay đầy vết thương của cậu “Đụng còn có thể thành ra như này? Còn bị cả hai tay? Cậu cho rằng tôi là đồ ngu à?”
Tạ Hành Dữ mím môi.
“Được rồi được rồi, đây rõ ràng là cậu ta đấm bao cát rồi.” Khương Hoài sợ bọn họ cãi nhau, vội nói “Không đeo găng tay nên mới dễ bị đánh thành như vậy. Tập thể hình thì cũng phải vừa phải thôi, đúng không?”
Tạ Hà nhíu mày, thầm nghĩ tên nhóc thúi này không sao thì đánh bao cát làm gì. Buổi sáng lúc cậu ra ngoài cũng không có chuyện gì, đi học xong về nhà luôn. Thời gian còn lại đều ở nhà, đánh lúc nào?
“Cậu đến đây, tôi bôi thuốc cho cậu luôn.” Khương Hoài nói “Về sau nhớ đeo găng tay bảo hộ rồi mới đánh.”
Tạ Hành Dữ không nói gì, đành ngồi xuống để hắn bôi thuốc.
Tạ Hà càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Anh nhớ lại hành trình hôm nay của đối phương, đoán: “Có phải hôm nay cậu trốn học không?”
Tạ Hành Dữ im lặng.
“Trốn học đi đánh bao cát?” Tạ Hà khiếp sợ “Vậy nên lúc cậu về mới nói phạt tôi một ngày bịt mắt vì không muốn để tôi nhìn thấy vết thương trên tay cậu?”
“Con không cố ý.” Tạ Hành Dữ rơi vào đường cùng, lấy sở trường giỏi nhất của mình là giả vờ ngoan ngoãn tủi thân ra “Trước đây con chưa từng đánh ra máu, có thể vì đã quá lâu không đánh. Con sợ chú nhỏ lo lắng nên…”
Tạ Hà vô cùng tức giận: “Huấn luyện viên quyền anh cũng không quan tâm đến cậu sao? Không đeo găng bảo hộ đã đánh, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm nếu bị thương à?”
Tạ Hành Dữ rất chột dạ, dù sao cậu căn bản không đi tập quyền anh: “Con dùng băng quấn lại.”
“Quấn rồi mà vẫn còn đánh thành như vậy, cậu đúng là dùng lực mạnh thật đấy.” Khương Hoài giúp cậu cắt da bị trật lên giữa các đốt ngón tay “Mà cậu còn bị dính nước nữa phải không?”
“Chú có thể đừng nói nữa không.” Tạ Hành Dữ thấp giọng “Xong việc thì mau đi đi, nhìn cháu bị mắng thì có chỗ tốt gì cho chú?”
“Tôi thì rất muốn biết cơn giận của cậu hai Tạ trông như thế nào.” Dù có phải đắc tội Tạ Hành Dữ thì Khương Hoài cũng bất chấp tất cả. Hắn dùng tăm bông chấm povidone* ấn mạnh vào vết thương của cậu “Hơn nữa, cậu ấy mắng cậu chứng tỏ cậu ấy quan tâm đến cậu. Không phải tôi đang giúp cậu phát triển tình cảm sao?”
*Thuốc sát khuẩn betadine ấy
Ngón tay Tạ Hành Dữ đau xót, cậu cắn răng nhẫn nhịn: “Không cần.”
“Được rồi.” Khương Hoài ném tăm bông đã dùng vào thùng rác, lại thu dọn hòm thuốc lần nữa “Bị thương ngoài da chút thôi. Người trẻ tuổi hồi phục rất nhanh, hai ba ngày là được rồi —— Tôi đi trước đây.”
Sau khi khoe xong tốc độ miệng lưỡi của mình, hắn không cho Tạ Hành Dữ cơ hội làm khó dễ, bỏ chạy rất nhanh.
Trong phòng ngủ chỉ còn hai người Tạ Hà và Tạ Hành Dữ. Tạ Hà nghiêm mặt, vừa tức giận vừa đau lòng. Anh hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Hành Dữ: “Còn không biết xấu hổ nói trừng phạt tôi. Tôi thấy cậu mới là người cần phải trừng phạt nhất.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Vậy phạt cậu đêm nay tiêu hao thể lực quá mức đi ( ×
Hết chương 58