Nhân Vật Phản Diện Công Lược

Chương 49: Chỉ Cần Nói Ra


Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Công Lược – Chương 49: Chỉ Cần Nói Ra


Tần Gia Thụ không nói câu gì, nhìn người trước mắt trong chớp mắt đã không còn phát cáu nổi nữa, không hiểu sao cơn giận trong lòng dần dần bị lý trí nuốt lại, đột nhiên hắn nhận ra hành vi vừa rồi của mình thật hoang đường không thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn buông bàn tay đang kiềm chế hai má người ta ra, thân hình cao lớn đứng im tại chỗ mấy giây rồi quay người rời đi, trong mấy giây đó hắn không thèm nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ dù chỉ một chút.
Chân dài bước lớn, không mất bao lâu, bóng dáng cao lớn kia đã biến mất ở chỗ rẽ.
Ôn Trĩ Sơ có chút ngây ngốc đứng im tại cỗ, Thiên Miêu tinh linh tưởng đứa nhỏ này bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên ngốc mất rồi, an ủi cậu.
[Hệ thống: Cậu đừng nghe hắn nói lung tung, sao có thể không có ai thích cậu được chứ, tôi rất thích cậu đấy].
Đối mặt với lời tỏ tình bất ngờ này, Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên: “Cám ơn cậu, Thiên Miêu tinh linh.”
[Hệ thống: Cái này có là gì, cậu nên nhớ, lời nói của đàn ông không đáng tin].
Ôn Trĩ Sơ ngại ngùng cúi đầu: “Thế nhưng cậu đâu phải là người”.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Tuy tôi không phải là người, nhưng cậu thì đúng là chó đó.
Ôn Trĩ Sơ nhìn về chỗ rẽ phía trước, bi thương trong lòng không còn lại bao nhiêu.

Cậu biết Tần Gia Thụ nói những lời đó chính là muốn tốt cho cậu, chẳng qua giọng điệu của hắn quá hung dữ.
Tuy rằng nghe lời nói chỉ trích của người khác thì trong lòng khó tránh khỏi sinh ra khó chịu, nhưng tối nay cậu lại vô cùng biết ơn đối phương, biết ơn hắn ra tay giúp cậu, biết ơn hắn ra mặt cho cậu trong đồn cảnh sát, đây là người đầu tiên trong mười năm qua, sau khi bố mẹ rời khỏi, chịu đứng ra làm chỗ dựa cho cậu.
Thời gian không còn sớm, Ôn Trĩ Sơ trở về nhà, trong tay còn có túi chườm đá và cao dán của chị gái cảnh sát mới cho, cũng coi như bớt được một khoản tiền thuốc men lớn.
Tần Gia Thụ gọi xe về nhà, thay giày xong thì đi thẳng về phòng, lấy bao thuốc giấu trong ngăn kéo ra.

Mấy cái kẹo ở trong ngăn kéo vì động tác có phần mạnh tay của hắn mà lăn qua lăn lại, Tần Gia Thụ liếc mắt nhìn thấy chúng, cảm thấy thật phiền lòng.
Rầm một tiếng, hắn đóng ngăn kéo lại, thuốc lá đặt ở ngón tay rồi vẫn chưa chịu châm lửa.

