Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Công Lược – Chương 45: Nốt Ruồi Son
Nhìn nét mặt khó có thể tin của Ôn Trĩ Sơ, cậu học sinh lớp 10 hơi ngoài ý muốn, chất vấn cậu: “Sao thế, anh không thấy giống sao?”
Ôn Trĩ Sơ uyển chuyển mở miệng: “Có lẽ giữa hai người…!vẫn còn một chút khoảng cách”.
Nói xong hai ngón tay cậu giơ lên tạo thành một khe nhỏ.
Tuy rằng Ôn Trĩ Sơ khá e ngại Tần Gia Thụ, nhưng nói thế nào đêm qua đối phương cũng đã nín nhịn làm con trai lớn của cậu, đưa kẻ say rượu là cậu trở về nhà.
Cậu không biết mình đã gặp hắn như thế nào, nhưng đối phương lại có thể đưa cậu trở về nhà trong tình huống hắn ghét cậu đến vậy, trong lòng cậu đương nhiên vô cùng biết ơn, nếu không có hắn giúp có khi đầu đề mấy tờ báo xã hội sáng nay đã là cái tên của cậu.
Tối hôm qua lần đầu tiên được làm bố, bây giờ lại nghe thấy người khác nói xấu Tần Gia Thụ, có khác nào người ta đang mắng chửi chính cậu đâu.
Cậu học sinh lớp 10 hiểu rõ: “Dù sao em cũng không phải anh ta, mấy chi tiết nhỏ đó không cần phải chú ý”.
“…”
[Hệ thống: Cậu có thấy không?]
Ôn Trĩ Sơ: “Thấy gì?”
[Hệ thống: Cậu phải tự học cách nhìn thấy những thứ người khác có mà bản thân không có.]
Ôn Trĩ Sơ: “Ý cậu là nuốt ruồi son của Tần Gia Thụ?”
[Hệ thống: …!Ý tôi là sự tự tin khó giải thích nổi].
Ôn Trĩ Sơ nhìn cậu học sinh lớp 10, công cụ gây án của đối phương đã bị cậu cầm mất, có lẽ cậu ta sẽ không thể tiếp tục phạm tội.
“Nếu…!Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé”.
Nói xong cậu xoay người định đi.
“Chờ một chút”.
Ôn Trĩ Sơ quay lại nhìn cậu ta: “Còn…!còn chuyện gì thế?”
Chỉ thấy cậu học sinh lớp 10 kia do dự một lát rồi mới mở miệng: “Anh ghét Tần Gia Thụ, cả trường ai cũng biết, có thể nói là người ghét Tần Gia Thụ nhất trường, em muốn nhận anh làm đại ca, về sau em muốn theo anh lăn lộn”.
[Hệ thống: Theo cậu lăn lộn làm gì? Ba ngày đói đến 9 bữa cơm?]
“…” Ôn Trĩ Sơ quả quyết từ chối: “Không…!không được”.
Cậu học sinh lớp 10 không hiểu: “Vì sao?”
Ôn Trĩ Sơ bày ra nét mặt cao thâm: “Dê bò mới sống thành đàn, mãnh thú…!mãnh thú luôn luôn độc hành”.
Hai mắt cậu học sinh lớp 10 tỏa sáng: “Anh nói có lý”.
Không phải tôi nói”
Cậu học sinh lớp 10: ?
“Là…!là..
Lỗ Tấn tiên sinh nói”.
“…”
Nói xong cậu định quay người rời đi, ai ngờ mới đi được mấy bước đã nghe thấy cậu học sinh lớp 10 kia lẩm bẩm: “Ơ, keo của mình đâu rồi?”
Cậu ta nhìn theo bóng lưng của Ôn Trĩ Sơ: “Anh có thấy keo của em đâu không?”
Ôn Trĩ Sơ kiên trì nói dối: “Không…!không biết, tôi không cầm”.
Cậu học sinh lớp 10 cười nói: “Cũng đúng, ai lại tự dưng đi lấy keo dính nhựa làm gì”
Sau đó một giây, lọ keo từ trong túi của Ôn Trĩ Sơ rơi ra.
Lạch cạch….
Ôn Trĩ Sơ: “….”
Cậu học sinh lớp 10: “….”
Ôn Trĩ Sơ trợn tròn hai mắt, sau đó vội vàng nhặt lọ keo nhựa lên.
“Tôi tìm được nó rồi này.”
[Hệ thống: Cậu nói thật với tôi đi, có phải cậu lén lút tôi, tự luyện cho da mặt dày lên đấy hả?]
Ôn Trĩ Sơ: “…”
Cậu học sinh lớp 10 bước đến cầm lấy, “Có lẽ là anh cầm rồi quên mất.”
