Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 22: Con Riêng Hào Môn Mắt Kính Play22


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính FULL – Chương 22: Con Riêng Hào Môn Mắt Kính Play22


Editor: Gấu Lam
Giang Dương không biết có phải bị buộc nóng nảy không, thế nhưng có lá gan tìm đến chỗ này của Hoắc Thanh, Nhiếp Gia hơi ngoài ý muốn.

Hoắc Vân đã ở Weibo điểm danh phê bình Mạnh Khiêm, rõ ràng Hoắc gia sẽ không duỗi tay trợ giúp cho Giang gia cái gì, Giang Dương tới tìm Hoắc Thanh, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời Hoắc Thanh có thể đem tài chính rút về lại cho hắn một lần nữa sao?
Nhiếp Gia mang một thân mồ hôi trở về Giang Dương đã tới rồi, đang chờ ở đại sảnh.

Kỳ thật Hoắc Thanh hiện tại không ở nhà, Diệp Tiểu Quyết hôm nay buổi sáng cáu kỉnh, Hoắc Thanh tự mình đưa bé đi trường học, mới rời cửa không lâu.

Giang Dương hiển nhiên là ôm mong đợi cùng dũng khí cực lớn mà tới, quản gia nói Hoắc Thanh không ở, hắn cũng không đi mà ở lại chờ.

“Yến Tô?” Khi nghe được tiếng bước chân Giang Dương quay đầu lại, thấy người một cái hắn cơ hồ hoài nghi mình có hoa mắt không.

Giang Dương kinh ngạc mà nhìn Nhiếp Gia, cảm giác tràn ngập nguy cơ nhướng lông mày: “Cậu như thế nào ở đây?”
“Yến tiên sinh, ngài trở về.” Quản gia tất cung tất kính chuẩn bị một cái khăn lông sạch sẽ cho cậu, “Bữa sáng còn phải chờ một lát.”
“Không có gì, tôi trước đi lên tắm rửa một cái.” Nhiếp Gia lau mồ hôi, ánh mắt hờ hững mà nhìn Giang Dương nói: “Như cậu chứng kiến, tôi ở nơi này, cậu có chuyện gì sao?”
“Cậu……” Giang Dương nhất thời ngốc, đại não trống rỗng, hoàn toàn không cách nào tiêu hóa một màn trước mắt này.


Trong đầu Giang Dương oanh một tiếng, có cái gì nổ tung.

Yến Tô vì cái gì sẽ ở trong nhà Hoắc tiên sinh? Bọn họ là quan hệ gì? Hoắc tiên sinh đột nhiên triệt tư Giang thị, cũng là ý của Yến Tô? Trừ bỏ Bí thư Tỉnh ủy, chẳng lẽ tới Hoắc tiên sinh cũng có thể bị Yến Tô lấy làm súng để dùng sao?!
“Là tới tìm anh Thanh.” Diệp Thư Minh ăn mặc một thân trang phục vận động nhẹ nhàng đánh cái ngáp không ngủ ngon đi xuống dưới, phía sau đi theo Hoắc Vân sắc mặt không vui.

Giang Dương bỗng dưng sửng sốt một chút, Diệp Thư Minh……!Vị tác gia trứ danh đã sớm không có tin tức thế nhưng cũng ở đây!
Hoắc Vân căn bản không phát hiện Giang Dương, coi hắn như không khí, đối Diệp Thư Minh phát giận nói: “Anh Tô chạy xong trở lại rồi anh mới đổi xong quần áo, ngày thường đi phục hồi lại lười biếng, thân thể khi nào mới có thể tốt lên?”
“Là anh Tô thức dậy quá sớm……” Diệp Thư Minh đi phía trước hai bước lại nằm liệt trên sô pha kêu oan, chú ý tới ánh mắt không cao hứng của Hoắc Vân sau đó lập tức thẳng sống lưng nghiêm túc nói: “Anh thề sáng mai nhất định dậy sớm, trước chạy hai ba trăm vòng!”
“Anh ngày hôm qua đã nói như vậy.” Hoắc Vân bất đắc dĩ lắc đầu không muốn cùng hắn đánh Thái Cực, rót chén nước cho Nhiếp Gia rồi ngồi xuống kéo cánh tay Diệp Thư Minh ngồi bên người cậu.

