Đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi! – Chương 31: Phim thần tượng
Tư Hạo Lam nhướn mày.
Lý Tinh Hà che giấu tâm tư, ánh mắt lơ lửng trên không trung.
Thì ra cái loại phong cách đê tiện này chính là tao thoại* nha. Không hổ cuối cùng ôm được mĩ nhân về nhà. Ảnh đế trong nguyên thư vô cùng giàu có, fans cũng nhiều, hơn nữa sự nghiệp thành công. Một gã cao phú soái như vậy hàng ngày dùng ngôn từ trêu ghẹo nhân vật chính đến mặt đỏ tai hồng, nai con trong lòng bang bang nhảy. Hai người cùng nhau anh tới tôi đi liếc mắt đưa tình, cuối cùng thành một đôi oan gia vui vẻ.
Đây quả thật là bí kíp yêu đương tất cả mọi người đều thích.
Có điều, bí kíp này không thể áp dụng lên người Tư Hạo Lam. Liếc mắt đưa tình sẽ biến thành đơn phương đánh người, đối với người còn lại mà nói thật sự rất thảm.
Nhưng không hiểu sao Tư Hạo Lam tự nhiên nhớ đến câu nói đáng sợ ngày hôm đó về nồi lẩu của Kha Lâm.
Đó gọi là tao thoại* sao?
(Tao thoại = lewd talk, tục tĩu, nói chuyện bỉ ổi, dâm đãng)
Tư Hạo Lam rơi vào trầm tư. Hai má chậm rãi nóng lên.
Tư Hạo Lam và Lý Tinh Hà ôm tâm tư riêng, giữa hai người có một loại im lặng kỳ quái.
Cuối cùng vẫn là Lý Tinh Hà phá vỡ xấu hổ, nói: “Dù sao chính là như vậy. Cũng không phải cái gì ghê gớm. Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự đi.” Hắn chân thành nói với Tư Hạo Lam. “Ngoại trừ việc ta không theo kịp thiết lập của ảnh đế, các mặt khác đều rất tốt. Ta cũng bằng lòng tiếp tục cuộc sống ở đây, kinh doanh sự nghiệp của mình. Nếu ngươi cũng nghĩ giống ta thì sang bên công ty ta đi, có thể phát triển rất tốt.”
Tư Hạo Lam nhìn hắn, biết thừa bí kíp vẽ bánh nướng* của nhân sĩ chính phái bọn họ, nói: “Trước kia ngươi cũng thay môn phái mời chào đệ tử như vậy đi?”
(Vẽ bánh nướng: nói suông về lý tưởng, về tương lai để an ủi chính mình hoặc người khác, không hứa hẹn những điều thực tế)
…… Bị phát hiện rồi. Môn phái muốn rạng rỡ tổ tông ắt phải lừa người gia nhập thôi.
“Đừng coi ta là Lăng Đầu Thanh*. Ta còn có một yêu cầu. Ta muốn dẫn một người theo.” Tư Hạo Lam nói.
(Lăng Đầu Thanh: chỉ người làm việc không động não, hành động mù quáng)
Y không thể bỏ rơi lão bản. Tốt xấu lão bản đã liều mạng dốc toàn lực tạo ra cơ hội đóng “Nghịch lưu” cho nguyên chủ. Hơn nữa, lão bản tuy nghèo nhưng gã không keo kiệt. Dù trên người chỉ có mười đồng chỉ cần có thể làm cho Tư Hạo Lam nổi tiếng thì mười đồng đó sẽ đặt hết lên người y.
Tư Hạo Lam muốn dẫn lão bản đi cùng. Người đại diện vẫn là lão bản làm, gia nhập công ty lớn không phải dốc sức vẫy vùng ở bên ngoài như trước.
Lý Tinh Hà đồng ý. Hắn nói vì là công ty cá nhân, phượng diện nhân sự luôn luôn tự do, nhiều người đại diện không là vấn đề.
Hơn nữa trong lòng hắn, có thể mang theo kẻ khó thu phục như Tư Hạo Lam hẳn sẽ rất mạnh.
Tư Hạo Lam và Lý Tinh Hà lại hàn huyên vấn đề đãi ngộ một hồi. Tư Hạo Lam nhiều lần nhấn mạnh phải có kịch bản, hơn nữa không làm thuộc hạ, một khi không hài lòng Thiên Vương lão tử cũng không cản được y. Lý Tinh Hà năm lần bảy lượt cam đoan những điều này đều có thể thực hiện.
