Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Công Lược – Chương 27: Thầm Mến
Thẩm Quân hít sâu một hơi, ánh mắt khinh bỉ đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Thiếu niên này mặc dù cao hơn hắn, nhưng khung xương mảnh khảnh, dáng vẻ yếu đuối cộng thêm biểu hiện khiếp sợ, không khác gì một quả hồng mềm.
Cậu ta cho rằng đối phương nói sai, tiếp tục dẫm đạp: “Dáng dấp cũng không ra hồn, không được chững chạc như tao”.
Nhìn gương mặt vuông của cậu ta, Ôn Trĩ Sơ gật đầu đồng ý: “Nếu cậu ấy…!không có gương mặt đó, đúng thật là rất bình thường”.
Thẩm Quân nghe xong, nhíu mày: “Mày ghét gì ở nó?”
Ôn Trĩ Sơ nhất thời không nói nên lời, cậu sợ hãi Tần Gia Thụ hơn là chán ghét hắn, nhưng có lẽ chán ghét xuất phát từ lòng ghen tị, giống như lời người kia đang kể.
“Cậu ta đẹp mắt…!học giỏi…!Gia đình giàu có…!Dáng người cũng rất tốt…!thật khiến người ta chán ghét”.
Ôn Trĩ Sơ cố tìm mấy lý do giống cậu ta, bỏ qua những cái khác, nói xong còn nhìn Thẩm Quân tìm sự đồng tình: “Cậu nói xem có đúng không?”
“…”
Mí mắt Thẩm Quân run rẩy, cố gắng kéo đề tài trở về quỹ đạo ban đầu: “Mày có biết cuộc thi tiếng Anh cấp tỉnh vừa rồi không?”
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên nhìn cậu ta gật gật đầu, không ngờ đối phương còn có mặt mũi nhắc đến chuyện này.
[Hệ thống: Cậu lại bắt đầu mù có chọn lọc đấy hả?]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Mặt hắn to như vậy, cậu không nhìn thấy sao?]
“…”
Ôn Trĩ Sơ: “Biết…!biết”.
Thẩm Quân: “Tao đạt giải nhất, giải nhất đó! Nó chỉ giành được giải nhì, mày có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
Ôn Trĩ Sơ lập tức nói: “Nó có nghĩa..
có nghĩa cậu ta là kẻ ngốc”.
[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện 26%, phần thưởng 100 tệ].
Thẩm Quân nghe thấy cậu nói như vậy trong lòng mới có cảm giác thoải mái, nhưng ngay sau đó giọng nói lắp bắp kia lại tiếp tục: “Nếu…!Nếu tôi là cậu ta, tôi chỉ cần viết về…!người cha doanh nhân của tôi”.
Thẩm Quân lập tức như bị dẫm phải đuôi: “Mày nói gì?”
Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, lời nói của cậu còn có thể là lời gì nữa chứ, “Nói xấu”.
“Nói xấu tao?”
“Nói xấu Tần Gia Thụ”.
Thẩm Quân nhìn gương mặt kẻ đứng trước mình đang dần đỏ lên, nói xấu? Con mẹ nó có ai nói xấu như mày không?
Đồng phục học sinh trên người đối phương là đồng phục của Nhất Trung, nghĩ đến lời nói lúc nãy của cậu thì chắc chắn là người quen của Tần Gia Thụ.
Rõ ràng người này đâu có đến nói xấu cùng cậu ta, mà đến nói kháy cậu ta thì đúng hơn.
Thẩm Quân tức giận tiến lên túm lấy cổ áo Ôn Trĩ Sơ: “Ý mày là giải nhất tỉnh của tao là giả?”
Ôn Trĩ Sơ vội vàng lắc đầu, “Không…!không”
Nhìn dáng vẻ trắng trẻo yếu đuối của đối phương, không khác gì một tiểu bạch kiểm, nghĩ đến những lời nói lúc trước của cậu, Thẩm Quân đột nhiên hiểu ra điều gì đó, gương mặt lập tức xuất hiện biểu cảm ghê tởm.
“Thằng biếи ŧɦái chết tiệt! Không phải mày thầm mến nó đấy chứ?!”
