Nhân Vật Phản Diện Công Lược

Chương 97: Ngoại Truyện Thầy Ôn Ôn


Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Công Lược – Chương 97: Ngoại Truyện Thầy Ôn Ôn


Mới vừa vào thu, thời tiết còn mang theo chút khô nóng, chỉ khi gió nhẹ thổi qua mới cảm nhận được chút hơi lạnh mát mẻ thoải mái.
Người đàn ông cầm tài liệu trong tay, mái tóc đen dày được cắt gọn sạch sẽ, trên người mặc áo sơ mi trắng, cúc cài tận nút trên cùng, bên dưới là một chiếc quần tây màu xám.
Trang phục đứng đắn phù hợp nhưng thân hình thon dài mảnh mai lại như ẩn như hiện, không khỏi khiến người ta có chút cảm giác mơ màng.
Dù sao đối phương mười năm vẫn như một, phong cách ăn mặc không thay đổi dù chỉ một chút, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Người đàn ông ngước mắt nhìn những sinh viên đang ngồi trên giảng đường bậc thang, tốt bụng nhắc nhở các em đây là tiết học quan trọng, đừng ngủ gật.
Nhưng mà nói cũng như không nói, trong tiết học này chẳng có sinh viên nào dám ngủ gật hay đục nước béo cò, bởi vì giáo viên của họ là vị giáo viên dạy môn tự chọn mà năm nào các sinh viên phải tranh nhau mới cướp đoạt được lại còn có vô số bạn học muốn tới dự thính.
Giọng nói của người đàn ông đó nho nhã dịu dàng, giọng điệu chậm rãi thong thả, bắt đầu giảng giải và nhấn mạnh những điểm quan trọng trong bài học cho các sinh viên.
“Có chỗ nào nghe không hiểu không?”
Một nam sinh nói thẳng: “Thưa thầy, thầy có thể nói lại một chút về phần tổ chức vừa rồi không ạ?”
Người đàn ông kia ngước mắt lên, cầm bút laser chỉ vào màn hình điện tử, cẩn thận hỏi lại: “Chỗ này sao?”
Nhìn gương mặt dịu dàng đẹp đẽ của người đàn ông kia, nam sinh đặt câu hỏi đỏ mặt.
Một bạn học ngồi bên dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía cậu ta, sau đó thì thầm bên tai cậu ta rằng: “Mẹ kiếp, chuyện gì thế hả? Đại thiếu gia như mày mà cũng nghe giảng bài cơ đấy?”
Thấy nam sinh không tiếp lời, cậu bạn tiếp tục bô lô ba la: “Mẹ nó chứ, không phải mày đến học chui thôi hả, có phải mày đến học thật đâu, hỏi gì mà hỏi?”
“Mày đừng quản tao”.
Nam sinh bực bội hất hất tóc, cậu ta chỉ là thấy vị giáo viên này dáng dấp quá đẹp mắt, không ai trả lời thì thật đáng thương.
Bạn học nghe xong, sợ hãi than: “Từ khi nào mày lại có lòng thương người như vậy chứ?”
Vị đại thiếu gia trước mặt này gia cảnh cũng không phải dạng bình thường gì, lại thêm có tướng mạo xuất sắc, vừa mới vào học đã có rất nhiều người theo đuổi, nhưng có tướng mạo, có tiền chỉ là một chuyện, còn cái tính tình kém cỏi kia thì mẹ nó chứ lại là một chuyện khác.
Thế nhưng sự lo lắng này của vị đại thiếu gia kia căn bản không thể nào xảy ra.
Ôn Trĩ Sơ vừa giải thích vấn đề của cậu ta xong, bắt đầu có những bạn học khác cũng đặt ra câu hỏi.
Nam sinh âm thầm đánh giá người đàn ông đứng trên bục giảng, quần tây màu xám phác họa ra đường cong vòng eo vô cùng tinh tế, đôi chân thẳng tắp thon dài.

Cậu ta vô thức nhíu mày, trong bụng người này có thi thư chữ nghĩa, nhưng quần áo bên ngoài lại tạo ra một cảm giác khó nói nên lời.

