Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Công Lược – Chương 25: Thật Đáng Thương
Cậu luôn coi đối phương là bạn bè, ai ngờ Thiên Miêu tinh linh lại chỉ muốn làm bố của cậu.
“Cậu thật quá phận”.
Thiên Miêu tinh linh hùng hồn đầy lý lẽ đáp trả.
[Hệ thống: Lúc trước tôi cũng nói rồi, tình cảm sâu sắc nhất thế giới này chính là tình thân, tôi bằng lòng…]
Ôn Trĩ Sơ méo miệng chứng kiến bộ mặt xấu xa của Thiên Miêu tinh linh, mở miệng căt ngang: “Không cần”.
[Hệ thống: Khách khí với tôi thế làm gì?]
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Cậu nào có.
Thiên Miêu tinh linh kiên nhẫn dụ dỗ: [Không nghĩ thêm chút nữa à, sẽ có phúc lợi hơn đấy].
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, “Vậy tôi có thể đi cửa sau trở thành hạng nhất toàn tỉnh không?”
[Hệ thống: Không thể.]
Ôn Trĩ Sơ: “Vậy thì cậu có thể cho tôi nhiều tiền hơn không?”
[Hệ thống:.
.
.
Hình như cũng không thể.]
“Vậy cậu có thể làm gì?”
[Hệ thống: Tôi có thể cho cậu tình thân vô giá.]
Vẻ mặt Ôn Trĩ Sơ chết lặng, “Ồ.”
[Hệ thống: Biểu hiện của cậu thế là sao?]
Ôn Trĩ Sơ không trả lời câu hỏi này, mà đổi đề tài luôn, “Thiên Miêu tinh linh.”
[Hệ thống: Hử?]
“Có thể đổi cho tôi ít tiền mặt không?”
[Hệ thống: Làm gì?]
Ôn Trĩ Sơ: “Trả nợ.”
Cuối cùng Ôn Trĩ Sơ đổi hai trăm tệ tiền mặt, dự định tuần sau đi học sẽ vụиɠ ŧяộʍ nhét vào ngăn tủ của Tần Gia Thụ.
——
Tần Gia Thụ trở về phòng, kéo ngăn kéo lấy ra hộp thuốc lá, sau đó đem huy chương và giấy chứng nhận giải nhì bỏ vào trong, đóng chặt ngăn kéo lại.
Hắn để thuốc lá lên bàn, đi vào trong phòng tắm, cánh cửa trang trí đẹp mắt đóng chặt lại, sự yên tĩnh trong phòng bị thay thế bởi tiếng nước chảy ào ào xuống mặt đất và hơi thở khàn khàn của nam giới.
Tần Gia Thụ ở trong phòng tắm gần hai tiếng mới đi ra ngoài, tiếng nước chảy dừng lại, hắn mở máy hút mùi xua đuổi mùi gây gây tanh tanh tràn ngập không khí, chỉ mặc một chiếc quần ngủ đi ra.
Mặt nạ giả nhân giả nghĩa không còn tồn tại, trở về lãnh địa của mình, áp suất thấp quanh người hoàn toàn hiển hiện.
Đường cong cơ bắp trên thân thể trơn tru, đầy đặn nhưng lại không quá khoa trường, mang theo sự hoang dã mạnh mẽ.
Những giọt nước trên tóc chưa được lau khô nhỏ xuống mặt đất và mặt thảm làm bằng da giá cả không hề rẻ.
Hắn tiến lên cầm gói thuốc lá trên bàn, mở một cánh cửa sổ sát đất ra.
Con ngươi đen như mực của Tần Gia Thụ nhìn chằm chằm vào ngọn cây ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, trong đêm đen yên tĩnh vang lên tiếng xào xạc.
Trong miệng là mây khói cuồn cuộn, lượn lờ giữa răng môi, phiêu tán vào không trung.
Hắn dùng ngón tay gõ ra vài ánh lửa yếu ớt, bên dưới bề ngoài hoàn mỹ đẹp đẽ kia lại là nhân cách dối trá ác độc.
Dịu dàng nho nhã là giả vờ, khéo hiểu lòng người cũng là giả vờ, ngay cả cảm tình tốt đẹp với người khác cũng chỉ là giả vờ.
