Nhân Vật Phản Diện Công Lược

Chương 16: Hi


Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Công Lược – Chương 16: Hi


Tôn Tân: !
Trong lòng Tôn Tân lộp bộp một tiếng, con ngươi đột nhiên co lại, trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống, “Cậu.

.

.

Cậu.

.

.”
Không chỉ có mình trái tim của Tôn Tân tọt lên cổ họng, tất cả các bạn học khác cùng suýt bị dọa phát bệnh tim.
Mẹ nó, may mà tắt máy rồi.
Không thì một tiếng Siri này của Ôn Trĩ Sơ sẽ diệt chết họ.
Giáo viên Toán đen mặt đi đến: “Lấy ra đây”.
Tôn Tân không dám không nghe, cắn răng nhìn Ôn Trĩ Sơ một lát mới lấy điện thoại di động trong ngăn bàn ra giao cho thầy giáo.
Giáo viên Toán lườm cậu ta: “Cuối kỳ bảo phụ huynh đến trường nhận về, nghe rõ chưa?”
Tôn Tân nghẹn một cục tức trong lòng đáp: “Vâng”.
“Xin lỗi Ôn Trĩ Sơ đi”.
Tôn Tân nắm chặt nắm tay, không phục nhưng vẫn phải nói: “Xin lỗi”.
Giáo viên Toán nói thêm vài câu liền quay về bục giảng tiếp tục giảng bài, Ôn Trĩ Sơ trở về chỗ của mình ngồi xuống, cúi đầu chép công thức trên bảng đen vào vở.
[Hệ thống: Hi~]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Hi~]
Ôn Trĩ Sơ: “Tiết sau mới là tiết Tiếng Anh”.
[Hệ thống: …..Hi~]
Ôn Trĩ Sơ chớp chớp mắt: “Thiên Miêu tinh linh?”
[Hệ thống: Là Hi~! Thiên Miêu tinh linh!]
Ôn Trĩ Sơ vội vàng à à, ngoan ngoãn nói: “Hi! Thiên Miêu tinh linh!”
[Hệ thống: Sao thế?]
“Sao cậu nói chuyện kỳ lạ vậy?”
[Hệ thống: Tôi kỳ lạ chỗ nào?]
Lúc này trong đầu Ôn Trĩ Sơ toàn là Tuệ Từ*, cậu nói: “Bởi vì cậu cứ một mực nói Hi với tôi, bình thường cậu không như vậy”.
[Hệ thống: Vậy bình thường tôi thế nào?]
Ôn Trĩ Sơ thành thật nói: “Không chào, nói thẳng.”
[Hệ thống:.

.

.


Ý cậu là tôi không lễ phép? 】
Ôn Trĩ Sơ: “Không phải.”
[Hệ thống: Vậy cậu vừa nói gì?]
“Sự thật.”
“.

.

.”
Thiên Miêu tinh linh buồn bực hơn mười phút, lúc này mới lên tiếng, [Cậu không thấy mình nên giải thích với tôi sao?]
Ôn Trĩ Sơ đang chép bài trên bảng, không hiểu nguyên nhân: “Giải thích gì cơ?”
[Hệ thống: Cái con đũy Siri kia là ai?]
Ôn Trĩ Sơ thầm nói: “Sao cậu lại nói chuyện khó nghe như vậy chứ.”
[Hệ thống: Cậu còn che chở cho nó]
“Đâu có, Thiên Miêu tinh linh.”
[Hệ thống: Là Hi! Thiên Miêu tinh linh! 】
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
“Chỉ là một trí tuệ nhân tạo thôi mà, cậu để ý thế sao?”
[Hệ thống: Không]
Yên lặng vài phút đồng hồ.
[Hệ thống: Vì sao tên nó toàn là tiếng Anh?]
“…”
Tốt lắm, đúng là rất để ý.
Ôn Trĩ Sơ lại phải giải thích một phen, Thiên Miêu tinh linh mới hài lòng.
[Hệ thống: Tôi cũng muốn có tên bằng tiếng Anh.


Ôn Trĩ Sơ dùng vốn tiếng Anh cằn cỗi của mình nghĩ cho Thiên Miêu tinh linh một cái tên: “SkyCat”.

Thiên Miêu tinh linh cười một tiếng rất lưu manh, diễn tả sự vừa lòng của mình, còn nhiệt tình giao cho cậu một nhiệm vụ.
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, cướp đồ của nhân vật chính.

Nhiệm vụ thành công giá trị nhân vật phản diện tăng 4%, phần thưởng 100 tệ.

Nhiệm vụ thất bại phạt 100 tệ]
Đối với nội dung nhiệm vụ rất hiếm thấy của nhân vật phản diện như thế này, Ôn Trĩ Sơ đã dần quen, nhưng mà mỗi lần nghe thấy tiền thưởng, trái tim cậu vẫn không nhịn nổi, cảm thấy rung động.

