Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 76: Cổ độc


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị – Chương 76: Cổ độc

Sau khi nghe thấy âm thanh hệ thống, nhất thời Tần Khai Dịch không tìm ra được biện pháp nào giải quyết. Nếu Thẩm Phi Tiếu không biết hắn là người đeo mặt nạ, muốn để Thẩm Phi Tiếu tự tay giết chết mình là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng hiện giờ … mỗi khi Tần Khai Dịch suy sét có nên chọc giận Thẩm Phi Tiếu hay không, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng ngày ấy. Được rồi, xét theo một góc độ nào đó mà nói, hậu quả chọc giận Thẩm Phi Tiếu 99,9% là bị hắn thượng một lần nữa …

Cánh cửa về nhà đã hiện ra trước mắt, Tần Khai Dịch cho dù muốn nhẫn nhịn tính toán, muốn tìm cách cũng khó mà nhịn được một tia nôn nóng trong lòng. Vì thế những ngày vốn nhàn nhã tiếp theo lại trở nên gian nan.

Thẩm Phi Tiếu lại dường như không có nhận thấy Tần Khai Dịch lo âu. Vẫn như trước mỗi ngày đưa đồ ăn ngon đến cho Tần Khai Dịch, ngẫu nhiên lại ở trong phòng Tần Khai Dịch đọc sách. Nhưng phần lớn đều ăn cơm xong liền rời đi, không biết hắn đang vội cái gì.

Quan hệ của hai người liền kỳ quái giằng co như vậy. Có người từng nghiên cứu nói: nhân loại cứ 21 ngày liền tạo thành một thói quen, chờ đến khi Tần Khai Dịch phát hiện ra đã muộn … Bất tri bất giác, hắn đã có thói quen ăn cơm cùng Thẩm Phi Tiếu.

“Vài ngày không thấy, Thẩm Phi Tiếu đâu rồi?” Dùng chiếc đũa chọt chọt đậu hũ trong bát. Biểu tình Tần Khai Dịch ghét bỏ: “Tại sao lại là đậu hũ.”

“… Chủ nhân có việc.” Vẫn một thân tử y hoa lệ như trước, Cà Tím nhìn Tần Khai Dịch ghét bỏ thức ăn, khóe miệng không tự chủ được co giật: “Tần công tử, ngài có chuyện gì muốn tìm chủ nhân sao?”

“…” Thật ra ta muốn hỏi vì cái gì Thẩm Phi Tiếu không có mặt lại không có thịt ăn … Trong lòng, Tần Khai Dịch yên lặng thầm bĩu môi nhưng vẫn miễn cưỡng không thốt ra: “Mấy ngày nay ta đều ăn đậu hũ, có thể đổi cái khác sao.”

“Chủ nhân nói, chờ hắn trở lại, ngài có thể ăn thịt.” Cà Tím dùng tay sờ sờ mũi.

“…” Thẩm Phi Tiếu ngươi đừng có hại người hay không! Miệng nhét một miếng đậu hũ, cả người Tần Khai Dịch đều không tốt. Nửa tháng trước, Thẩm Phi Tiếu mạc danh kỳ diệu rời đi, hắn liền chỉnh chỉnh nửa tháng gặm cải trắng với đậu hũ. Ăn đến nỗi mà giờ hắn biến thành đậu hũ với cải trắng luôn rồi.

“Thẩm Phi Tiếu đi làm cái gì?” Tuy cảm giác nam tử trước mặt có chút quen mắt, nhưng hắn không có liên hệ đến chồn tía. Tần Khai Dịch liếc Cà Tím một cái: “Khi nào thì về?”


“Chủ nhân có việc ra ngoài, chừng bảy ngày nữa mới có thể trở về.” Cũng không có trả lời vấn đề thứ nhất của Tần Khai Dịch. Cà Tím nhìn về phía Tần Khai Dịch ánh lên một tia không rõ lắm mang tên thương hại: “Tần công tử không cần gấp gáp.”

“…” Có thể không gấp sao, ngày không có thịt ăn không phải là người a… Tần Khai Dịch thả đũa xuống một bên thở dài, sau đó liền nằm lên giường. Thẩm Phi Tiếu không cho hắn đi ra ngoài, trong phòng lại không có TV hay máy tính. Trừ đọc sách cùng ngủ, Tần Khai Dịch hầu như không hề có hoạt động giải trí gì nữa.

Nhìn thấy Tần Khai Dịch nằm trên giường, Cà Tím bắt đầu dọn dẹp đống thức ăn trên bàn. Hắn tất nhiên biết, Thẩm Phi Tiếu đi đâu, làm gì — Phong Thần cổ, không phải ở đâu cũng tìm thấy được.

Một tháng trước, sau khi hắn mạnh mẽ tiến vào linh thức Đường Sa Uẩn. Từ bên trong, hắn thấy được một số đồ vật rất kỳ quái. Cái gì mà xuyên qua, cái gì mà tiểu thuyết … Dù sao cũng chưa từng thấy qua, hơn nữa nội dung lại vô cùng quái dị. Cà Tím không có báo cáo toàn bộ cho Thẩm Phi Tiếu biết, mà Thẩm Phi Tiếu khi nghe đến một khắc hắn nói, sắc mặt hoàn toàn âm trầm.

