Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị – Chương 33: Nhân cách phân liệt là bệnh, phải trị
Cùng Tử Dương Bội chít chít oai oai một hồi, Tần Khai Dịch phát hiện kim sư tử luôn hút ma khí hắn đã bắt đầu chậm lại. Trong lòng hắn thấp thỏm một cái, còn chưa kịp nói gì chợt nghe thấy Tử Dương Bội ra lệnh: “Đi.”
Nói xong tay phải xách cổ áo Đường Sa Uẩn đang quỳ khóc thút thít trên mặt đất, tay trái ném Thẩm Phi Tiếu vào ngực Tần Khai Dịch.
Ngay lúc đó, chiếc ghế Tần Khai Dịch ngồi bỗng dưng dịch chuyển qua bên phải lộ ra một huyệt động. Thì ra chiếc ghế này chặn cửa động, Tử Dương Bội cũng không nhiều lời, xách Đường Sa Uẩn dẫn đầu vào trong.
Tần Khai Dịch nhìn người trong ***g ngực, thấy sắc mặt Thẩm Phi Tiếu khó coi đến cực điểm. Trong lòng bổng nhiên chua sót, hắn thở dài, đưa tay sờ sờ đầu Thẩm Phi Tiếu: “Đừng như vậy, sau này ngươi sẽ mạnh hơn hắn.”
“…” Thẩm Phi Tiếu vẫn không nói lời nào, nhưng ánh mắt hắn cho thấy quyết tâm của mình.
Không nói gì nữa, Tần Khai Dịch ôm Thẩm Phi Tiếu đi vào trong.
Sau khi mẫu thân Thẩm Phi Tiếu chết, hắn cho rằng cuộc sống sau này của hắn vẫn cứ tiếp diễn như vậy. Bị kế mẫu cùng huynh đệ cùng cha khác mẹ bắt nạt, bị hạ nhân trong nhà miệt thị. Ăn đồ thừa của người khác mà sống, xuân hạ thu đông đều ngủ trên chiếc giường cứng như đá cùng một cái chăn mỏng tanh.
Hắn biết mình chán ghét cuộc sống như thế, lại còn không có lực lượng thay đổi nó. Một hài tử yếu đuối còn chưa thành niên làm sao có biện pháp thoát khỏi cuộc sống luôn bị tra tấn đó?
Nhưng đến khi có cơ hội thay đổi cuộc sống, Thẩm Phi Tiếu còn không dám tin đây là sự thật. Hắn nhìn lão nhân tiên phong đạo cốt trước mặt, yên lặng đưa tay qua. Ánh mắt mọi người đều khinh thường nhìn hắn, còn có những âm thanh chói tai đàm tiếu châm chọc.
“Cái tên tạp chủng kia còn muốn tu tiên? Nằm mơ đi thôi! Con ta còn chưa tới lượt, chỉ bằng hắn?! Hừ!”
“Đúng là lãng phí thời gian. Tiên sư còn không bằng đến nhà ta đi.”
“Tư sinh tử còn có thể tu tiên? Ôi … Đừng làm ta chết cười.”
Nghe những âm thanh này, Thẩm Phi Tiếu có cảm giác như có lửa thiêu đốt tim mình. Hắn cắn chặt răng, nhẫn nhịn xúc động muốn gào thét … Bây giờ còn chưa tới lúc, hắn phải nhẫn, phải nhẫn nhịn!
Tiên sư nắm bắt cốt cách hắn, nhìn một cái sau đó nói một câu làm thay đổi vận mệnh cuộc đời hắn: “Linh căn tầm trung, cũng không tệ. Đi với ta, kế tiếp.”
Thẩm Phi Tiếu nghe đến câu này liền choáng váng, quanh tai hắn luôn quanh quẩn câu ‘đi với ta, đi với ta’. Cảm thấy có cái gì đó ướt át chảy ra từ hốc mắt.
Kỳ thật trong rất nhiều thời điểm, thay đổi vận mệnh một người chỉ cần một câu nói mà thôi.
“Thẩm Phi Tiếu? Thẩm Phi Tiếu?” Tần Khai Dịch nhìn đứa trẻ chôn đầu trong cổ mình, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi sao vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Phi Tiếu rầu rĩ.
“Khó chịu?” Tần Khai Dịch có chút lo lắng, hắn vỗ vỗ lưng Thẩm Phi Tiếu: “Không sao đâu, đừng sợ.”
“Ân.” Thẩm Phi Tiếu cắn răng nói.
“Nha, thật đúng cảnh tượng phụ từ tử hiếu a.” Đi phía trước, Tử Dương Bội quay lại thấy hai người liền cười nhạo nói: “Ngươi đau lòng nhi tử ngươi đến như vậy sao?”
“Ngươi!” Không ngờ Tử Dương Bội lại nói vậy, Tần Khai Dịch tức giận nói: “Đi đường của ngươi đi, coi chừng vấp ngã.”
