Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi! – Chương 44: Đấu giá (bắt trùng)
Lý Chính Tường đã đến tuổi trung niên nhưng tinh thần rất dồi dào lại tự khắc chế, nụ cười vô cùng dịu dàng cho người ta cảm giác kiên định mà nhẫn nại, là một “đại thúc” đẹp trai thân thiện.
Tư Hạo Lam có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người ông ta, khí chất đặc biệt của nhân sĩ chính phái khiến Tư Hạo Lam hơi khó chịu.
Tư Hạo Lam chẳng thèm lá mặt lá trái với người ta, sau khi chào hỏi Lý Chính Tường liền im lặng nhấc một con tôm thả vào miệng, hỏi Lý Chính Tường: “Ông ăn không?”
Lý Chính Tường: “…”
Ông ta mỉm cười, chủ động nói chuyện với Tư Hạo Lam: “Không cần, cảm ơn. Tiểu Tư tiên sinh không đến Gia Sổ, không thể cùng Tinh Hà trở thành đồng liêu, tôi cảm thấy thật đáng tiếc.”
Điểm này nhân sĩ chính phái thực sự phiền. Không thể nói thẳng hay sao, nhất định phải quanh co từ chỗ xa nhất mới đến đề tài chính. Tư Hạo Lam phiền muộn trong lòng, nhẫn nại nói: ” Tạm thời có sự thay đổi, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ hi vọng mọi người hiểu cho nhau.”
Lý Chính Tường gật đầu, nói: “Đương nhiên hiểu. Cậu và Tinh Hà là bạn tốt.” Ông ta thở dài. “Kỳ thực lần đầu tiên Tinh Hà giới thiệu cậu với tôi, tôi còn lấy làm kinh hãi. Dù sao tôi cũng coi như quen biết cha cậu.”
Hôm nay Tư Ích Niên có thể xuất hiện ở đây chứng tỏ ông ta và Lý gia không phải không có quan hệ. Tư Hạo Lam cũng không phải kẻ ngốc, y nhớ lại thái độ của Kha Lâm. Tư gia Lý gia Kha gia, ba nhà này e là trong cùng một đầm nước đục.
Điều Lý Chính Tường muốn nói chính là chuyện này: “Sau đó, cậu không đến giải trí Gia Sổ, tôi mới điều tra một chút. Khiến tôi không ngờ chính là bố cậu dám làm chuyện vô liêm sỉ.” (Cre banhbaonhanrong.wordpress.com)
Tư Hạo Lam ghé mắt.
Chuyện Tư Ích Niên bán con trai cho Kha Lâm, Lý Chính Tường hẳn đã biết tất cả.
Y quan sát Lý Chính Tường từ trên xuống dưới, hiếm khi tán thành nói: “Ông ta quả thực rất vô liêm sỉ.”
Thanh âm của Lý Chính Tường hờ hững: “Bố cậu gieo gió gặt bão. Bài tốt một tay hắn giành được lại bị hắn làm bể. Hắn từng tới tìm tôi, hi vọng tôi có thể giúp đỡ hắn nhưng tôi nhất quyết cự tuyệt.” Nụ cười trên mặt ông ta trở nên cay đắng. “Không ngờ hắn còn có thể mặt dày đi tìm Kha Lâm.”
Tư Hạo Lam nghe tên Kha Lâm, lúc này mới hoàn toàn đặt đồ trên tay xuống, khoanh tay chăm chú nghe Lý Chính Tường nói.
Lý Chính Tường và Tư Hạo Lam nhìn nhau, ông ta hỏi: “Kha Lâm có khỏe không?”
Tư Hạo Lam không rõ ý đồ của ông ta, nói: “Vô cùng tốt.”
Lý Chính Tường gật đầu: “Kha Lâm là một đứa trẻ ngoan.”
Tư Hạo Lam hoàn toàn không hiểu, suy cho cùng Lý Chính Tường đứng ở bên nào, thẳng thắn chủ động hỏi: “Lý tiên sinh hình như rất hiểu Kha Lâm?”
Lý Chính Tường gật đầu: “Tôi và bố cậu ấy có chút sâu xa.”
Tư Ích Niên cũng có sâu xa với cha của Kha Lâm, cuối cùng cũng chuyên hãm hại Kha Lâm. Có sâu xa không nhất định là chuyện tốt.
Tư Hạo Lam cụp mắt, nói: “Cha của Kha Lâm đã qua đời rất nhiều năm.”
Lúc này, Lý Chính Tường thấy ánh mắt tăm tối khó hiểu của Tư Hạo Lam, rốt cuộc lựa chọn ngả bài: “Tôi biết cậu không đến Gia Sổ nhất định do Kha Lâm ngăn cản. Tôi có thể lý giải cậu ấy. Kha Lâm vẫn còn ghi hận tôi.” Lý Chính Tường lúc này thẳng thắn đến đáng sợ, nói hết những gì Tư Hạo Lam muốn hỏi. “Cậu ấy cho rằng cái chết của bố có liên quan đến tôi.”
Tư Hạo Lam chăm chú nhìn Lý Chính Tường. Lý Chính Tường không hề né tránh, ánh mắt vẫn trấn định như ban đầu. Tư Hạo Lam hỏi: “Vậy có liên quan không?”
Lý Chính Tường kéo khóe miệng, nếp nhăn nơi khóe mắt vì động tác này của ông càng thêm khắc sâu. Ông ta nói: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết.”
(Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết: Tục ngữ xuất phát từ Tấn thư tập 39, ý là mặc dù ta ghét Bá Nhân nhưng không muốn giết hắn, vì sự oán hận của ta mà Bá Nhân bị người ta giết chết, cái chết của Bá Nhân gián tiếp liên quan tới ta)
Vậy chính là có liên quan.
Tư Hạo Lam tiện tay nhấc ly rượu, uống một ngụm.
Rượu tuy ngọt nhưng dư vị lại có chút cay đắng, ở trong miệng quanh quẩn không đi. Tư Hạo Lam hỏi Lý Chính Tường: “Muốn một ly không?”
Lý Chính Tường lắc đầu, nói: “Không được, cậu thỏa thích tận thưởng đi.” Ông ta lại mỉm cười. “Cậu, Kha Lâm và cả Tinh Hà có thể hội ngộ lần nữa âu cũng là duyên phận. Hi vọng mấy đứa có thể hòa thuận.”
Ông ta thở dài, ném lại một câu: “Không nên giống trưởng bối chúng ta.”
Lý Chính Tường mượn cớ có việc rời đi. Tư Hạo Lam bĩu môi.
Y cầm ly rượu, một mình đứng cạnh bàn nhâm nhi.
Nếu dựa theo cốt truyện của nguyên thư, ba người đời sau lại giẫm lên vết xe đổ của đời trước, nguyên chủ và ảnh đế ở bên nhau, Kha Lâm một mình rơi vào ma bệnh.
Tư Hạo Lam buông ly rượu trống không, nâng tay lau rượu trên khóe môi.
May mà lão tử xuyên qua đây.
Tư Hạo Lam giương mắt nhìn Lý Tinh Hà ở phía xa, thấy nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt ngớ ngẩn của hắn liền không thoải mái. Xem chừng đối với chuyện giữa Lý Chính Tường và Kha gia hắn không hề hay biết. Khắp thiên hạ người vui vẻ nhất ngây thơ nhất chính là hắn.
Mệnh cách của nhân vật chính là thiếu đánh.
Tư Hạo Lam lén lút đi đến bên cạnh Lý Tinh Hà, nhân lúc người khác không để ý liền cho hắn một quyền.
Lý Tinh Hà: “…Ta thế nào lại chọc giận ngươi?”
Bữa tiệc chuẩn bị nghênh đón cao trào. Kế tiếp bộ sưu tập có giá trị cao nhất sẽ được đưa ra bán đấu giá, đó chính là bức chân dung có niên đại một trăm năm của một họa sĩ sơn dầu vẽ cho nữ minh tinh điện ảnh thời bấy giờ.
Đây là thời kỳ phim đen trắng, mỹ nhân trong tranh trang điểm theo lối cổ điển, nụ cười xinh đẹp đến mê người, đẹp nhất mười dặm dương tràng.
(Mười dặm dương tràng: thường chỉ Thượng Hải, ngày xưa)
Tác phẩm của vị minh tinh điện ảnh này đến bây giờ vẫn còn được các chuyên gia nghiên cứu, vì đương thời tác phẩm của nàng có ý nghĩa vượt thời đại, là báu vật của giới nghệ sĩ.
Dưới bức tranh còn đề một dòng thơ do chính tay họa sĩ viết.
Người đời sau nói, câu thơ này bày tỏ sự tán thưởng của họa sĩ đối với minh tinh, cũng có người nói kỳ thực là bày tỏ sự ái mộ.
Tâm tình của họa sĩ khi đó ai mà biết được, chẳng qua lưu truyền đến ngày hôm nay bị đưa ra bán đấu giá. Vì giá trị đặc thù nên 50% thu nhập sẽ được sử dụng để hỗ trợ hoạt động từ thiện.
Tất cả mọi người tại đây đều quan tâm đến trận đấu giá này.
Tư Hạo Lam vốn không có hứng thú gì, thấy mọi người đi liền đi theo cùng người ta vây xem. Y nhìn chằm chằm bức họa kia nửa ngày cũng không nhìn ra tốt xấu. Nếu là tranh thủy mặc ở thế giới trước y xem nhiều còn có chút nghiên cứu, tranh sơn dầu thực sự xem không hiểu, chỉ cảm thấy bức tranh đại khái vẽ rất thật.
Nhưng mà câu thơ kia y coi như thích.
Khi bắt đầu rao bán, người đấu giá rất nhiều. Giá trị càng ngày càng cao, người giơ bảng càng ngày càng ít.
Tư Hạo Lam kinh ngạc, chờ y nổi tiếng cũng tìm người vẽ cho mình một bức tranh, một vốn bốn lời.
Cuối cùng, chỉ còn thưa thớt vài nhà đấu giá. Không khí tại hiện trường không hề quyết liệt, mọi người đều mỉm cười, sôi nổi thảo luận xem bức tranh này rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai.
Đến khi chỉ còn lại hai nhà, vở kịch mới bắt đầu mở ra. Ngươi tranh ta đoạt là phân đoạn được mọi người yêu thích nhất. Giá đã dâng lên rất cao, mỗi lần ra giá đều sẽ vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Một ngàn hai trăm vạn.” MC báo giá lần thứ nhất.
Một trong số hai người cạnh tranh do dự, ánh mắt mọi người rơi xuống người hắn, hắn cười lắc đầu.