Ôn Trĩ Sơ thuận theo bậc thang mày đi xuống, gật đầu như con gà mổ thóc, sau đó cậu sợ cậu học sinh lớp 10 kia chưa từ bỏ ý định, chân thành mời: “Chúng ta cùng đi thôi.”
Cậu học sinh lớp 10 lắc đầu, “Anh đi trước đi, em dán ngăn tủ của hắn xong sẽ đi ngay.”
Ôn Trĩ Sơ tiến lên ngăn lại, Thế này…!không tốt lắm đâu.”
“Anh không nói, em không nói, sẽ không một ai biết cả.”
“Lỡ đâu..
lỡ đâu có người biết được thì sao?”
“Chuyện này thì làm sao mà lỡ đâu được, em chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra ngoài.” Nói xong cậu học sinh lớp 10 sững sờ, quay đầu nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ.
“…”
Hai người không nói nên lời, cậu học sinh lớp 10 kia ngạc nhiên mở to mắt: “Anh định nói chuyện này ra sao?”
“Cậu không làm tôi sẽ không nói”
“Anh muốn ngăn cản em?”.
Cậu học sinh lớp 10 lập tức nhớ lại những chuyện vừa rồi: “Anh là đồng bọn của Tần Gia Thụ?”
“Không…!không phải, tôi chỉ không muốn cậu làm chuyện sai trái mà thôi”.
“Con mẹ nó chứ, tất cả những lời anh vừa nói tôi sẽ không tin bất cứ một chữ nào cả!”
Lông mày Ôn Trĩ Sơ giật giật: “Cậu có không thể không tin lời tôi, nhưng cậu không thể không tin Lỗ Tấn tiên sinh!”.
“.
.
.”
Nói xong, hai người họ đứng nguyên tại chỗ triển khai cuộc chiến tranh đoạt lọ keo nhựa vô cùng khốc liệt, nhưng cả hai người đều là kẻ nhát gan, không ai muốn tự kiếm phiền phức cho chính mình, nên cả hai chẳng dám ra tay thực sự, chỉ đứng im tại chỗ giành giật lọ keo, cậu kéo áo tôi, tôi giẫm chân cậu.
Nhưng cả căn phòng thay đồ chỗ nào cũng là ghế dài và ngăn tủ, cậu học sinh lớp 10 sơ ý một cái té ngã lăn ra đất, lúc này trong tay cậu ta vẫn còn đang nắm áo của Ôn Trĩ Sơ, thế là kéo thẳng Ôn Trĩ Sơ ngã xuống theo.
Tiếng vang không nhỏ phát ra, mấy học sinh ở ngoài cửa định đến chỗ này thay quần áo nghe thấy, mở cửa ra thì trông thấy hai người đánh nhau lăn lộn trên mặt đất, nghĩ rằng bạo lực học đường diễn ra rồi, vội chạy đi tìm giáo viên tới can ngăn.
Tần Gia Thụ thi đấu xong đang rời khỏi sân vận động đến phòng thay đồ, liền trông thấy thầy chủ nhiệm giáo dục từ nhà ăn trường học vội vàng chạy tới.
Thầy chủ nhiệm nhìn thấy Tần Gia Thụ, giơ tay ra hiệu với hắn.
Tần Gia Thụ mở miệng hỏi thăm, “Thầy ơi, có chuyện gì thế ạ?”
Chủ nhiệm giáo dục: “Có bạn học báo cáo trong phòng thay đồ đang có người đánh nhau, tôi đến xem xem là hai đứa nhóc không bớt lo nào”.
Tần Gia Thụ đưa cho thầy chủ nhiệm giáo dục một tờ khăn giấy.
Ông cười lau mồ hồi trên đầu: “Không sao đâu, thầy không cần”.
“Thầy, miệng thầy còn dính dầu”.
“…”
Chủ nhiệm giáo dục im lặng nhận khăn giấy, tuy không xấu hổ nhưng nếu không lau thì uy nghiêm của ông trước mặt các học sinh khác sẽ bị giảm sút.
Sau khi lau xong, ông mới vội vàng tức giận đi vào trong phòng.
Cửa lớn phòng thay đồ bỗng nhiên mở lớn, đập vào mắt chính là hai cậu nhóc đang quằn quại lăn lộn đánh nhau dưới sàn nhà.
Nhìn cánh tay hai cậu nhóc kia không ngừng vung lên, chủ nhiệm giáo dục chau mày, bước nhanh về phía trước, “Hai em đang làm gì thế hả?!”
Tiếng quát tháo này trực tiếp làm cho hai kẻ đang nằm dưới đất kia ngây người, Ôn Trĩ Sơ run lên một cái, vội quay đầu sang xem.