Hắn ích kỷ, giả nhân giả nghĩa, tự phụ, nhiều ham muốn.
Cái mặt nạ giả vờ kia làm cả thể xác và tinh thần của hắn đều mệt mỏi, nhưng lại không thể tháo cái mặt nạ hoàn mỹ đó xuống trước mặt người ngoài, cho nên hắn cần phát tiết, mà hắn cũng có rất nhiều phương pháp để phát tiết.
Đồng thời mỗi lần phát tiết lại quá hơn những lần trước một chút.
Hắn nhớ rõ lúc mới bắt đầu, chẳng qua hắn chỉ muốn đến tiệm net nghỉ ngơi một ngày, nhưng dần dần chuyện này cũng không thể làm hắn thỏa mãn được nữa.
Sau đó bắt đầu hút thuốc, uống rượu, đấm bốc, ham muốn nhiều hơn.
Lúc đầu hút thuốc cũng chỉ một điếu là ngừng, nhưng bây giờ hắn không thể nào dừng lại với chỉ một điếu thuốc.
Đấm bốc ban đầu cũng chỉ là so chiêu với người ta, đến nay đã biến thành nếu không quật ngã được người kia xuống đất, hắn không thể cảm nhận được bất luận chút kɦoáı ƈảʍ nào.
Tần Gia Thụ xoa xoa tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay, nhìn ngọn cây bị gãy cành, không còn trọn vẹn bên kia rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Gia Thụ, nếu con không được hạng nhất, bố mẹ và thầy sẽ rất thất vọng, con muốn nhìn thấy chuyện này sao?”
Cậu nhóc bé nhỏ mặc lễ phục trên người, giấu hai bàn tay bị thước đánh sưng lên, đứng chịu phạt bên tường, cả người bị bóng đen cao lớn che phủ.
Giọng nói non nớt của trẻ em mang theo tiếng khóc nức nở và cầu xin: “Không muốn”.
“Đúng rồi, chỉ cần Gia Thụ trở thành một đứa trẻ ngoan, cho dù là thầy cô hay bạn bè, và cả bố mẹ đang ở nước ngoài đều sẽ thích Gia Thụ”.
Ánh lửa trên điếu thuốc đã tàn, Tần Gia Thụ ngồi dựa vào chiếc ghế kê bên cửa sổ sát đất đau khổ nhắm mắt lại.
—
Vì muốn trả tiền nợ, Ôn Trĩ Sơ đến trường từ rất sớm.
Mới vừa đi vào lớp một, cậu lại bắt gặp bạn học nữ đến lớp sớm để chơi trội đợt trước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời cả hai cùng im lặng.
“…Chào…!trùng hợp ghê”.
“…!Đúng thế nhỉ”.
Chu Thanh nhìn phong thư trong tay Ôn Trĩ Sơ: “Tôi không thấy gì hết”.
Ôn Trĩ Sơ nhìn rất nhiều tài liệu trong tay đối phương, “Tôi…!tôi cũng thế”.
Sự ăn ý đáng chết này.
[Hệ thống: Hai người các cậu đều không có mắt hả?]
Ôn Trĩ Sơ: “Đây là một hiện tượng đặc biệt”.
Thiên Miêu tinh linh: ?
“Đôi khi mắt của con người mù có chọn lọc.”
Thiên Miêu tinh linh hơi kinh ngạc, [Thật sao? Lúc nào thì có hiện tượng đó.]
Ôn Trĩ Sơ: “Tùy lúc, chủ yếu là phụ thuộc vào ý chí cá nhân.”
[Hệ thống: Cậu nói thẳng là giả mù đi cho rồi.]
“.
.
.”
Ôn Trĩ Sơ theo Chu Thanh lén lút đi vào lớp, sau đó quen đường quen nẻo đi đến trước ngăn tủ của Tần Gia Thụ, lặng lẽ mở một khe nhỏ định nhét phong bì tiền vào trong.
Nhưng vừa mới mở, ngăn tủ của Tần Gia Thụ thật giống như bị nôn ra, một đống phong thư phấn hồng ào ào đổ xuống.
[Hệ thống: Nhiều thư như vậy, là thư gì thế?]
Ôn Trĩ Sơ: “Thư tự giới thiệu”.