Lần thứ hai hô giá, MC cười hỏi các minh tinh và đại gia ở đây có ai seckill không?
(Seckill: thuật ngữ game, một phát chết hết, giết đối thủ trong vòng vài giây)
Những người khác rỉ tai nhau, đúng lúc này Lý Chính Tường xuất hiện, cười nói: “Một nghìn ba trăm vạn.”
Ông ta quay đầu lại, hào phóng mà lễ độ, lên tiếng: “Tôi là doanh nghiệp đại diện ngày hôm nay, hẳn nên đứng dậy làm gương trong hoạt động từ thiện. Hiện nay, đối với chư vị trong giới giải trí mà nói bức tranh này có ý nghĩa phi phàm, con trai tôi cũng làm trong giới giải trí. Tôi hi vọng nó có thể giống như các tiền bối đang hoạt động nghệ thuật, đạt được thành tựu trong sự nghiệp của mình.”
Lý Chính Tường nói xong, mọi người xung quanh cùng nhau vỗ tay, đều khen Lý Chính Tường phóng khoáng, xuất sắc, là nhân tài kiệt xuất trong ngành.
Ông ta đã phát biểu bài diễn thuyết này, dù còn người có ý định đấu giá bức tranh kia cũng sẽ thu hồi tâm tư cho Lý gia và nhà tổ chức mặt mũi, không tiếp tục tranh đoạt.
MC báo giá tượng trưng lần thứ hai: “Một nghìn ba trăm vạn.” Ngay khi anh ta cho rằng sẽ không có người giơ bảng nữa chuẩn bị đọc giá lần ba, trần ai lạc định, không ngờ có người xuất hiện đối địch.
“Một nghìn năm trăm vạn.”
Trong nháy mắt tiêu điểm rời đi.
Người lên tiếng là một phụ nữ. Tư Hạo Lam theo tiếng nhìn sang, nhướn mày sau đó không nhịn được bật cười. Thời khắc cuối cùng mới xuất hiện trang bức đúng là phong cách của biến thái.
Người xuất hiện seckill chính là đại diện của Kha Lâm, Sarah.
Hôm nay Sarah khác hoàn toàn phong cách lão luyện thường ngày. Váy dạ hội đen dài khoe vóc dáng kiêu kì, khuôn mặt trang điểm cực kỳ xinh đẹp, cố phán sinh tư*, không hề thua kém các minh tinh ở đây.
(Cố phán sinh tư: thành ngữ, hình dung khuôn mặt sinh động, tư thái động lòng người)
Cô mở đôi môi đỏ mọng, nói: “Tôi đại diện ông chủ đến tham gia lần đấu giá này. Ngài ấy rất thích câu thơ trên bức tranh, hi vọng có thể mua lại.”
MV hữu hảo hỏi: “Xin hỏi ông chủ của bà là ai?”
Sarah xinh đẹp cười nói: “Là giám đốc của Khoa học công nghệ Chấn Vũ tại Trung Quốc, Kha Lâm tiên sinh.”
Cô vừa dứt lời, nhân sĩ giới kinh doanh rộ lên.
Mọi người đều biết Khoa học công nghệ Chấn Vũ là doanh nghiệp vốn nước ngoài, từ khi nào người Trung Quốc được gia nhập quản lý cấp cao. Chấn Vũ thay đổi tầng quản lý, lần này lại cao giọng như vậy không lẽ Chấn Vũ sẽ có bố cục chiến lược mới tại Trung Quốc?
Hơn nữa cái tên Kha Lâm này nghe rất xa lạ, không biết là đại gia nhà nào?
Mọi người xì xào bàn tán, hỏi thăm lẫn nhau. Người khác không biết nhưng Tư Ích Niên và Lý Chính Tường nắm rất rõ. (Cre banhbaonhanrong.wordpress.com)
Tư Ích Niên nghe tên Kha Lâm sắc mặt liền thay đổi. Ngược lại Lý Chính Tường mỉm cười thở dài một hơi, nói với MC: “Tôi từ bỏ đấu giá, nguyện giúp người thành toàn.”
Câu nói này của ông lần thứ hai dấy lên một trận xôn xao. Vị nữ sĩ kia mới chỉ đọc tên ông chủ Lý Chính Tường liền rút lui, nói không có gì mờ ám không ai tin. Kha Lâm kia rốt cuộc là nhân sĩ phương nào?
Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, Sarah đứng lên, hơi khom lưng hướng về phía mọi người nói: “Vô cùng cảm ơn ý tốt của các vị, bức tranh này tôi xin phép nhận thay ông chủ của mình.” Cô vẫn duy trì nụ cười tự tin, bước từng bước đi về phía Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam bật người dậy, chăm chú nhìn Sarah, trong lòng hoài nghi Kha Lâm có phải lại muốn bày trò gì hay không.
Qủa nhiên, Sarah đi tới trước mặt Tư Hạo Lam, cười đến mức khiến người ta tâm trì thần đãng, nói: “Kha Lâm tiên sinh là fan của Tư tiên sinh. Ngài ấy đặc biệt yêu thích diễn xuất của Tư tiên sinh nên đã yêu cầu tôi tặng tranh cho cậu. Hi vọng cậu thích, sau này có thể ra mắt các tác phẩm tốt hơn.”
Hội trường lần thứ ba dâng trào.
Tác phẩm hội họa đáng giá ngàn vàng ném sang tay liền tặng cho người khác. Kim chủ nhà ai hào phóng vung tay cầu mĩ nhân vui vẻ như thế, lại là mỹ nhân nhà ai có bản lĩnh như vậy. Tư Hạo Lam không chút rụt rè, trái lại bình thản nhàn hạ đứng ở nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Qủa nhiên rất mê hoặc. Lần này, mọi người có mặt tại hội trường bắt đầu hỏi thăm Tư Hạo Lam là ai, so với việc bị Lý Tinh Hà mang theo chạy khắp nơi hiệu quả khá tốt.
Trong hội trường, các nhà sản xuất đánh giá giá trị tư bản của Tư Hạo Lam, các đạo diễn cũng nảy sinh hứng thú với y, nghĩ trở về sẽ tìm thời gian xem kỹ năng diễn của người này.
Tư Hạo Lam và Kha Lâm chưa từng xuất hiện trở thành tiêu điểm của cả hội trường. Tất cả mọi người đều đang bàn tán về bọn họ, ánh mắt tập hợp trên người Tư Hạo Lam. Y mặt không đổi sắc, nói với Sarah: “Cám ơn ông chủ của ngươi, hi vọng hắn có thể quan tâm nhiều hơn đến diễn xuất của ta.”
Sảng khoái!
Thêm một lần trang bức thành công!
Tư Hạo Lam lâng lâng, quyết định trở về tặng đùi gà cho Kha Lâm. Tiết mục đấu giá chính thức kết thúc. Tư Hạo Lam theo nhân viên công tác đi làm thủ tục, lúc điền địa chỉ thời gian mới phát hiện không đúng.
Y cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này mới phản ứng được, Kha Lâm tặng tranh cho y không phải cũng sẽ đưa về Kha gia? Vậy thì có gì khác nhau?
Tư Hạo Lam trợn mắt trong lòng, ván này Kha Lâm bàn tính rất hay, không có đùi gà.
Bữa tiệc cuối cùng cũng đi đến phần cuối, sân khấu hội trường tổ chức biểu diễn, mọi người bắt đầu sang hai bên ăn cái gì đó. Rất nhiều người tiến đến bắt chuyện với Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam đã ăn từ lâu, hiện tại tâm trạng rất tốt, nhẫn nại cùng người ta hàn huyên vài câu.
Sarah đung đưa làn váy, giai nhân nhiều vẻ, tìm cơ hội lại gần nháy mắt với Tư Hạo Lam.
“Mí mắt ngươi bị rút gân sao?” Tư Hạo Lam nghi ngờ hỏi mỹ nữ, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Sarah: “…Không phải.” Cô đứng bên cạnh Tư Hạo Lam, nhỏ giọng nói: “Thực ra hôm nay boss có tới đây, đang ở phòng suite trên tầng cao nhất của khách sạn.” Cô nhìn lướt qua hai bên, tìm cơ hội lén lút đưa cho Tư Hạo Lam thẻ mở phòng, ám muội ném cho y một cái nháy mắt, nói: “Cố lên!”
Qủa nhiên là mắt bị rút gân.
Tư Hạo Lam thản nhiên nhận thẻ mở phòng, bỏ vào trong túi quần, sau đó vội vàng tìm cơ hội rời khỏi hội trường, đi thẳng lên lầu.
Lúc hai người bọn họ ngầm trao đổi cố ý tránh tai mắt cuả người khác, lén lút nói chuyện nhưng vẫn bị đôi mắt tinh tường của Lý Tinh Hà nhìn thấy.
Lý Tinh Hà trơ mắt nhìn mỹ nữ đưa thẻ mở phòng cho Tư Hạo Lam, sau đó Tư Hạo Lam vô cùng lo lắng mà rời đi. (Cre banhbaonhanrong.wordpress.com)
Đây không phải là tình tiết kinh điển kim chủ showbiz chuyển thẻ phòng sao.
Trong mắt Lý Tinh Hà luôn có quan niệm vào trước là chủ* cho rằng Kha Lâm không phải người tốt. Đó là lý do hắn không nhịn được buồn rầu lo lắng, thay Tư Hạo Lam thấp thỏm không yên.
(Vào trước là chủ: định kiến)
Tư Hạo Lam lắc lư đi lên tầng cao nhất, xông vào phòng suite Kha Lâm đặt.
Khách sạn lần này là khách sạn cao cấp của thành phố, phòng suite xa xỉ tốt hơn nhiều so với gian lần trước Kha Lâm đến thăm ban.
Tư Hạo Lam đi qua gian ngoài rộng thênh thang mới nhìn thấy Kha Lâm đang ở trong phòng ngủ, ngồi trên xe lăn xem điện thoại di động.
Chơi điện thoại có chỗ nào tốt, nhất định phải chạy đến đây chơi. Từ Kha gia tới đây phỏng chừng lại lăn lộn một phen. Tư Hạo Lam vui vẻ trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tại sao ngươi tới đây? Không phải ngươi không muốn ra ngoài sao?”
Kha Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Hạo Lam.
Lại nói bọn họ đã lâu không gặp nhau, khoảng thời gian này Tư Hạo Lam liên tục bận rộn, hoàn toàn không có thời gian rảnh để về nhà. Lúc này hai người mặt đối mặt còn có chút ngẩn ngơ.
