Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị – Chương 36: Rời đi
Từ sau khi thoát khỏi Tàng Bảo Các, cửa bí cảnh cũng mở ra. Tần Khai Dịch nhìn hắc động hiện giữa không trung không biết vì sao lòng đầy sợ hãi. Vì che đi hình săm trên mặt, Tần Khai Dịch không thể không lần thứ hai đeo mặt nạ Viêm Cốt lên.
Đang lúc niệm pháp quyết chuẩn bị rời đi, cảm giác nguy cơ từ phía sau truyền đến làm hắn nghiêng người sang trái. Ngay lập tức, nơi hắn vừa đứng xuất hiện mấy cái hố to đang bốc khói.
… Thấy thế, sắc mặt Tần Khai Dịch trắng bệch, hắn không thể tưởng tượng ra nếu chúng rơi vào người mình rốt cuộc không biết sẽ như thế nào.
“Tiểu Thạch.” Một giọng nói khàn khàn vang lên biểu lộ chủ nhân đang có tâm trạng không tốt. Tần Khai Dịch cứng người quay lại, thấy Tử Dương Bội cả người đầy chật vật không biết khi nào đã xuất hiện đằng sau hắn. Bên chân Tử Dương Bội còn có Đường Sa Uẩn đang hôn mê, từ đám tro bụi trên người có thể thấy Tử Dương Bội cũng mất rất nhiều công phu mới có thể trốn ra khỏi Tàng Bảo Các. Tử Dương Bội thấy Tần Khai Dịch không làm sao cả lập tức nổi lên sát tâm.
“… Tử Dương Bội.” Tần Khai Dịch cắn chặt răng, hắn không ngờ mình và Tử Dương Bội lại oan gia ngõ hẹp như vậy. Mới vừa mới thoát khỏi Tàng Bảo Các lại đụng ngay Tử Dương Bội.
“Đúng thật là ngươi a, ngươi lại có thể sống sót khỏi dung nham.” Tử Dương Bội nhếch môi cười lạnh, không tiến lên phía trước mà chỉ hờ hững nhìn Tần Khai Dịch: “Bất quá tiểu sư đệ ngươi thật sự là đủ thảm. Ha hả, mất nhiều tâm tư như vậy cũng không cứu nổi hắn a.”
“…” Tần Khai Dịch không nói. Nếu không có hệ thống tồn tại, có lẽ hắn đã tin lời Tử Dương Bội. Nhưng hiện tại hệ thống so với lời Tử Dương Bội nói ra càng đáng tin hơn nhiều. Nếu tin lời hồ ngôn loạn ngữ của Tử Dương Bội thì hắn chính là tên ngốc rồi.
“Ta nên nói ngươi ngốc hay là thông minh đây?” Tử Dương Bội thở dài lắc đầu: “Nói ngươi thông minh, ngươi lại quên linh hồn khế ước chúng ta từng lập, cho rằng ta thật sự sẽ làm hại Thẩm Phi Tiếu sao. Nếu nói ngươi ngốc, ngươi lại có thể nhiều lần thoát hiểm trong gang tấc … Tiểu Thạch, ngươi thật đúng là làm ta không hiểu nổi a.”
“… Gì?” Tần Khai Dịch cảm thấy não mình thiếu mất mấy chục nếp nhăn.
“Sao? Không phải là ngươi quên mất khế ước chúng ta từng lập chứ.” Tử Dương Bội hình như hiểu được tâm tư Tần Khai Dịch. Hắn cười phá lên: “Ngươi thật sự rất đáng yêu.”
Hắn thật ngu ngốc, thật sự quá ngu ngốc. Tần Khai Dịch đơ mặt … Vì sao cứ mỗi lần đến lúc quan trọng lại thiếu nếp nhăn như thế đâu, ngay cả chuyện linh hồn khế ước trọng yếu thế mà cũng quên … Mệt mỏi quá, hắn không muốn yêu lần nữa. Nhưng giờ Tử Dương Bội lại nói những thứ này làm gì? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
“Vốn định lần sau có cơ hội sẽ đến Linh Sơn phái tìm ngươi.” Tử Dương Bội thản nhiên nói: “Nhưng không ngờ chúng ta lại hữu duyên như vậy, thế mà lại gặp nhau ngay lúc này … cải lương không bằng bạo lực. Tiểu Thạch, ngươi vẫn nên theo ta trở về đi.”
Đã đến nước này, Tần Khai Dịch cuối cùng cũng hiểu ý Tử Dương Bội. Hắn nhăn mày, bất đắc dĩ nói: “Tử Dương Bội, ngươi cần gì phải vậy. Dưa xanh hái không ngọt, ta đã dựa theo ước định của chúng ta tu ma, ngươi còn muốn gì nữa?”
