Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực - Lộc Thập

Chương 38: Dỗ Người Một Chút


Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực – Lộc Thập – Chương 38: Dỗ Người Một Chút

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Tạ Hà cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài.

Anh không nhớ rõ trong mơ có điều gì, chỉ biết mình đang mơ và rất muốn tỉnh lại. Nhưng bất kể làm thế nào anh không không làm được.

Cơ thể anh quá mệt mỏi, không có chút sức lực nào. Anh phảng phất cảm thấy có người bên cạnh, đầu óc mê man, không hiểu sao cảm nhận được hơi thở người nọ là của Tạ Hành Dữ.

Không đúng, có lẽ Tạ Hành Dữ giờ vẫn đang ở trường. Tên nhóc này đã mặc kệ anh ba ngày rồi, anh còn chưa tìm được lý do thích hợp để giải thích với cậu chuyện nhật ký…

Từ từ.

Chuyện nhật ký…

Anh cần hòa giải với Tạ Hành Dữ, không chỉ để đề phòng cậu hắc hóa, cũng không chỉ để đề phòng sau khi cậu hắc hóa sẽ có thể liên hợp với Tạ Cẩn để trục xuất anh khỏi gia môn. Trong tiềm thức anh tựa hồ như còn cất giấu lý do khác, nhưng anh không thể nói được đó là gì. Anh chỉ biết hai ngày nay trong lòng anh rất khó chịu, giống như bị mất đi một thứ gì đó.

Thân thể anh một phải hai phải tại lúc này rớt dây xích. Rõ ràng anh đã uống thuốc cảm rồi, vì sao vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp? Cái gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, không nên mang thêm phiền cho anh vào lúc quan trọng này.

*Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập

Ý thức của anh đấu tranh dữ dội, cố gắng thoát ra khỏi sự yếu ớt và hôn mê đang kìm hãm anh.

*

Tạ Hành Dữ trông ở bên giường, không lâu sau điện thoại vang lên. Cậu cúi xuống nhìn số điện thoại gọi đến, là Tạ Cẩn đang gọi.

Như thể biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo, cậu hít một hơi thật sâu trước khi nhấc máy: “Cha.”

“Tạ Hành Dữ!” Giọng nói tức giận của Tạ Cẩn vang lên từ bên kia điện thoại “Cha mới đi công tác được hai ngày thì Tiểu Hà liền bị bệnh, con làm sao thế này? Có một người thôi cũng trông không được sao! Như vậy con muốn theo đuổi chú? Cha thấy nhân lúc còn sớm con nên cuốn gói cút đi!”

“Cha.” Tạ Hành Dữ không có biểu hiện gì, chỉ quay đầu lại liếc người trên giường bệnh “Con đang ở trong phòng, bệnh, chú nhỏ đang ở bên cạnh con.”


Tạ Cẩn lập tức xịt nổ, điện thoại bên kia im lặng mất ba giây đồng hồ mới hạ giọng: “Bây giờ chú đang tỉnh sao?”

“Không, còn đang ngủ.”

Mặc dù biết em trai còn đang ngủ, nhưng Tạ Cẩn vẫn không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh, có chút sốt ruột nói với Tạ Hành Dữ: “Con đi ngoài trước đi, cha có chuyện muốn nói với con.”

Tạ Hành Dữ đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, gọi y tá vào trông hộ. Cậu đứng bên ngoài hành lang không một bóng người tựa lưng vào vách tường, ánh mắt trầm xuống: “Ở bên ngoài rồi ạ.”

“Vừa rồi bác sĩ Khương đã nói cho cha rồi.” Tạ Cẩn nói “Giải thích một chút, cái gì gọi là tinh thần áp lực dẫn đến bệnh tình tăng thêm? Hai ngày nay hai người đã xảy ra chuyện gì? Một đêm trước khi cha đi công tác em ấy vẫn còn tốt, sao cha mới không ở nhà một ngày đã xảy ra chuyện?”

“Có lẽ cũng không phải quá tốt.” Tạ Hành Dữ khéo léo nói “Lúc ấy bọn con đã cãi nhau, có thể chú không muốn làm cha lo lắng nên mới giả vờ không xảy ra chuyện gì.”