Kha Lâm dường như lại gầy đi một chút, sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy, đôi mắt đặc biệt đen đặc biệt sâu. Hắn nói: “Ta thực sự không muốn đến, để Sarah xử lý là được rồi. Nhưng mà nghe nói người nào đó muốn tham gia bữa tiệc này của Lý gia nên ta liền vội vội vàng vàng chạy đến.”
Kha Lâm chăm chú nhìn Tư Hạo Lam, ánh mắt vẫn như mọi ngày, bình thản không một gợn sóng nhưng phía sau lại như cất giấu nhiệt độ. Hắn gằn từng chữ nói: “Ta tới hủy cp.”
Lý Chính Tường đã đến tuổi trung niên nhưng tinh thần rất dồi dào lại tự khắc chế, nụ cười vô cùng dịu dàng cho người ta cảm giác kiên định mà nhẫn nại, là một “đại thúc” đẹp trai thân thiện.
Tư Hạo Lam có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người ông ta, khí chất đặc biệt của nhân sĩ chính phái khiến Tư Hạo Lam hơi khó chịu.
Tư Hạo Lam chẳng thèm lá mặt lá trái với người ta, sau khi chào hỏi Lý Chính Tường liền im lặng nhấc một con tôm thả vào miệng, hỏi Lý Chính Tường: “Ông ăn không?”
Lý Chính Tường: “…”
Ông ta mỉm cười, chủ động nói chuyện với Tư Hạo Lam: “Không cần, cảm ơn. Tiểu Tư tiên sinh không đến Gia Sổ, không thể cùng Tinh Hà trở thành đồng liêu, tôi cảm thấy thật đáng tiếc.”
Điểm này nhân sĩ chính phái thực sự phiền. Không thể nói thẳng hay sao, nhất định phải quanh co từ chỗ xa nhất mới đến đề tài chính. Tư Hạo Lam phiền muộn trong lòng, nhẫn nại nói: ” Tạm thời có sự thay đổi, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ hi vọng mọi người hiểu cho nhau.”
Lý Chính Tường gật đầu, nói: “Đương nhiên hiểu. Cậu và Tinh Hà là bạn tốt.” Ông ta thở dài. “Kỳ thực lần đầu tiên Tinh Hà giới thiệu cậu với tôi, tôi còn lấy làm kinh hãi. Dù sao tôi cũng coi như quen biết cha cậu.”
Hôm nay Tư Ích Niên có thể xuất hiện ở đây chứng tỏ ông ta và Lý gia không phải không có quan hệ. Tư Hạo Lam cũng không phải kẻ ngốc, y nhớ lại thái độ của Kha Lâm. Tư gia Lý gia Kha gia, ba nhà này e là trong cùng một đầm nước đục.
Điều Lý Chính Tường muốn nói chính là chuyện này: “Sau đó, cậu không đến giải trí Gia Sổ, tôi mới điều tra một chút. Khiến tôi không ngờ chính là bố cậu dám làm chuyện vô liêm sỉ.”
Tư Hạo Lam ghé mắt.
Chuyện Tư Ích Niên bán con trai cho Kha Lâm, Lý Chính Tường hẳn đã biết tất cả.
Y quan sát Lý Chính Tường từ trên xuống dưới, hiếm khi tán thành nói: “Ông ta quả thực rất vô liêm sỉ.”
Thanh âm của Lý Chính Tường hờ hững: “Bố cậu gieo gió gặt bão. Bài tốt một tay hắn giành được lại bị hắn làm bể. Hắn từng tới tìm tôi, hi vọng tôi có thể giúp đỡ hắn nhưng tôi nhất quyết cự tuyệt.” Nụ cười trên mặt ông ta trở nên cay đắng. “Không ngờ hắn còn có thể mặt dày đi tìm Kha Lâm.”
Tư Hạo Lam nghe tên Kha Lâm, lúc này mới hoàn toàn đặt đồ trên tay xuống, khoanh tay chăm chú nghe Lý Chính Tường nói.
Lý Chính Tường và Tư Hạo Lam nhìn nhau, ông ta hỏi: “Kha Lâm có khỏe không?”
Tư Hạo Lam không rõ ý đồ của ông ta, nói: “Vô cùng tốt.”
Lý Chính Tường gật đầu: “Kha Lâm là một đứa trẻ ngoan.”
Tư Hạo Lam hoàn toàn không hiểu, suy cho cùng Lý Chính Tường đứng ở bên nào, thẳng thắn chủ động hỏi: “Lý tiên sinh hình như rất hiểu Kha Lâm?”
Lý Chính Tường gật đầu: “Tôi và bố cậu ấy có chút sâu xa.”
Tư Ích Niên cũng có sâu xa với cha của Kha Lâm, cuối cùng cũng chuyên hãm hại Kha Lâm. Có sâu xa không nhất định là chuyện tốt.
Tư Hạo Lam cụp mắt, nói: “Cha của Kha Lâm đã qua đời rất nhiều năm.”
Lúc này, Lý Chính Tường thấy ánh mắt tăm tối khó hiểu của Tư Hạo Lam, rốt cuộc lựa chọn ngả bài: “Tôi biết cậu không đến Gia Sổ nhất định do Kha Lâm ngăn cản. Tôi có thể lý giải cậu ấy. Kha Lâm vẫn còn ghi hận tôi.” Lý Chính Tường lúc này thẳng thắn đến đáng sợ, nói hết những gì Tư Hạo Lam muốn hỏi. “Cậu ấy cho rằng cái chết của bố có liên quan đến tôi.”
Tư Hạo Lam chăm chú nhìn Lý Chính Tường. Lý Chính Tường không hề né tránh, ánh mắt vẫn trấn định như ban đầu. Tư Hạo Lam hỏi: “Vậy có liên quan không?”
Lý Chính Tường kéo khóe miệng, nếp nhăn nơi khóe mắt vì động tác này của ông càng thêm khắc sâu. Ông ta nói: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết*.”
Vậy chính là có liên quan.
Tư Hạo Lam tiện tay nhấc ly rượu, uống một ngụm.
Rượu tuy ngọt nhưng dư vị lại có chút cay đắng, ở trong miệng quanh quẩn không đi. Tư Hạo Lam hỏi Lý Chính Tường: “Muốn một ly không?”
Lý Chính Tường lắc đầu, nói: “Không được, cậu thỏa thích tận thưởng đi.” Ông ta lại mỉm cười. “Cậu, Kha Lâm và cả Tinh Hà có thể hội ngộ lần nữa âu cũng là duyên phận. Hi vọng mấy đứa có thể hòa thuận.”
Ông ta thở dài, ném lại một câu: “Không nên giống trưởng bối chúng ta.”
Lý Chính Tường mượn cớ có việc rời đi. Tư Hạo Lam bĩu môi.
Y cầm ly rượu, một mình đứng cạnh bàn nhâm nhi.
Nếu dựa theo cốt truyện của nguyên thư, ba người đời sau lại giẫm lên vết xe đổ của đời trước, nguyên chủ và ảnh đế ở bên nhau, Kha Lâm một mình rơi vào ma bệnh.
Tư Hạo Lam buông ly rượu trống không, nâng tay lau rượu trên khóe môi.
May mà lão tử xuyên qua đây.
Tư Hạo Lam giương mắt nhìn Lý Tinh Hà ở phía xa, thấy nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt ngớ ngẩn của hắn liền không thoải mái. Xem chừng đối với chuyện giữa Lý Chính Tường và Kha gia hắn không hề hay biết. Khắp thiên hạ người vui vẻ nhất ngây thơ nhất chính là hắn.
Mệnh cách của nhân vật chính là thiếu đánh.
Tư Hạo Lam lén lút đi đến bên cạnh Lý Tinh Hà, nhân lúc người khác không để ý liền cho hắn một quyền.
Lý Tinh Hà: “…Ta thế nào lại chọc giận ngươi?”
Bữa tiệc chuẩn bị nghênh đón cao trào. Kế tiếp bộ sưu tập có giá trị cao nhất sẽ được đưa ra bán đấu giá, đó chính là bức chân dung có niên đại một trăm năm của một họa sĩ sơn dầu vẽ cho nữ minh tinh điện ảnh thời bấy giờ.
Đây là thời kỳ phim đen trắng, mỹ nhân trong tranh trang điểm theo lối cổ điển, nụ cười xinh đẹp đến mê người, đẹp nhất mười dặm dương tràng.
Tác phẩm của vị minh tinh điện ảnh này đến bây giờ vẫn còn được các chuyên gia nghiên cứu, vì đương thời tác phẩm của nàng có ý nghĩa vượt thời đại, là báu vật của giới nghệ sĩ.
Dưới bức tranh còn đề một dòng thơ do chính tay họa sĩ viết.
Người đời sau nói, câu thơ này bày tỏ sự tán thưởng của họa sĩ đối với minh tinh, cũng có người nói kỳ thực là bày tỏ sự ái mộ.
Tâm tình của họa sĩ khi đó ai mà biết được, chẳng qua lưu truyền đến ngày hôm nay bị đưa ra bán đấu giá. Vì giá trị đặc thù nên 50% thu nhập sẽ được sử dụng để hỗ trợ hoạt động từ thiện.
Tất cả mọi người tại đây đều quan tâm đến trận đấu giá này.
Tư Hạo Lam vốn không có hứng thú gì, thấy mọi người đi liền đi theo cùng người ta vây xem. Y nhìn chằm chằm bức họa kia nửa ngày cũng không nhìn ra tốt xấu. Nếu là tranh thủy mặc ở thế giới trước y xem nhiều còn có chút nghiên cứu, tranh sơn dầu thực sự xem không hiểu, chỉ cảm thấy bức tranh đại khái vẽ rất thật.
Nhưng mà câu thơ kia y coi như thích.
Khi bắt đầu rao bán, người đấu giá rất nhiều. Giá trị càng ngày càng cao, người giơ bảng càng ngày càng ít.
Tư Hạo Lam kinh ngạc, chờ y nổi tiếng cũng tìm người vẽ cho mình một bức tranh, một vốn bốn lời.
Cuối cùng, chỉ còn thưa thớt vài nhà đấu giá. Không khí tại hiện trường không hề quyết liệt, mọi người đều mỉm cười, sôi nổi thảo luận xem bức tranh này rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai.
Đến khi chỉ còn lại hai nhà, vở kịch mới bắt đầu mở ra. Ngươi tranh ta đoạt là phân đoạn được mọi người yêu thích nhất. Giá đã dâng lên rất cao, mỗi lần ra giá đều sẽ vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Một ngàn hai trăm vạn.” MC báo giá lần thứ nhất.