“Ha ha, cám ơn đã quan tâm.” Biểu tình Tử Dương Bội giảo hoạt: “Ngươi có biết phía trước đi như thế nào sao?”
“Ta sao biết được.” Tần Khai Dịch mắt nhìn hai con đường phía trước, bất mãn nói: “Không phải ngươi luôn dẫn đường sao?”
“Đúng vậy.” Tử Dương Bội vẻ mặt vô tội: “Chỉ có một đường đi tất nhiên ta biết, nhưng giờ đến hai đường a.”
“…” Tần Khai Dịch không nói gì.
“Nhanh lên, đi hỏi Viêm Cốt phải đi như thế nào.” Tử Dương Bội nói thẳng: “Con nữa, nói cho hắn biết, nếu dám chỉ sai đường cẩn thận ta lấy thi cốt Tiết Hiền cho chó ăn.”
“… Ân.” Tần Khai Dịch đáp ứng. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu cứng ngắt trong ngực, có chút lo lắng Thẩm Phi Tiếu tin lời Tử Dương Bội, nói khẽ: “Ngươi đừng nghe tên kia nói lung tung. Đầu óc hắn có vấn đề.”
“Đầu óc ta có vấn đề gì?” Thính lực Tử Dương Bội hiển nhiên không tồi.
“Ai nói đầu óc ngươi có vấn đề.” Tần Khai Dịch vẻ mặt vô tội nói to.
“…” Tử Dương Bội nghẹn lại, hắn không ngờ Tần Khai Dịch lại có thể quang minh chính đại giả ngu như vậy …
“Viêm Cốt, Viêm Cốt.” Trong ý thức hải, Tần Khai Dịch đợi một hồi lâu mới nghe Viêm Cốt đáp lại.
“Ta chết rồi, đừng gọi ta.” Vẫn là bộ mặt y như đúc Tần Khai Dịch, chẳng qua bây giờ nó đang biểu thị chủ nhân rất phẫn uất.
“A, ngươi nghe thấy Tử Dương Bội nói không.” Tần Khai Dịch thật cẩn thận hỏi: “Ngươi có cái gì muốn nói sao?”
“… Ngươi cảm thấy ta nên nói cái gì?” Viêm Cốt nghiến răng nhả từng chữ.
“Ách, ví dụ như làm sao để đi tiếp a.” Tần Khai Dịch mạc danh kỳ diệu có chút chột dạ.
“… Quẹo phải, quẹo phải, quẹo phải.” Viêm Cốt vẻ mặt chết cha chết mẹ.
“… Đây không phải là cái vòng tròn sao?” Tần Khai Dịch 囧.
“Tần Thạch!!! Tử Dương Bội muốn lấy bảo bối sư tổ của ngươi đó, ngươi lại dám hỏi ta chỉ đường cho hắn đến lấy sao??? Ngươi thân là hậu nhân của hắn sao lại không có cốt khí như vậy? Viêm Cốt ta nhìn lầm ngươi rồi!” Viêm Cốt bạo phát.
“Ta đúng là không có cốt khí gì, nhưng ít nhất ta không có trốn nhanh như ngươi a.” Tần Khai Dịch nhỏ giọng nói.
“Ngươi!!” Viêm Cốt bị thái độ Tần Khai Dịch làm tức chết.
“Nhanh nói đi, bằng không hắn giết ta thì sao. Ngươi cứ nghĩ thử đi sẽ có chuyện gì xảy ra?” Tần Khai Dịch khuyên nhủ: “Vả lại ta sẽ cố gắng không để cho Tử Dương Bội lấy được Vũ Lâm Linh.”
“… Ngươi còn biết Vũ Lâm Linh?” Viêm Cốt có chút kinh ngạc: “Ngươi biết Vũ Lâm Linh nhưng không biết đi như thế nào?”
“… Này, hai cái đó thì có liên quan gì đến nhau?” Tần Khai Dịch đỡ trán.
“Giống như không có a …” Viêm Cốt ngu ngốc thì thầm.
“…” Tần Khai Dịch đột nhiên cảm thấy bệnh động kinh của Tử Dương Bội cũng lây qua cho Viêm Cốt.
“Được rồi, bên phải.” Giống như đã nghĩ thông, Viêm Cốt lớn tiếng nói: “Cho dù có mang ngươi qua, các ngươi cũng đừng hòng động vào Vũ Lâm Linh.”
“A.” Tần Khai Dịch khô cằn lên tiếng.
Vốn Tần Khai Dịch còn có chút lo lắng Viêm Cốt có thể hay không chỉ sai đường. Nhưng sự thật chứng minh tiểu nhân Tần Khai Dịch nghĩ oan cho chính nhân quân tử Viêm Cốt a … Viêm Cốt thật sự chỉ chính xác con đường, mà con đường này lại thông thẳng đến nơi đặt Vũ Lâm Linh.
Tần Khai Dịch tuy biết Vũ Lâm Linh được đặt bên trong dung nham nhưng khi thật sự nhìn thấy vẫn bị một màn này làm rung động.
