Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ

Chương 62


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ – Chương 62

Edit by Link

Thời gian vừa đúng 12 giờ, tiếng pháo hoa nổ hàng loạt bên ngoài và tiếng hoan hô trong TV nhà ai chồng vào nhau, Hứa Mân cảm thấy mình bị sốc, trong đầu cứ ù ù, tần số nhịp tim giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Có lẽ là vì không nghe thấy cô đáp lại, Phó Thư Dạng hơi bất an, càng ôm Hứa Mân chặt hơn, hỏi lại một lần nữa: “Em đồng ý không?”

“Em đồng ý.” Hứa Mân lấy lại tinh thần, vội nói.

Sao mà không đồng ý được chứ?

Cô thật sự vui chết đi được, rụt rè hay thử thách gì đó đều bị cô quên sạch, pháo hoa nổ tung trong lòng còn muốn rực rỡ hơn pháo hoa ngoài kia.

Anh là Phó Thư Dạng đó, nếu như đối tượng yêu đương của cô là anh thì dù có nằm mơ, cô cũng sẽ cười tỉnh.

Lúc này, Hứa Mân mới phát hiện, dường như cô thích Phó Thư Dạng nhiều hơn cô nghĩ.

Rõ ràng sức lực của cánh tay đang ôm cô lại tăng thêm, Hứa Mân cảm giác gương mặt của Phó Thư Dạng đang khẽ cọ xát bên tai cô. Có lẽ là bị dọa sợ, hoặc có lẽ là nhiệt độ đêm nay thấp mà gương mặt của Phó Thư Dạng lạnh buốt. Lúc đụng vào khiến tai Hứa Mân run lên nhưng không phải là vì lạnh, dòng điện tê dại chạy qua tai truyền đến tim, trái tim run rẩy hồi lâu.

Rốt cuộc Phó Thư Dạng cũng buông lỏng tay ra, đổi thành nắm chặt vai Hứa Mân, rũ mắt xuống nhìn cô.

Hứa Mân nhìn thấy sự nghiêm túc và vui vẻ không hề che giấu trong mắt anh, cô xấu hổ cúi đầu xuống.

Phó Thư Dạng duỗi ngón tay, khẽ vuốt thính tai đỏ rực của cô, kết quả là càng vuốt càng đỏ.

“Em…” Phó Thư Dạng lên tiếng, lúc này anh mới phát hiện ra giọng mình hơi khàn, hắng giọng một cái rồi mới nói tiếp: “Ban công nhà em có thể nhìn thấy pháo hoa bên ngoài, em muốn mời anh vào xem cùng em không?”

Nếu như không phải giao thừa, Phó Thư Dạng thổ lộ xong cũng sẽ về nhà mình ngay, dù sao thì thời gian thế này mà vào nhà sẽ giống như có ý xấu. Nhưng hôm nay là giao thừa, mặc dù đã qua mười hai giờ, Phó Thư Dạng vẫn muốn ở cùng Hứa Mân thêm một chút. Hoặc nói một cách chính xác là anh muốn Hứa Mân ở cùng mình thêm một lát.

Hứa Mân bị anh vuốt tai, hơi run chân, nghe vậy lập tức nói: “Được.”

Sau đó, cô xoay người đi mở cửa.

Lúc mở cửa, cô thật sự không nhịn được sờ lên tai mình.

Phó Thư Dạng đi ở sau thấy vậy, thấp giọng cười một tiếng, lặng lẽ xoa đầu ngón tay của mình một chút.


“Chờ anh một chút, điện thoại hết pin rồi, anh về sạc pin đã.” Phó Thư Dạng nói xong, quay người mở cửa nhà mình.

Hứa Mân khẽ thở phào, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt đỏ ửng như quả táo chính muồi của mình, vội dùng nước hất lên.

Sau khi nhiệt độ giảm xuống, cô nhanh chóng chạy đi lấy quà mà mình đã mua cho Phó Thư Dạng, giấu kỹ ở ban công rồi đi lấy trái cây làm đồ ăn vặt.

Còn chưa chuẩn bị xong, Phó Thư Dạng đã quay lại.

Trong tay anh đang cầm một cái hộp nhỏ xinh đẹp, rõ ràng là quà cho Hứa Mân.

“Chúc mừng năm mới.” Phó Thư Dạng đưa hộp cho Hứa Mân, tiện tay lấy đĩa trái cây trong tay cô.

“Cảm ơn anh.” Hứa Mân nhận hộp, không thể che giấu được sự vui vẻ: “Anh còn chuẩn bị quà cho em hả? Em mở luôn bây giờ được không?”

“Tất nhiên rồi.” Phó Thư Dạng để đĩa trái cây xuống, chăm chú nhìn Hứa Mân.

Hứa Mân nhìn logo trên hộp, là một nhãn hiệu châu báu cao cấp.

Cô lén ước lượng giá tiền trong lòng, lúc mở hộp, tay cũng hơi run.

Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim vô cùng xinh đẹp và tinh xảo, mặt dây chuyền là hình hoa hồng, nhìn kỹ sẽ phát hiện đài hoa nâng hoa hồng có một chữ X.