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ, vội vàng nhặt hết thư tình trên mặt đất lên, định nhét vào trong tủ.
Nhưng còn chưa kịp nhét xong, cậu đã thấy phong thư lần trước mình để lại.
Có lẽ là Tần Gia Thụ mãi vẫn chưa chịu mở ngăn tủ ra nhìn, cho nên tiền vẫn còn ở đó.
Ôn Trĩ Sơ lấy phong bì ra, đem một đống lớn thư tình xếp lại vào trong, sau đó để phong bì đựng tiền của mình ở mép tủ dễ thấy nhất.
[Hệ thống: Cậu đang làm gì thế, trong này nhiều thư như vậy, cho dù cậu có bỏ vào, chưa chắc hắn đã nhìn thấy nó giữa một đống thư tình này].
Ôn Trĩ Sơ: “Không sao, tôi sẽ phong ấn tất cả những lá thư của người khác lại.”
[Hệ thống: Huyền học?]
Ôn Trĩ Sơ: “Có căn cứ thực tế.”
[Hệ thống: Căn cứ gì?]
“Người ta nói nhắc đến tiền sẽ tổn thương tình cảm, phong bì chứa tiền kia của tôi sẽ làm tổn thương đám thư tình kia”.
Ôn Trĩ Sơ tự cảm thấy rất hài lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiêu ngạo, “Có tiền thật tốt.”
[Hệ thống: Trân trọng đi.]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Thời điểm cậu có thể dùng tiền phong ấn người khác không nhiều đâu.]
“.
.
.”
Sau khi bỏ tiền vào tủ xong, Ôn Trĩ Sơ trở về lớp 11-11.
Bởi vì tiết đầu tiên là tiết Tiếng Anh cho nên cậu rất căng thẳng, cũng may từ mới hôm nay cô giáo Tiếng Anh kiểm tra cậu đều đã học thuộc, không phải đến tổ bộ môn tiếng Anh du lịch một lần nữa.
Cô giáo tiếng Anh hài lòng nhìn cậu viết đúng hoàn toàn tất cả các từ mới, “Lần này ổn rồi, lần sau tiếp tục cố gắng nhé”.
Ôn Trĩ Sơ gật gật đầu: “Dạ…!vâng ạ”.
Sau khi nghi thức chào cờ kết thúc, chủ nhiệm giáo dục như thường lệ lên sân khấu phát biểu.
[Hệ thống: Vì sao mỗi lần chào cờ xong, ông ấy cũng phải lên nói mấy câu vậy?]
Ôn Trĩ Sơ: “Chuyện này cậu không nên hỏi tôi”.
[Vậy phải hỏi ai?]
“Hỏi con giun trong bụng tôi”.
Chủ nhiệm giáo dục lên sân khấu, alo alo mấy tiếng, bảo đảm micro phát ra âm thanh mới bắt đầu mở miệng.
“Các em học sinh thân mến, hôm nay lại là một thứ hai tràn đầy sức sống, hai tuần tới đây chúng ta sẽ cùng trường Lục Trung ở thành phố bên kết hợp tổ chức cuộc thi hùng biện, hi vọng học sinh trường ta tích cực tham gia, nô nức đăng ký, có can đảm bước những bước chân tiên phong”.
“Cuộc thi này không chỉ được tổ chức ở trường ta, mà còn có một trận chiến ở trường Lục Trung, cũng là một cuộc thi đấu hữu nghị”.
Chủ nhiệm giáo dục mới dứt lời, Thiên Miêu tinh linh tích cực tựa như phụ huynh trong nhà muốn đăng ký chương trình ngoại khóa cho con, giọng điệu đầy cổ vũ.
[Hệ thống: Thế nào, cậu có tham gia không?]
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, hiển nhiên không có ý định tham gia.
[Hệ thống: Quan trọng ở chuyện tham dự.]
Ôn Trĩ Sơ: “Con người phải biết độc lập tự chủ”.
[Hệ thống: Chỉ giỏi kiếm cớ].
Ôn Trĩ Sơ gật gật đầu.
Không ngờ đối phương lại gật đầu dứt khoát như vậy, Thiên Miêu tinh linh ngạc nhiên.
[Hệ thống: Thế mà cậu còn thừa nhận sao.]