Từ khi Tần Khai Dịch bị Thẩm Phi Tiếu nắm giữ, Cà Tím rất ít khi nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu phẫn nộ như vậy. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu trầm mặc ngồi trên ghế, tử sắc trong mắt u ám — không còn là tử sắc nữa, mà là tử sắc nồng đậm tới cực điểm biến thành đen.

“Ta phải ra ngoài một chuyến.” Trầm mặc thật lâu Thẩm Phi Tiếu nhẹ nhàng mở miệng. Hắn mặt không đổi sắc liếc Cà Tím một cái: “Khi ta đi, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ.”

“Vâng.” Cà Tím biết rõ tính tình Thẩm Phi Tiếu. Nếu Tần Thạch xảy ra vấn đề gì, thứ nhất bị tao ương tuyệt đối chính là bản thân hắn …

Sau đó Thẩm Phi Tiếu liền mã bất đình đề tiêu sái rời đi. Trước khi đi, còn ra lệnh — trước khi hắn trở về, tuyệt đối không cho Tần Khai Dịch ăn thịt. Nhìn như mệnh lệnh trẻ con nhưng lại bóp chặt tử huyệt người khác … Cũng đúng thôi, cuộc sống nhàm chán như vậy, ngoại trừ ăn cơm ra thì còn có chuyện gì đáng giá mong chờ hơn sao …

Vì thế Thẩm Phi Tiếu liền đạt được điều hắn mong muốn. Tần Khai Dịch bắt đầu vô cùng, vô cùng mong hắn mau chóng trở về — móa, ăn củ cải đậu hũ thêm mấy ngày nữa sẽ chết người a a a!!!

Ngủ trên giường, Tần Khai Dịch cũng không biết tất cả bí mật của mình đều bị vạch trần. Hiện tại, hắn lại có một vấn đề lớn khác …


“Ngươi là Viêm Cốt?” Từ khi xảy ra chuyện Đường Sa Uẩn. Tần Khai Dịch đối với những người quen thuộc đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn liền ôm tâm tình hoài nghi. Hắn nghe trong đầu đột nhiên toát ra âm thanh, cau mày nói: “Thiệt hay giả?”

“Ngươi đây là bị Thẩm Phi Tiếu nhốt đến ngu người sao?” Âm thanh người kia vô cùng bất mãn: “Ta khổ khổ sở sở thừa dịp Thẩm Phi Tiếu không có mặt vào tìm ngươi. Người liền tỏ thái độ này với ta?”

“Ta đây nên có thái độ gì?” Tần Khai Dịch vô tội nháy mắt: “Rót cho ngươi chén nước hoan nghênh một chút?”

“… Được rồi. Xem ra ngươi ở đây cũng không tồi.” Viêm Cốt bất đắc dĩ, dừng một chút mới hỏi: “Vậy ngươi có đi theo ta không?”

“… Đương nhiên.” Do dự trong chốc lát, Tần Khai Dịch vẫn đồng ý. Hiện tai, hắn thật sự không thể tưởng tượng được tình huống Thẩm Phi Tiếu giết hắn … trừ khi …

“Nhìn bộ dạng do dự của ngươi này, không phải là luyến tiếc rời đi chứ.” Viêm Cốt thở dài: “Sớm biết như vầy, ta đã không đến. Quấy rầy phụ tử các ngươi tình thâm thật sự là không tốt.”

“…” Tần Khai Dịch rốt cục xác định người này xác thực chính là Viêm Cốt. Trừ Viêm Cốt, còn ai có thể nói chuyện như vậy không?

“Khi nào thì dẫn ta đi?” Cùng Viêm Cốt nói chuyện một hồi. Một ý niệm nảy lên trong đầu Tần Khai Dịch, hắn đột nhiên phát hiện kỳ thật vấn đề giữa hắn và Thẩm Phi Tiếu muốn giải quyết rất là đơn giản … Thẩm Phi Tiếu vì cái gì không chịu giết hắn, bởi vì hắn là người đeo mặt nạ a. Như vậy nếu hắn không phải người là đeo mặt nạ …

“Thẩm Phi Tiếu đi tìm Úc Hoành làm gì.” Âm thanh Viêm Cốt không bộc lộ chút cảm xúc gì: “Ân, căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của ta. Nhất định không phải là thứ gì hay ho …”


“…” Tần Khai Dịch có loại xúc động nước mắt giàn dụa. Hắn biết Thẩm Phi Tiếu đột nhiên biến mất tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

Sau đó âm thanh Viêm Cốt biến mất không thấy tăm hơi. Tần Khai Dịch còn đang muốn hỏi gì, đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa. Sau đó Cà Tím đẩy cửa đi vào.

“Ngươi sao lại đến đây?” Thấy mỗi ngày đều là tử y nam tử đưa cơm cho mình, Tần Khai Dịch nghi hoặc: “Ta vừa mới ăn xong a.”

