Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ

Chương 26


Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ – Chương 26

Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Vốn định đứng dưới lầu chờ Kham Lý một chút nhưng nghĩ lại, Hứa Mân cảm thấy như vậy cũng không tốt lắm, có thể sẽ mang lại tiếng xấu cho Kham lão nên dứt khoát đi thẳng về lớp.

Lúc cô trở lại phòng học, vừa hay đã hết tiết đầu tiên. Phùng Hiểu Chi kéo Hứa Mân qua, hỏi kết quả. Rất nhiều bạn học cũng vây quanh.

Hứa Mân lược bớt chi tiết, chỉ nói: “Đã tra ra được người đăng bài viết. Phó viện trưởng Đồng nói là sẽ cho mình một câu trả lời. Chờ trường học thông báo đi.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” Vân Tư Tư – cũng chính là nữ sinh búi tóc xin lỗi Hứa Mân đầu tiên nói: “Loại người này nhất định phải nghiêm trị không tha. Mình nằm mơ cũng không ngờ trong trường còn có loại người ghê tởm như vậy.”

“Đúng vậy, xinh đẹp là có tội à? Lớn lên xinh đẹp thì chọc ai ghẹo ai chứ?” Có bạn học nữ phụ họa: “Tất cả người trong chuyên ngành chúng ta đều là mỹ nữ, ghen tị hết luôn à?”

“Là ai làm vậy? Thật quá buồn nôn.”

Đám người ở đây đều đầy căm phẫn, trong đó có không ít những người hôm qua đã chỉ trỏ Hứa Mân.

Hứa Mân chỉ coi như mình mất trí nhớ, cũng không khiến ai phải mất mặt.

Không cần phải gây thù chuốc oán quá nhiều. Những người này chỉ có chút ghen tị bảo sao hay vậy thôi.

Thật ra nữ sinh vẫn còn tốt một chút. Mấy nam sinh khác trong lớp thì thật sự xấu hổ, trong đó Lâm Vũ Dịch là xấu hổ nhất.

Người khác thêm Wechat cũng được, nhìn lén cũng được nhưng đều là lặng lẽ, không để lại chứng cứ. Dù biết, Hứa Mân cũng sẽ không nói ra nên nếu da mặt dày, xem như vẫn chưa xảy ra chuyện gì, còn mắng chung vài câu.

Chỉ có Lâm Vũ Dịch là bị Hứa Mân vạch trần trước mặt mọi người. Vì thanh danh của mình, các bạn học khác đều sẽ chủ động cách xa cậu ta.

Ban đầu cậu ta sợ hãi, lúc này đang trốn trong góc, cũng không dám nhìn Hứa Mân chút nào.

Hứa Mân cũng không nhìn cậu ta. Những người này đều không quan trọng, điều cô để ý vẫn là rốt cuộc có tìm ra người tra địa chỉ IP hay không?

Có phải là Phó Thư Dạng không?

Phải đi tìm Kham Lý như thế nào thì mới có vẻ tự nhiên một chút?

Lại phải làm sao thì mới có thể thuyết phục Kham Lý giúp đỡ?

Sáng nay chỉ có hai tiết huấn luyện cơ bản, sau đó cũng không có tiết.

Tiếng chuông tan học vang lên, trong phòng học lập tức có tiếng reo hò.

Thay quần áo xong, Hứa Mân đi ra thì nghe thấy có người gọi: “Hứa Mân, có soái ca tìm!”

Bây giờ, nghe thấy từ “soái ca” này, lông mày Hứa Mân sẽ không khỏi nhíu lên.


Đi ra, nhìn thấy là Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em gái, nghe nói có người bắt nạt em à?”

Giọng Mạnh Thao vốn to, có thể nghe thấy tiếng vang của tiếng gầm giận dữ này trong hành lang: “Là tên t*ng trùng bò lên não không có mắt nào?”

Mấy tên t*ng trùng bò lên não bịch bịch nhanh chân chạy trốn.

“Em gái đừng sợ, ở khu vực công nghệ, ngoại trừ Dạng thần thì không có ai là anh trai không giải quyết được.” Sở Diệp Nhiên cũng cất cao giọng, nói.

Anh ta vốn đã đẹp trai, lại có quan hệ tốt với Phó Thư Dạng, trong nhà còn có chút tiền, quả thực cũng là một nhân vật nổi danh bên khoa công nghệ.

Mấy tân sinh bên học viện điện ảnh không biết anh ta nhưng các học tỷ ở lớp bên cạnh thì có người nhận ra.

“Đây không phải Sở Diệp Nhiên sao?”

“Tân sinh kia là ai? Cậu ta có em gái từ lúc nào vậy?”