Lý Tinh Hà không nhàn rỗi như Tư Hạo Lam, còn phải bận công tác. Truyền thông ở đài truyền hình rất nhiều, bị ai phát hiện bọn họ đóng cửa tắt đèn mưu đồ bí mật không thể cho ai biết sẽ rất phiền toái, vì thế bảo Tư Hạo Lam tìm cơ hội đến công ty nói chuyện liền đứng dậy rời đi.
Sau khi Lý Tinh Hà đi, Tư Hạo Lam đột nhiên nhớ ra, nguyên chủ trong sách cũng vào công ty của ảnh đế. Dù sao tiểu thuyết muốn tận lực đặt hai nhân vật chính ở cạnh nhau thì tình cảm mới phát triển tốt.
Điểm này lại phát triển giống hệt tình tiết gốc.
Tư Hạo Lam yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Nhưng con đường đi ăn máng khác của y không hề thuận lợi, bị lão bản kịch liệt phản đối.
“Cùng nhau làm giàu?” Lão bản nước mắt nước mũi, Tư Hạo Lam nhất thời thành kẻ phụ bạc. “Tôi còn đang trông cậy ngày cậu giành được giải thưởng, trở thành diễn viên hạng A. Lúc đó tôi sẽ trở thành người đại diện kim bài. Sao hiện tại cậu có thể vứt bỏ tôi?”
Tư Hạo Lam cảm thấy đau đầu. Dựa theo tính cách của y đã sớm đánh cho hôn mê rồi đóng gói mang đi. Lúc này y phát huy mười hại vạn phần kiên nhẫn giải thích với lão bản: “Ta không có vứt bỏ ngươi. Ngươi đến công ty mới vẫn là người đại diện của ta, vẫn có thể làm kim bài.”
Lão bản lau nước mũi, nói: “Không giống nhau. Chính mình làm lão bản tự do hơn.”
“Tiếp tục ở lại đây, không tiền không tài nguyên, không làm nổi kim bài.” Tư Hạo Lam nhìn gian phòng của bọn họ, công ty vừa nhỏ vừa nát.
Nơi này vẫn lộn xộn như lần đầu tiên Tư Hạo Lam đến. Tài liệu và đồ dùng sinh hoạt chất đống một góc. Người đi vào muốn tìm một chỗ ngồi cũng khó. Ngăn tủ duy nhất để đống sách văn hóa diễn xuất sau khi bị Tư Hạo Lam dọn đi đã lập tức bị lấp đầy, tất cả đều là đồ dùng linh tinh không biết nên sắp xếp thế nào.
Tư Hạo Lam vạch trần sự thật tàn khốc. “Ngươi ở đây cũng không có biện pháp tiếp tục phát triển, không bằng đến công ty mới tích lũy nhân mạch trước đến lúc đó nhảy ra làm một mình.”
Lão bản biết Tư Hạo Lam nói đúng, nhưng vẫn không vượt qua được cái hố trong lòng. Gã lựa chọn tự mở công ty chính là không muốn bị ràng buộc. Tuy đến công ty lớn có thể học được rất nhiều điều, quen biết rất nhiều người, nhưng hiển nhiên không có biện pháp hoàn toàn dựa theo kế hoạch của bản thân, chứa nhiều hạn chế, gã không thích như vậy.
Gã vốn muốn cùng Tư Hạo Lam từ từ cố gắng. Gã tin rằng Tư Hạo Lam tuyệt đối có thể nổi tiếng. Gã sẽ hoàn toàn hưởng thụ quá trình mài giũa diễn viên trở thành siêu sao, nhưng không ngờ sớm có người đến săn trộm như vậy.
Lão bản biết Tư Hạo Lam thật sự muốn đi, mình nhất định không ngăn được, đến lúc đó có thể bắt được số tiền lớn từ vi phạm hợp đồng. Chuyện này thực không làm gã cao hứng ngược lại khiến gã càng thêm ủ rũ. Lão bản mệt mỏi nói: “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Tư Hạo Lam cũng không vội, nhưng chuyện này vẫn ảnh hưởng đến y. Buổi tối lúc y bóp chân cho Kha Lâm, tuy mặt luôn luôn đỏ nhưng ánh mắt lại hiếm khi dán lên đùi hắn không thẹn thùng lưỡng lự như mọi ngày, hiển nhiên đang nghĩ đến chuyện khác.
