Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 38: Bóp chết


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị – Chương 38: Bóp chết

Lúc sinh ra ý nghĩ muốn giết chết Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu không hề có một chút do dự nào. Hắn trầm mặc quan sát Tần Khai Dịch đang ngủ say trên giường, trong lòng bình tĩnh đến cực điểm.

Sư huynh của hắn quả thật có diện mạo rất tốt, dù bị trọng thương sắc mặt tái nhợt nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất tao nhã độc nhất vô nhị kia. Sóng mũi cao, môi mỏng, khóe mắt hơi xếch, cùng với đôi lông mi thật dài kia. Vì bị thương nghiêm trọng nên biểu tình vốn dĩ tao nhã, lãnh đạm lại thêm vài phần yếu ớt. Ai nhìn vào cũng không nghĩ hắn có bao nhiêu ác liệt.

Thẩm Phi Tiếu không hiểu vì cái gì Tần Thạch cứ muốn hại chết hắn. Sau khi Liễu Linh Nhi nói chân tướng bí cảnh, hắn cuối cùng cũng thông suốt. Liễu Linh Nhi nói ‘Phi Tiếu, lần này vào bí cảnh ngươi nhất định phải cẩn thận … Sư huynh của ta … hắn … hình như không thích ngươi lắm’.

Không thích? Nghe đến câu này, Thẩm Phi Tiếu cười cũng không nổi. Hắn vô diện biểu tình ngồi trên giường nhìn Liễu Linh Nhi vẻ mặt lo lắng, miệng cằn nhằn. Ánh mắt nàng vừa sầu lo vừa đau khổ, giống như thật sự rất lo lắng cho Thẩm Phi Tiếu.

Liễu Linh Nhi thật sự lo lắng cho mình sao? Lúc Thẩm Phi Tiếu nghĩ đến vấn đề này liền cười lạnh. Sư tỷ này của hắn quả thực không hiểu thế sự. Nàng căn bản không biết ý vị trong bí cảnh như thế nào, lại càng không hiểu nàng nói Tần Thạch sẽ chiếu cố hắn như thế nào.

Đã biết cái gọi là chân tướng, Thẩm Phi Tiếu sao lại không hận. Hắn mình Tần Thạch trước mặt mình, toàn thân run lên … Hắn không rõ vì cái gì Tần Thạch lại chán ghét hắn đến như vậy, vì cái gì lại nhất định phải lấy mạng hắn? Không nghĩ ra thì Thẩm Phi Tiếu cũng lười suy nghĩ, hắn xếp Tần Thạch vào sổ đen chắc chắn phải xử lý … Thẩm Phi Tiếu là một người cố chấp đến đáng sợ, hơn nữa vận khí lại vô cùng mạnh mẽ. Tổng kết lại là một người vô cùng đáng sợ, cho dù Tần Khai Dịch có là xuyên qua giả đi chăng nữa cũng sẽ bị giải quyết thoải mái.

Thẩm Phi Tiếu bình tĩnh vươn tay hướng đến người đang ngủ say. Tay sờ lên cần cổ thon dài, trắng nõn trái ngược với đôi tay gầy yếu lại phủ đầy vết thương cùng vết chai của mình. Một hài tử 11—12 tuổi lại có một đôi tay như vậy, chắc chắn đã trải qua nhiều chuyện không thoải mái gì.

Tay Thẩm Phi Tiếu bắt đầu chậm rãi dùng sức. Vẫn là khuôn mặt diện vô biểu tình kia nhưng lại không chút gợn sóng. Hoàn toàn nhìn không ra hắn đang giết người. Có lẽ trong lòng Thẩm Phi Tiếu, giết chết Tần Khai Dịch cũng không tính là tội ác gì. Hắn chỉ muốn sống sót mà thôi … chỉ muốn sống sót …

Vì bắt đầu dùng sức nên vốn dĩ đang ngủ say, Tần Khai Dịch bắt đầu giãy dụa. Đôi mày xinh đẹp nhíu lại, đôi tay vô lực cố gắng chống cự muốn đánh lại tên đầu sỏ làm mình hít thở không thông.

Thẩm Phi Tiếu sao lại dễ dàng để Tần Khai Dịch như ý. Đôi tay không lớn lắm dùng nhiều sức hơn, sau đó nhìn gương mặt Tần Khai Dịch bắt đầu xuất hiện màu xanh.


Ân …? Bàn tay đột nhiên chạm vào một thứ gì đó làm động tác Thẩm Phi Tiếu đột nhiên tạm dừng một chút. Hắn cúi đầu muốn nhìn xem tay mình rốt cục sờ phải thứ gì, đột nhiên biến sắc, không để ý đến Tần Khai Dịch nữa vội vàng rời đi.

Thẩm Phi Tiếu vừa đi, một lát sau Liễu Linh Nhi xách giỏ trúc đi đến.