Tạ Cẩn nghẹn họng: “Có ý gì? Vậy là còn có trách nhiệm của cha? Thằng nhóc này, bây giờ cha lười nói nhiều với con —— Vì sao hai người cãi nhau?”

“Chú nhỏ…” Tạ Hành Dữ đột nhiên dừng lại, nuốt xuống hai chữ “muốn giết con” vừa đến bên môi “Không có chuyện gì, chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm? Vậy vì sao con không đi tìm chú giải thích rõ ràng? Chú bị bệnh ba ngày cũng không phát hiện, con vẫn luôn không về nhà à?”

“Cha đừng lo lắng.” Giọng nói Tạ Hành Dữ rất khẽ, tựa hồ không muốn nói thêm “Là lỗi của con, con sẽ chăm sóc cho chú thật tốt.”

Tạ Cẩn im lặng một hồi, cuối cùng thở dài: “Trước đây cha không muốn quan tâm đến hai người, cảm thấy con sẽ có chừng mực. Bất kể trước đây hai người có mâu thuẫn gì, bây giờ lại có hiểu lầm gì thì hãy nhanh chóng giải quyết nó đi, nói chuyện với chú. Chú nhỏ của con là người bị động, con phải chủ động một chút, hiểu chưa?”

“Con hiểu rồi, cha.”

Hai cha con kết thúc cuộc trò chuyện, Tạ Hành Dữ vừa cất điện thoại di động liền nhìn thấy Khương Hoài từ phía trước đi tới. Hắn đút tay vào túi, thấp giọng hỏi: “Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Lần trước tôi đến nhà cậu, không phải còn rất tốt sao? Còn đút cậu ấy ăn sandwich, còn thể hiện tình cảm trước mặt tôi…”

“Đó không phải là thể hiện tình cảm.” Tạ Hành Dữ ngắt lời hắn “Cháu và chú nhỏ chưa thân thiết đến như vậy.”

Khương Hoài “Ồ” một tiếng, vẻ mặt “Tôi hiểu mà”: “Là cậu đơn phương, còn cậu ấy thì không đáp lại cậu, đúng không? Vậy cậu càng không nên chọc cậu ấy tức giận. Cãi nhau thế này, người ta còn có thể ở bên cạnh cậu được không? Dỗ người ta một chút đi.”

Tạ Hành Dữ giữa mày hiện ra bất đắc dĩ, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cậu không nói gì: “Quên đi.”

Nói xong xoay người trở về phòng bệnh


*

Tạ Hành Dữ canh giữ từ ngày đến đêm, Tạ Hà cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Thầy Tạ cực kỳ mệt mỏi, cảm giác mình đã đứng lớp suốt ba ngày ba đêm rồi lại chấm bài thi ba ngày ba đêm không được nghỉ ngơi phút nào. Hoa mắt chóng mặt, cổ họng khô khốc và đau đớn, lồng ngực như bị bóp nghẹt lại, có chút không thở được.

Anh giãy dụa hồi lâu mới miễn cưỡng mở mắt, liền nghe thấy có người gọi anh: “Chú nhỏ?”

Giọng nói này rõ ràng là của Tạ Hành Dữ, và chỉ có Tạ Hành Dữ mới gọi anh là chú nhỏ. Nhưng hiện tại anh không đeo kính, vốn dĩ thị lực anh đã kém giờ lại thêm cả bị bệnh nên không thể thấy rõ được cái gì. Anh không biết có người khác trong phòng hay không.

Nhưng trực giác nói cho anh, đây không phải là phòng ngủ của mình.

Đây là đâu?

Anh bị người khác phát hiện mình bị bệnh từ lúc nào?

Chắc Tạ Cẩn vẫn chưa biết, đúng không?

Không hiểu sao, anh trong tiềm thức cảm thấy hậu quả của việc bị anh cả biết mình sinh bệnh còn nghiêm trọng hơn so với việc bị Tạ Hành Dữ biết. Vì thế anh vươn tay, khó khăn nắm lấy cổ tay của đối phương, khàn khàn nói: “Đừng… nói cho cha cậu, tôi bị cảm.”

Tạ Hành Dữ vẻ mặt phức tạp: “Cha đã biết.”