Ôn Trĩ Sơ vội vàng kéo cổ áo mình lại: “Không…!không …”
“Không thì mày lắp bắp cái gì?!” Thẩm Quân: “Tao đã bảo mà, tại sao tự dưng mày lại chạy tới nói chuyện với tao, còn cố ý nhắc tới Tần Gia Thụ, chắc chắn là đến để trút giận cho nó”.
Chỉ thấy lời của đối phương càng nói càng thái quá, giống như súng máy bắn không ngừng, ngay cả cơ hội để cãi lại Ôn Trĩ Sơ cũng không tìm được.
Thẩm Quân càng nói càng hăng, quay lưng lại giang hai cánh tay tựa như đã được mở rộng tầm nhìn: “Tao biết ngay sẽ có những người giống mày ghen ghét đố kỵ với tao…”
Lúc này Thiên Miêu tinh linh mở miệng.
[Hệ thống: Cậu nên đi nhanh đi thì hơn].
Ôn Trĩ Sơ chậm rãi gõ ra một dấu ?.
[Hệ thống: Tôi sợ cậu ở cùng hắn lâu sẽ bị ngốc, dù sao cậu cũng vốn chẳng thông minh gì].
Ôn Trĩ Sơ: …
Bên kia Thẩm Quân vẫn còn đang tự thao thao bất tuyệt, hai cánh tay vặn như bánh quai chèo tự ôm lấy chính mình, “Tao không thể làm những hành vi thô lỗ như Tần Gia Thụ, quá mức ưu tú mà bị xa lánh chính là vận mệnh của tao, tao hiểu hết…”
Cậu ta dự định quay lại lý luận thêm vài câu với Ôn Trĩ Sơ, nhưng vừa mới quay đầu, sau lưng lại chẳng còn bóng ai.
Thẩm Quân: …
Người đâu?
Thấy người ta đã đi mất rồi, lửa giận trong lòng Thẩm Quân không thể dập hết, cậu ta không ngờ mình sẽ gặp phải đồng tính luyến ái ở Nhất Trung, tự cảm thấy thật đen đủi.
Ôn Trĩ Sơ trở về ký túc xá, cởϊ áσ ngoài định lên giường ngủ trưa, lúc sờ vào túi định đặt giờ báo thức thì mới nhớ ra mình đã để quên điện thoại di động ở trong cặp sách, không mang theo.
“Thiên Miêu tinh linh”
[Hệ thống: Tôi đây].
“Cậu có thể gọi tôi dậy lúc 1h40 được không”.
[Hệ thống: Cậu xem tôi là cái gì vậy?]
Ôn Trĩ Sơ mím môi, đổi chiến lược khác “Siri không có chức năng này”.
[Hệ thống: 1h40 đúng không?]
“….”
Sau khi thương lượng với Thiên Miêu tinh linh xong, Ôn Trĩ Sơ ngả đầu xuống là ngủ, cho đến tận 1h40, Thiên Miêu tinh linh mới bắt đầu công việc phục vụ đánh thức kí chủ của mình.
[Hệ thống: Dậy đi!]
Ôn Trĩ Sơ im lặng.
[Hệ thống: Đi học].
Đối phương vẫn im lặng như cũ.
Thiên Miêu tinh linh dừng một chút.
[Hệ thống: Phóng viên tại hiện trường của đài truyền hình chúng tôi xin đưa tin, kí chủ đã trở thành người thực vật hôn mê nhiều năm trên giường, hệ thống không rời không bỏ].
Ôn Trĩ Sơ bị ép tỉnh lại:…
Tiết thứ hai buổi chiều là tiết vật lý của thầy chủ nhiệm, trước khi ra chơi thầy đảo mắt một vòng quanh lớp.
“Chiều ngày mai trường chúng ta tổ chức cuộc thi hùng biện với trường Lục Trung, các em có muốn đến xem không?”
Có bạn học tò mò giơ tay: “Thầy ơi, nếu đi xem thì không phải lên lớp ạ?”
Chủ nhiệm lớp vỗ bàn một cái: “Đương nhiên rồi”.
Trong lòng các bạn học: Má, còn có chuyện tốt thế sao?
“Em nào muốn tới xem thì giơ tay, thầy sẽ liệt kê danh sách”.