Thực ra người thầy này rất nổi danh ở trường đại học Thanh Mãn, trên diễn đàn có không ít sinh viên đăng bài về thầy, cậu ta chẳng qua chỉ là tò mò nên mới tới đây xem xem đến cùng người kia là người như thế nào.
Nhưng đến khi nhìn thấy rồi thì lại có chút ngoài ý muốn, bài đăng trên diễn đàn đã nói, đối phương trước kia cũng là sinh viên của Thanh Mãn, sau khi học xong thì ở lại nơi này làm giảng viên, đối phương năm nay chắc đã vào tầm ba mươi hai tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng chẳng thấy khác sinh viên hai mươi tuổi là bao.
Tựa như tháng năm trôi qua không để lại bất kỳ dấu vết nào trên gương mặt dịu dàng đó, chỉ có khí chất con người theo thời gian không ngừng lắng đọng.
Nam sinh nhìn từng hành động cử chỉ của Ôn Trĩ Sơ, cho dù là lời nói hay việc làm của đối phương đều rất chậm rãi, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy quá chậm chạp mà nóng nảy không yên, ngược lại tiếng nói kia lại khiến cho người ta nghe xong cảm thấy rất an lòng.
Trên khuôn mặt đẹp trai của nam sinh xuất hiện cảm xúc khác thường, ngón tay một lần lại một lần gõ xuống mặt bàn bên dưới.
Chẳng biết tại sao, nhìn Ôn Trĩ Sơ đứng trên bục giảng, cậu ta lại có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp qua.
“Thầy giáo này đã kết hôn chưa?”
“Kết hôn rồi, trên tay còn đeo nhẫn kia kìa”.
Nam sinh nhìn thấy, khó chịu ‘hừ’ một tiếng, nhưng dự định trong ánh mắt lại không hề tiêu tan.
Bạn học nhìn vị nhị thế tổ không sợ trời không sợ đất này, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt, nhưng đến cùng cũng không nói lời nào, dù sao đối phương cũng không phải người mình có thể chọc vào được.
Chuông tan học reo vang, Ôn Trĩ Sơ thông báo tan học xong liền bắt đầu cẩn thận chỉnh sửa lại tài liệu.

Sáng thu trời vẫn còn oi bức, cửa sổ thủy tinh trong phòng học mở tung, một cơn gió ùa qua cuốn bay một tờ tài liệu xuống đất.
Thấy cơ hội tới, Lệ Minh tiến tới cầm tài liệu trả cho đối phương.
Ôn Trĩ Sơ nhìn cậu ta, cười nói: “Cám ơn”.
Nét mặt người đàn ông dịu dàng thân thiện, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng lướt qua vành tai, kẻ đang mang tâm tư ác độc trong lòng bỗng sững sờ trong chớp mắt, hai má đỏ lên, giọng điệu cứng đờ mất tự nhiên: “Đừng… đừng khách khí”.
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu với cậu ta, định cất bước rời đi, ai ngờ đối phương lại bước tới bên cạnh.
“Thưa thầy, thầy vẫn luôn dạy ở trong trường sao?”
Ôn Trĩ Sơ hơi khó hiểu, dù sao thì bạn học này cũng không phải gương mặt quen thuộc, chắc là đến đây dự thính, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Lệ Minh: “Em có thể hỏi một chút, thầy bao nhiêu tuổi rồi không ạ?”
Ôn Trĩ Sơ: “Ba mươi ba.”
Lệ Minh có chút ngoài ý muốn.

Mẹ nó chứ, còn lớn tuổi hơn cả tưởng tượng của cậu ta, nhưng khí chất và dáng vẻ người này lại mang tới một cảm giác khác hẳn.
“Thưa thầy, trưa nay thầy có rảnh không ạ?”
Ôn Trĩ Sơ nghi ngờ nhìn về phía cậu ta.
Lệ Minh mặt người dạ chó: “Có thể cùng em ăn một bữa cơm không ạ? Em có chút vấn đề muốn hỏi thầy”.
Ôn Trĩ Sơ uyển chuyển từ chối: “Không được, chiều nay tôi không có lớp, buổi trưa phải dùng cơm cùng với chồng”.
Tiếng ‘chồng’ này nói ra vô cùng chói tai, Lệ Minh khó chịu dùng đầu lưỡi chọc chọc vào bên má: “Thế bây giờ thầy đang định ra ngoài cổng trường ạ?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
“Thật trùng hợp, chúng ta tiện đường, cùng đi nhé”.