Một trong số hai người cạnh tranh do dự, ánh mắt mọi người rơi xuống người hắn, hắn cười lắc đầu.
Lần thứ hai hô giá, MC cười hỏi các minh tinh và đại gia ở đây có ai seckill* không?
Những người khác rỉ tai nhau, đúng lúc này Lý Chính Tường xuất hiện, cười nói: “Một nghìn ba trăm vạn.”
Ông ta quay đầu lại, hào phóng mà lễ độ, lên tiếng: “Tôi là doanh nghiệp đại diện ngày hôm nay, hẳn nên đứng dậy làm gương trong hoạt động từ thiện. Hiện nay, đối với chư vị trong giới giải trí mà nói bức tranh này có ý nghĩa phi phàm, con trai tôi cũng làm trong giới giải trí. Tôi hi vọng nó có thể giống như các tiền bối đang hoạt động nghệ thuật, đạt được thành tựu trong sự nghiệp của mình.”
Lý Chính Tường nói xong, mọi người xung quanh cùng nhau vỗ tay, đều khen Lý Chính Tường phóng khoáng, xuất sắc, là nhân tài kiệt xuất trong ngành.
Ông ta đã phát biểu bài diễn thuyết này, dù còn người có ý định đấu giá bức tranh kia cũng sẽ thu hồi tâm tư cho Lý gia và nhà tổ chức mặt mũi, không tiếp tục tranh đoạt.
MC báo giá tượng trưng lần thứ hai: “Một nghìn ba trăm vạn.” Ngay khi anh ta cho rằng sẽ không có người giơ bảng nữa chuẩn bị đọc giá lần ba, trần ai lạc định, không ngờ có người xuất hiện đối địch.
“Một nghìn năm trăm vạn.”
Trong nháy mắt tiêu điểm rời đi.
Người lên tiếng là một phụ nữ. Tư Hạo Lam theo tiếng nhìn sang, nhướn mày sau đó không nhịn được bật cười. Thời khắc cuối cùng mới xuất hiện trang bức đúng là phong cách của biến thái.
Người xuất hiện seckill chính là đại diện của Kha Lâm, Sarah.
Hôm nay Sarah khác hoàn toàn phong cách lão luyện thường ngày. Váy dạ hội đen dài khoe vóc dáng kiêu kì, khuôn mặt trang điểm cực kỳ xinh đẹp, cố phán sinh tư*, không hề thua kém các minh tinh ở đây.
Cô mở đôi môi đỏ mọng, nói: “Tôi đại diện ông chủ đến tham gia lần đấu giá này. Ngài ấy rất thích câu thơ trên bức tranh, hi vọng có thể mua lại.”
MV hữu hảo hỏi: “Xin hỏi ông chủ của bà là ai?”
Sarah xinh đẹp cười nói: “Là giám đốc của Khoa học công nghệ Chấn Vũ tại Trung Quốc, Kha Lâm tiên sinh.”
Cô vừa dứt lời, nhân sĩ giới kinh doanh rộ lên.
Mọi người đều biết Khoa học công nghệ Chấn Vũ là doanh nghiệp vốn nước ngoài, từ khi nào người Trung Quốc được gia nhập quản lý cấp cao. Chấn Vũ thay đổi tầng quản lý, lần này lại cao giọng như vậy không lẽ Chấn Vũ sẽ có bố cục chiến lược mới tại Trung Quốc?
Hơn nữa cái tên Kha Lâm này nghe rất xa lạ, không biết là đại gia nhà nào?
Mọi người xì xào bàn tán, hỏi thăm lẫn nhau. Người khác không biết nhưng Tư Ích Niên và Lý Chính Tường nắm rất rõ.
Tư Ích Niên nghe tên Kha Lâm sắc mặt liền thay đổi. Ngược lại Lý Chính Tường mỉm cười thở dài một hơi, nói với MC: “Tôi từ bỏ đấu giá, nguyện giúp người thành toàn.”
Câu nói này của ông lần thứ hai dấy lên một trận xôn xao. Vị nữ sĩ kia mới chỉ đọc tên ông chủ Lý Chính Tường liền rút lui, nói không có gì mờ ám không ai tin. Kha Lâm kia rốt cuộc là nhân sĩ phương nào?
Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, Sarah đứng lên, hơi khom lưng hướng về phía mọi người nói: “Vô cùng cảm ơn ý tốt của các vị, bức tranh này tôi xin phép nhận thay ông chủ của mình.” Cô vẫn duy trì nụ cười tự tin, bước từng bước đi về phía Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam bật người dậy, chăm chú nhìn Sarah, trong lòng hoài nghi Kha Lâm có phải lại muốn bày trò gì hay không.
Qủa nhiên, Sarah đi tới trước mặt Tư Hạo Lam, cười đến mức khiến người ta tâm trì thần đãng, nói: “Kha Lâm tiên sinh là fan của Tư tiên sinh. Ngài ấy đặc biệt yêu thích diễn xuất của Tư tiên sinh nên đã yêu cầu tôi tặng tranh cho cậu. Hi vọng cậu thích, sau này có thể ra mắt các tác phẩm tốt hơn.”
Hội trường lần thứ ba dâng trào.
Tác phẩm hội họa đáng giá ngàn vàng ném sang tay liền tặng cho người khác. Kim chủ nhà ai hào phóng vung tay cầu mĩ nhân vui vẻ như thế, lại là mỹ nhân nhà ai có bản lĩnh như vậy. Tư Hạo Lam không chút rụt rè, trái lại bình thản nhàn hạ đứng ở nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Qủa nhiên rất mê hoặc. Lần này, mọi người có mặt tại hội trường bắt đầu hỏi thăm Tư Hạo Lam là ai, so với việc bị Lý Tinh Hà mang theo chạy khắp nơi hiệu quả khá tốt.
Trong hội trường, các nhà sản xuất đánh giá giá trị tư bản của Tư Hạo Lam, các đạo diễn cũng nảy sinh hứng thú với y, nghĩ trở về sẽ tìm thời gian xem kỹ năng diễn của người này.
Tư Hạo Lam và Kha Lâm chưa từng xuất hiện trở thành tiêu điểm của cả hội trường. Tất cả mọi người đều đang bàn tán về bọn họ, ánh mắt tập hợp trên người Tư Hạo Lam. Y mặt không đổi sắc, nói với Sarah: “Cám ơn ông chủ của ngươi, hi vọng hắn có thể quan tâm nhiều hơn đến diễn xuất của ta.”
Sảng khoái!
Thêm một lần trang bức thành công!
Tư Hạo Lam lâng lâng, quyết định trở về tặng đùi gà cho Kha Lâm. Tiết mục đấu giá chính thức kết thúc. Tư Hạo Lam theo nhân viên công tác đi làm thủ tục, lúc điền địa chỉ thời gian mới phát hiện không đúng.
Y cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này mới phản ứng được, Kha Lâm tặng tranh cho y không phải cũng sẽ đưa về Kha gia? Vậy thì có gì khác nhau?
Tư Hạo Lam trợn mắt trong lòng, ván này Kha Lâm bàn tính rất hay, không có đùi gà.
Bữa tiệc cuối cùng cũng đi đến phần cuối, sân khấu hội trường tổ chức biểu diễn, mọi người bắt đầu sang hai bên ăn cái gì đó. Rất nhiều người tiến đến bắt chuyện với Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam đã ăn từ lâu, hiện tại tâm trạng rất tốt, nhẫn nại cùng người ta hàn huyên vài câu.
Sarah đung đưa làn váy, giai nhân nhiều vẻ, tìm cơ hội lại gần nháy mắt với Tư Hạo Lam.
“Mí mắt ngươi bị rút gân sao?” Tư Hạo Lam nghi ngờ hỏi mỹ nữ, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Sarah: “…Không phải.” Cô đứng bên cạnh Tư Hạo Lam, nhỏ giọng nói: “Thực ra hôm nay boss có tới đây, đang ở phòng suite trên tầng cao nhất của khách sạn.” Cô nhìn lướt qua hai bên, tìm cơ hội lén lút đưa cho Tư Hạo Lam thẻ mở phòng, ám muội ném cho y một cái nháy mắt, nói: “Cố lên!”
Qủa nhiên là mắt bị rút gân.
Tư Hạo Lam thản nhiên nhận thẻ mở phòng, bỏ vào trong túi quần, sau đó vội vàng tìm cơ hội rời khỏi hội trường, đi thẳng lên lầu.
Lúc hai người bọn họ ngầm trao đổi cố ý tránh tai mắt cuả người khác, lén lút nói chuyện nhưng vẫn bị đôi mắt tinh tường của Lý Tinh Hà nhìn thấy.
Lý Tinh Hà trơ mắt nhìn mỹ nữ đưa thẻ mở phòng cho Tư Hạo Lam, sau đó Tư Hạo Lam vô cùng lo lắng mà rời đi.
Đây không phải là tình tiết kinh điển kim chủ showbiz chuyển thẻ phòng sao.
Trong mắt Lý Tinh Hà luôn có quan niệm vào trước là chủ* cho rằng Kha Lâm không phải người tốt. Đó là lý do hắn không nhịn được buồn rầu lo lắng, thay Tư Hạo Lam thấp thỏm không yên.
(Vào trước là chủ: định kiến)
Tư Hạo Lam lắc lư đi lên tầng cao nhất, xông vào phòng suite Kha Lâm đặt.
Khách sạn lần này là khách sạn cao cấp của thành phố, phòng suite xa xỉ tốt hơn nhiều so với gian lần trước Kha Lâm đến thăm ban.
Tư Hạo Lam đi qua gian ngoài rộng thênh thang mới nhìn thấy Kha Lâm đang ở trong phòng ngủ, ngồi trên xe lăn xem điện thoại di động.
Chơi điện thoại có chỗ nào tốt, nhất định phải chạy đến đây chơi. Từ Kha gia tới đây phỏng chừng lại lăn lộn một phen. Tư Hạo Lam vui vẻ trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tại sao ngươi tới đây? Không phải ngươi không muốn ra ngoài sao?”
Kha Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Hạo Lam.
Lại nói bọn họ đã lâu không gặp nhau, khoảng thời gian này Tư Hạo Lam liên tục bận rộn, hoàn toàn không có thời gian rảnh để về nhà. Lúc này hai người mặt đối mặt còn có chút ngẩn ngơ.
Kha Lâm dường như lại gầy đi một chút, sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy, đôi mắt đặc biệt đen đặc biệt sâu. Hắn nói: “Ta thực sự không muốn đến, để Sarah xử lý là được rồi. Nhưng mà nghe nói người nào đó muốn tham gia bữa tiệc này của Lý gia nên ta liền vội vội vàng vàng chạy đến.”