Ban đầu bách quan văn võ cả triều không ai lên tiếng, cho đến tận khi hạng hai đếm ngược giơ cao hai tay: “Thầy ơi, em ạ!”
Một con chim đầu đàn xuất hiện, lúc này các bạn học mới thi nhau nhấc tay theo.
Hạng hai đếm ngược nhìn Ôn Trĩ Sơ đang viết bài: “Ủa, mày không đi hả?”
Ôn Trĩ Sơ nhìn cậu ta: “Đi xem sẽ…!sẽ làm chậm tiến độ học tập”.
“Học với chả tập, thứ người trẻ tuổi cần chính là tự do, hơn nữa ngày mai nhiều bạn học không ở lớp như vậy, có khi các thầy cô cũng chẳng giảng bài đâu.
Mày ngồi trong lớp cũng chỉ ngồi không, một chút tự do cũng không có”.
Nói xong không đợi Ôn Trĩ Sơ nhấc tay, hạng hai đếm ngược đã đăng ký hộ cậu.
Chủ nhiệm lớp ghi tên từng người, sau đó hết sức hài lòng ngắm danh sách học sinh đến xem cuộc thi hùng biện, tiền thưởng chẳng phải từ đây mà đến đó sao!
“Không ngờ các em lại chủ động nhiệt tình đến như vậy, ngày mai chúng ta hãy cổ vũ hết sức mình cho đội tuyển của trường nhé”.
Nói xong ông cất bước đi ra khỏi lớp: “À, đúng rồi, quên nói với các em, chiều mai chúng ta được nghỉ”.
Các bạn học:.
.
.
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Trong phòng học nhất thời ầm ĩ tiếng kêu rên, Ôn Trĩ Sơ yên lặng quay đầu nhìn hạng hai đếm ngược.
Tự do cậu đã nói đâu mất rồi?
Hạng hai đếm ngược chột dạ quay đầu sang chỗ khác.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Trĩ Sơ mua bánh bao xong, bước vào trường học, buổi trưa ăn cơm xong nhìn qua thời gian, đang định đi đến hội trường lớn, nửa đường lại gặp gỡ được Thẩm Quân mới từ nhà ăn trường ăn xong đi ra.
Dáng vẻ đi đứng của đối phương vẫn nghênh ngang như cũ.
Ôn Trĩ Sơ đột nhiên có chút tò mò: “Thiên Miêu tinh linh?”
[Hệ thống: Tôi đây?]
“Cắt bao qυყ đầυ xong bao lâu thì bình thường trở lại?”
[Hệ thống: Không biết].
“Không phải kí chủ trước của cậu từng cắt hả?”
[Hệ thống: Anh ta một ngày đã khỏe rồi].
“Vậy sao cậu lại nói mình không biết?”
[Hệ thống: Ban đầu tôi cũng vững tin lắm, nhưng nhìn thấy anh bạn kia lại thấy không chắc chắn].
“.
.
.”
[Hệ thống: Bây giờ tôi lại nghi ngờ tiểu não cậu ta không phát triển thật].
Ôn Trĩ Sơ: “Lỡ đâu cậu ta cắt thật thì sao?”
[Hệ thống: Tiểu não cũng có thể cắt hả?]
Ôn Trĩ Sơ không biết nên nói gì.
[Hệ thống: Người có tiền thật lợi hại].
“.
.
.”
Lúc này đối phương cũng đã phát hiện ra cậu, Thẩm Quân nhìn cậu nhướng mày: “Sao lại là mày?!”
Ôn Trĩ Sơ biết đây là một kẻ khó chơi, nên giả vờ không nhìn thấy cậu ta, đi thẳng.
Thẩm Quân tiến đến: “Mày coi tao là không khí?!”
Ôn Trĩ Sơ: “Sao…!sao cậu biết?”
“.
.
.”
Mẹ nó.
Thẩm Quân khó chịu, “Mày muốn đi đâu, không phải đến xem cuộc thi hùng biện đấy chứ?”
Ôn Trĩ Sơ lùi lại hai bước: “Không…!không được sao?”
Thiên Miêu tinh linh ở bên huýt sáo.
[Hệ thống: Thiếu niên, được đấy, biết cãi lại rồi].