Tần Gia Thụ chăm chú nhìn ra cửa sổ, muốn tìm một lý do hợp lý cho hành động ngày hôm nay của chính mình.
Mới đầu hắn có thể chọn lý do mình cần giải tỏa mới xông đến đánh người ta, nhưng những biểu hiện khác thường sau đó thì lại không dùng lý do đó được nữa, từ trước đến nay hắn chưa từng làm một kẻ lo chuyện bao đồng.
Bóng đêm ngoài cửa sổ tĩnh lặng, chỉ có ngọn gió đêm thổi cành lá xào xạc.
Nhắc nhở và cảnh cáo người ta cũng là hành động hắn làm trong vô thức, những người tỉnh táo cũng có đôi lúc khó thoát khỏi sự kiểm soát của du͙ƈ vọиɠ, mặc dù đối với hắn đó chỉ là những khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng những suy nghĩ hoang đường đó đã thực sự đã có lúc tồn tại.
Lúc ấy hắn đã nghĩ gì? Hắn sinh ra du͙ƈ vọиɠ này với người ta thì đương nhiên người khác cũng có, hắn còn lý trí nên mới tự khống chế được mình, nhưng người khác thì sao có thể chắc chắn là sẽ làm được như hắn? Nghĩ đến chuyện một người nào đó cũng có những suy nghĩ giống hắn, hắn liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Ấn tượng Ôn Trĩ Sơ để lại cho người khác là một kẻ yếu đuối dễ bắt nạt, có lẽ vì thế nên mới có người sinh ra những suy nghĩ như vậy với cậu.
Hắn không muốn gặp lại đối phương, từ chối chuyện Ôn Trĩ Sơ tới gần lấy lòng hắn, đồng thời lại không đè xuống được du͙ƈ vọиɠ trong lòng mình, hắn có thể không để ý đến Ôn Trĩ Sơ, nhưng hắn lại vô thức ghê tởm những kẻ có cùng suy nghĩ với hắn đang nhăm nhe muốn đến gần cậu.
Cho nên hắn mới nói những lời kia, nếu Ôn Trĩ Sơ không thay đổi, thì bên cạnh cậu sẽ không thiếu những kẻ có suy nghĩ giống hắn.
Hắn chẳng qua là nhắc nhở cho đối phương một câu mà thôi.

Điếu thuốc trong tay được châm lửa, từng làn khói lượn lờ quanh quẩn trong không trung, không lâu sau điếu thuốc gần như không còn, nhưng mùi hương của nó lại tràn ngập cả bầu không khí.
Ôn Trĩ Sơ về nhà ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau lúc cậu rời giường, sưng đỏ trên gò má đã giảm bớt, chỉ là lúc cử động vẫn còn buốt đau.

Cậu đến trường học thi xong bài kiểm tra cuối kỳ, vốn định tìm Tần Gia Thụ nói lời cám ơn, nhưng tìm mãi không thấy người đâu, đành đeo cặp sách về nhà, đem nỗi sợ hãi phải đối mặt với đề thi tiếng Anh hôm nay bỏ lại phía sau.
Về đến nhà cậu bắt đầu lập kế hoạch cho kỳ nghỉ hè này của mình, bước đầu tiên là tìm một công việc làm thêm, mặc dù mấy nhiệm vụ trước đó đã giúp cậu giành dụm được một số tiền, nhưng ngày nghỉ có đến một tháng hơn, mà cậu còn thiếu nợ người ta.
Sáng hôm sau, bảy giờ sáng, Ôn Trĩ Sơ đã rời khỏi giường.
[Hệ thống: Cậu dậy sớm như thế làm gì, không tôn trọng ngày nghỉ nữa hả?]
Ôn Trĩ Sơ mặc quần áo gọn gàng: “Người tôn trọng nó quá nhiều, tôi không thể níu chân nó ở lại”.
[Hệ thống: Cậu không cảm thấy tiếc hận sao?]
Ôn Trĩ Sơ: “Thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất”.
Thiên Miêu tinh linh: …
Sau khi rửa mặt xong, Ôn Trĩ Sơ liền ra cửa, hôm qua cậu đã vào app tuyển dụng xem qua, cuối cùng chọn một cửa tiệm ăn nhanh và một cửa hàng trà sữa.
Hai cửa hàng này đều nằm ở trung tâm thành phố, Ôn Trĩ Sơ đi vào cửa hàng trà sữa trước.