Năm tháng trôi qua, cô bé ngây ngô ngày nào dường như cũng đã trưởng thành không ít. Biểu tình khờ dại giờ lại vương chút ưu sầu. Nàng ôm giỏ trúc đầy hoa quả mới hái, còn có một ít thuốc trị thương đến.

Dù thế nào, Liễu Linh Nhi vẫn rất quan tâm đến người sư huynh luôn đối tốt với mình.

Nàng vừa vào nhà liền nhìn Tần Khai Dịch hôn mê bất tỉnh, khẽ thở dài. Để giỏ trúc lên bàn, sau đó ngồi bên giường Tần Khai Dịch.

“Sư huynh.” Nhìn sắc mặt khó coi của người trên giường, sắc mặt Liễu Linh Nhi bi thương: “Nếu huynh biết huynh sẽ như vậy, huynh vẫn lựa chọn tiến vào bí cảnh sao? Nhiều người vào như vậy, lại chỉ có hai người ra … còn không mang ra được cái gì.”

Tần Khai Dịch tất nhiên không có trả lời câu hỏi của Liễu Linh Nhi.

“Sư đệ cũng đi ra.” Lúc Liễu Linh Nhi nhắc tới Thẩm Phi Tiếu biểu tình nhu hòa hơn một chút. Xem ra nàng đối với sư đệ kia cũng có cảm giác không tệ: “Huynh nhanh tỉnh dậy đi mà … Không có huynh, sư phụ luôn nhăn mày đó.”

Cứ từng chút … từng chút cằn nhằn một hồi, Liễu Linh Nhi thấy Tần Khai Dịch vẫn không có tỉnh lại, liền hít một hơi đứng dậy rời đi. Nàng vĩnh viễn cũng không biết … cũng vì nàng vô tâm như vậy lại ngăn cản thành công một vụ huyết án, cũng cứu được một mạng sư huynh nhà mình.


••

Lần thứ hai Tần Khai Dịch tỉnh dậy cảm giác thân thể không phải là của mình. Không biết vì sao chân tay lại đau nhức không động đậy được. Cái đáng ăn mừng nhất chính là cái con cổ trùng luôn quấy rối từ khi rời bí cảnh rốt cuộc cũng yên tĩnh. Tần Khai Dịch cố gắng nhúc nhích thân thể, lại phát hiện cổ mình lại rất đau đớn.

“Fuck!” Âm thanh khàn khàn vô cùng, Tần Khai Dịch nuốt nước miếng, sờ sờ cổ mình: “Viêm Cốt, sao cổ ta lại đau vậy.”

Từ sau khi rời bí cảnh, Viêm Cốt rất ít nói chuyện. Nghe Tần Khai Dịch hỏi, trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Nhi tử thân ái của ngươi muốn bóp chết ngươi.”

“… Gì?” Tần Khai Dịch nhất thời đờ người.

“Hắn muốn bóp chết ngươi.” Ngữ khí Viêm Cốt thực bình thản: “Lúc ấy ta kêu thế nào ngươi cũng không tỉnh lại, còn tưởng ngươi cứ như vậy mà đi tong luôn. Không người mạng ngươi lại lớn như vậy, vừa lúc đó tiểu sư muội ngươi tới thăm.”

“Hắn muốn bóp chết ta?” Tần Khai Dịch ngớ người: “Hắn … sao lại …”

“Hắn lại không biết ngươi chính là người đeo mặt nạ.” Viêm Cốt không kiên nhẫn giải thích: “Nếu ngươi nói ngươi chính là người đeo mặt nạ, không biết chừng hắn đã nhào tới ôm hôn ngươi, chứ không phải như bây giờ muốn bóp chết ngươi.”

“Cũng đúng … ha ha …” Ngượng ngùng cười một cái, Tần Khai Dịch sờ mũi mình: “Ta …”


“Nhìn bộ dạng ngu ngốc của ngươi này.” Viêm Cốt cười nhạo: “Không phải vì bị nhi tử ngươi làm thương tâm sao. Cũng không khó trách nhi tử ngươi muốn bóp chết ngươi. Nếu là ta có được tên phụ thân nhân cách phân liệt như ngươi, không biết chừng ta cũng muốn bóp chết ngươi cho xong việc.”

“…” Tần Khai Dịch hết chỗ nói rồi, hắn còn tưởng Viêm Cốt sẽ như ông chú tri âm có thể hiểu được tâm tình hắn … Nhưng mà Viêm Cốt nói cũng đúng, thân phận người đeo mặt nạ cho đến bây giờ cũng không phải vì ‘Tần Thạch’ dựng lên để chiếm lấy hảo cảm từ Thẩm Phi Tiếu.

“Aiz …” Nghĩ thông suốt, Tần Khai Dịch liền bình thường trở lại. Hắn tuy không biết vì sao mà Thẩm Phi Tiếu lại hận hắn đến vậy, nhưng cũng hiểu được … ý nghĩa hắn tồn tại cũng không phải để Thẩm Phi Tiếu giết sao. Dù dùng phương pháp nào cũng có khác biệt gì đâu.