“Nếu không phải tìm tôi, tôi trước đi lên tắm rửa.” Nhiếp Gia đem khăn lông ném lên trên vai, bước chân không nhanh cũng không chậm lên lầu, căn bản không đem Giang Dương xem như chuyện lớn.

“Anh anh nhanh lên, chờ anh cùng nhau ăn cơm.” Hoắc Vân hướng lên trên hô một câu.

“Đã biết.” Nhiếp Gia bước nhẹ nhàng lên tiếng.

Giữa bọn họ quen thuộc thân mật đến phảng phất như người nhà sinh hoạt ở bên nhau mười mấy năm, không có chút nào ngăn cách cùng giả dối khách khí xa cách.


Nửa năm trước bởi vì Giang Dương thành công tặng cho Hoắc Vân một bức họa, kéo được tài chính của Hoắc Thanh, tiện sát toàn bộ vòng thượng lưu của Nguyệt Thành, đều cho rằng Giang Dương được Hoắc Thanh thưởng thức, Giang Dương cũng vui vẻ đối ngoại giới biểu hiện ra một bộ dáng cùng Hoắc Thanh nói chuyện được.

Nhưng trên thực tế Giang Dương so với ai khác đều rõ ràng hắn rốt cuộc có thể nói chuyện được với Hoắc Thanh hay không, nếu như được, hắn cũng không đến mức đến bây giờ cùng đường mới bất đắc dĩ lấy hết can đảm tới tìm Hoắc Thanh.

Giống Yến Tô thân mật như thế có thể làm Hoắc Vân kêu một tiếng anh, Giang Dương tới nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

“Anh rất tò mò đi?” Hoắc Vân sau khi Nhiếp Gia lên lầu, trên mặt vốn nở nụ cười yêu kiều lập tức biến mất, thay một loại ánh nhìn hờ hững khinh thường, “Vì cái gì anh vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt anh em kế sẽ ở cùng một chỗ với chúng ta nhỉ?”
Yết hầu Giang Dương co chặt, ánh mắt nan kham phảng phất bị người lăng không quăng mấy cái tát.

Hoắc Vân nhàn nhạt nói: “Thư Minh là chồng tôi, bốn năm trước anh ấy ngoài ý muốn vẫn luôn hôn mê đến bây giờ, là một tháng trước anh Tô trị khỏi cho Thư Minh.

Anh ấy là ân nhân cả nhà tôi, cho nên anh muốn đối phó anh Tô, vậy thì phải bước qua Hoắc gia tôi.

Hiện tại Giang thị đi con đường nào anh tới tìm anh tôi, còn không bằng đi cầu anh Tô buông tha các người.

Nhưng tôi khuyên anh vẫn là đừng đi tự rước lấy nhục, chính mình ngẫm lại trước kia đối anh ấy làm cái gì, anh ấy có thể tha thứ cho anh sao?”
Giang Dương đứng ở tại chỗ sắc mặt tái nhợt ước chừng sửng sốt nửa phần mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn Hoắc Vân đối với chính mình tràn ngập địch ý, trong lòng biết rõ ràng sự tình căn bản không có đường cứu vãn.


Hoắc Thanh quá sủng ái người em gái này, nhưng xem thái độ Hoắc Vân đối với hắn, tính hôm nay hắn nhìn thấy Hoắc Thanh cũng căn bản không có khả năng đạt được bất luận trợ giúp gì.

Mà hắn cũng tuyệt đối không thể đi cầu Yến Tô, tựa như theo như lời của Hoắc Vân, hành động hắn đối Yến Tô nếu có thể dễ dàng được đến cậu tha thứ, Yến Tô sao lại có thể ở về sau khi nước tìm đủ đường để hắn chết chứ!
Ngẫm lại chính mình trước đó còn vì leo lên được Hoắc Thanh mà đắc chí, không nghĩ tới nháy mắt, Yến Tô thậm chí trực tiếp thành ân nhân của Hoắc Thanh.

Vương bài cuối cùng của hắn đều bị Yến Tô đánh tan……!Hắn còn có thể làm gì bây giờ?
“Tạm biệt.” Thật lâu sau, tiếng nói Giang Dương khô khốc khẽ gật đầu, mất hồn mất vía mà rời đi.