“Chính là Nhiên Nhiên! Rất đẹp trai!”

“Không đẹp trai bằng Dạng thần.”

“Dạng thần thì đừng nghĩ, nhìn được là tốt rồi! Sở Diệp Nhiên thì còn có thể cố gắng một chút.”

Hứa Mân nín cười, nhìn về phía Sở Diệp Nhiên.

Sở Diệp Nhiên: “… Đi, anh trai mời em uống cà phê.”

Hứa Mân chào hỏi Phùng Hiểu Chi một tiếng, nói là có chút việc riêng cần phải xử lý.

Phùng Hiểu Chi rất hiểu chuyện, không hỏi nhiều, giúp Hứa Mân mang đồ dùng cá nhân của cô về ký túc xá.

Hứa Mân đi cùng hai người Sở – Mạnh tới quán cà phê trong trường.

“Thật xin lỗi em gái, chuyện bài đăng là do bọn anh không cẩn thận.” Sở Diệp Nhiên xin lỗi trước. Bọn họ vội lo chuyện của Phó Thư Dạng, không biết Hứa Mân bị người ta treo trên diễn đàn: “Nếu không thì đã sớm hack bài đăng của tên đó rồi.”

“Không sao. Em đang muốn hỏi các anh, chuyện tra IP là các anh làm à?” Hứa Mân vội hỏi.

“Không phải.” Mạnh Thao lắc đầu: “Sau khi bị tra ra địa chỉ IP, quản lý diễn đàn sợ làm lớn chuyện, muốn xóa bài viết nhưng người kia đã trực tiếp khóa nó từ xa, khiến bọn họ không xóa được. Gọn gàng mà không để lại bất kỳ dấu vết gì, là do Dạng thần làm.”

Quả nhiên là Phó Thư Dạng. Hứa Mân cắn môi.

“Anh nghe nói hiệu trưởng của bọn em tìm em rồi à?” Sở Diệp Nhiên hỏi Hứa Mân: “Chuyện này, ông ấy nói thế nào?”


Hứa Mân kể chuyện hôm nay mình gặp được Kham lão cho bọn họ, vô cùng vui vẻ: “Em đang nghĩ, chờ sau khi trường đưa ra kết quả xử phạt, em sẽ tự mình đến nhà cảm ơn Kham lão, không chừng có thể tìm được cơ hội thuyết phục ông ấy giúp đỡ xử lý chuyện của học trưởng.”

Sở Diệp Nhiên “chậc” một tiếng.

Hai người này, một người thức đến gần sáng giúp người kia hack bài đăng xấu.

Một người không để ý mình bị bôi đen, một lòng muốn giúp người còn lại báo thù.

Thật xúc động lòng người, trời đất ban tặng, phối hợp tuyệt vời!

Đáng tiếc, Phó Thư Dạng là một tên đầu gỗ, không hiểu biết.

“Vẻ mặt của anh là có ý gì?” Hứa Mân bị ánh mắt của Sở Diệp Nhiên dọa cho sợ hãi: “Cách này không được à?”

“Cũng được, nhưng thật ra trực tiếp tới cửa thì không nên cho lắm.” Mạnh Thao hơi lo lắng: “Dễ dẫn tới lời ong tiếng ve, vẫn nên “ngẫu nhiên gặp” ở ngoài thì hơn.”

Hứa Mân có chút lo lắng: “… Vậy nếu ông ấy không đi ra ngoài thì sao?”

“Không ra khỏi cửa thì để Tiểu Dạng Dạng bộc lộ tài năng kỹ thuật, dụ dỗ ông ấy ra ngoài.” Sở Diệp Nhiên nói.

Hứa Mân: “…”

“Bọn anh cũng đã gặp mấy người khác trong phòng thí nghiệm. Bọn họ đều vô cùng cảnh giác, nhắc tới Dạng thần là né tránh. Bọn anh sợ đánh rắn động cỏ, khiến Kim Mẫu cảnh giác nên không dám đi thử tiếp.” Mạnh Thao vô cùng cẩn thận với chuyện của thần tượng: “Bây giờ, không chừng bên Kham lão là tốt nhất, cũng là điểm đột phá duy nhất nên chúng ta nhất định phải cẩn trọng. Thấp cổ bé họng, nhất định phải chờ đến lúc chắc chắn rồi mới mở lời với ông ấy.”

Hứa Mân cảm thấy có lý, vội đồng ý.

Tạm thời không nghĩ được cách nào tốt hơn, cuối cùng, mọi người để Mạnh Thao và Sở Diệp Nhiên đi hỏi thăm thói quen ra ngoài của Kham Lý trước, xem có thể tìm một trường hợp “gặp ngẫu nhiên” hay không.