Đây là hàng định chế*, đặc biệt định chế vì cô.

*hàng định chế: hàng đặt làm theo yêu cầu

Hứa Mân xem đi xem lại, không nhịn được nói: “Chắc là rất đắt đúng không?”

Phó Thư Dạng cong môi: “Vẫn ổn, tự anh thiết kế nên bớt được một khoản phí thiết kế. Em thích không?”

Hứa Mân ngẩng đầu nhìn Phó Thư Dạng, trong mắt tràn đầy sùng bái và cảm động: “Anh còn gì lợi hại hơn nữa không?”

Cô còn nói: “Rất thích.”

“Thích là được rồi.” Phó Thư Dạng xoa đầu cô: “Muốn anh đeo lên giúp em không?”


“Có.” Hứa Mân đưa dây chuyền tới, cúi đầu về phía Phó Thư Dạng.

Phó Thư Dạng mở dây chuyền ra, vừa nâng mắt lên đã thấy một đoạn cổ trắng nõn như phát ra ánh sáng dịu dàng trong màn đêm, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với mái tóc đen như mực bên cạnh.

“Học trưởng?” Hứa Mân cúi đầu cũng rất mỏi cổ, cô thấy cả nửa ngày mà Phó Thư Dạng chẳng có động tĩnh gì, hơi lờ mờ: “Sao vậy?”

“À, không có gì.” Phó Thư Dạng lấy lại tinh thần, hơi xấu hổ: “Em có thể gạt tóc qua một chút được không?”

Hứa Mân vội giơ tay kéo tóc sang hai bên.

Ánh mắt Phó Thư Dạng lướt qua ngón tay thon dài của cô, cố gắng để mình không nghĩ thêm gì khác, cúi đầu đeo dây chuyền.

Dây chuyền lạnh buốt dán lên làn da, trên người Hứa Mân nổi một lớp da gà. Nhưng ngay sau đó, vì động tác đeo dây chuyền mà trong lúc lơ đãng, ngón tay của Phó Thư Dạng sẽ lướt qua làn da trên cổ của cô. Cũng không biết anh đeo lên thế nào mà không lâu sau, tay anh đã nóng lên, thậm chí còn hơi nóng bỏng. Nhiệt độ kia truyền đến trên da Hứa Mân, Hứa Mân cũng cảm thấy nóng. Nóng lạnh đan xen, ngón tay đang nắm tóc cũng siết chặt.

“Xong rồi.” Cuối cùng Phó Thư Dạng cũng đeo dây chuyền xong. Anh hơi lui về sau một chút, bàn tay đang cọ xát trên đầu gối.

Hứa Mân ngẩng đầu, nhiệt độ vừa mới bị nước lạnh hạ xuống lại nổi lên mặt lần nữa, còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn: “Đẹp, đẹp không?”

“Rất đẹp.” Phó Thư Dạng nhìn thấy mặt dây chuyền hơi lệch đi, không kìm lòng được đưa tay điều chỉnh lại.

Đầu ngón tay chạm vào da lần nữa, Hứa Mân khẽ run lên.

Phó Thư Dạng cảm giác được, ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Hứa Mân, không thể né tránh.

Khoảng cách của hai người rất gần, ánh mắt và hơi thở đều giao nhau, Hứa Mân cảm thấy hít thở hơi khó khăn, không tự chủ hơi hé miệng.

Ánh mắt Phó Thư Dạng dần sâu lại, chậm rãi tới gần Hứa Mân.

“Ầm ầm ầm”

Tiếng nổ đột nhiên từ đâu truyền tới, phá vỡ bầu không khí mập mờ này.

Vừa rồi, lúc 12 giờ đã thả một đợt pháo hoa, vốn đã dần an tĩnh lại, không biết bây giờ người nào mở đầu, một đợt pháo hoa mới lại bắt đầu.

Phó Thư Dạng sờ mũi một cái, lui về chỗ ngồi của mình.


Mặt Hứa Mân đã sắp bốc cháy, cô muốn giả vờ bình tĩnh xem pháo hoa, ánh mắt đảo qua cái hộp bên cạnh, cô mới nhớ là mình vẫn chưa tặng quà cho anh.

Nhưng so với món quà của Phó Thư Dạng thì hình như món quà của cô không đủ thành ý, cô hơi xoắn xuýt không biết có nên tặng tiếp hay không.

“Quà cho anh à?” Ánh mắt của Phó Thư Dạng vẫn luôn dừng trên người Hứa Mân, nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy cái hộp bên cạnh, hơi ngạc nhiên.

“Vâng.” Hứa Mân hơi áy náy: “Anh tặng em món quà quý giá như vậy, em cũng ngại lấy của em ra.”

Phó Thư Dạng cảm thấy bộ dạng đần độn này của cô đáng yêu đến mức phạm quy, cố ý chọc cô: “Nhưng mà em không tặng thì em có còn quà mừng năm mới khác cho anh không?”

Hứa Mân: “…”

Không có, thôi thì cứ đưa vậy.

Tay cô vừa mới động vào hộp đã nghe Phó Thư Dạng nói thêm: “Nếu như không có chuẩn bị quà khác thì thật ra anh cũng muốn một món quà.”

