Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi! – Chương 33: Ma Vương cùng người nhà cực phẩm (2)
Tư Ích Niên không tin nổi, hỏi ngược lại một câu: “Cái gì?”
Tư Hạo Lam lớn tiếng nói lại một lần nữa: “Ta nói, ta quay về sẽ đem toàn bộ kế hoạch của ngươi nói cho Kha Lâm!”
Tư Ích Niên dĩ nhiên không phải nghe không rõ, lúc này Tư Hạo Lam lập lại thêm một lần, ông thật muốn phun ra một ngụm máu: “Làm phản rồi!”
Tư Hạo Lam lần thứ hai giáo dục Tư Ích Niên đạo lý làm người: “Ngươi nhìn lại mình đi, tuổi tác đã một bó rồi, sao mà còn chưa minh bạch. Ta đã sớm nói với ngươi rằng tiền hàng hóa với Kha gia đã thanh toán xong, bán đi con trai mình như nước đổ ra ngoài, ngươi biết không? Ngươi đây còn hy vọng ta thay ngươi làm việc, đây là giấc mơ hão huyền gì chứ.”
Tư Ích Niên tức giận đến run rẩy: “Mày là con trai của tao! Tao sinh ra mày! Nuôi mày đến lớn như vậy, mày phải nghe lời tao!”
Cái vấn đề ai sinh ra ai tạm thời không đề cập tới, Tư Hạo Lam cảm khái: “Nuôi một đứa con trai, đợi lớn rồi thì cân lên mà bán. Kế hoạch này của ngươi thật hay.”
Tư Hạo Lam ngồi trên ghế sofa, nắm cổ tay của mình, khắp toàn thân đều hiện lên vẻ không thèm để ý: “Ta vì sao phải làm việc cho ngươi? Ngươi cho ta tiền à.”
Tư Ích Niên giận sôi lên. Ông không phải là loại người biết cách nói chuyện, tính cách do dự thiếu quyết đoán, thêm vào đó là tâm thuật bất chính, cực kì nghe lời bà vợ ác độc của mình, lúc này chính diện đối đầu với Tư Hạo Lam liền bị mấy câu của hắn làm cho tức giận tới mức nói không nên lời.
Ông vốn cho là với tính tình thần kinh của Kha Lâm, Tư Hạo Lam sống ở Kha gia sẽ không tốt lành gì, không ngờ rằng Tư Hạo Lam rõ ràng là đứng cùng một phía với Kha Lâm.
Hiện tại có cái gì có thể bắt bí Tư Hạo Lam? Điều đầu tiên Tư Ích Niên có thể nghĩ tới đó là tiền.
“Mày đừng tưởng rằng cánh mày cứng rồi thì có thể làm gì thì làm.” Tư Ích Niên chỉ vào mũi Tư Hạo Lam nói, tức đến nổ phổi, “Tiền của tao mày một đồng cũng đừng hòng lấy được!”
Trong mắt một người như Tư Ích Niên, tiền là thứ to lớn nhất, lấy tiền uy hiếp Tư Hạo Lam nhất định sẽ hữu dụng.
Tư Hạo Lam cười nhạo một tiếng. Nghe ông ta nói như thế, hắn lại nhớ tới một điều.
“Nhắc mới nhớ, nguyên…” Tư Hạo Lam giấu đi cái xưng hô kia, suy nghĩ một chút vẫn là đem chuyện xảy ra trên người nguyên chủ vơ lên đầu mình, “Lúc mẹ ta qua đời có để lại tài sản cho ta, trong đó có một phần cổ phần của công ty. Khi đó ngươi ỷ ta tuổi nhỏ, lấy đi thư ủy thác đồ thừa kế, đem hết những thứ mẹ ta dành cho ta nắm trong tay mình. Ta đã sớm thành niên, theo lý mà nói đã có quyền lợi thừa kế, nhưng đống đồ này vẫn bị ngươi chiếm lấy. Không bằng chúng ta ngày hôm nay liền giải quyết đi, bây giờ hẳn là thời điểm ngươi hủy bỏ bức thư ủy thác đó rồi?”
Tại phần sau của sách gốc, nguyên chủ vì chuyện này mà ra tòa cùng với Tư Ích Niên. Tư Ích Niên nhân cơ hội này giội nước bẩn nguyên chủ, nói chuyên chủ dám kiện cha đẻ của mình ra tòa, là một con bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa.
Khi đó nguyên chủ đã có chút danh tiếng trong giới giải trí, vụ kiện cáo này mang đến rất nhiều ảnh hưởng trái chiều đối với thanh danh của nguyên chủ.