“Tao biết mày sẽ đi xem, mày thích Tần Gia Thụ như vậy, có cần tao nói với nó không, nói là có một kẻ đồng tính luyến ái thích nó”.
Nói xong cậu ta cũng không thèm nhìn biểu cảm của Ôn Trĩ Sơ, tự mình ngửa đầu cười to.
Ôn Trĩ Sơ đứng bên ngây ra như phỗng nhìn cậu ta.
Nhìn cái miệng mở to của cậu ta.
Còn cười thế nữa liệu hàm có bị trật khớp không nhỉ?!
Thật sự sẽ không bị trật khớp chứ?!
Sau đó Ôn Trĩ Sơ yên lặng nhấc chân rời đi.
[Hệ thống: Sao cậu không cãi lại hắn?]
Ôn Trĩ Sơ gãi đầu: “Tự dưng cảm thấy không cần thiết”.
[Hệ thống: Vì sao?]
Ôn Trĩ Sơ lộ ra nét mặt thương hại: “Răng cậu ta có đồ ăn”.
[….]
Nói rồi vội vàng đi đến hội trường lớn.
Lúc Thẩm Quân lấy lại tinh thần thì người đã không còn tăm hơi, cậu ta thầm mắng trong lòng một tiếng, cũng cất bước đi về phía hội trường lớn tập hợp cùng đội thi của trường mình.
Giáo viên Lục Trung: “Chút nữa các em sẽ lên sân khấu, các bạn học Nhất Trung cũng sắp đến đây rồi.
Các em có thể làm quen với nhau trước để tránh lên sân khấu rồi lại xấu hổ”.
Lời của giáo viên mới dứt chưa bao lâu, giáo viên Nhất Trung đã mang theo các học sinh do Tần Gia Thụ dẫn đầu đi tới.
Lần này Thẩm Quân không cho người khác cơ hội lên trước, nhảy tới đối diện với Tần Gia Thụ: “Tâm sự chút nhỉ?”
Tần Gia Thụ từ trên cao nhìn xuống cậu ta: “Không có gì để nói”.
“Cuộc thi tiếng Anh tỉnh lần trước mày thua tao, chắc là không cam lòng nhỉ?”
Tần Gia Thụ nhìn cậu ta, đột nhiên bật cười.
Thẩm Quân sửng sốt, “Mày cười cái gì, đây chẳng lẽ không phải sự thật hả?”
Xung quanh có giáo viên và các bạn học, mặt nạ của Tần Gia Thụ vẫn đeo trên mặt, nhưng hắn lại cố ý hạ thấp giọng nói, thì thầm bên tai người kia, “Mày cũng xứng sao?”
Thẩm Quân cắn răng, kéo hắn đi sang một góc khuất.
“Đừng tự lừa mình dối người, thua chính là thua, giải nhất của tao danh xứng với thực, mày đừng giả vờ nữa, tao biết mày không cam lòng, không thì cái tên biếи ŧɦái thầm mến mày kia cũng chẳng tới tìm tao”.
Tần Gia Thụ nghe xong nhíu mày.
Thẩm Quân đột nhiên nở nụ cười, “Mày không biết nhỉ, cái tên mặt trắng nói chuyện cũng lắp bắp kia lại ôm ấp khó chịu vì mày, nhưng phải làm thế nào đây, hạng nhất vẫn là của tao”.
Trước dáng vẻ diễu võ giương oai của đối phương, Tần Gia Thụ không nói gì, mà lại giống như đang suy nghĩ đến chuyện khác.
Chưa được bao lâu, các giáo viên đã gọi học sinh lên sân khấu.
Người dẫn chương trình lần lượt giới thiệu đội thi của hai trường.
Người dẫn chương trình: “Trước khi bắt đầu, các bạn học có thể nói vài lời đe dọa với đối phương”.
Các bạn học Lục Trung nói những lời đã chuẩn bị từ sớm ra.
Đến lượt các bạn học Nhất Trung, Tần Gia Thụ mang theo khuôn mặt tươi cười nhìn Thẩm Quân, giọng nói lịch sự không lớn là mấy, chỉ có mấy người đứng trên sân khấu là nghe được.
“Răng cậu có đồ ăn kìa”.