Bàn tay nắm lấy cậu ốm yếu vô lực, không mạnh hơn sức của một đứa trẻ là bao.

Tạ Hà: “…”

Tạ Hành Dữ lại nói: “Chú đã hôm mê cả ngày rồi. Hơn nữa, không phải chú bị cảm lạnh mà là bị viêm phổi.”

Tạ Hà sửng sốt.

Viêm phổi?


Anh chỉ hơi ho khan chút thôi, sao lại biến thành viêm phổi rồi?

Tạ Hành dữ nhét tay anh vào trong chăn, còn mình thì ngồi bên mép giường. Tạ Hà mơ hồ không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu, chỉ cảm thấy giọng nói của cậu rất trầm: “Thật xin lỗi, nếu con phát hiện sớm hơn một chút, chú đã không bị bệnh nghiêm trọng đến vậy rồi.”

Cậu nắm tay đối phương trong chăn, xoa nhẹ đầu ngón tay lên mu bàn tay anh. Cậu cảm thấy bàn tay này thật gầy, có thể cảm nhận rõ ràng từng đốt ngón tay và từng đường gân. Dưới tác dụng của thuốc nên cơn sốt đã giảm bớt, bây giờ các ngón tay của anh đã lạnh.

Cậu cúi đầu, giọng nói gần như nghẹn ngào: “Chú nhỏ đừng giận con. Hôm đó con không bình tĩnh, sau này… Con sẽ không hỏi lại nữa.”

Tạ Hà mờ mịt nhìn cậu, bộ não đã trở nên đờ đẫn vì bệnh tật bắt đầu hoạt động chậm chạp, anh phải mất một lúc lâu mới nhận ra cậu đang nói tới cái gì.

Bây giờ anh cũng không quá tỉnh táo, thân thể yếu ớt cũng không có dư sức suy nghĩ sâu xa, buột miệng thốt ra: “Nhật ký…”

“Con sẽ không nhắc lại chuyện nhật ký nữa.” Tạ Hành Dữ nói “Chú nhỏ coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra đi.”

Tạ Hà chớp chớp mắt, có chút không hiểu cậu đang nói gì. Vì vậy anh giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: “Nhật ký hoàn chỉnh ở đầu giường tôi, tầng dưới cùng của ngăn kéo, chìa khóa ở ngăn kéo tầng thứ nhất.”

Tạ Hành Dữ nhíu mày, nắm chặt tay anh: “Con đã nói sẽ không quan tâm đến chuyện nhật ký nữa.”

Cậu nói xong cũng không chờ đối phương trả lời, trực tiếp chuyển hướng đề tài: “Từ tối hôm qua đến giờ chú vẫn chưa ăn gì, con đi làm cho chú ít cháo. Chú tốt xấu gì cũng ăn hai miếng, được không?”

Tạ Hà không nói lời nào, cậu coi như ngầm đồng ý, để lại một câu “Con sẽ lập tức quay lại” rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Suy nghĩ của Tạ Hà cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo hơn, như thể bánh răng đã mòn đang hoạt động trở lại, và chúng bắt đầu quay bánh. Anh nhìn theo hướng Tạ Hành Dữ rời đi, trong lòng cảm thấy như vậy không được. Kể cả Tạ Hành Dữ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và không bao giờ đề cập đến nó nữa, điều đó không có nghĩa là nó thực sự không xảy ra.

Cưỡng ép phấn sức thái bình* không phải là một ý kiến ​​hay.

* Phấn sức thái bình (粉饰太平): chỉ hành động chỉ tô vẻ bề ngoài, giấu đi tình hình thực tế, đem cục diện mục nát hỗn loạn, trang điểm thành cảnh tượng thái bình thịnh thế.

Anh cố gắng chống đỡ ngồi dậy, toàn thân cảm thấy vô cùng đau nhức, so với ngày hôm qua chỉ tăng chứ không giảm, cũng không vì truyền dịch mà chuyển biến tốt đẹp. Anh vừa chuyển động, phổi của anh đã không thoải mái nay càng thêm khó chịu, không kiểm soát được mà ho khan lên.