“Aiz. Ta nói này Tần Thạch, ngươi rốt cuộc trêu chọc cô nương nhà ai mà sinh ra cái loại như Thẩm Phi Tiếu?” Viêm Cốt nhìn thấy sắc mặt Tần Khai Dịch tốt hơn một chút, lại nhịn không được trêu đùa: “Ta thấy Thẩm Phi Tiếu thế nào cũng tầm 9—10 tuổi. Tuổi ngươi cũng không lớn, tính ra tiểu tử ngươi phong lưu trái cũng không ít a …”

“= =” Tần Khai Dịch hoài nghi nghiêm trọng cấu tạo não bộ của Viêm Cốt. Hắn muốn trợn trắng mắt nhưng vì hình tượng vẫn phải chịu đựng: “Ta nói hắn là nhi tử ta cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, ngươi đừng có nghiêm túc như vậy có được không?”

“A” Viêm Cốt kéo dài thanh âm, cố ý nói: “Thì ra là ngươi nói giỡn a. Vậy sao ngươi lại đối tốt với Thẩm Phi Tiếu như vậy a? Hắn cũng không phải là nhi tử của ngươi.”

“Ta coi trọng hắn có được không.” Thẹn quá hóa giận, Tần Khai Dịch gào thét.

“…” Sau đó Viêm Cốt nháy mắt liền trầm mặc, hồi lâu nói nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nghiêm túc?”

“…” Tần Khai Dịch tỏ vẻ nếu hắn lại để ý Viêm Cốt nữa thì hắn chính là tên khùng.

Nhưng Viêm Cốt thấy Tần Khai Dịch trầm mặc lại cho thành cam chịu. Hắn do dự quan sát Tần Khai Dịch trong chốc lát, sau đó như đột nhiên nhớ ra cái gì đó dường như bừng tỉnh đại ngộ: “Ta biết Tiết gia các như chính là có khẩu vị này mà. Năm đó Tiết Hiền cũng thích ăn cỏ non, không ngờ ngươi lại duy truyền tính đó của hắn. Nhưng cái bộ dạng suy dinh dưỡng kia của Thẩm Phi Tiếu sao ta thấy thế nào cũng khẩu vị quá nặng a …”


“…” Tần Khai Dịch lần đầu tiên hận Viêm Cốt chỉ có thể tồn tại trong ý thức hải mình. Nếu tên này thật sự đứng trước mặt mình mà nói, hắn sẽ liều mạng đánh tên cờ hó này nát ass.

“Chậc chậc, nhìn người không thể nhìn tướng mạo a.” Được một tấc lại muốn tiến một thước, bạn học Viêm Cốt còn đang cảm thán: “Ta nói, trách không được ngươi lại dung túng hắn như vậy. Cho dù là quan hệ phụ tử cũng không như thế a … Aiz, Tần Thạch, ta nói …”

“Nếu ngươi lại lảm nhảm thêm một câu nữa, ta liền bóp nát ngươi.” Tần Khai Dịch bị Viêm Cốt nói đến tức cành hông. Thật vất vả mới có thể tỉnh lại trong chốc lát, lại chỉ có thể nói chuyện phiếm với Viêm Cốt, không bằng bất tỉnh đi cho lành!

“A …?” Viêm Cốt ngẩn người.

“Ta nói … được … làm … được.” Giọng Tần Khai Dịch tràn đầy sát khí, sau khi biết Thẩm Phi Tiếu bóp cổ mình tâm trạng vốn đã không tốt bây giờ lại hoàn toàn bộc phát.

“…” Viêm Cốt không lên tiếng, hắn biết … Tần Thạch tuy bình thường nhìn rất hiền lành nhưng một khi không chọc không đúng chỗ thì rất hung hãn. Nhưng không sao, có thể biết được chút bí mật coi như cũng có thu hoạch. Khuôn mặt giống hệt Tần Thạch lộ ra biểu tình đáng khinh, Viêm Cốt tâm không cam tình không nguyện ngậm miệng.

Không còn âm thanh huyên náo bên tai, Tần Khai Dịch cuối cùng thở phào một hơi. Hắn nhắm mắt lại thở dốc, ánh mắt nhìn giỏ hoa quả.

Bởi vì bị bệnh nên miệng luôn đắng, Tần Khai Dịch chậm rãi bước xuống giường cầm quả táo cắn một miếng.

Táo mới hái thịt nhiều nước lại ngọt thanh, không có bị ô nhiễm ăn rất ngon. Tần Khai Dịch cắn rốp rốp vài cái đã sạch sẽ.

Nhưng khi hắn mỹ mãn chuẩn bị tiếp tục đi ngủ. Một âm thanh chói tai vang lên bên tai – Đờ, Tần Khai Dịch kêu khổ, hệ thống lại muốn hắn làm gì nữa?

|Tà Mị| Chương 39


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.