“Để ngươi ở bên ngoài một mình ta rất lo lắng a.” Tử Dương Bội lạnh lùng nở nụ cười: “Hôm nay, ta cho ngươi hai lựa chọn – một theo ta đi, hai chết ở đây. Tiểu Thạch đáng yêu của ta, ngươi chọn thế nào đây?”
Tần Khai Dịch tỏ vẻ — cả hai hắn đều không muốn. Nếu rơi vào tay Tử Dương Bội, tự do gì đó cũng đừng hy vọng nữa, có thể sống được bao lâu mới là vấn đề!
Trong lòng đại khái đã có chủ ý, tay trái Tần Khai Dịch nhẹ nhàng xoay vòng ngọc trên cổ tay phải.
“Tử Dương Bội, rốt cuộc ngươi cùng sư tổ ta có quan hệ gì?” Thuận miệng hỏi, Tần Khai Dịch bất động thanh sắc lùi về sau một bước, muốn tranh thủ thêm ít thời gian.
“Quan hệ gì sao?” Cũng không biết có phải quá tự tin với thực lực của mình hay không, Tử Dương Bội cũng không để ý tới động tác nhỏ của Tần Khai Dịch. Hắn nhìn thoáng qua Đường Sa Uẩn nằm trên mặt đất: “Bằng hữu? Địch nhân? Ngươi quan tâm tới làm gì … Tần Thạch, ngươi cùng Tiết Hiền, tựa hồ cũng có liên quan không ít đi.”
“… Ngươi có ý gì?” Tần Khai Dịch ra vẻ kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Ý của ta ngươi còn không biết sao?” Tử Dương Bội hừ lạnh cười một tiếng, trong mắt tràn ngập khí tức ngoan lệ: “Ta còn tưởng ngươi chỉ là một tiểu đạo sĩ Linh Sơn phái tầm thường. Không ngờ ngươi lại quen thuộc với bí cảnh như thế, còn có được sự tín nhiệm của tên Viêm Cốt kia … Nếu ta nhớ không lầm … ngay từ đầu ngươi đã biết chúng ta sẽ tách ra đúng không? Ha hả … Tần Thạch, ngươi cùng Tiết Hiền quan hệ cũng không ít đi?”
“…” Nghe vậy, Tần Khai Dịch không thể không cảm tạ năng lực não bổ của Tử Dương Bội. Hắn không ngờ Tử Dương Bội lại cột hắn với Tiết Hiền chung một chỗ mà nói, cái này không cần hắn phải mất công nói dối.
“Sao? Bị ta đoán trúng?” Thấy Tần Khai Dịch trầm mặc không nói, còn tưởng là mình đoán trúng tim đen Tần Khai Dịch. Tử Dương Bội mỉm cười: “Nói nhiều như vậy, ta tin ngươi cũng là người thông minh. Vậy ngoan ngoãn đi cùng ta đi thôi.”
“… Ân.” Tần Khai Dịch vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tử Dương Bội cười sáng lạn: “Ta.. này thì đi.”
Vừa dứt lời, Tần Khai Dịch thúc đẩy toàn bộ ma khí, lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía hắc động. Vừa bay vừa ném loạn thất bát tao phù chú về phía Tử Dương Bội.
Không có biện pháp, hắn chỉ có thể đánh cược một hồi. Bị Tử Dương Bội bắt hay bị giết chết kỳ thật cũng không có gì khác nhau. Chi bằng dùng toàn lực đánh cược một lần!
Nhưng Tần Khai Dịch hiển nhiên đánh giá thấp thực lực Tử Dương Bội. Những tấm phù hắn chuẩn bị trước đó không hề có tác dụng với Tử Dương Bội. Mà hành động của Tần Khai Dịch càng làm Tử Dương Bội giận dữ hơn.
Chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng, không chút do dự lấy một con tri chu màu đen to bằng quả dưa hấu từ giới chỉ. Trong nháy mắt bị thả ra, tri chu kia lấy tốc độ cực kỳ kinh người đuổi theo Tần Khai Dịch.
Thấy Tri Chu đuổi kịp mình, Tần Khai Dịch không chút chần chừ khởi động vòng ngọc. Trong nháy mắt, vòng ngọc cung cấp cho Tần Khai Dịch một lá chắn phòng ngự, tránh thoát tri chu công kích.