Chủ nhiệm giáo dục vừa trông thấy mặt cậu đã sững người, sau đó sắc mặt của ông dùng tốc độ mà người thường có thể nhìn thấy nhanh chóng trở nên khó coi: “Ôn Trĩ Sơ, lại là em!!!”
Ôn Trĩ Sơ hơi bối rối, “Không.
.
.
Không.
.
.”
Nhưng không đợi cậu cố gắng giải thích cho xong, cậu đã nhìn thấy Tần Gia Thụ từ sau lưng chủ nhiệm giáo dục đi tới.
!!!
Thế là cậu không dám nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục nữa, vội vàng cúi đầu xuống, rõ ràng một bộ dáng có tật giật mình.
Chẳng khác gì viết lên mặt dòng chữ em là người có tội.
Tần Gia Thụ tùy ý nhìn lướt qua hai người đang nằm dưới đất, chỉ thấy Ôn Trĩ Sơ đè lên người người ta, tóc rối bời, cổ áo đồng phục bị kéo xộc xệch, lộ ra một mảng vai và cổ, dưới ánh nắng chiếu từ bên ngoài vào, làn da ấy trắng nõn đến chói mắt.
Hắn vô thức nhíu mày lại.
Chủ nhiệm giáo dục: “Lần trước em gửi thư tình coi như tôi cho qua, bây giờ em lại còn dám đánh nhau ở chỗ này?!”
“Không.
.
.
Không có.” Ôn Trĩ Sơ lúc nói ra mấy lời này lòng còn có chút tủi thân.
Tần Gia Thụ nheo mắt lại.
“Vậy bây giờ em đang làm gì?”
Ôn Trĩ Sơ và cậu học sinh lớp 10 kia song song ngã trên mặt đất, đối phương nắm cổ áo cậu, cậu ôm chặt đầu đối phương.
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt, “Nhổ…!nhổ mạ cho mau lớn.”
(*) Gốc: 拔苗助长 (Bật miêu trợ trưởng): Có một người nông dân tính tình nóng vội, hy vọng mạ non nhanh lớn, nhưng mạ không thể lớn nhanh như ông ta mong đợi, thế là ông ta nghĩ ra một cách nhổ cây mạ lên cao hơn một chút.
Ông ta rất tự hào khi nhìn thấy cả thửa ruộng cao hơn hẳn lúc đầu.
Ai ngờ về sau cả ruộng đều chết.
Câu này có nghĩa quá nóng vội dễ thất bại.
“.
.
.”
Chủ nhiệm giáo dục tức giận xông lên cho cậu đập bốp vào đầu cậu: “Em thấy tôi giống thằng đần lắm hả? Còn cãi! Còn cãi!”
Ôn Trĩ Sơ cảm thấy đầu mình hiện giờ không khác gì quả bóng da, ôm đầu trốn về phía sau.
Thiên Miêu tinh linh chậc chậc lắc đầu.
[Hệ thống: Đang yên đang lành cậu lừa ông ấy làm gì.]
Ôn Trĩ Sơ méo miệng.
[Hệ thống: Ông ấy là con giun trong bụng cậu, sao ông ấy có thế không biết?]
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn đồng phục cậu học sinh nằm dưới người cậu, suýt chút nữa không thở nổi: “Em còn dám bắt nạt học sinh lớp mười?!”
Ôn Trĩ Sơ điên cuồng lắc đầu.
Chủ nhiệm giáo dục để hai người họ đứng lên: “Em nói đi, có phải lúc nãy hai em đang đánh nhau không?”
Chỉ thấy cậu học sinh lớp 10 kia đứng dậy ôm vai Ôn Trĩ Sơ, lớn giọng nói: “Không phải!”
Ôn Trĩ Sơ: !
Ôn Trĩ Sơ quay đầu lặng lẽ nhìn đối phương một cái, đối phương cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai bên đạt được một sự ăn ý đáng chết.
Có lẽ trong lòng họ đều biết nếu thừa nhận sẽ gặp phải chuyện gì.
Ôn Trĩ Sơ hiểu rõ, cũng giơ tay khoác vai đối phương, giả vờ là hai người anh em tốt, sau đó nhếch miệng cười to.
Chủ nhiệm giáo dục nhíu mày: “Vậy vừa rồi các em đang làm gì?!”
Nói xong nhìn vào hai cái cổ áo xiêu xiêu vẹo vẹo của họ.
Cậu học sinh lớp mười nhất thời cũng không nghĩ ra cớ, nhìn cổ áo mở rộng của mình đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Xem nốt ruồi trên cổ em ạ”.