Tạ Hành Dữ rất nhanh đã trở lại, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng ho của anh, trong lòng không khỏi thắt lại, vội vàng đặt bát cháo xuống đầu giường, vỗ nhẹ lưng cho anh thuận khí.

Tạ Hà ho một trận, cơn đau từ yết hầu lên khí quản thành một đường, rất lâu sau mới ngừng lại. Cơ thể vốn đã yếu nay vì cơn ho này mà hoàn toàn mất hết sức lực, anh chỉ có thể dựa vào đầu giường không ngừng thở dốc, chỉ việc nâng cổ tay lên thôi cũng không làm được.

Trước kia anh chưa từng cảm thấy, ho cũng là một sự kiệt quệ về thể lực.

Tạ Hành Dữ nâng giường bệnh muốn anh dựa vào thoải mái hơn, liền nghe thấy anh thở hồng hộc nói: ” Đưa kính… cho tôi.”


Thật khó chịu khi không thể nhìn rõ mọi thứ, sau khi Tạ Hành Dữ giúp anh đeo kính, anh chắc chắn rằng đây quả thực không phải nhà của mình: “Đây là nơi nào?”

“Bệnh viện.” Tạ Hành Dữ ngồi xuống bên giường cầm bát cháo lên: “Bác sĩ Khương nói để chú nằm viện trước.”

Bệnh viện…

Ngàn trốn vạn trốn mà vẫn không tránh thoát được.

Thầy Tạ hơi chết lặng, cảm thấy mình đời này vô duyên với hai từ khỏe mạnh. Anh nhìn bốn phía —— Nơi này không giống bệnh viện, cơ sở vật chất xa hoa như ở nhà.

Có lẽ là phòng bệnh VIP.

Tạ Hành Dữ múc một thìa cháo, thổi nhẹ rồi đưa lên môi anh, thấy anh muốn vươn tay ra đón lấy, cậu nói: “Để con đút cho chú ăn.”

Tạ Hà thật sự không còn sức lực mà tự mình cầm lấy, mặc dù để người đút cho mình thật quá xấu hổ, nhưng hiện tại anh chỉ có thể nhận lấy.

Bị ốm khiến các giác quan của anh không còn nữa, anh không ngửi thấy mùi cháo và không có cảm giác thèm ăn. Anh miễn cưỡng nhấp một miếng, ngoại trừ buồn nôn thì không còn cảm giác nào khác.

Lại nói, hình như cả ngày nay anh đều không ăn nhưng lúc này ham muốn ăn gần như bằng không. Anh cũng không cảm thấy quá đói, nhai nuốt nuốt trôi cũng trở thành lãng phí sức lực, anh chỉ muốn nằm xuống và ngủ.

Nhưng anh vẫn cố hết sức uống hết cháo mà Tạ Hành dữ đưa, tiếp tục chủ đề trước đó: “Có thời gian thì đi lấy nhật ký đi.”

Lần này Tạ Hành Dữ không từ chối nữa. Cậu giống như đang an ủi người bệnh, đáp ứng mọi yêu cầu của anh: “Đã biết.”

“Nếu cậu muốn, có thể đưa cho bác sĩ Khương xem.”

“…Được.”

Tạ Hà cũng không biết bản thân bị làm sao. Anh do dự ba ngày vẫn không thể đưa ra quyết định, vậy mà lại nói ra một cách dễ dàng như vậy. Bỗng nhiên anh không quá muốn nghĩ đến phản ứng của Tạ Hành Dữ sau khi đọc nhật ký xong sẽ là gì. Cũng không muốn biết sau khi đưa cho Khương Hoài đối phương sẽ cảm thấy anh có vấn đề tâm thần hay không. Anh chỉ muốn giải quyết chuyện này từ căn nguyên, không để lại bất kỳ nguy cơ ẩn giấu nào.

Giống như bị một mũi tên có gai đâm trúng, anh thà xé rách da thịt rút mũi tên ra ngay lập tức, còn hơn để nguyên trong cơ thể chờ chữa trị.

Dù sao, sẽ không thể tồi tệ hơn hiện tại được nữa.

____________________

Sâm: Mấy hôm nay mình đang ốm TT nên không up đều hiu

Hết chương 37


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.