Cuối cùng, trong nội dung kịch bản là ảnh đế đứng ra, thay nguyên chủ mời luật sư, thắng án kiện, đồng thời vận dụng thủy quân đem Tư gia thấy lợi lộc quên tình nghĩa phơi bày trước mặt công chúng, tẩy trắng nguyên chủ, trừng phạt kẻ ác.
Bởi vì chuyện này, tình cảm của nguyên chủ cùng ảnh đế phát triển thêm được một bước.
Đây là một phân đoạn vả mặt kẻ xấu rất kinh điển trong tiểu thuyết, nhưng Tư Hạo Lam lại cảm thấy hà tất gì phải phiền phức như vậy, nếu ngày hôm nay đã đến đây thì đem sự tình giải quyết luôn đi.
Tư Ích Niên nghe Tư Hạo Lam nói, sắc mặt đỏ lên, nếp nhăn trên mặt đều bị khí nóng từ cơn tức của ông ủi phẳng rồi, nói năng lộn xộn: “Mày, mày, mày cái thằng ăn cây táo rào cây sung, còn đánh chủ ý lên đồ thừa kế của mẹ mày!”
Công phu trả đũa này của Tư Ích Niên quả thật là được luyện tới cực kì thuần thục. Tư Hạo Lam lười tính toán với ông ta, trên mặt mang nụ cười lạnh như băng, nói: “Đừng dài dòng nữa, lấy thư ủy thác ra đây. Ta tới nơi này không phải để nói chuyện tào lao nhạt nhẽo với ngươi.”
Trong mắt Tư Ích Niên, Tư Hạo Lam hết sức giống một tên địa chủ ác bá vào nhà cướp bóc. Trong lòng ông dâng lên hối hận, sớm biết vậy đã không gọi điện thoại kêu Tư Hạo Lam về nhà, tại sao lại mời một tên sát tinh như thế quay về cơ chứ.
Đáng tiếc, thỉnh thần thì dễ, tiễn thần thì khó, Tư Hạo Lam từ trên ghế sofa đứng lên, từng bước từng bước tới gần Tư Ích Niên.
Tư Ích Niên theo bước chân của hắn mà lui về sau, kinh ngạc hỏi: “Mày muốn làm gì?”
Tư Hạo Lam một mặt đầy ý ngươi quả thực đang phí lời, nói: “Đương nhiên là đi tìm thư ủy thác. Ta nhớ là ngươi đặt trong két sắt, mau lấy ra đây, đừng khiến ta lao lực.”
Tư Ích Niên đương nhiên sẽ không nghe theo hắn, quả thực là làm phản rồi, con trai mà dám ra lệnh cho cha nó.
Tư Hạo Lam đẩy cửa thư phòng ra, muốn đi tìm thư ủy thác.
Tư Ích Niên vội vã trừng tên bảo tiêu canh giữ trước cửa, hô to: “Mau ngăn cản nó!”
Bảo tiêu vừa nghe tiếng liền động, chắn ngang cửa, như hai tòa tháp bằng sát ngăn người trước mặt Tư Hạo Lam.
Tư Ích Niên có bảo tiêu làm chỗ dựa, nhất thời lá gan liền lớn trở lại, sống lưng thẳng tắp, chỉ vào Tư Hạo Lam nói: “Bắt lấy nó, tôi muốn giáo dục đàng hoàng lại thằng con chẳng ra gì này.”
Tư Hạo Lam còn thật bội phục Tư Ích Niên, diễn xuất còn giỏi hơn cả hắn. Hắn không đợi bảo tiêu động thủ đã ra tay trước, quăng mỗi người một nắm đấm hướng vào phần bụng.
Bảo tiêu là tay chuyên nghiệp, cánh tay cường tráng ngăn trở công kích của Tư Hạo Lam, trở tay bắt lấy cổ hắn.
Tư Hạo Lam sẽ không cho bọn chúng cơ hội, đổi từ nắm đấm thành chụp lấy cánh tay chúng, bẻ ngoặt ra đằng sau, khóa lại hõm vai hai người, đè hai tên to con lên mặt tường.
Bảo tiêu chỉ cảm thấy vai đau như lửa đốt, căn bản không kịp nhìn rõ động tác của Tư Hạo Lam.
Cả hai đều ngây ngẩn cả người. Đây là thế võ gì, là Muay Thái hay là Karate?
Nói tới thì hình như đã từng thấy qua trên TV, hình như là trong phim võ hiệp hay tiên hiệp gì đó.
Tư Hạo Lam không còn nội công nhưng ngoại công vẫn còn. Hắn vốn là ma đầu, ngoại công dùng quyền tàn nhẫn làm chủ đạo, ra tay cực kỳ nhanh, chiêu nào chiêu nấy đánh vào chỗ mấu chốt, vừa ác liệt vừa đau đớn.