Cửa hàng trà sữa này đang mở cửa, nhân viên làm việc nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi bạn muốn mua gì?”
Ôn Trĩ Sơ căng thẳng: “Quản…!quản lý cửa hàng”.
“Xin lỗi bạn, quản lý không thể bán”.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
[Hệ thống: Đáp ứng tôi, cậu nhất định phải ở lại chỗ này].
Ôn Trĩ Sơ khó hiểu: “Tại sao thế?”
[Hệ thống: Đây là lần đầu tiên tôi gặp được người có thể tiếp lời cậu].
“Cái này có là gì đâu, sao cậu phải ngạc nhiên chứ?”
[Hệ thống: Vật càng hiếm thì càng là vật quý].
“…”
Ôn Trĩ Sơ cố gắng điều chỉnh lại lời nói: “Em đã đọc…!đọc được bài đăng tuyển dụng của quản lý cửa hàng, em…!đến ứng tuyển ạ”.
Người kia nghe xong hiểu ra, vẫy tay với cậu: “Vậy bạn vào đi, quản lý ở phía sau”.
Ôn Trĩ Sơ lễ phép nói cám ơn rồi đi vào, quản lý cửa hàng lúc này đang rửa dụng cụ, nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ thì ngạc nhiên: “Cậu là?”
Ôn Trĩ Sơ: “Em…!em đến ứng tuyển vị trí nhân viên cửa hàng ạ”.
Quản lý cửa hàng ngạc nhiên: “Có chuyện này sao?”

“Hôm qua…!thông báo tuyển dụng trên app ạ”.
Lúc này quản lý cửa hàng mới nhớ ra, ngượng ngùng cười nói: “Ngại quá, tôi chính là quý nhân hay quên chuyện”.
Câu này còn có thể tự dùng cho chính mình sao?
[Hệ thống: Hứa với tôi, nhất định phải bám trụ cho bằng được].
Ôn Trĩ Sơ: …
Sau đó quản lý lau tay mời cậu: “Ngồi đi”.
Ôn Trĩ Sơ ngồi xuống, vị quản lý cửa hàng này nhìn qua là một chàng trai trẻ tầm hai mươi lăm tuổi, chiều cao vào khoảng 1m74.
“Trước đó từng làm việc này chưa?”
Ôn Trĩ Sơ thành thật lắc đầu.
“Có yêu cầu gì về tiền lương không?”
“Hai ngàn rưỡi ạ.”
“Ồ! Trùng hợp thế, y như suy nghĩ của tôi luôn”.
Ôn Trĩ Sơ: “Trên thông báo tuyển dụng trên đó có.

.

.

có ghi.”
Quản lý: ….
Tâm tư có vẻ hơi đơn giản.
Quản lý cửa hàng quan sát Ôn Trĩ Sơ từ đầu đến chân một lượt, thấy cậu là một người yên tĩnh không dễ gây sự, nhưng vẫn nói ra điểm không hài lòng: “Tôi thấy em nói chuyện hơi tốn sức nhỉ”.
Cậu khẽ gật đầu: “Em…!em nói chuyện có chút lắp bắp”.
Bình thường thì cửa hàng của họ sẽ không nhận người nói lắp, dù sao khi quán đông sẽ làm chậm trễ thời gian, nhưng nhìn tướng mạo Ôn Trĩ Sơ không tồi, đặt ở cửa quán có khi sẽ thu hút được ánh mắt của người khác.
“Có biết thanh toán tiền cho khách không?”
Ôn Trĩ Sơ nhớ tới quầy thu ngân lúc đi vào: “Chưa từng làm qua, nhưng …!nhưng có thể học ạ”.
Quản lý cửa hàng nghe xong khẽ gật đầu, cố ý dùng giọng điệu khó xử, “Cũng được, thế thì em thử thực tập một ngày xem sao nhé?”
Nhận một người nói lắp coi như cũng là một chuyện phá lệ, nhưng nếu đối phương không chịu thực tập một ngày thì không thể nhận vào.
Ôn Trĩ Sơ nghe thấy có hi vọng, nụ cười hiện lên trên gương mặt: “Được ạ”.
Quản lý cửa hàng thấy ánh mắt Ôn Trĩ Sơ rất chân thành nên cũng nói thật với cậu: “Thực ra những người nói lắp như em bên anh không nhận đâu, nhưng bề ngoài em không tồi, nếu can đảm thì rèn luyện nhiều hơn chút, trong tiệm mỗi ngày đều có không ít người, dù sao em cũng phải nói mấy câu với người ta”.
Ôn Trĩ Sơ gật đầu.
Quản lý cửa hàng cười nói: “Em thế này cũng có thể xem là dựa vào mặt mà kiếm cơm ăn đấy.”