Còn Hứa Mân thì nghĩ cách tiếp cận con gái của Kim Mẫu. Con gái ông ta đang học hệ thanh nhạc của học viện điện ảnh.

“Gặp khó khăn gì thì nhớ nói bọn anh một tiếng.” Trước khi đi, Sở Diệp Nhiên căn dặn Hứa Mân: “Tốt xấu gì bọn anh cũng đã ở nơi này sáu năm…”

Anh ta tự động ngậm miệng. Ở đây sáu năm còn không lợi hại bằng Hứa Mân.

Hôm nay, anh vốn tới để an ủi Hứa Mân, không ngờ Hứa Mân căn bản không cần an ủi, ngược lại còn đã nói chuyện được với Kham lão.

“Chị dâu… Học muội lợi hại, cần chân chạy thì cứ nói với bọn anh.” Mạnh Thao lập tức sửa lời.

Hứa Mân: “…”

“Nếu trường các em thật sự bao che cho người tung tin đồn, em cũng đừng nén giận.” Sở Diệp Nhiên tăng thêm can đảm cho Hứa Mân: “Bọn anh nhất định sẽ không ngồi yên không để ý đến, trước tiên hack trang web trường học, sau đó kéo người tới ra oai, dù sao cũng tuyệt đối không để em phải chịu ủy khuất.”

Hứa Mân cười cười, nói cảm ơn. Mọi người tách nhau ra.


Hứa Mân trở về ký túc xá, phát hiện giáo sư cố vấn Tần đang ở đây, hơn nữa còn đang nói chuyện phiếm với ba người bạn cùng phòng của cô.

Nhìn thấy Hứa Mân trở về, trong chớp mắt, mọi người đều im lặng. Sau đó, giáo sư Tần ôn hòa chào hỏi Hứa Mân, hỏi han hai câu rồi đi vào vấn đề chính.

Trước tiên, bà ấy an ủi Hứa Mân, đừng để chuyện bài viết ảnh hưởng đến tâm tình, trường học sẽ công khai làm sáng tỏ, trả lại công bằng cho cô, mọi người đều biết cô trong sạch vô tội. Còn nói, trường sẽ xử phạt kẻ đầu têu theo nội quy trường học, hy vọng cô giữ tinh thần thoải mái.

Lúc bà ấy nói tới “kẻ đầu têu”, Mai Thanh và Bối Khởi Yên đều núp ở một góc, sắc mặt trắng bệch.

Thật ra, nguyên nhân gây ra chuyện lần trước là do bọn Mai Thanh nói lung tung.

Chu Nhị đã sớm kìm nén, luôn muốn gây phiền toái cho Hứa Mân nên vô cùng chú ý đến động tĩnh của cô. Sau khi nghe thấy những lời kia, cô ta mới đăng bài lên.

Cho nên, Mai Thanh và Bối Khởi Yên cũng coi như là “kẻ đầu têu”.

Nhưng Hứa Mân cảm thấy, giáo sư Tần đã tới ký túc xá để nói chuyện này thì hẳn hai người sẽ không sao cả.

Thậm chí bà ấy còn không muốn để Hứa Mân xin đổi ký túc xá.

Quả nhiên, nói xong lời cuối, giáo sư Tần bắt đầu rót canh gà, nói gì mà ký túc xá là một tập thể, phải đoàn kết, vân vân…

Vốn còn muốn bí mật đi tìm bà ấy xem có thể đổi ký túc xá khác hay không nhưng nghe vậy, Hứa Mân cũng bỏ luôn ý định này.

Có lẽ đứng ở góc độ của giáo sư, bốn người bọn họ đều là “chuyện của học sinh”. Hai người đâm chọt, hai người hung hăng dã man, không chừng bạn học khác cũng không thích ở chung với bất kỳ người nào trong bọn họ.

Nếu Hứa Mân thật sự muốn đổi ký túc xá thì giáo sư Tần cũng không tiện sắp xếp.

Cũng được, Hứa Mân cũng không để ý lắm. Chờ giải quyết xong chuyện của Chu Nhị rồi nói.

Chuyện xử phạt Chu Nhị cũng có thể cho thấy lập trường của trường học.

Rốt cuộc sức ảnh hưởng của Hàn gia lớn bao nhiêu, đến lúc đó có thể thấy rõ.

Thứ sáu, vào lễ khai giảng, trường học công bố chuyện bài đăng, nói là do một mình Chu Nhị gây nên, đơn thuần là vì đố kị.

Phó viện trưởng Đồng tự mình phát biểu, xin lỗi Hứa Mân, tiện thể giáo dục mọi người phải làm một người tốt chân thiện mỹ.