Bảo tiêu lúc này mới nhìn thẳng vào Tư Hạo Lam, bọn chúng mới vừa rồi còn nghĩ một đại mỹ nhân như thế ý tứ một chút là được rồi, ai ngờ người ta so với bọn chúng còn hung ác hơn. Cái nghề bảo tiêu cũng không phải là ăn chay, kinh nghiệm thực chiến phong phú, nghiêm túc ứng đối, từng quyền đúng chỗ, uy thế hừng hực, muốn kiềm chế Tư Hạo Lam lại.
Tư Hạo Lam còn lâu mới quan tâm mình đánh lộn theo thế võ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nhược điểm của bọn đô con mà công kích. Tốc độ của hắn quá nhanh, bọn bảo tiêu ra chiêu cơ bản vạt áo của hắn cũng không đụng tới, bất kể là dùng chân đá hay dùng vai tông vào đều có thể bị hắn hóa giải, sau đó trong nháy mắt đã bị hắn áp sát, tay vỗ nhẹ một cái, bảo tiêu đã bị đánh cho lệch cả mặt.
Tư Hạo Lam thậm chí đạp một tên bay người vào vách tường, nhảy lên đá cho gã ta một cước.
Mẹ nó, đây là đóng phim cổ trang đi.
Âm thanh đánh nhau của bọn họ khiến ba tên bảo tiêu khác chạy tới. Ba người nhìn Tư thiếu gia trắng nõn nà vậy mà một cước đạp đồng nghiệp của mình dưới chân, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tư Ích Niên cũng rất giật mình, thằng con trai từ lúc nào biến thành chuyên gia đánh lộn, ông không kịp ngẫm nghĩ nữa, chỉ biết hiện tại nếu để yên cho Tư Hạo Lam thì sau này ông nhất định sẽ không dễ sống, vì thế ông gấp tới độ hướng bọn bảo tiêu la lên: “Sững sờ làm gì, còn không mau tiến tới.”
Bọn bảo tiêu nhận tiền thì phải giúp người ta xử lý, ông chủ kêu bọn họ bắt lấy con trai của chính mình, loại chuyện hằng ngày của hào môn cũng làm cho bọn chúng cảm thấy cẩu huyết, thế nhưng phải kiên trì nghe theo.
Tư Hạo Lam một lần nữa một mình đấu cả đám người, theo lý thuyết thì phải tiêu hao thể lực, thế nhưng hắn càng đánh càng hưng phấn.
Xã hội pháp chế, bình thường không có cơ hội đánh nhau, ngày hôm nay đưa tới năm người, vừa vặn đánh thật sảng khoái.
Mãi đến tận khi Tư Hạo Lam quật ngã tất cả bọn kia, sau đó xách từng tên một vào thư phòng như xách con gà rồi khóa cửa lại, Tư Ích Niên mới chân chính cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Thằng con trai này… hoàn toàn nghịch trời nghịch đất rồi.
Tư Hạo Lam tinh thần sảng khoái, đôi mắt linh động tràn đầy ý cười, bẻ bẻ cổ tay của mình, nhìn Tư Hạo Lam nói: “Lần này có thể lấy thư ủy thác ra rồi ha?”
Tư Ích Niên mặt mày xám xịt. Ông ta không nghi ngờ một chút nào nếu mình còn tiếp tục chống đối thì Tư Hạo Lam chuyện gì cũng làm ra được, chỉ có thể không cam lòng mà đi về phía phòng ngủ.
Ác bá a ác bá, hung thần ác sát, tội ác đầy trời, hung ác cực độ, làm biết bao chuyện ác…
Tư Ích Niên lôi hết đống thành ngữ có thể dùng để miêu tả một kẻ đáng sợ ra nghĩ trong đầu, cuối cùng cúi đầu ủ rũ. Oan nghiệt a, tại sao lại sinh ra một tên sát tinh như thế.
Tư Hạo Lam lắc lư đi theo phía sau ông, giám sát Tư Ích Niên phòng ngừa ông ta làm ra động tác nhỏ gì. Lúc này, bà mẹ kế sản xuất đại trà liền xuất hiện.
Bà ta ôm điện thoại di động, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tư Hạo Lam cùng Tư Ích Niên, khuôn mặt đầy hyaluronic acid* hiện lên thần sắc kinh hoảng. Bà đứng đó phô trương thanh thế: “Còn gây chuyện nữa tao sẽ báo cảnh sát!”
*hóa chất chống lão hóa
Vậy mới nói nhân vật phản diện chính là đồ ngu (Tư Hạo Lam bất tri bất giác cũng đang tự chửi chính mình), báo cảnh sát thì báo sớm một chút a, bây giờ gọi không phải đã muộn rồi à.