Nói xong anh vỗ vỗ vai cậu, “Được rồi, trước tiên em ra quầy lễ tân học hỏi một chút đi.”
Ôn Trĩ Sơ đứng dậy đi ra phía bên ngoài.
[Hệ thống: Vừa rồi quản lý cửa hàng bảo cậu dựa vào mặt ăn cơm, có vẻ cậu không ngạc nhiên lắm nhỉ].
Ôn Trĩ Sơ tập mãi đã thành thói quen, “Trước kia cũng thế mà.”
“.

.

.”
Thiên Miêu tinh linh không biết nói sao, đúng là trước kia cậu cũng không ít lần vì kiếm tiền mà mất mặt.
Ôn Trĩ Sơ cùng cô nhân viên lúc nãy vừa gặp đứng bên quầy lễ tân, tìm hiểu cách sử dụng máy thu ngân.
“Thực ra bây giờ toàn trả tiền qua Wechat, thứ này rất ít khi sử dụng”.
[Hệ thống: Vậy sao họ không bỏ luôn đi?]
Ôn Trĩ Sơ: “Không thể làm chuyện phạm pháp”.
Thiên Miêu tinh linh: ?
Ôn Trĩ Sơ: “Từ chối nhận nhân dân tệ là vi phạm pháp luật”.
Người giúp đỡ cậu là một nữ sinh nhìn qua có vẻ tuổi tác cũng không lớn lắm, nói chuyện một hồi mới biết chị ấy vừa tốt nghiệp cấp ba, cũng đang ở đây làm thêm hè.
Biết Ôn Trĩ Sơ hay nói lắp, chị vỗ vỗ lưng cậu: “Không sao đâu, cái này có thể thay đổi, cứ luyện nhiều một chút là được”.
Nhận được ý tốt của người ta, Ôn Trĩ Sơ gật gật đầu.
Cửa hàng trà sữa ban ngày có tổng cộng năm người làm thêm, cậu phụ trách nhận đơn và thu tiền, thỉnh thoảng nói chuyện tốn sức quá có người nhìn thấy cũng đi sang giúp đỡ.
Làm công việc được nửa tháng, Ôn Trĩ Sơ cũng dần dần quen việc.
.
Hôm nay là cuối tuần, Quý Phong Trường ở nhà chán quá nên vớt Tần Gia Thụ ra khỏi nhà, rủ hắn đi đến sàn đấm bốc.
“Đi, hôm nay tao đã thương lượng với ông chủ rồi, để lại riêng chỗ cho chúng ta”.
Tần Gia Thụ: “Sao đột nhiên lại muốn đi tới đó?”
Quý Phong Trường: “Tại lâu rồi không đến thôi”.
“Cũng đúng, dù sao tro bụi nơi đó cũng cần mày đến thổi cho”.

(Ý chỉ bạn Quý không biết đánh đấm, đến đó khoác lác nói lắm chỉ có tác dụng thổi bụi?)
Quý Phong Trường:.

.

.

Thằng chó.
Lúc đi ngang qua trung tâm thành phố, Quý Phong Trường nghiêng đầu nhìn: “Mua chút đồ uống rồi đi”.
Nói xong cậu ta bảo tài xế dừng xe, vì nơi này không có chỗ đỗ xe nên Tần Gia Thụ cũng đành phải xuống theo, lái xe đi đến nơi khác chờ đợi.
Quý Phong Trường nhìn thấy một cửa hàng trà sữa hiện giờ không đông khách lắm liền đi tới, nhưng phía trước cũng còn đến ba bốn người xếp hàng.