Nhưng Hắc Tri Chu hiển nhiên không phải vật tầm thường. Trong nháy mắt, Tần Khai Dịch kinh ngạc phát hiện năng lượng lá chắn tiêu hao với tốc độ cực kỳ kinh người. Mà Hắc Tri Chu bám trên lá chắn phòng ngự còn đang điên cuồng hút lấy năng lượng. Mắt thấy lối ra ngay trước mắt, Tần Khai Dịch cắn răng thúc đẩy tất cả ma lực đến cực hạn.
Hành động như vậy rất thương tổn đến thân thể ma tu, nhưng hắn hiện tại không có cách nào khác. Một khi bị Tri Chu phá vỡ lớp phòng ngự, hắn tuyệt đối xong đời!
“Đờ mờ ngươi … Tử Dương Bội.” Khóe miệng tràn ra máu tươi, Tần Khai Dịch nghiến răng phun ra vài từ. Từ khi đến thế giới này, mỗi lần hắn thảm hại đều liên quan đến nam nhân kia. Đáng lẽ nội dung vở kịch phải rất thoải mái mới đúng, cũng do có Tử Dương Bội mà làm nội dung vở kịch ngày càng khó khăn. Nếu sau này hắn có sức mạnh, chuyện đầu tiên hắn làm chính là làm thịt tên cờ hó Tử Dương Bội này!
Sự thật chứng minh, kế hoạch của Tần Khai Dịch vẫn xuất hiện sai sót. Ngay khi hắn sắp tiến vào lối ra, con Tri Chu kia đã phá nát lá chắn phòng ngự chuẩn bị phun tơ quấn lấy Tần Khai Dịch. Nhưng không biết vì sao Tử Dương Bội lại ngừng khống chế Tri Chu, buông tha Tần Khai Dịch lúc này thần chí đã mơ hồ không rõ.
“… Viêm Cốt … ngươi thật sự là càng ngày càng không sợ chết a.” Tử Dương Bội lạnh lùng mang theo nụ cười làm người khác kinh hồn tán đảm: “Ngươi dám làm ra chuyện như vậy … Ha hả ha hả … Tiểu Thạch, không ngờ ngươi lại có mị lực rất lớn a. Tiểu sư đệ ngươi vì ngươi mà không muốn sống, Viêm Cốt vì ngươi mà ngay cả hồn phách cũng không cần.”
Nói tới đây, Tử Dương Bội tạm dừng một chút. Hắn cúi đầu nhìn Đường Sa Uẩn đang dần tỉnh lại rên lên thống khổ, lạnh lùng mỉm cười: “Bất quá thứ của ta, chung quy cũng thuộc về ta. Tần Thạch … chúng ta … còn nhiều thời gian.”
Bên này Tử Dương Bội vừa nói xong, bên kia Tần Khai Dịch …
Vì phát động ma khí đến cực hạn nên thân thể Tần Khai Dịch bị tổn thương nghiêm trọng. Ngay lúc bước qua hắc động, Tần Khai Dịch trực tiếp phun một búng máu, rơi xuống phía sau cấm địa, hôn mê.
Đệ tử Linh Sơn phái bên trong cấm địa hiển nhiên đã gặp qua không ít trường hợp như vậy, thấy Tần Khai Dịch rơi xuống liền nhanh chóng dìu hắn lên cáng, trực tiếp mang đến dược điện.
Thanh Hư Tử nghe tin đại đệ tử đi ra bí cảnh vội vàng chạy tới liền thấy Tần Khai Dịch thụ thương cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn hiển nhiên cũng chú ý tới vết nứt của vòng ngọc trên tay Tần Khai Dịch, vốn dĩ biểu tình đang đau lòng lập tức ngưng trọng lên.
Mà lúc này Tần Khai Dịch cũng không biết Thanh Hư Tử đã phát hiện được cái gì, hắn đang không ngừng hộc máu. Tần Khai Dịch cảm giác đan điền mình giống như bị ai đó xé rách, toàn thân đều đau nhức. Hằn dùng một tia tỉnh táo cuối cùng nhìn đan điền liền thấy con cổ trùng vốn tưởng chừng đã biến mất kia thế nhưng lại xuất hiện. Không chỉ thế còn không chút lưu tình hấp thu tia ma khí cuối cùng duy trì sinh mệnh, tựa hồ như muốn cắt đứt đi đường sinh cơ của Tần Khai Dịch.
… Tử Dương Bội, tên này quả nhiên có chuẩn bị hậu chiêu. Tần Khai Dịch lần thứ hai phun ra một búng máu, cười khổ nghĩ. Aiz, đúng là không nên đắc tội với lão yêu quái này a … Đúng là thất sách! Đau đớn lần thứ hai ập tới, Tần Khai Dịch trợn trắng mắt, hôn mê.
|Tà Mị| Chương 37