Tư thái thái không mong muốn chuyện xấu trong nhà sẽ bị lộ ra ngoài. Bà ta là phụ nữ tái giá, bình thường rất sĩ diện, bắt nạt nguyên chủ cũng là ngầm làm, không muốn để cho người khác mượn cớ. Ngày hôm nay Tư Hạo Lam trở về, bà đối với chuyện Tư Hạo Lam đập nứt bàn lần trước vẫn còn sợ hãi, vậy nên mời tới năm người bảo tiêu, nghĩ thầm lần này nhất định có thể chèn ép Tư Hạo Lam. Vì thế, lúc mới nhìn thấy Tư Hạo Lam đánh nhau cùng bảo tiêu, Tư thái thái hy vọng bảo tiêu có thể chế phục hắn, không ngờ kết quả lại thành ra như vậy.
Nguyên chủ ở Tư gia bị bắt nạt nhiều năm, hình tượng nhẫn nại chịu nhục đã ăn sâu vào lòng người, Tư thái thái còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, khờ dại cho là có thể ngăn cản Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam cười cười, tiện tay bẻ gãy một đoạn tay vịn cầu thang bằng gỗ, ném xuống chỗ Tư thái thái. Dưới tiếng thét chói tai của Tư thái thái, điện thoại di động bị đánh rơi, mạnh mẽ đập xuống mặt đất, trong nháy mắt đã hỏng.
“Ta không quan tâm đâu nha, các ngươi gọi cảnh sát lại đây, ta cũng có thể gọi luật sư đúng không? Không bằng hôm nay chúng ta ngay tại đây làm án kiện về tài sản thừa kế đi?” Tư Hạo Lam cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng tinh, “Nghe nói các ngươi vừa mới cầm tiền của Kha Lâm, tình huống công ty có chuyển biến tốt, vào lúc này trong nhà lại phải ra tòa, các cổ đông sẽ nghĩ như thế nào?”
Hiện tại Tư Hạo Lam còn chưa nổi tiếng, vua cũng thua thằng liều, hắn sau lưng còn có Kha Lâm làm chỗ dựa, Tư Hạo Lam cảm thấy nếu thật sự muốn ra tòa thì Kha Lâm cũng sẽ giúp hắn lo tiền tố tụng.
Tư Ích Niên cùng Tư thái thái liếc mắt nhìn nhau, Tư thái thái trong mắt tràn đầy chỉ trích, Tư Ích Niên không cam lòng nhưng lại không thể làm gì, ông bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đuổi tên sát tinh này đi, đợi hắn đi rồi mới bàn bạc kỹ càng lại.
Vì vậy, ba người đi tới phòng ngủ. Tư Ích Niên mở két sắt, lấy thư ủy thác ra đưa cho Tư Hạo Lam. Cổ phần của mẹ nguyên chủ vẫn luôn do Tư Ích Niên thay mặt hắn quản lý, lần này đã có thể trở về trên tay Tư Hạo Lam.
Chỉ là thời gian đã trôi qua nhiều năm, cổ phần phỏng chừng đã bị Tư Ích Niên bí mật chuyển nhượng ra ngoài không ít, cho nên hiện tại Tư Ích Niên mới dễ dàng giao ra như vậy. Thế nhưng trong đồ thừa kế còn có một chút bất động sản, đối với Tư Hạo Lam mà nói cũng là phần tiền không nhỏ.
Tư Hạo Lam tiếp nhận văn kiện này, hắn không hiểu sau đó phải làm như thế nào, quyết định đi về hỏi Kha Lâm.
Lần này tới Tư gia không hề bị thiệt thòi, đánh một trận còn lấy được một khoản tiền, có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon.
Tư Hạo Lam vui vô cùng, lộ ra nụ cười chiến thắng, mà trong mắt Tư Ích Niên và Tư thái thái thì tên ác bá sau khi vào nhà cướp đoạt thành công cũng cười như thế.
Hai người liều mạng mà trừng Tư Hạo Lam, trong đôi mắt mang theo lời chửi rủa đầy ác độc.
Tên sát tinh này có thể đi được chưa vậy.
Ai ngờ Tư Hạo Lam thu được đồ tốt rồi liền hướng hai người họ mỉm cười xán lạn: “Tốt, rốt cuộc có thể làm chính sự rồi. Đi thôi!”
Hai vợ chồng Tư gia hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm: “Mày còn muốn làm gì nữa? Thứ kia cũng đã đưa cho mày rồi!”
Tư Hạo Lam cảm thấy bọn họ rất là vô lý: “Đương nhiên là đi ăn cơm a.”