“…” Ta biết ngươi mới ăn xong, cho nên không vội đưa cơm tới. Cà Tím thật sự là càng ngày càng không rõ vì cái gì Thẩm Phi Tiếu lại có chấp niệm lớn với Tần Thạch như vậy …

“Tần công tử, mời đi bên này. Chủ nhân phân phó, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày đều kêu ta mang công tử đi dục trì một lần.” Cà Tím vào thẳng chủ đề.

“… Có ý gì?” Tần Khai Dịch sắc bén nhận ra chỗ lạ thường. Ngày thường đều là do người khác mang thùng gỗ, nước tắm đến phòng. Hôm nay sao lại …

Nhưng Cà Tím lại không trả lời câu hỏi của Tần Khai Dịch, mà hắn trực tiếp làm thủ thế mời đi. Hắn đương nhiên biết vì cái gì Thẩm Phi Tiếu lại làm thế. Phỏng chừng đã tìm được Phong Thần cổ. Vậy hiện tại chính là muốn thông qua dục trì làm chuẩn bị hạ cổ Tần Khai Dịch.

Biết mình không có quyền lợi cự tuyệt. Tần Khai Dịch đen mặt đi theo Cà Tím. Vòng vèo qua hành lang thật lâu, đi đến một gian phòng lạ lẫm.

Từ bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra gian phòng này, bên trong lại chứa một cái dục trì siêu lớn. Dục trì tựa như gỗ cũng tựa như ngọc, Tần Khai Dịch nhìn hồi lâu cũng không nhận ra đây rốt cuộc là gì.

“Nước này thật sự không có vấn đề?” Tần Khai Dịch nhích tới gần, bộ mặt liền vặn vẹo: “Trong bồn tắm rốt cuộc là cái gì?”

Chỉ thấy bên trong dục trì chứa đầy chất lỏng màu lam. Tần Khai Dịch không có đứng gần đã nghe thấy một mùi hương thơm nồng đậm. Mùi hương này có chút giống mùi rượu, nhưng so với rượu lại nhạt hơn nhiều.


“Đây là nhũ dịch vạn năm mà chủ nhân tìm về, rất tốt cho thân thể.” Cà Tím mặt không đổi sắc nói, không khiến người khác nhìn vào hắn rốt cuộc là đang nói dối hay nói thật. Hắn dường như không muốn nhiều lời cùng Tần Khai Dịch, làm thủ thế mời: “Xin Tần công tử yên tâm, chủ nhân sẽ không làm chuyện gì hại đến Tần công tử.”

“…” Tần Khai Dịch sửng sốt, lập tức nghẹn họng. Kỳ thật đến hiện tại, hắn hoàn toàn không cần phải cảnh giác với Thẩm Phi Tiếu. Dù sao mục đích cuối cùng của hắn chính là hy vọng Thẩm Phi Tiếu giết mình. Nói cách khác Thẩm Phi Tiếu càng làm chuyện gì có hại với mình, mục tiêu của hắn càng thu hẹp hơn.

Nghĩ thông suốt, Tần Khai Dịch thản nhiên. Hắn nhìn Cà Tím rời đi liền cởi bỏ quần áo, đi từ từ vào trong bồn tắm.

Thoải mái quá … Khi thân thể Tần Khai Dịch được bảo phủ bởi đống chất lỏng này liền không tự chủ được phát ra một tiếng rên rỉ — thật giống như đang được mát xa toàn thân. Linh khí trong nước lũ lượt kéo vào thân thể, Tần Khai Dịch thoải mái không tự chủ được nheo mắt lại.

Thời gian Tần Khai Dịch ngâm trong dục trì càng lâu, chất lỏng bên trong cũng dần dần biến thành trong suốt. Tần Khai Dịch từ từ nhắm hai mắt nằm trong dục trì, thế nhưng cứ như vậy mà mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, hắn không có nhìn thấy. Thời gian hắn ngâm trong dục trì càng lâu, hoa văn hồng sắc liên hoa trên mặt hắn dần dần biến mất. Màu tóc vốn dĩ là màu đen cũng như bị phai màu, trở nên bạc đi.

Phong Thần cổ — Ngô nguyện đời này phụ nhữ … Ngô nguyện trọn đời giam cầm linh hồn nhữ … Ngô nguyện tóc đen hóa đầu bạc … Ngô nguyện thân diệt thần nhữ.

Phong Thần cổ – ta nguyện đời này phụ ngươi … ta nguyện đời này giam cầm linh hồn người … ta nguyện tóc đen thành đầu bạc … ta nguyên thân mình diệt hồn ngươi.

Huyễn hóa ra thế giới chân thật, thật đến nổi thế giới này biến thành giấc mộng không còn xa vời … Người điên cuồng nhất, người chấp nhất nhất, hay là người phá hủy tất cả?

Tần Khai Dịch cùng Thẩm Phi Tiếu … sẽ không bao giờ biết được đáp án.

|Tà Mị| Chương 77


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.