Kha Lâm chăm chú nhìn Tư Hạo Lam, ánh mắt vẫn như mọi ngày, bình thản không một gợn sóng nhưng phía sau lại như cất giấu nhiệt độ. Hắn gằn từng chữ nói: “Ta tới hủy cp.”
Lý Chính Tường đã đến tuổi trung niên nhưng tinh thần rất dồi dào lại tự khắc chế, nụ cười vô cùng dịu dàng cho người ta cảm giác kiên định mà nhẫn nại, là một “đại thúc” đẹp trai thân thiện.
Tư Hạo Lam có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người ông ta, khí chất đặc biệt của nhân sĩ chính phái khiến Tư Hạo Lam hơi khó chịu.
Tư Hạo Lam chẳng thèm lá mặt lá trái với người ta, sau khi chào hỏi Lý Chính Tường liền im lặng nhấc một con tôm thả vào miệng, hỏi Lý Chính Tường: “Ông ăn không?”
Lý Chính Tường: “…”
Ông ta mỉm cười, chủ động nói chuyện với Tư Hạo Lam: “Không cần, cảm ơn. Tiểu Tư tiên sinh không đến Gia Sổ, không thể cùng Tinh Hà trở thành đồng liêu, tôi cảm thấy thật đáng tiếc.”
Điểm này nhân sĩ chính phái thực sự phiền. Không thể nói thẳng hay sao, nhất định phải quanh co từ chỗ xa nhất mới đến đề tài chính. Tư Hạo Lam phiền muộn trong lòng, nhẫn nại nói: ” Tạm thời có sự thay đổi, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ hi vọng mọi người hiểu cho nhau.”
Lý Chính Tường gật đầu, nói: “Đương nhiên hiểu. Cậu và Tinh Hà là bạn tốt.” Ông ta thở dài. “Kỳ thực lần đầu tiên Tinh Hà giới thiệu cậu với tôi, tôi còn lấy làm kinh hãi. Dù sao tôi cũng coi như quen biết cha cậu.”
Hôm nay Tư Ích Niên có thể xuất hiện ở đây chứng tỏ ông ta và Lý gia không phải không có quan hệ. Tư Hạo Lam cũng không phải kẻ ngốc, y nhớ lại thái độ của Kha Lâm. Tư gia Lý gia Kha gia, ba nhà này e là trong cùng một đầm nước đục.
Điều Lý Chính Tường muốn nói chính là chuyện này: “Sau đó, cậu không đến giải trí Gia Sổ, tôi mới điều tra một chút. Khiến tôi không ngờ chính là bố cậu dám làm chuyện vô liêm sỉ.”
Tư Hạo Lam ghé mắt.
Chuyện Tư Ích Niên bán con trai cho Kha Lâm, Lý Chính Tường hẳn đã biết tất cả.
Y quan sát Lý Chính Tường từ trên xuống dưới, hiếm khi tán thành nói: “Ông ta quả thực rất vô liêm sỉ.”
Thanh âm của Lý Chính Tường hờ hững: “Bố cậu gieo gió gặt bão. Bài tốt một tay hắn giành được lại bị hắn làm bể. Hắn từng tới tìm tôi, hi vọng tôi có thể giúp đỡ hắn nhưng tôi nhất quyết cự tuyệt.” Nụ cười trên mặt ông ta trở nên cay đắng. “Không ngờ hắn còn có thể mặt dày đi tìm Kha Lâm.”
Tư Hạo Lam nghe tên Kha Lâm, lúc này mới hoàn toàn đặt đồ trên tay xuống, khoanh tay chăm chú nghe Lý Chính Tường nói.
Lý Chính Tường và Tư Hạo Lam nhìn nhau, ông ta hỏi: “Kha Lâm có khỏe không?”
Tư Hạo Lam không rõ ý đồ của ông ta, nói: “Vô cùng tốt.”
Lý Chính Tường gật đầu: “Kha Lâm là một đứa trẻ ngoan.”
Tư Hạo Lam hoàn toàn không hiểu, suy cho cùng Lý Chính Tường đứng ở bên nào, thẳng thắn chủ động hỏi: “Lý tiên sinh hình như rất hiểu Kha Lâm?”
Lý Chính Tường gật đầu: “Tôi và bố cậu ấy có chút sâu xa.”
Tư Ích Niên cũng có sâu xa với cha của Kha Lâm, cuối cùng cũng chuyên hãm hại Kha Lâm. Có sâu xa không nhất định là chuyện tốt.
Tư Hạo Lam cụp mắt, nói: “Cha của Kha Lâm đã qua đời rất nhiều năm.”
Lúc này, Lý Chính Tường thấy ánh mắt tăm tối khó hiểu của Tư Hạo Lam, rốt cuộc lựa chọn ngả bài: “Tôi biết cậu không đến Gia Sổ nhất định do Kha Lâm ngăn cản. Tôi có thể lý giải cậu ấy. Kha Lâm vẫn còn ghi hận tôi.” Lý Chính Tường lúc này thẳng thắn đến đáng sợ, nói hết những gì Tư Hạo Lam muốn hỏi. “Cậu ấy cho rằng cái chết của bố có liên quan đến tôi.”
Tư Hạo Lam chăm chú nhìn Lý Chính Tường. Lý Chính Tường không hề né tránh, ánh mắt vẫn trấn định như ban đầu. Tư Hạo Lam hỏi: “Vậy có liên quan không?”
Lý Chính Tường kéo khóe miệng, nếp nhăn nơi khóe mắt vì động tác này của ông càng thêm khắc sâu. Ông ta nói: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết*.”
Vậy chính là có liên quan.
Tư Hạo Lam tiện tay nhấc ly rượu, uống một ngụm.
Rượu tuy ngọt nhưng dư vị lại có chút cay đắng, ở trong miệng quanh quẩn không đi. Tư Hạo Lam hỏi Lý Chính Tường: “Muốn một ly không?”
Lý Chính Tường lắc đầu, nói: “Không được, cậu thỏa thích tận thưởng đi.” Ông ta lại mỉm cười. “Cậu, Kha Lâm và cả Tinh Hà có thể hội ngộ lần nữa âu cũng là duyên phận. Hi vọng mấy đứa có thể hòa thuận.”
Ông ta thở dài, ném lại một câu: “Không nên giống trưởng bối chúng ta.”
Lý Chính Tường mượn cớ có việc rời đi. Tư Hạo Lam bĩu môi.
Y cầm ly rượu, một mình đứng cạnh bàn nhâm nhi.
Nếu dựa theo cốt truyện của nguyên thư, ba người đời sau lại giẫm lên vết xe đổ của đời trước, nguyên chủ và ảnh đế ở bên nhau, Kha Lâm một mình rơi vào ma bệnh.
Tư Hạo Lam buông ly rượu trống không, nâng tay lau rượu trên khóe môi.
May mà lão tử xuyên qua đây.
Tư Hạo Lam giương mắt nhìn Lý Tinh Hà ở phía xa, thấy nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt ngớ ngẩn của hắn liền không thoải mái. Xem chừng đối với chuyện giữa Lý Chính Tường và Kha gia hắn không hề hay biết. Khắp thiên hạ người vui vẻ nhất ngây thơ nhất chính là hắn.
Mệnh cách của nhân vật chính là thiếu đánh.
Tư Hạo Lam lén lút đi đến bên cạnh Lý Tinh Hà, nhân lúc người khác không để ý liền cho hắn một quyền.
Lý Tinh Hà: “…Ta thế nào lại chọc giận ngươi?”
Bữa tiệc chuẩn bị nghênh đón cao trào. Kế tiếp bộ sưu tập có giá trị cao nhất sẽ được đưa ra bán đấu giá, đó chính là bức chân dung có niên đại một trăm năm của một họa sĩ sơn dầu vẽ cho nữ minh tinh điện ảnh thời bấy giờ.
Đây là thời kỳ phim đen trắng, mỹ nhân trong tranh trang điểm theo lối cổ điển, nụ cười xinh đẹp đến mê người, đẹp nhất mười dặm dương tràng.
Tác phẩm của vị minh tinh điện ảnh này đến bây giờ vẫn còn được các chuyên gia nghiên cứu, vì đương thời tác phẩm của nàng có ý nghĩa vượt thời đại, là báu vật của giới nghệ sĩ.
Dưới bức tranh còn đề một dòng thơ do chính tay họa sĩ viết.
Người đời sau nói, câu thơ này bày tỏ sự tán thưởng của họa sĩ đối với minh tinh, cũng có người nói kỳ thực là bày tỏ sự ái mộ.
Tâm tình của họa sĩ khi đó ai mà biết được, chẳng qua lưu truyền đến ngày hôm nay bị đưa ra bán đấu giá. Vì giá trị đặc thù nên 50% thu nhập sẽ được sử dụng để hỗ trợ hoạt động từ thiện.
Tất cả mọi người tại đây đều quan tâm đến trận đấu giá này.
Tư Hạo Lam vốn không có hứng thú gì, thấy mọi người đi liền đi theo cùng người ta vây xem. Y nhìn chằm chằm bức họa kia nửa ngày cũng không nhìn ra tốt xấu. Nếu là tranh thủy mặc ở thế giới trước y xem nhiều còn có chút nghiên cứu, tranh sơn dầu thực sự xem không hiểu, chỉ cảm thấy bức tranh đại khái vẽ rất thật.
Nhưng mà câu thơ kia y coi như thích.
Khi bắt đầu rao bán, người đấu giá rất nhiều. Giá trị càng ngày càng cao, người giơ bảng càng ngày càng ít.
Tư Hạo Lam kinh ngạc, chờ y nổi tiếng cũng tìm người vẽ cho mình một bức tranh, một vốn bốn lời.
Cuối cùng, chỉ còn thưa thớt vài nhà đấu giá. Không khí tại hiện trường không hề quyết liệt, mọi người đều mỉm cười, sôi nổi thảo luận xem bức tranh này rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai.
Đến khi chỉ còn lại hai nhà, vở kịch mới bắt đầu mở ra. Ngươi tranh ta đoạt là phân đoạn được mọi người yêu thích nhất. Giá đã dâng lên rất cao, mỗi lần ra giá đều sẽ vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Một ngàn hai trăm vạn.” MC báo giá lần thứ nhất.
Một trong số hai người cạnh tranh do dự, ánh mắt mọi người rơi xuống người hắn, hắn cười lắc đầu.