Lệ Minh lộ ra nụ cười giả dối, cậu ta chỉ đang muốn nhìn xem chồng của Ôn Trĩ Sơ rốt cuộc là loại nhân vật nào.
Nói thật ra, đối phương đúng chuẩn khẩu vị của cậu ta, mặc dù lớn hơn cậu ta quá mười tuổi, nhưng mà…
Lệ Minh nuốt nước miếng, lần đầu có cảm giác như thế với một người.
Nhất là khí chất dịu dàng trên người đối phương, không biết có lúc nào người này sẽ hoảng loạn, không suy nghĩ được chuyện gì không nhỉ.
Lúc hai người họ đi tới cổng trường, còn một khoảng cách không xa, Lệ Minh đã trông thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ ở đó, phong cách nhìn qua rất chững chạc.
Ôn Trĩ Sơ ra khỏi cổng trường, cửa xe mở ra, một người đàn ông có thân hình cao lớn khỏe khoắn bước xuống, khuôn mặt đẹp trai mạnh mẽ, góc cạnh sắc nét rõ ràng.
Sự hoang dã và uy nghiêm của một người đàn ông trưởng thành được thể hiện đầy đủ tinh tế trên người đàn ông này.
Ôn Trĩ Sơ trông thấy hắn, vẫy vẫy tay.
Lệ Minh theo ánh mắt thầy giáo nhìn sang, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Người đàn ông này cậu ta đã từng gặp qua, hoặc là có thể nói người đàn ông này thường xuyên được bố của cậu ta nhắc tới, hiện tại đang là một nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng trong giới kinh doanh.
Nếu chỉ là một kẻ thừa kế gia nghiệp nhà mình có lẽ còn tốt, nhưng hắn lại chưa từng nhận lấy một xu một hào nào từ nhà họ Tần đứng sau lưng, người này đi được đến ngày hôm nay đã khiến cho biết bao nhiêu kẻ kính sợ, chỉ vì hắn làm gì cũng vô cùng tàn nhẫn, đối với người khác cũng vậy, mà đối với mình cũng vậy.

Nhà họ Tần chính là một gốc cây lớn tỏa bóng mát, còn Tần Gia Thụ hiện giờ lại tự dốc sức làm nên, đúng với câu hổ phụ không sinh khuyển tử, quy mô doanh nghiệp của hắn không ai có thể coi thường.
Lệ Minh đột nhiên hiểu ra tại sao lúc gặp Ôn Trĩ Sơ cậu ta lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu, đó là bởi vì người đàn ông thành đạt kia cho dù đi đâu làm gì, hay có bất cứ sự kiện quan trọng nào, người bạn đời bước cạnh bên vẫn mãi chỉ duy nhất có một.
Mà hai năm trước cậu ta có cùng bố mình đi tới một bữa tiệc rượu quan trọng, vừa theo bố vào trong đã trông thấy Ôn Trĩ Sơ, lúc ấy cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông kia đang ôm ngang người, gần như đem Ôn Trĩ Sơ che khuất toàn bộ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhìn nghiêng hơi mơ hồ.
Ánh mắt sâu thẳm của của Tần Gia Thụ liếc nhìn Lệ Minh, nhưng cũng chỉ là nhàn nhạt lướt ngang, tựa như không thèm để thằng nhóc miệng còn hôi sữa này vào trong mắt.
Lệ Minh nghiến răng, nhưng địa vị đối phương thế nào cậu ta đương nhiên biết rõ, có ngu ngốc đến mấy cũng không gây chuyện ảnh hưởng tới cả nhà.
Chỉ là vẫn không thể không mang theo ánh mắt không cam lòng nhìn Ôn Trĩ Sơ một chút, rõ ràng ý nghĩ từ bỏ hoàn toàn vẫn chưa xuất hiện
Tần Gia Thụ để người lên xe, Ôn Trĩ Sơ thấy sinh viên còn đứng một bên, cười cười vẫy tay tạm biệt.
Chiếc xe vững vàng lái đi, Lệ Minh đứng tại chỗ nắm tay thật chặt.
Ôn Trĩ Sơ còn tưởng là họ sẽ tới nhà hàng, ai ngờ Tần Gia Thụ lại lái xe về thẳng nhà, xe dừng lại ở trong bãi đỗ ngầm nhà họ.
Ôn Trĩ Sơ tự tháo dây an toàn: “Hôm nay ăn ở nhà sao?”
Nhưng lúc vừa định mở cửa xe đi xuống, lại nghe thấy tách một tiếng, cửa xe đã bị khóa.
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng, cánh tay cứng rắn kia đã vòng ngang bên hông, trời đất quay cuồng một cái, cậu đã bị kéo lên đùi người ta rồi.
Gương mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ lên, cũng không biết tại sao người này lại bắt đầu náo loạn.