Ôn Trĩ Sơ lúc này đang vui vẻ thu tiền, đời này cậu còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, bên cạnh bỗng nhiên có một giọng nói truyền tới: “Em có thể nhờ anh ấy giúp em gọi đồ uống được chứ ạ?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Vừa dứt lời, cánh tay Ôn Trĩ Sơ liền bị đụng một cái, cậu khó hiểu ngẩng đầu lên liền đối mặt với một nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi.
Ôn Trĩ Sơ hơi căng thẳng: “Xin hỏi…!bạn cần gì?”
Cậu mới ngẩng đầu lên thì cũng lọt vào tầm mắt của hai người đứng sau, Tần Gia Thụ mới nhìn thấy cậu thì trong mắt lóe lên sự ngoài ý muốn.
Quý Phong Trường thì lại kinh ngạc: “Mẹ kiếp, là thằng phiền phức kia”.
Ở một nơi công cộng thế này, giọng nói của cậu ta không lớn lắm, dù sao gọi biệt hiệu của người ta ra ngoài cũng không hay, lỡ đâu chút nữa Ôn Trĩ Sơ đầu độc cậu ta thì xong đời.
Ôn Trĩ Sơ còn chưa chú ý đến hai người, chỉ nhìn cô gái kia.
Nữ sinh kia trả lời: “Một ly sữa chua xoài nhiều bo bo ạ”.
Ôn Trĩ Sơ gật gật đầu, “Được..

được.”
Nữ sinh kia tiếp tục nói: “Không muốn xoài, không muốn sữa chua, chỉ cần bobo.”
(*) Bo bo: Một loại nguyên liệu bỏ thêm vào trong trà sữa, tương tự như trân châu, được làm từ  khoai môn, siro, đường, nước, ngoài ra còn có thể làm bằng những hương vị khác.

Bobo: Nụ hôn.
Đoạn này xuất phát từ một video khá nổi bên Trung tầm năm 2020, ý của cô gái nói câu này là em không cần gì hết chỉ cần anh hun.
Quý Phong Trường ôm cánh tay đứng ở phía sau nhìn xem, nữ sinh này có vẻ thích Ôn Trĩ Sơ, thế là cậu ta cũng muốn hóng xem vẻ mặt đối phương sẽ có biến hóa gì.
Nhưng Ôn Trĩ Sơ lại rất bình thản, nét mặt không thay đổi, giọng nói chất phác vang lên, “Bo bo…!bo bo không bán lẻ”.
Quý Phong Trường: …
Cuối cùng nữ sinh mua một phần sữa chua xoài rồi rời đi, đến lượt hai người Quý Phong Trường đi đến, ánh mắt Ôn Trĩ Sơ sáng lên, đến chớp cũng không thèm chớp nhìn thẳng vào Tần Gia Thụ.
Lần trước đối phương giúp đỡ cậu, cậu còn chưa tìm được cơ hội cám ơn hắn.
Quý Phong Trường: “Mua hai cốc giống cô bé lúc nãy đi.”
Ôn Trĩ Sơ nhận đơn xong liền đi ra đằng sau, nhìn một nhân viên cùng làm hỏi: “Một cốc có thể nhiều bo bo hơn một chút không ạ?”
Có người chỉ cần bo bo, chứng tỏ bo bo rất ngon.
Nhân viên kia hơi ngoài ý muốn, nhìn cậu hỏi: “Người quen tới?”
Ôn Trĩ Sơ gật đầu.
“Được, anh cho em nhiều hơn chút.”
Nói xong cho thêm vào mấy muôi.
Ôn Trĩ Sơ cố ý tách riêng ra cho hai người, Quý Phong Trường nhìn thấy mở miệng nói: “Tao cầm cả cho”.
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt, hơi khó xử nhưng vẫn cố ý nói một câu: “Cái này…!cái này cho cậu ấy”.
Mục tiêu đầu độc hết sức rõ ràng.
Hai người đi xa, Quý Phong Trường đưa ly trà sữa kia cho Tần Gia Thụ: “Tao khuyên mày nên cẩn thận một chút, có thể nó cố ý đầu độc mày đấy.”
Tần Gia Thụ nhìn cậu ta, tháo bỏ túi bóng bọc ly xuống vất đi, thân cốc trong suốt hiện rõ.
Quý Phong Trường: “…!Nó muốn nghẹn chết mày”.
——-
(*) Boboimg.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.