Kha Lâm có chút không vui, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn đặt trên đùi mình. Cổ nhân thường nói ngón tay như búp măng, có phải là chỉ ngón tay như vậy không?
Ngón tay Tư Hạo Lam rất có lực, không phải kiểu mềm mại không xương, từng chút từng chút đặt trên cơ thể mình. Kha Lâm không thể cảm nhận được độ mạnh yếu nhưng hiệu quả thị giác cũng không tồi.
Hiện tại tâm tư của chủ nhân ngón tay không đặt lên người Kha Lâm, không biết suy nghĩ cái gì. Kha Lâm theo bản năng vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm Tư Hạo Lam, buộc y ngẩng đầu.
Ầm một cái. Tư Hạo Lam biến thành trái cà chua chín.
“Ngươi làm gì?” Kha Lâm từng đỡ sườn mặt để y ngẩng đầu nhưng nâng cằm chính là lần đầu tiên. Động tác đùa giỡn ý vị quá mạnh mẽ khiến Tư Hạo Lam nhớ đến lúc thử vai đạo diễn cho y diễn yêu râu xanh, tóc gáy trên cổ đều dựng đứng cả lên.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Kha Lâm không trả lời, ngược lại hỏi Tư Hạo Lam. Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Nếu ngươi đang lo lắng không ra sức lấy lòng ta sẽ không có cơm ăn thì không cần như vậy, ta sẽ không đuổi ngươi đi.”
Có ý gì? Tư Hạo Lam không biết mình đang bị thiết lập thành cải trắng khổ tình nên cảm thấy rất khó hiểu. Trước kia y vừa chạy, người liền dùng đủ mọi cách bắt y trở về là ai ta? Tư Hạo Lam còn lâu mới tin Kha Lâm sẽ đuổi y đi.
Tư Hạo Lam không hiểu hắn đang nói cái gì, cũng không thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy cằm của mình. Dù sao cũng rất thoải mái…. Y nói: “Không phải ngươi lại xem cái gì kì quái.”
Tỉ như “Lãng tử háo sắc và tiểu nương tử xinh đẹp” các thứ…
Kha Lâm lập tức phủ nhận: “Không có.” Gần đây hắn dốc sức học tập cách thả rắm cầu vồng, đã một thời gian rồi không đọc tiểu thuyết.
Hắn buông Tư Hạo Lam khiến Tư Hạo Lam có chút tiếc nuối, nói: “Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, ban nãy cứ ngẩn người.”
Chuyện hợp đồng không cần nói, Kha Lâm cũng không hiểu. Tư Hạo Lam lấy lệ: “Ta đang nghĩ chuyện công việc.”
Tư Hạo Lam tưởng Kha Lâm sẽ không có hứng thú, ai ngờ hắn lại dùng tay chạm vào cằm Tư Hạo Lam, hỏi: “Công việc làm sao vậy?”
Tư Hạo Lam bị chạm một chút liền run một chút. Kha Lâm cảm thấy chơi vui liên tục vươn tay cọ vào cằm Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam lại run, nhưng lần này là do tức giận: “Đừng nghịch nữa.” Ta đánh chết ngươi.
Trong lòng y biết rõ mình không thể hạ thủ, hít sâu một hơi, chọn cách đơn giản nhất giải thích với Kha Lâm: “Ta muốn đóng phim thần tượng.”
Phim thần tượng?
Kha Lâm hắng hắng giọng nói: “Phim thần tượng rất không có chiều sâu.”
“Các em gái thích xem nha.” Tư Hạo Lam nói xong. “Độ phổ biến cũng rộng, có thể thu hút một đợt fans, tăng độ nổi tiếng.” Y tư phụ mà nói: “Hơn nữa với diện mạo của ta, đóng phim thần tượng tuyệt đối khuynh đảo một vùng fans.”
Tư Hạo Lam tưởng Kha Lâm sẽ nói y nông cạn…, ai ngờ ngước lên thấy hắn đang nghiêm túc nghe mình nói, vô cùng chuyên chú, ngay cả lỗ tai cũng giật giật.
Kha Lâm cố gắng tỏ ra không quan tâm nhưng thần sắc trong mắt đã bán đứng hắn. Hắn cụp mắt, giấu đi vẻ hứng thú dạt dào, hỏi: “Là đề tài gì? Đã chọn đề tài chưa, nếu chưa…” Hắn nắm bàn tay đặt trên đầu gối mình, ngón tay ma sát đùi. “Các ngươi nhận đầu tư không? Loại nắm quyền chỉ định kịch bản ấy.”