Lần thứ hai hô giá, MC cười hỏi các minh tinh và đại gia ở đây có ai seckill* không?
Những người khác rỉ tai nhau, đúng lúc này Lý Chính Tường xuất hiện, cười nói: “Một nghìn ba trăm vạn.”
Ông ta quay đầu lại, hào phóng mà lễ độ, lên tiếng: “Tôi là doanh nghiệp đại diện ngày hôm nay, hẳn nên đứng dậy làm gương trong hoạt động từ thiện. Hiện nay, đối với chư vị trong giới giải trí mà nói bức tranh này có ý nghĩa phi phàm, con trai tôi cũng làm trong giới giải trí. Tôi hi vọng nó có thể giống như các tiền bối đang hoạt động nghệ thuật, đạt được thành tựu trong sự nghiệp của mình.”
Lý Chính Tường nói xong, mọi người xung quanh cùng nhau vỗ tay, đều khen Lý Chính Tường phóng khoáng, xuất sắc, là nhân tài kiệt xuất trong ngành.
Ông ta đã phát biểu bài diễn thuyết này, dù còn người có ý định đấu giá bức tranh kia cũng sẽ thu hồi tâm tư cho Lý gia và nhà tổ chức mặt mũi, không tiếp tục tranh đoạt.
MC báo giá tượng trưng lần thứ hai: “Một nghìn ba trăm vạn.” Ngay khi anh ta cho rằng sẽ không có người giơ bảng nữa chuẩn bị đọc giá lần ba, trần ai lạc định, không ngờ có người xuất hiện đối địch.
“Một nghìn năm trăm vạn.”
Trong nháy mắt tiêu điểm rời đi.
Người lên tiếng là một phụ nữ. Tư Hạo Lam theo tiếng nhìn sang, nhướn mày sau đó không nhịn được bật cười. Thời khắc cuối cùng mới xuất hiện trang bức đúng là phong cách của biến thái.
Người xuất hiện seckill chính là đại diện của Kha Lâm, Sarah.
Hôm nay Sarah khác hoàn toàn phong cách lão luyện thường ngày. Váy dạ hội đen dài khoe vóc dáng kiêu kì, khuôn mặt trang điểm cực kỳ xinh đẹp, cố phán sinh tư*, không hề thua kém các minh tinh ở đây.
Cô mở đôi môi đỏ mọng, nói: “Tôi đại diện ông chủ đến tham gia lần đấu giá này. Ngài ấy rất thích câu thơ trên bức tranh, hi vọng có thể mua lại.”
MV hữu hảo hỏi: “Xin hỏi ông chủ của bà là ai?”
Sarah xinh đẹp cười nói: “Là giám đốc của Khoa học công nghệ Chấn Vũ tại Trung Quốc, Kha Lâm tiên sinh.”
Cô vừa dứt lời, nhân sĩ giới kinh doanh rộ lên.
Mọi người đều biết Khoa học công nghệ Chấn Vũ là doanh nghiệp vốn nước ngoài, từ khi nào người Trung Quốc được gia nhập quản lý cấp cao. Chấn Vũ thay đổi tầng quản lý, lần này lại cao giọng như vậy không lẽ Chấn Vũ sẽ có bố cục chiến lược mới tại Trung Quốc?
Hơn nữa cái tên Kha Lâm này nghe rất xa lạ, không biết là đại gia nhà nào?
Mọi người xì xào bàn tán, hỏi thăm lẫn nhau. Người khác không biết nhưng Tư Ích Niên và Lý Chính Tường nắm rất rõ.
Tư Ích Niên nghe tên Kha Lâm sắc mặt liền thay đổi. Ngược lại Lý Chính Tường mỉm cười thở dài một hơi, nói với MC: “Tôi từ bỏ đấu giá, nguyện giúp người thành toàn.”
Câu nói này của ông lần thứ hai dấy lên một trận xôn xao. Vị nữ sĩ kia mới chỉ đọc tên ông chủ Lý Chính Tường liền rút lui, nói không có gì mờ ám không ai tin. Kha Lâm kia rốt cuộc là nhân sĩ phương nào?
Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, Sarah đứng lên, hơi khom lưng hướng về phía mọi người nói: “Vô cùng cảm ơn ý tốt của các vị, bức tranh này tôi xin phép nhận thay ông chủ của mình.” Cô vẫn duy trì nụ cười tự tin, bước từng bước đi về phía Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam bật người dậy, chăm chú nhìn Sarah, trong lòng hoài nghi Kha Lâm có phải lại muốn bày trò gì hay không.
Qủa nhiên, Sarah đi tới trước mặt Tư Hạo Lam, cười đến mức khiến người ta tâm trì thần đãng, nói: “Kha Lâm tiên sinh là fan của Tư tiên sinh. Ngài ấy đặc biệt yêu thích diễn xuất của Tư tiên sinh nên đã yêu cầu tôi tặng tranh cho cậu. Hi vọng cậu thích, sau này có thể ra mắt các tác phẩm tốt hơn.”
Hội trường lần thứ ba dâng trào.
Tác phẩm hội họa đáng giá ngàn vàng ném sang tay liền tặng cho người khác. Kim chủ nhà ai hào phóng vung tay cầu mĩ nhân vui vẻ như thế, lại là mỹ nhân nhà ai có bản lĩnh như vậy. Tư Hạo Lam không chút rụt rè, trái lại bình thản nhàn hạ đứng ở nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Qủa nhiên rất mê hoặc. Lần này, mọi người có mặt tại hội trường bắt đầu hỏi thăm Tư Hạo Lam là ai, so với việc bị Lý Tinh Hà mang theo chạy khắp nơi hiệu quả khá tốt.
Trong hội trường, các nhà sản xuất đánh giá giá trị tư bản của Tư Hạo Lam, các đạo diễn cũng nảy sinh hứng thú với y, nghĩ trở về sẽ tìm thời gian xem kỹ năng diễn của người này.
Tư Hạo Lam và Kha Lâm chưa từng xuất hiện trở thành tiêu điểm của cả hội trường. Tất cả mọi người đều đang bàn tán về bọn họ, ánh mắt tập hợp trên người Tư Hạo Lam. Y mặt không đổi sắc, nói với Sarah: “Cám ơn ông chủ của ngươi, hi vọng hắn có thể quan tâm nhiều hơn đến diễn xuất của ta.”
Sảng khoái!
Thêm một lần trang bức thành công!
Tư Hạo Lam lâng lâng, quyết định trở về tặng đùi gà cho Kha Lâm. Tiết mục đấu giá chính thức kết thúc. Tư Hạo Lam theo nhân viên công tác đi làm thủ tục, lúc điền địa chỉ thời gian mới phát hiện không đúng.
Y cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này mới phản ứng được, Kha Lâm tặng tranh cho y không phải cũng sẽ đưa về Kha gia? Vậy thì có gì khác nhau?
Tư Hạo Lam trợn mắt trong lòng, ván này Kha Lâm bàn tính rất hay, không có đùi gà.
Bữa tiệc cuối cùng cũng đi đến phần cuối, sân khấu hội trường tổ chức biểu diễn, mọi người bắt đầu sang hai bên ăn cái gì đó. Rất nhiều người tiến đến bắt chuyện với Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam đã ăn từ lâu, hiện tại tâm trạng rất tốt, nhẫn nại cùng người ta hàn huyên vài câu.
Sarah đung đưa làn váy, giai nhân nhiều vẻ, tìm cơ hội lại gần nháy mắt với Tư Hạo Lam.
“Mí mắt ngươi bị rút gân sao?” Tư Hạo Lam nghi ngờ hỏi mỹ nữ, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Sarah: “…Không phải.” Cô đứng bên cạnh Tư Hạo Lam, nhỏ giọng nói: “Thực ra hôm nay boss có tới đây, đang ở phòng suite trên tầng cao nhất của khách sạn.” Cô nhìn lướt qua hai bên, tìm cơ hội lén lút đưa cho Tư Hạo Lam thẻ mở phòng, ám muội ném cho y một cái nháy mắt, nói: “Cố lên!”
Qủa nhiên là mắt bị rút gân.
Tư Hạo Lam thản nhiên nhận thẻ mở phòng, bỏ vào trong túi quần, sau đó vội vàng tìm cơ hội rời khỏi hội trường, đi thẳng lên lầu.
Lúc hai người bọn họ ngầm trao đổi cố ý tránh tai mắt cuả người khác, lén lút nói chuyện nhưng vẫn bị đôi mắt tinh tường của Lý Tinh Hà nhìn thấy.
Lý Tinh Hà trơ mắt nhìn mỹ nữ đưa thẻ mở phòng cho Tư Hạo Lam, sau đó Tư Hạo Lam vô cùng lo lắng mà rời đi.
Đây không phải là tình tiết kinh điển kim chủ showbiz chuyển thẻ phòng sao.
Trong mắt Lý Tinh Hà luôn có quan niệm vào trước là chủ* cho rằng Kha Lâm không phải người tốt. Đó là lý do hắn không nhịn được buồn rầu lo lắng, thay Tư Hạo Lam thấp thỏm không yên.
(Vào trước là chủ: định kiến)
Tư Hạo Lam lắc lư đi lên tầng cao nhất, xông vào phòng suite Kha Lâm đặt.
Khách sạn lần này là khách sạn cao cấp của thành phố, phòng suite xa xỉ tốt hơn nhiều so với gian lần trước Kha Lâm đến thăm ban.
Tư Hạo Lam đi qua gian ngoài rộng thênh thang mới nhìn thấy Kha Lâm đang ở trong phòng ngủ, ngồi trên xe lăn xem điện thoại di động.
Chơi điện thoại có chỗ nào tốt, nhất định phải chạy đến đây chơi. Từ Kha gia tới đây phỏng chừng lại lăn lộn một phen. Tư Hạo Lam vui vẻ trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tại sao ngươi tới đây? Không phải ngươi không muốn ra ngoài sao?”
Kha Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Hạo Lam.
Lại nói bọn họ đã lâu không gặp nhau, khoảng thời gian này Tư Hạo Lam liên tục bận rộn, hoàn toàn không có thời gian rảnh để về nhà. Lúc này hai người mặt đối mặt còn có chút ngẩn ngơ.
Kha Lâm dường như lại gầy đi một chút, sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy, đôi mắt đặc biệt đen đặc biệt sâu. Hắn nói: “Ta thực sự không muốn đến, để Sarah xử lý là được rồi. Nhưng mà nghe nói người nào đó muốn tham gia bữa tiệc này của Lý gia nên ta liền vội vội vàng vàng chạy đến.”