Hai người họ ở bên nhau đã hơn mười năm, đối phương vẫn như cậu thiếu niên mười tám tuổi kia dày vò cậu.
Ôn Trĩ Sơ đỏ mặt, nhìn sắc mặt bình tĩnh của người đàn ông nọ: “Sao vậy?”
Dứt lời, một bàn tay đã vỗ xuống mông cậu.
Làm giáo viên người ta rồi phải có tôn nghiêm, Ôn Trĩ Sơ lườm hắn, bất mãn nói: “Lại… lại như vậy nữa”.
Bình thường thì đã nói chuyện trôi chảy, nhưng mỗi khi giận Tần Gia Thụ hoặc cãi nhau cậu lại vẫn nói lắp như xưa.
Dù sao không phải lúc nào ở bên cạnh thì cũng cãi nhau, lần cãi nhau to nhất Tần Gia Thụ tức đến nỗi vòng tới vòng lui trong nhà, mười mấy năm qua cái mông này đã chịu không ít bàn tay người ta đánh tới, đối phương luôn dùng cách này để diễn tả sự khó chịu trong lòng.
Ánh mắt Tần Gia Thụ hung ác nhìn cậu: “Em còn nói lý sao?”
Ôn Trĩ Sơ giả bộ muốn náo loạn: “Em làm sao… chứ?”
“Anh nói bao nhiêu lần rồi, không được ăn mặc thế này”.

Đối phương vừa dứt lời, Ôn Trĩ Sơ đã cảm thấy ngực mình bị nhéo một cái.
Cậu xấu hổ không nói nên lời: “Anh làm… làm gì đó! Anh còn thế nữa em sẽ giận đấy!”

“Em… em mặc gì là quyền tự do của em!”
Lại nói, cậu ăn mặc có vấn đề gì đâu chứ.
Trước năm ba mươi tuổi, Tần Gia Thụ vẫn còn rất thích mua quần áo cho cậu, nhưng chẳng biết tại sao, có một lần hắn tới nghe cậu giảng bài xong thì không cho cậu ăn mặc như thế này nữa.
Hôm đó hai người họ ầm ĩ một trận, cuối cùng mỗi người lùi một bước, cậu hứa chỉ ăn mặc như vậy lúc ra ngoài cùng đối phương.
Ôn Trĩ Sơ cảm thấy cách ăn mặc của mình không có vấn đề, chỉ đơn giản là áo sơmi và quần tây thôi mà.
Ánh mắt cậu mang theo bất mãn nhìn về phía tên chó nhà mình, thật đúng là càng già càng khó tính.
Ai ngờ vừa nói xong, hai người họ lại tiếp tục lôi kéo ở trong xe, cho dù những năm này Ôn Trĩ Sơ cũng đã rèn luyện thân thể, nhưng có bù thế nào cũng bù không lại Tần Gia Thụ, chỉ có thể để mặc người ta lột sạch.
Cậu hoàn toàn hiểu ra, mặc quần áo đúng là quyền tự do thật, tự do đến độ không mặc cũng được.
Sự nghiệp của Tần Gia Thụ càng lúc càng lớn, luôn có người nhắc nhở Ôn Trĩ Sơ phải giám sát kỹ vào, bên ngoài kia có biết bao yêu tinh đang mong ngóng.

Những lời này là nói cho Ôn Trĩ Sơ nghe, nhưng cuối cùng nó lại đi vào đầu của Tần Gia Thụ.
Ôn Trĩ Sơ không cảm nhận được bất cứ nguy cơ nào, còn Tần Gia Thụ lại bắt đầu lo nghĩ, sợ một ngày hắn mất tập trung, có người sẽ tới hớp hồn Ôn Trĩ Sơ đi mất.
Dù sao trong trường đại học nơi nào cũng có những sinh mệnh trẻ trung, Tần Gia Thụ muốn giữ lại trái tim người ta, chỉ có thể lúc nào cũng phải nhớ tập thể hình và bảo dưỡng nhan sắc cho chính mình.
Vì thế khó có khi hắn lại đi tìm mẹ Tần, hỏi thăm về sản phẩm dưỡng da.
Bên người lắc tới lắc lui.
Ôn Trĩ Sơ cảm thấy nhục nhã vô cùng, cầm quần áo đập mạnh vào người kia, “Anh… anh quá đáng!”
Bàn tay to của người đàn ông khống chế cậu: “Anh quá đáng sao, con mẹ nó chứ, em tưởng anh không nhìn ra thằng nhóc kia có tâm tư gì hả?!”
Cuối cùng hai người họ náo loạn trên xe một hồi, Ôn Trĩ Sơ mới được người ta ôm về nhà.
Buổi tối trong từng tiếng anh yêu em hai người họ lại hòa thuận như lúc ban đầu, chỉ có điều hôm sau lúc Ôn Trĩ Sơ đến trường, ánh mắt các giáo viên trong văn phòng có chút quái lạ.
Chu Thanh cùng dạy ở trường học này nhìn thấu tất cả đã hơn mười năm, không ngờ đã là chó thì mười năm sau vẫn là chó.
Cô khẽ nhắc nhở bên tai Ôn Trĩ Sơ: “Gáy cậu có dấu răng”.
Ôn Trĩ Sơ: !
Gương mặt cậu lập tức đỏ lựng.
Cậu thật uổng công làm thầy người khác!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.