Đồng thời, quản lý diễn đàn cũng đăng một bài làm sáng tỏ, ghim trên đầu.

Nhưng hình phạt của Chu Nhị lại hơi vượt quá dự tính của Hứa Mân.

Dĩ nhiên là trực tiếp đuổi học.

Đương nhiên, dựa theo nội quy trường học, điều này cũng không tính là ngoài dự đoán.

Nhưng Hứa Mân vốn cho là có Hàn gia ở trong, có lẽ trường học sẽ chỉ ghi tội.

Không ngờ trước mặt Kham lão, mặt mũi Hàn gia dường như giảm đi khá nhiều.

Điều này khiến Hứa Mân càng thêm kiên định và có lòng tin: Nhất định phải tìm Kham lão, xin ông ấy tìm lại công bằng giúp Phó Thư Dạng.

Nghĩ tới Phó Thư Dạng, Hứa Mân không khỏi thất thần.

Ngày đó, sau khi nghe Mạnh Thao nói, Hứa Mân đã gửi Wechat cho Phó Thư Dạng, hỏi có phải anh là người tra IP hay không.


Phó Thư Dạng vẫn không trả lời.

Hứa Mân vốn đang sợ anh lại xảy ra chuyện gì nhưng Sở Diệp Nhiên nói, anh ta đã liên lạc với Phó Thư Dạng rồi. Người không làm sao, chỉ là ngạo mạn chết đi được, không có ý muốn thừa nhận.

Không biết vì sao, Hứa Mân chợt hơi ngượng ngùng, cũng không liên lạc với Phó Thư Dạng nữa.

Cho tới hôm nay, chuyện đã giải quyết xong, Chu Nhị cũng đã nhận hình phạt, Hứa Mân mới nhớ cô còn chưa nói cảm ơn với Phó Thư Dạng.

Hơi quá đáng.

Trên đài đã đổi người, đang biểu diễn một tiết mục. Là một vở kịch ngắn, bên dưới đều là tiếng cười vui. Hứa Mân sửng sốt cả buổi nhưng cũng không nghe thấy bọn họ đang nói gì.

“Mình ra ngoài nhận điện thoại, sau đó sẽ về ngay.” Hứa Mân nói một tiếng với Phùng Hiểu Chi bên cạnh, quay người ra khỏi hội trường.

Lễ khai giảng của học viện điện ảnh luôn thu hút trường công nghệ sát vách đến xem náo nhiệt, bên ngoài hội trường có một đám người chen lấn.

Vừa bước ra, Hứa Mân đã hấp dẫn một đám ánh mắt, mơ hồ nghe thấy có người nói “xinh đẹp”, “cay”.

Cô cũng không để ý lắm, muốn tìm một chỗ hẻo lánh gọi điện thoại cho Phó Thư Dạng.

Cô chọn một gốc cây tuyết tùng. Mới đi hai bước, bỗng cô thấy phía sau cây có bóng người chợt lóe qua.

Một bóng người màu đen, thân hình cao gầy thon dài như là… Phó Thư Dạng?

Trái tim hung hăng nhảy lên một cái, Hứa Mân nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng phía sau cây trống không, chẳng có ai?

Không phải chứ, thị lực của cô cũng không tệ lắm mà.

Xung quanh có rất nhiều cây cối hoa cỏ, muốn giấu mình cũng rất đơn giản.

Hứa Mân nghĩ một chút, không đi tìm từng cây mà cúi đầu đi về.

Chưa đi được mấy bước, cô thấy bên cạnh cây bách xù có một bóng người, nhìn qua giống như cá chín sừng.

Hứa Mân chợt đi tới. Phó Thư Dạng phía sau cây không kịp trốn tránh, vừa lúc bị bắt được.

“Anh chạy làm gì?” Hứa Mân hỏi.

Phó Thư Dạng rất bình tĩnh, mở to mắt nói dối: “Không chạy.”

Tâm trạng của Hứa Mân rất tốt, không thèm tranh luận với anh: “Anh tới từ bao giờ? Không phải anh đã nói tới trường sẽ tìm tôi sao?”

“Không phải tôi đến rồi sao?” Phó Thư Dạng nói.

Hứa Mân dừng một chút: “Vậy sao anh không gọi điện thoại cho tôi?”

Phó Thư Dạng: “Muốn đợi buổi lễ kết thúc.”

Hứa Mân luôn cảm thấy anh đang gạt người: “Buổi lễ còn lâu mới kết thúc, anh tới sớm làm gì?”

Phó Thư Dạng khẽ nâng mi mắt, liếc Hứa Mân một cái, lại nhanh chóng quay mặt đi, nhàn nhạt nói: “Ngắm mỹ nữ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.