Kha Lâm chăm chú nhìn Tư Hạo Lam, ánh mắt vẫn như mọi ngày, bình thản không một gợn sóng nhưng phía sau lại như cất giấu nhiệt độ. Hắn gằn từng chữ nói: “Ta tới hủy cp.”
Lý Chính Tường đã đến tuổi trung niên nhưng tinh thần rất dồi dào lại tự khắc chế, nụ cười vô cùng dịu dàng cho người ta cảm giác kiên định mà nhẫn nại, là một “đại thúc” đẹp trai thân thiện.
Tư Hạo Lam có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người ông ta, khí chất đặc biệt của nhân sĩ chính phái khiến Tư Hạo Lam hơi khó chịu.
Tư Hạo Lam chẳng thèm lá mặt lá trái với người ta, sau khi chào hỏi Lý Chính Tường liền im lặng nhấc một con tôm thả vào miệng, hỏi Lý Chính Tường: “Ông ăn không?”
Lý Chính Tường: “…”
Ông ta mỉm cười, chủ động nói chuyện với Tư Hạo Lam: “Không cần, cảm ơn. Tiểu Tư tiên sinh không đến Gia Sổ, không thể cùng Tinh Hà trở thành đồng liêu, tôi cảm thấy thật đáng tiếc.”
Điểm này nhân sĩ chính phái thực sự phiền. Không thể nói thẳng hay sao, nhất định phải quanh co từ chỗ xa nhất mới đến đề tài chính. Tư Hạo Lam phiền muộn trong lòng, nhẫn nại nói: ” Tạm thời có sự thay đổi, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ hi vọng mọi người hiểu cho nhau.”
Lý Chính Tường gật đầu, nói: “Đương nhiên hiểu. Cậu và Tinh Hà là bạn tốt.” Ông ta thở dài. “Kỳ thực lần đầu tiên Tinh Hà giới thiệu cậu với tôi, tôi còn lấy làm kinh hãi. Dù sao tôi cũng coi như quen biết cha cậu.”
Hôm nay Tư Ích Niên có thể xuất hiện ở đây chứng tỏ ông ta và Lý gia không phải không có quan hệ. Tư Hạo Lam cũng không phải kẻ ngốc, y nhớ lại thái độ của Kha Lâm. Tư gia Lý gia Kha gia, ba nhà này e là trong cùng một đầm nước đục.
Điều Lý Chính Tường muốn nói chính là chuyện này: “Sau đó, cậu không đến giải trí Gia Sổ, tôi mới điều tra một chút. Khiến tôi không ngờ chính là bố cậu dám làm chuyện vô liêm sỉ.”
Tư Hạo Lam ghé mắt.
Chuyện Tư Ích Niên bán con trai cho Kha Lâm, Lý Chính Tường hẳn đã biết tất cả.
Y quan sát Lý Chính Tường từ trên xuống dưới, hiếm khi tán thành nói: “Ông ta quả thực rất vô liêm sỉ.”
Thanh âm của Lý Chính Tường hờ hững: “Bố cậu gieo gió gặt bão. Bài tốt một tay hắn giành được lại bị hắn làm bể. Hắn từng tới tìm tôi, hi vọng tôi có thể giúp đỡ hắn nhưng tôi nhất quyết cự tuyệt.” Nụ cười trên mặt ông ta trở nên cay đắng. “Không ngờ hắn còn có thể mặt dày đi tìm Kha Lâm.”
Tư Hạo Lam nghe tên Kha Lâm, lúc này mới hoàn toàn đặt đồ trên tay xuống, khoanh tay chăm chú nghe Lý Chính Tường nói.
Lý Chính Tường và Tư Hạo Lam nhìn nhau, ông ta hỏi: “Kha Lâm có khỏe không?”
Tư Hạo Lam không rõ ý đồ của ông ta, nói: “Vô cùng tốt.”
Lý Chính Tường gật đầu: “Kha Lâm là một đứa trẻ ngoan.”
Tư Hạo Lam hoàn toàn không hiểu, suy cho cùng Lý Chính Tường đứng ở bên nào, thẳng thắn chủ động hỏi: “Lý tiên sinh hình như rất hiểu Kha Lâm?”
Lý Chính Tường gật đầu: “Tôi và bố cậu ấy có chút sâu xa.”
Tư Ích Niên cũng có sâu xa với cha của Kha Lâm, cuối cùng cũng chuyên hãm hại Kha Lâm. Có sâu xa không nhất định là chuyện tốt.
Tư Hạo Lam cụp mắt, nói: “Cha của Kha Lâm đã qua đời rất nhiều năm.”
Lúc này, Lý Chính Tường thấy ánh mắt tăm tối khó hiểu của Tư Hạo Lam, rốt cuộc lựa chọn ngả bài: “Tôi biết cậu không đến Gia Sổ nhất định do Kha Lâm ngăn cản. Tôi có thể lý giải cậu ấy. Kha Lâm vẫn còn ghi hận tôi.” Lý Chính Tường lúc này thẳng thắn đến đáng sợ, nói hết những gì Tư Hạo Lam muốn hỏi. “Cậu ấy cho rằng cái chết của bố có liên quan đến tôi.”
Tư Hạo Lam chăm chú nhìn Lý Chính Tường. Lý Chính Tường không hề né tránh, ánh mắt vẫn trấn định như ban đầu. Tư Hạo Lam hỏi: “Vậy có liên quan không?”
Lý Chính Tường kéo khóe miệng, nếp nhăn nơi khóe mắt vì động tác này của ông càng thêm khắc sâu. Ông ta nói: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết*.”
Vậy chính là có liên quan.
Tư Hạo Lam tiện tay nhấc ly rượu, uống một ngụm.
Rượu tuy ngọt nhưng dư vị lại có chút cay đắng, ở trong miệng quanh quẩn không đi. Tư Hạo Lam hỏi Lý Chính Tường: “Muốn một ly không?”
Lý Chính Tường lắc đầu, nói: “Không được, cậu thỏa thích tận thưởng đi.” Ông ta lại mỉm cười. “Cậu, Kha Lâm và cả Tinh Hà có thể hội ngộ lần nữa âu cũng là duyên phận. Hi vọng mấy đứa có thể hòa thuận.”
Ông ta thở dài, ném lại một câu: “Không nên giống trưởng bối chúng ta.”
Lý Chính Tường mượn cớ có việc rời đi. Tư Hạo Lam bĩu môi.
Y cầm ly rượu, một mình đứng cạnh bàn nhâm nhi.
Nếu dựa theo cốt truyện của nguyên thư, ba người đời sau lại giẫm lên vết xe đổ của đời trước, nguyên chủ và ảnh đế ở bên nhau, Kha Lâm một mình rơi vào ma bệnh.
Tư Hạo Lam buông ly rượu trống không, nâng tay lau rượu trên khóe môi.
May mà lão tử xuyên qua đây.
Tư Hạo Lam giương mắt nhìn Lý Tinh Hà ở phía xa, thấy nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt ngớ ngẩn của hắn liền không thoải mái. Xem chừng đối với chuyện giữa Lý Chính Tường và Kha gia hắn không hề hay biết. Khắp thiên hạ người vui vẻ nhất ngây thơ nhất chính là hắn.
Mệnh cách của nhân vật chính là thiếu đánh.
Tư Hạo Lam lén lút đi đến bên cạnh Lý Tinh Hà, nhân lúc người khác không để ý liền cho hắn một quyền.
Lý Tinh Hà: “…Ta thế nào lại chọc giận ngươi?”
Bữa tiệc chuẩn bị nghênh đón cao trào. Kế tiếp bộ sưu tập có giá trị cao nhất sẽ được đưa ra bán đấu giá, đó chính là bức chân dung có niên đại một trăm năm của một họa sĩ sơn dầu vẽ cho nữ minh tinh điện ảnh thời bấy giờ.
Đây là thời kỳ phim đen trắng, mỹ nhân trong tranh trang điểm theo lối cổ điển, nụ cười xinh đẹp đến mê người, đẹp nhất mười dặm dương tràng.
Tác phẩm của vị minh tinh điện ảnh này đến bây giờ vẫn còn được các chuyên gia nghiên cứu, vì đương thời tác phẩm của nàng có ý nghĩa vượt thời đại, là báu vật của giới nghệ sĩ.
Dưới bức tranh còn đề một dòng thơ do chính tay họa sĩ viết.
Người đời sau nói, câu thơ này bày tỏ sự tán thưởng của họa sĩ đối với minh tinh, cũng có người nói kỳ thực là bày tỏ sự ái mộ.
Tâm tình của họa sĩ khi đó ai mà biết được, chẳng qua lưu truyền đến ngày hôm nay bị đưa ra bán đấu giá. Vì giá trị đặc thù nên 50% thu nhập sẽ được sử dụng để hỗ trợ hoạt động từ thiện.
Tất cả mọi người tại đây đều quan tâm đến trận đấu giá này.
Tư Hạo Lam vốn không có hứng thú gì, thấy mọi người đi liền đi theo cùng người ta vây xem. Y nhìn chằm chằm bức họa kia nửa ngày cũng không nhìn ra tốt xấu. Nếu là tranh thủy mặc ở thế giới trước y xem nhiều còn có chút nghiên cứu, tranh sơn dầu thực sự xem không hiểu, chỉ cảm thấy bức tranh đại khái vẽ rất thật.
Nhưng mà câu thơ kia y coi như thích.
Khi bắt đầu rao bán, người đấu giá rất nhiều. Giá trị càng ngày càng cao, người giơ bảng càng ngày càng ít.
Tư Hạo Lam kinh ngạc, chờ y nổi tiếng cũng tìm người vẽ cho mình một bức tranh, một vốn bốn lời.
Cuối cùng, chỉ còn thưa thớt vài nhà đấu giá. Không khí tại hiện trường không hề quyết liệt, mọi người đều mỉm cười, sôi nổi thảo luận xem bức tranh này rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai.
Đến khi chỉ còn lại hai nhà, vở kịch mới bắt đầu mở ra. Ngươi tranh ta đoạt là phân đoạn được mọi người yêu thích nhất. Giá đã dâng lên rất cao, mỗi lần ra giá đều sẽ vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Một ngàn hai trăm vạn.” MC báo giá lần thứ nhất.
Một trong số hai người cạnh tranh do dự, ánh mắt mọi người rơi xuống người hắn, hắn cười lắc đầu.
Lần thứ hai hô giá, MC cười hỏi các minh tinh và đại gia ở đây có ai seckill* không?
Những người khác rỉ tai nhau, đúng lúc này Lý Chính Tường xuất hiện, cười nói: “Một nghìn ba trăm vạn.”