Ôn Trĩ Sơ: “Thực ra chuyện này không phải là vấn đề tôi có muốn tham gia hay không, mà là chuyện người ta có muốn tranh luận với tôi hay không”.
[Hệ thống: Cậu đến đăng ký sao lại không thể tham gia?]
Ôn Trĩ Sơ hơi xấu hổ, đáp: “Tôi sợ lời tôi muốn nói còn chưa thành câu, cuộc thi hùng biện đã kết thúc”.
“.
.
.”
Nó quên mất, ký chủ của nó nói chuyện với người khác luôn nói lắp, sở dĩ nói chuyện với nó không nói lắp là vì nó không phải là người.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Ôn Trĩ Sơ định đi về lớp, dù sao hiện tại vẫn là mùa hè, bên ngoài trời nóng đến mức có thể rán trứng.
Sau khi trở về, cậu nghe thấy các bạn trong lớp đang nói chuyện.
Là câu chuyện liên quan đến cuộc thi hùng biện.
Ôn Trĩ Sơ ngồi ở hàng sau, câu được câu mất nghe họ nói.
Cùng lúc này cậu mới nhớ ra, Lục Trung ở thành phố bên cạnh không phải chính là trường học của người bố khu trưởng của tôi đó sao?
Ôn Trĩ Sơ không biết giải nhất tỉnh có tham gia cuộc thi lần này hay không, nhưng trận đấu đầu tiên tổ chức ở trường bọn họ, nếu tên đó dám đến thì cứ đợi bị giáo viên Tiếng Anh lớp 11-1 truy sát đi.
Dáng vẻ của thầy Lý ở văn phòng ngày hôm đó, đúng là hận không thể ăn sạch đối phương.
Ôn Trĩ Sơ: “Thiên Miêu tinh linh.”
[Hệ thống: Tôi đây.]
Ôn Trĩ Sơ phát ra giọng điệu nghi ngờ: “Tần Gia Thụ không phải là nhân vật chính hả? Đáng lẽ hắn làm gì cũng phải có hào quang nhân vật chính bao quanh chứ, tại sao những thứ mà nhân vật chính khác có, còn hắn lại không có?”
[Hệ thống: Có lẽ tại vì hắn có một bà mẹ tác giả ruột lòng dạ ác độc].
Ôn Trĩ Sơ: “.
.
.
Ồ.”
Thời gian đăng ký cuộc thi hùng biện nhanh chóng kết thúc, sau đó lại loại không ít học sinh, cuối cùng tuyển ra năm thí sinh chính thức và ba thí sinh dự bị.
Tần Gia Thụ – biểu tượng ưu tú của trường, không có khả năng không tham gia cuộc thi lần này, đương nhiên được mọi người bầu lên vị trí đội trưởng.
Trận đầu của cuộc thi hùng biện được xếp vào ngày thứ ba tuần tới, để các học sinh có đủ thời gian chuẩn bị.
Mà học sinh trường Lục Trung ở thành phố kế bên cũng đến Nhất Trung sớm hơn một ngày, đêm thứ hai ở lại ký túc xá trường họ.
Sáng sớm thứ hai, Ôn Trĩ Sơ vừa đi đến cổng trường đã thấy một bóng lưng nghênh ngang từ trên xe bus bước xuống.
Vóc dáng nam sinh đó không cao lắm, chắc vào khoảng trên dưới một mét bảy, nhưng dáng đi của cậu ta quá mức kỳ lạ, làm cậu không khỏi chú ý thêm vài lần.
Ôn Trĩ Sơ: “Dáng vẻ đi đường của cậu ta kỳ lạ quá”.
[Hệ thống: Ôn Trĩ Sơ! Cậu đừng dùng ánh mắt khác thường đi nhìn người khác, ai mà chẳng có lúc khó khăn!”.
Ôn Trĩ Sơ vội vàng ý thức được hành vi cảu mình là sai trái, mặc dù chỉ vì tò mò nên cậu nhìn người ta nhiều thêm mấy cái, nhưng đoàn viên đoàn thanh niên cộng sản không thể làm như vậy.
Không đợi cậu bộc lộ sự hối hận, Thiên Miêu tinh linh đã tiếp tục nói.
[Hệ thống: Có lẽ là cậu ta mới cắt bao qυყ đầυ xong].
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.