Di động ở trong túi hắn chấn động, Giang Dương cúi đầu vừa thấy, trên màn hình là Tần Diệc Nhiên.

Hoắc Vân thập phần bênh vực người mình, Giang Dương mới vừa đi liền đối với quản gia nói: “Về sau bất luận người có quan hệ gì với Giang gia tới đều xem như không thấy.”
“Vâng tiểu thư.” Quản gia theo tiếng.

Nhiếp Gia ở trên lầu nhìn Giang Dương bước lên xe phù phiếm rời đi, có chút ngạc nhiên nói: “Còn không có đạt tới tiêu chuẩn?”
【 Đúng vậy, trước mắt còn không có.

】 Hệ thống vội vàng nói.

“Nhìn không ra còn rất quật cường.” Nhiếp Gia cười lạnh một tiếng buông bức màn, vào toilet tắm rửa.


Lúc cậu xoa tóc bị một đôi tay hữu lực cuốn vào trong lòng ngực, hô hấp nóng rực của Hoắc Thanh phụt lên ở bên tai cậu, “Giang Dương đã tới, chọc em không vui?”
Nhiếp Gia quay đầu lại liếc hắn một cái “Hắn có bản lĩnh này sao?”
Hoắc Thanh sủng nịch mà cười cười, tiếp nhận khăn lông đem người túm ở trong ngực lau tóc cho cậu, “Tôi thu mua cho em một ít tán cổ của Giang thị, bao gồm 3% trước đó dì bán đi, Giang Dương nếu khiêng không được cổ phần, Giang thị liền hoàn toàn thuộc về em.”
“Hắn dễ dàng không động đậy à, trong tay hắn còn có 45% Tần thị, tôi sẽ để hắn trước đem cổ phần Tần thị nhổ ra.” Nhiếp Gia nói: “Bất quá hiện tại cổ phần Giang thị không đáng một đồng, có bao nhiêu đều mua đi.”
Giang thị hiện tại gièm pha quấn thân, lại có đoàn điều tra chính phủ đang tra rõ án tẩy tiền cùng hối lộ, ai còn dám có quan hệ cùng Giang thị, nguyên bản cổ phần Giang thị giá trị liên thành hiện tại bất quá chả khác giấy phế.

Nhóm cổ đông ước gì sớm một chút cùng Giang thị phủi sạch quan hệ, Hoắc Thanh thu mua mấy cổ phần đó đích xác cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Giang trạch, Giang Dương đem xe dừng lại rồi cũng không có xuống xe, chỉ là ghé vào tay lái trầm mặc hít sâu.

Hắn nhận một cú điện thoại của Tần Diệc Nhiên, nguyên bản cho rằng người phụ nữ này tới cười nhạo hắn, nhưng sau khi nhận cuộc gọi Tần Diệc Nhiên một câu vô nghĩa cũng không có, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề tỏ vẻ có thể trợ giúp Giang thị vượt qua cửa ải khó khăn lần này, nhưng điều kiện là trừ bỏ trả về 45% cổ phần Tần thị, còn muốn 20% cổ phần Giang thị cùng với bảy thành lợi nhuận công trình cáp điện, quả thực chính là công phu sư tử ngoạm!
Giang Dương ở Hoắc gia tích phẫn nộ ở trọng ngực không dám nghịch lại rốt cuộc không nhịn được rít gào với Tần Diệc Nhiên một hồi.

Kết quả Tần Diệc Nhiên không có bất luận phản ứng, chỉ là thuận miệng nói: “Anh có thời gian có thể suy xét đề nghị của tôi, bất quá tôi hy vọng anh đừng chờ mong kỳ tích, Giang thị hiện tại chịu đựng được một vòng hay không trong lòng anh minh bạch.

Người đoàn điều tra là nghe ai phân phó làm việc, anh trộm một con mèo, bên trên nói muốn lục soát ra một con voi mới được, anh đoán đoàn điều tra sẽ giúp anh cãi lại hay là làm ra một con voi? Giang Dương, anh có thể tưởng tượng rõ ràng.”
Dứt lời liền bang treo điện thoại.

Tần Diệc Nhiên cười lạnh làm Giang Dương nhịn không được đánh cái giật mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.