Ông ta quay đầu lại, hào phóng mà lễ độ, lên tiếng: “Tôi là doanh nghiệp đại diện ngày hôm nay, hẳn nên đứng dậy làm gương trong hoạt động từ thiện. Hiện nay, đối với chư vị trong giới giải trí mà nói bức tranh này có ý nghĩa phi phàm, con trai tôi cũng làm trong giới giải trí. Tôi hi vọng nó có thể giống như các tiền bối đang hoạt động nghệ thuật, đạt được thành tựu trong sự nghiệp của mình.”
Lý Chính Tường nói xong, mọi người xung quanh cùng nhau vỗ tay, đều khen Lý Chính Tường phóng khoáng, xuất sắc, là nhân tài kiệt xuất trong ngành.
Ông ta đã phát biểu bài diễn thuyết này, dù còn người có ý định đấu giá bức tranh kia cũng sẽ thu hồi tâm tư cho Lý gia và nhà tổ chức mặt mũi, không tiếp tục tranh đoạt.
MC báo giá tượng trưng lần thứ hai: “Một nghìn ba trăm vạn.” Ngay khi anh ta cho rằng sẽ không có người giơ bảng nữa chuẩn bị đọc giá lần ba, trần ai lạc định, không ngờ có người xuất hiện đối địch.
“Một nghìn năm trăm vạn.”
Trong nháy mắt tiêu điểm rời đi.
Người lên tiếng là một phụ nữ. Tư Hạo Lam theo tiếng nhìn sang, nhướn mày sau đó không nhịn được bật cười. Thời khắc cuối cùng mới xuất hiện trang bức đúng là phong cách của biến thái.
Người xuất hiện seckill chính là đại diện của Kha Lâm, Sarah.
Hôm nay Sarah khác hoàn toàn phong cách lão luyện thường ngày. Váy dạ hội đen dài khoe vóc dáng kiêu kì, khuôn mặt trang điểm cực kỳ xinh đẹp, cố phán sinh tư*, không hề thua kém các minh tinh ở đây.
Cô mở đôi môi đỏ mọng, nói: “Tôi đại diện ông chủ đến tham gia lần đấu giá này. Ngài ấy rất thích câu thơ trên bức tranh, hi vọng có thể mua lại.”
MV hữu hảo hỏi: “Xin hỏi ông chủ của bà là ai?”
Sarah xinh đẹp cười nói: “Là giám đốc của Khoa học công nghệ Chấn Vũ tại Trung Quốc, Kha Lâm tiên sinh.”
Cô vừa dứt lời, nhân sĩ giới kinh doanh rộ lên.
Mọi người đều biết Khoa học công nghệ Chấn Vũ là doanh nghiệp vốn nước ngoài, từ khi nào người Trung Quốc được gia nhập quản lý cấp cao. Chấn Vũ thay đổi tầng quản lý, lần này lại cao giọng như vậy không lẽ Chấn Vũ sẽ có bố cục chiến lược mới tại Trung Quốc?
Hơn nữa cái tên Kha Lâm này nghe rất xa lạ, không biết là đại gia nhà nào?
Mọi người xì xào bàn tán, hỏi thăm lẫn nhau. Người khác không biết nhưng Tư Ích Niên và Lý Chính Tường nắm rất rõ.
Tư Ích Niên nghe tên Kha Lâm sắc mặt liền thay đổi. Ngược lại Lý Chính Tường mỉm cười thở dài một hơi, nói với MC: “Tôi từ bỏ đấu giá, nguyện giúp người thành toàn.”
Câu nói này của ông lần thứ hai dấy lên một trận xôn xao. Vị nữ sĩ kia mới chỉ đọc tên ông chủ Lý Chính Tường liền rút lui, nói không có gì mờ ám không ai tin. Kha Lâm kia rốt cuộc là nhân sĩ phương nào?
Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, Sarah đứng lên, hơi khom lưng hướng về phía mọi người nói: “Vô cùng cảm ơn ý tốt của các vị, bức tranh này tôi xin phép nhận thay ông chủ của mình.” Cô vẫn duy trì nụ cười tự tin, bước từng bước đi về phía Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam bật người dậy, chăm chú nhìn Sarah, trong lòng hoài nghi Kha Lâm có phải lại muốn bày trò gì hay không.
Qủa nhiên, Sarah đi tới trước mặt Tư Hạo Lam, cười đến mức khiến người ta tâm trì thần đãng, nói: “Kha Lâm tiên sinh là fan của Tư tiên sinh. Ngài ấy đặc biệt yêu thích diễn xuất của Tư tiên sinh nên đã yêu cầu tôi tặng tranh cho cậu. Hi vọng cậu thích, sau này có thể ra mắt các tác phẩm tốt hơn.”
Hội trường lần thứ ba dâng trào.
Tác phẩm hội họa đáng giá ngàn vàng ném sang tay liền tặng cho người khác. Kim chủ nhà ai hào phóng vung tay cầu mĩ nhân vui vẻ như thế, lại là mỹ nhân nhà ai có bản lĩnh như vậy. Tư Hạo Lam không chút rụt rè, trái lại bình thản nhàn hạ đứng ở nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Qủa nhiên rất mê hoặc. Lần này, mọi người có mặt tại hội trường bắt đầu hỏi thăm Tư Hạo Lam là ai, so với việc bị Lý Tinh Hà mang theo chạy khắp nơi hiệu quả khá tốt.
Trong hội trường, các nhà sản xuất đánh giá giá trị tư bản của Tư Hạo Lam, các đạo diễn cũng nảy sinh hứng thú với y, nghĩ trở về sẽ tìm thời gian xem kỹ năng diễn của người này.
Tư Hạo Lam và Kha Lâm chưa từng xuất hiện trở thành tiêu điểm của cả hội trường. Tất cả mọi người đều đang bàn tán về bọn họ, ánh mắt tập hợp trên người Tư Hạo Lam. Y mặt không đổi sắc, nói với Sarah: “Cám ơn ông chủ của ngươi, hi vọng hắn có thể quan tâm nhiều hơn đến diễn xuất của ta.”
Sảng khoái!
Thêm một lần trang bức thành công!
Tư Hạo Lam lâng lâng, quyết định trở về tặng đùi gà cho Kha Lâm. Tiết mục đấu giá chính thức kết thúc. Tư Hạo Lam theo nhân viên công tác đi làm thủ tục, lúc điền địa chỉ thời gian mới phát hiện không đúng.
Y cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này mới phản ứng được, Kha Lâm tặng tranh cho y không phải cũng sẽ đưa về Kha gia? Vậy thì có gì khác nhau?
Tư Hạo Lam trợn mắt trong lòng, ván này Kha Lâm bàn tính rất hay, không có đùi gà.
Bữa tiệc cuối cùng cũng đi đến phần cuối, sân khấu hội trường tổ chức biểu diễn, mọi người bắt đầu sang hai bên ăn cái gì đó. Rất nhiều người tiến đến bắt chuyện với Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam đã ăn từ lâu, hiện tại tâm trạng rất tốt, nhẫn nại cùng người ta hàn huyên vài câu.
Sarah đung đưa làn váy, giai nhân nhiều vẻ, tìm cơ hội lại gần nháy mắt với Tư Hạo Lam.
“Mí mắt ngươi bị rút gân sao?” Tư Hạo Lam nghi ngờ hỏi mỹ nữ, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Sarah: “…Không phải.” Cô đứng bên cạnh Tư Hạo Lam, nhỏ giọng nói: “Thực ra hôm nay boss có tới đây, đang ở phòng suite trên tầng cao nhất của khách sạn.” Cô nhìn lướt qua hai bên, tìm cơ hội lén lút đưa cho Tư Hạo Lam thẻ mở phòng, ám muội ném cho y một cái nháy mắt, nói: “Cố lên!”
Qủa nhiên là mắt bị rút gân.
Tư Hạo Lam thản nhiên nhận thẻ mở phòng, bỏ vào trong túi quần, sau đó vội vàng tìm cơ hội rời khỏi hội trường, đi thẳng lên lầu.
Lúc hai người bọn họ ngầm trao đổi cố ý tránh tai mắt cuả người khác, lén lút nói chuyện nhưng vẫn bị đôi mắt tinh tường của Lý Tinh Hà nhìn thấy.
Lý Tinh Hà trơ mắt nhìn mỹ nữ đưa thẻ mở phòng cho Tư Hạo Lam, sau đó Tư Hạo Lam vô cùng lo lắng mà rời đi.
Đây không phải là tình tiết kinh điển kim chủ showbiz chuyển thẻ phòng sao.
Trong mắt Lý Tinh Hà luôn có quan niệm vào trước là chủ* cho rằng Kha Lâm không phải người tốt. Đó là lý do hắn không nhịn được buồn rầu lo lắng, thay Tư Hạo Lam thấp thỏm không yên.
(Vào trước là chủ: định kiến)
Tư Hạo Lam lắc lư đi lên tầng cao nhất, xông vào phòng suite Kha Lâm đặt.
Khách sạn lần này là khách sạn cao cấp của thành phố, phòng suite xa xỉ tốt hơn nhiều so với gian lần trước Kha Lâm đến thăm ban.
Tư Hạo Lam đi qua gian ngoài rộng thênh thang mới nhìn thấy Kha Lâm đang ở trong phòng ngủ, ngồi trên xe lăn xem điện thoại di động.
Chơi điện thoại có chỗ nào tốt, nhất định phải chạy đến đây chơi. Từ Kha gia tới đây phỏng chừng lại lăn lộn một phen. Tư Hạo Lam vui vẻ trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tại sao ngươi tới đây? Không phải ngươi không muốn ra ngoài sao?”
Kha Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Hạo Lam.
Lại nói bọn họ đã lâu không gặp nhau, khoảng thời gian này Tư Hạo Lam liên tục bận rộn, hoàn toàn không có thời gian rảnh để về nhà. Lúc này hai người mặt đối mặt còn có chút ngẩn ngơ.
Kha Lâm dường như lại gầy đi một chút, sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy, đôi mắt đặc biệt đen đặc biệt sâu. Hắn nói: “Ta thực sự không muốn đến, để Sarah xử lý là được rồi. Nhưng mà nghe nói người nào đó muốn tham gia bữa tiệc này của Lý gia nên ta liền vội vội vàng vàng chạy đến.”
Kha Lâm chăm chú nhìn Tư Hạo Lam, ánh mắt vẫn như mọi ngày, bình thản không một gợn sóng nhưng phía sau lại như cất giấu nhiệt độ. Hắn gằn từng chữ nói: “Ta tới hủy cp.”