Chỉ thấy giữa dung nham dâng lên một cột đá. Bên trên cột đá có một tấm lụa màu xanh lục giống như một con cá mang sinh mệnh bơi lượn giữa không trung. Phía dưới cột đá bao trùm dung nham nóng chảy, chỉ có 3 phiến đá bắt ngang qua làm đường đi đến cột đá.
Tần Khai Dịch thả Thẩm Phi Tiếu xuống. Hắn ngửa đầu nhìn Vũ Lâm Linh. Đột nhiên hắn hiểu vì sao ngay cả Tử Dương Bội cũng muốn có được pháp bảo này.
“Đây … đây là Vũ Lâm Linh?” Mặt mũi Đường Sa Uẩn dính đầy nước mắt nhìn pháp bảo cách đó không xa. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ – nàng nhất định phải có được pháp bảo này. Chỉ cần chiếm được nó, nàng tin nàng nhất định có thể trở thành nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này!
Có lẽ từ một góc độ nào đó, Đường Sa Uẩn muốn có pháp bảo cũng không sai. Bảo vật như vậy chỉ có nhân vật chính mới có được.
Tần Khai Dịch tuy cảm giác Vũ Lâm Linh đích thực rất đẹp mắt nhưng vẫn bảo trụ được một tia lý trí. Hắn biết muốn cướp Vũ Lâm Linh từ tay Tử Dương Bội là chuyện khó khăn đến cỡ nào.
Hơn nữa không biết sao … hiện tại hắn lại có dự cảm sắp có chuyện đó không hay xảy ra.
“Aiz, nếu rơi vào dung nham này … không biết có còn sống sốt không a?” Cười tủm tỉm nhìn Vũ Lâm Linh đằng trước, Tử Dương Bội quay người lại nhìn Tần Khai Dịch nói: “Ngươi thấy sao?”
“… Ngươi có ý gì?” Tần Khai Dịch càng thấy càng không tốt.
“Ta không biết a, cho nên … ngươi giúp ta đi nhìn thử xem.” Tử Dương Bội cười, chẳng qua nụ cười kia lại làm toàn thân Tần Khai Dịch không rét mà run. Hắn hít một hơi thật sâu nói: “Tử Dương Bội, ngươi đừng nói giỡn. Vô danh tiểu tốt như ta sao có thể thông qua đại trận mà Tiết Hiền sư tổ bày ra.”
“Ta không muốn ngươi thông qua a.” Tử Dương Bội nhìn chăm chú Tần Khai Dịch: “Chỉ là kêu ngươi đi nhìn thử, trận pháp này rốt cuộc ra sao mà thôi.”
Nói đến nước này, ý Tử Dương Bội đã rất rõ ràng – hắn muốn Tần Khai Dịch đi chịu chết.
“Nếu ta không đồng ý.” Giọng nói Tần Khai Dịch khàn khàn, hắn không muốn chết a.
“Không đồng ý?” Trong mắt Tử Dương Bội tràn ngập đùa cợt: “Ngươi có tư cách không đồng ý sao?”
“…” Tần Khai Dịch cắn răng không nói.
“Không phải ngươi rất yêu thương con ngươi sao.” Tuy vẫn là giọng điệu kia, nhưng Tử Dương Bội lại chầm chậm đi đến bên cạnh Thẩm Phi Tiếu, vẻ mặt cười cợt nhìn vẻ mặt khó coi của Thẩm Phi Tiếu: “Nếu ngươi không đi … nhi tử người đến thay thế. Thế nào?”
Không hổ là Tử Dương Bội a, Tần Khai Dịch cười khổ. Xem ra, dù là lựa chọn con đường nào thì hắn cũng chỉ có một con đường chết.
Đi lấy Vũ Lâm Linh sao? Hắn cũng không có cái tự tin có thể phá giải trận pháp Tiết Hiền bày ra.
Cự tuyệt? Nếu Thẩm Phi Tiếu xảy ra chuyện, tương lai phía trước cũng chỉ chờ hệ thống xóa bỏ hắn đi.
Quả thật không còn lựa chọn nào khác. Tần Khai Dịch thở dài, lần thứ hai vươn tay sờ sờ đầu Thẩm Phi Tiếu: “Nếu ta chết, nhớ tự chăm sóc bản thân.”
“… Ngươi đừng đi.” Thẩm Phi Tiếu nắm chặt lấy góc áo Tần Khai Dịch. Hắn không biết nên nói gì bây giờ, chỉ có thể phun ba chữ kia.
“Không sao đâu.” Tần Khai Dịch cười an ủi, sau đó nghĩa vô phản cố bước lên con đường hẹp kia.
… Hắn tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện chân hắn đang run rẩy đâu … ô ô ô… Hắn mới không muốn làm anh hùng đâu … ô ô ô… Hắn chỉ muốn về nhà a a a, Tử Dương Bội, cái tên điên nhân cách phân liệt!
|Tà Mị| Chương 34