Tư Hạo Lam nhìn hắn một hồi, rốt cục cũng hiểu ra.
Tư Hạo Lam hiếm khi nổi lên ý muốn làm loạn, nhoài người nằm lên đầu gối Kha Lâm, ngửa mặt nói: “Ngươi muốn ta đóng tiểu thuyết ngươi thích đúng không?”
Bình thường đều là Kha Lâm đùa giỡn y, lần này đổi lại Tư Hạo Lam đùa giỡn hắn. Kha Lâm bị chọc thủng tâm tư, hơi nổi nóng, nhưng vẫn phải bảo vệ thiết lập thanh lãnh cao quý của chính mình, nói: “Hiện tại phim truyền hình không phải thích cải biên từ tiểu thuyết sao? Ta chỉ mới biết một chút.”
Tư Hạo Lam nghĩ tên này quá biến thái, hàng ngày không biết suy nghĩ cái gì, còn muốn y đóng mấy nội dung kỳ quái, khi xem tiểu thuyết có phải cũng sẽ gán nhân vật trong đó lên người y hay không?
Tưởng tượng trong lòng Kha Lâm mình có thể biến thành loại người thần thần kinh kinh mỗi ngày yêu đương đến chết đi sống lại trong tiểu thuyết cẩu huyết, Tư Hạo Lam liền mắng đồ biến thái.
Nhưng mà vẫn rất thú vị.
Tư Hạo Lam đỏ mặt, đáy mắt như phát sáng: “Ngươi hi vọng ta diễn cái gì? Tổng tài bá đạo hay vương tử gặp nạn, hay là đại thiếu gia tà mị?”
Kha Lâm nghĩ, sai rồi, ngươi là hôn thê bỏ trốn, mĩ nhân ngư và cải thìa khổ tình.
Tư Hạo Lam cảm thấy mình đang trêu đùa Kha Lâm nhưng trong mắt Kha Lâm y lại đang đỏ mặt làm nũng với mình. Sóng não hai người ở hai cực khác nhau ngược lại vẫn có thể hài hòa vui vẻ nói chuyện phiếm.
Tư Hạo Lam vỗ vỗ ngực, cam đoan với Kha Lâm: “Yên tâm đi. Cho dù ta đóng vai gì đến lúc công chiếu đều tuyệt đối vẻ vang.”
“Lần trước ngươi cũng nói như vậy nhưng bộ phim truyền hình kia đến bây giờ vẫn chưa phát sóng.” Kha Lâm chọc thủng lớp da trâu của y, nói: “Hai ngàn vạn của ta còn ở đó, cũng không biết có thu về phí tổn hay không.”
Chuyện này không có biện pháp, phim truyền hình không phải cứ quay xong là xong việc, còn phải trao đổi giá cả với đài truyền hình, nhưng “Nghịch lưu” không lo bán, đang ổn định lịch chiếu sau đó sẽ lập tức phát sóng.
Tư Hạo Lam không chịu nổi nhất là nghi ngờ, ở trong lòng y lão tử vĩnh viễn là thiên hạ đệ nhất, lập tức nói: “Ta diễn sao có thể không đại bạo? Khi đó ở trường quay, đạo diễn đều đi ra bảo ta không cần diễn quá tốt sẽ khiến người khác không có biện pháp phát huy.”
Hai người đang nói chuyện, di động Tư Hạo Lam bất ngờ vang lên.
Lăn lộn trong giới giải trí, điện thoại luôn rất nhiều. Tư Hạo Lam nắm tay, thu về từ trên đùi Kha Lâm. Y rút di động của mình, thấy trên màn hình nhảy ra chữ “Tư Ích Niên” gọi đến.
Tư Hạo Lam có chút kinh ngạc, ông bố giả này sao hôm nay lại nhớ gọi điện thoại cho y.
Lại nói số máy này có lẽ do nguyên chủ lưu, trực tiếp lưu tên chứ không ghi ba ba giống như những người khác, chứng minh giữa hai cha con này căn bản không có tình cảm gì.
Kha Lâm hiển nhiên cũng thấy được tên cuộc gọi, ý cười ban nãy biến mất gần như không còn. Trên mặt hắn chỉ có lạnh lùng và u ám, hạ ánh mắt sâu thẳm xuống đầu Tư Hạo Lam.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Kha Lâm Tư Hạo Lam nhận điện thoại.