Chủ nhiệm giáo dục rõ ràng không thể nào tin, ông nhìn Ôn Trĩ Sơ hỏi: “Nốt ruồi có gì hay mà xem?”
Cậu học sinh lớp 10 ưỡn ngực: “Giống y của Tần Gia Thụ ạ”.
Chủ nhiệm giáo dục: …
Ôn Trĩ Sơ: …
Thầy chủ nhiệm giáo dục câm nín, hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Vì cậu bạn này có nốt ruồi giống Tần Gia Thụ nên em mới giật cổ áo người ta ra để nhìn hả?”
Hai tai Ôn Trĩ Sơ lập tức đỏ bừng, sau đó cố tìm cách làm giảm tính nghiêm trọng của sự việc: “Là…!là …!kéo ạ.”
Chủ nhiệm giáo dục nhìn chằm chằm Ôn Trĩ Sơ, không phải vì ông có thái độ thù địch gì với thằng nhóc này, nhưng hiện giờ trong nhà cậu không còn bố mẹ, không ai dạy bảo không ai làm bạn, nếu cứ mặc kệ thì sau này xảy ra chuyện gì cũng không ai làm chỗ dựa cho cậu được, lựa chọn tốt nhất chính là cố gắng loại bỏ tất cả thói hư tật xấu giúp cậu.
Chủ nhiệm giáo dục kéo Ôn Trĩ Sơ lại gần, cúi đầu nhìn cậu: “Không đánh nhau thật chứ?”
Ôn Trĩ Sơ mím môi, cũng không biết chuyện vừa rồi có được tính là đánh nhau hay không.
[Hệ thống: Vừa rồi hai người đang định cố kéo hoa cài đầu nhau cho đến chết].
(*) Kéo hoa cài đầu: 扯头花 là ngôn ngữ mạng, ám chỉ chuyện fan girl của hai nhà hoặc fan CP cấu xé lẫn nhau, cùng nghĩa với từ xé bức (xé rách da mặt, cào mặt).
Tớ không tìm được từ này thuần Việt nên để tạm.
“.
.
.” Ôn Trĩ Sơ: “Không có.
.
.
Không có.”
“Vậy đang yên đang lành sao lại đi xem nốt ruồi người ta làm gì?”
Cậu học sinh lớp mười: “Em nói em có nốt ruồi giống Tần Gia Thụ, anh ấy tò mò nên muốn nhìn xem”.
Trong lòng Ôn Trĩ Sơ lúc này ý định tự tử cũng xuất hiện rồi.
“Chỉ vì mỗi cái này?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
Chủ nhiệm giáo dục không biết nói gì, ông không hiểu tại sao học sinh ở độ tuổi này lại có sự tò mò kỳ quái đến vậy.
Thiếu niên cúi đầu, ngón tay trắng nõn xoắn chặt lấy nhau.
Tần Gia Thụ nhìn cậu, hắn biết rất rõ chuyện đối phương thích mình, nhưng thích đến mức đòi xem cả nốt ruồi mà người ta giống hắn thì lại là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới.
Chủ nhiệm giáo dục thấy hai bên đều nói không phải đánh nhau mới thở phào nhẹ nhõm, nói thêm vài câu với Ôn Trĩ Sơ rồi mới rời đi.
Phòng thay đồ chỉ còn lại ba người, bầu không khí chẳng khác gì bị đóng băng.
Tần Gia Thụ liếc nhìn hai người họ, Ôn Trĩ Sơ và cậu học sinh lớp mười lập tức run lên.
Ánh mắt hắn dừng trên bàn tay đặt ở bả vai Ôn Trĩ Sơ, trong lòng có chút khó chịu.
Tần Gia Thụ nhìn nhìn, trải qua suy nghĩ hoong đường tối qua, hắn biết mình hiện tại đang có tâm trạng gì, hắn biết Ôn Trĩ Sơ thích hắn, trong tiềm thức đã tự đưa cậu qua ranh giới lãnh thổ của hắn, có thể hắn không cần cậu thật đấy, nhưng người khác muốn động vào cậu thì lại không được.
Hắn khó chịu với bàn tay của người kia, lại còn khó chịu với suy nghĩ của chính mình.
Thế là hắn cười nói: “Hai vị còn chuyện gì không?”
Trong nụ cười lộ ra sự lạnh lẽo, hai người bên kia đồng loạt lắc đầu, vội vàng kết bạn rời khỏi phòng thay đồ.
Sau khi trông thấy Tần Gia Thụ đích thực, cậu học sinh lớp mười sống sót sau kiếp nạn than: “Em cảm thấy mình và hắn vẫn có chút khác biệt”.
Ôn Trĩ Sơ liếc nhìn cậu ta một cái, “Hàng quảng cáo trên mạng và hàng mua về?”