“Quà gì?” Hứa Mân hoàn toàn không ý thức được mình đang bị trêu ghẹo, không hề suy nghĩ đã tự chui đầu vào bẫy.

Phó Thư Dạng thấy cô như vậy cũng không nỡ ức hiếp cô, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, dịu dàng nói: “Không có gì. Tặng quà quan trọng là tấm lòng, không để ý giàu nghèo. Cho nên chỉ cần là em tặng, anh đều thích, đưa cho anh đi.”

Anh đã nói như vậy, đương nhiên Hứa Mân đành phải đưa quà tới.

Phó Thư Dạng cúi đầu, nghiêm túc mở hộp. Lúc này Hứa Mân mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, vừa rồi món quà mà Phó Thư Dạng nói muốn… không phải là cô đó chứ?

Anh anh anh, anh muốn làm gì?

Phó Thư Dạng mở hộp ra, nhìn thấy quần áo bên trong là hiểu được.

Trái tim anh mềm nhũn, ngẩng đầu muốn nói gì đó với Hứa Mân, lại thấy không biết bạn gái của anh nghĩ tới cái gì, vẻ mặt ngượng ngùng, gương mặt đỏ đến mức sắp bốc cháy.

Sao vậy?

Vừa rồi anh suýt chút hôn lên, phản ứng của cô cũng không lớn như vậy mà?

“Mân Mân?” Phó Thư Dạng cẩn thận gọi một tiếng.

Đừng nói là hóng gió nên cảm lạnh rồi nhé?

“Hả?” Hứa Mân lấy lại tinh thần: “Sao vậy?”

“Em sao vậy?” Phó Thư Dạng cảm thấy kỳ lạ: “Khó chịu ở đâu sao?”


Anh nói, muốn đưa tay sờ trán Hứa Mân.

Hứa Mân bị suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ, vô thức né tránh.

Một giây sau, cô ý thức được động tác này có thể khiến Phó Thư Dạng hiểu lầm nên vội giải thích: “Em không sao. Anh, anh thích món quà này không?”

“Thích.” Phó Thư Dạng liên tục quan sát, xác định Hứa Mân cũng không phải chán ghét mình, cô chỉ đang xấu hổ, trong lòng anh chợt cảm thấy kỳ lạ.

Đột nhiên như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Thích là tốt rồi.” Hứa Mân ra vẻ bình tĩnh, quay đầu lại xem pháo hoa: “Những pháo hoa kia thật đẹp.”

Phó Thư Dạng tạm buông nghi hoặc trong lòng xuống, cũng nhìn pháo hoa ở phía xa, hơi áy náy: “Đối diện quảng trường Thời Đại Mới có một dòng sông, bên bờ sông có thể đốt pháo hoa, anh vốn muốn dẫn em đến đó, không nghĩ tới…”

“Không sao.” Hứa Mân không muốn anh luôn nhớ đến chuyện lúc trước, bật thốt lên: “Em đã nhìn thấy pháo hoa đẹp nhất thế giới rồi.”

Giọng nói vừa dứt, cô cảm giác được nửa người bị Phó Thư Dạng dựa sát nóng lên, cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được ánh mắt nóng rực của anh.

“Hình, hình như cũng không có nhiều người thả pháo hoa cho lắm.” Hứa Mân hơi luống cuống tay chân: “Nếu không thì chúng ta đi nghỉ ngơi sớm chút đi? Ngày mai còn phải đi chúc tết, không thể ngủ nướng.”

Lời vừa nói ra, cô mới phát hiện cách nói “chúng ta đi nghỉ ngơi sớm chút” này dường như có vài nghĩa khác.

Phó Thư Dạng nhìn thấy nhiệt độ vừa giảm trên mặt Hứa Mân lại nổi lên lần nữa, thật sự không hiểu ra sao.

“Được, vậy nghỉ ngơi sớm một chút.” Phó Thư Dạng cầm quần áo đứng thẳng dậy.

Hứa Mân khẽ thở phào, tiễn anh đến cửa: “Chúc mừng năm mới, ngủ ngon.”

Phó Thư Dạng dừng lại nhìn Hứa Mân một chút, chợt đưa tay chế trụ eo cô, kéo vào trong ngực, ôm cô thật chặt: “Chúc mừng năm mới.”

Hứa Mân chần chờ phút chốc rồi đưa tay ôm lấy Phó Thư Dạng, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh.

Mấy phút sao, Phó Thư Dạng thoáng buông tay ra, ôn nhu nhìn Hứa Mân. Cuối cùng anh không nhịn được, cúi đầu hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”

Hứa Mân bổ não nửa ngày, còn tưởng là Phó Thư Dạng muốn làm gì đó, kết quả là anh ngây thơ như vậy, khẽ thở phào.

Đúng lúc Phó Thư Dạng thấy được vẻ mặt này của cô, chợt hiểu ra vừa rồi cô xảy ra chuyện gì.

Phó Thư Dạng: “…”

Nên nói năng lực bổ não của bạn gái anh quá mạnh, hay là ấn tượng của anh mang tới cho người khác có vấn đề?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.