Tựa như gặp được mối tình đầu.
Lần này nghe được số phần trăm giá trị nhân vật phản diện và tiền thưởng tăng thêm, Ôn Trĩ Sơ hơi ngạc nhiên: “Nhiệm vụ lần này thưởng nhiều thế”.
[Hệ thống: Nên thưởng như thế]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Tỉ lệ bị đánh lần này cao hơn mấy lần so với những lần trước]
“…”
Lời này nói ra, thật giống như bị tạt nước đá vào đầu, trái tim đang rung động như gặp mối tình đầu kia nháy mắt đã lên cơn sốc.
Tiết Anh kết thúc, Ôn Trĩ Sơ sửa sang lại những kiến thức khó trong tiết học này.

Cậu học lệch rất nghiêm trọng, trọng điểm chính là phương diện inglés này, nó chính là môn kéo chân điểm số tất cả các môn còn lại xuống.
(*) inglés: Tiếng Tây Ban Nha = English.
Lần thi tháng vừa rồi tổng điểm các môn khác cũng không quá tồi, Toán và Ngữ Văn đều hơn một trăm mười điểm, nhưng chỉ có môn Tiếng Anh một đường xông ngược, bỏ xa những môn còn lại, rớt thẳng xuống con số 55.
Trong lúc Ôn Trĩ Sơ còn đang vùi đầu khổ học, đại diện môn tiếng Anh của lớp đã đi đến.
Đại diện môn tiếng Anh của lớp 11-11 là một nữ sinh hiền lành ngoan ngoãn, lá gan khá nhỏ, lúc đến bên cạnh Ôn Trĩ Sơ cũng không biết nên nói chuyện với cậu như thế nào, dù sao cô ấy và phần lớn bạn học đều giống nhau, không có cảm tình gì với cậu cả.
Có một lần dì cả của cô ấy ghé thăm, lúc cầm băng vệ sinh từ tủ ra thì lại bị Ôn Trĩ Sơ trông thấy, cậu ta chê cười con gái thật phiền phức, cô lại không dám cãi nhau với loại người hung dữ này, thế nhưng chuyện này cô vẫn ghim ở trong lòng, luôn cảm thấy không thoải mải.
Ôn Trĩ Sơ cảm thấy bên cạnh bàn có người đang đứng, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy sắc mặt lúng túng của đại diện môn tiếng Anh.
Cậu hơi ngạc nhiên, mở miệng: “Xin hỏi…!có chuyện gì vậy?”
Đại diện môn Tiếng Anh thấy đối phương mở miệng trước, thở phào nhẹ nhõm nói: “Giáo viên tiếng Anh gọi cậu lên văn phòng”.
Ôn Trĩ Sơ nghe xong hỏi: “Có.

.

.

có.

.

.

có chuyện gì thế?”
“Tôi cũng không biết”.
“Ồ…!Vậy…!cái đó cám ơn cậu nhé”.
Dứt lời, Ôn Trĩ Sơ đứng dậy đi ngay đến tổ bộ môn tiếng Anh.
Trước giờ Ôn Trĩ Sơ vẫn luôn sợ giáo viên, cho dù là giáo viên tìm mình để phê bình hay tâm sự, tâm trạng cậu vẫn luôn thấp thỏm không thôi, nói gì làm gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Cậu đến cửa tổ bộ môn, gõ cửa một cái, nhưng bên trong có tiếng nói chuyện không nhỏ, át tiếng gõ cửa đi.
Ôn Trĩ Sơ chậm rãi mở cửa đi vào, còn chưa kịp tìm thấy chỗ ngồi của giáo viên tiếng Anh lớp mình thì đã thấy ngay Tần Gia Thụ.
Tần Gia Thụ đứng trước một chiếc bàn làm việc, giáo viên tiếng Anh lớp 11-1 đang cầm một bài viết hoàn toàn bằng tiếng anh, trong miệng đầy lời khen không dứt nổi.
“Bài viết này có giành giải đặc biệt cũng không thành vấn đề, thành tích của Gia Thụ luôn xuất sắc như vậy, chỉ cần em chịu đăng ký tham gia, thầy đã vui vẻ lắm rồi”.
Trên mặt Tần Gia Thụ vẫn là nụ cười vạn năm không đổi: “Vậy những thủ tục còn lại phải làm phiền thầy rồi ạ”.

“Không phiền không phiền, chỉ là nộp lên trên hộ em thôi mà”.
“Thầy, nếu không còn chuyện gì thì em xin phép về lớp ạ”.
“Ừ, em đi đi, đi đi”.
Tần Gia Thụ thong dong quay người, nhưng khi hắn nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ đang đứng ngây ngô ngoài cửa, nụ cười trên mặt lại cứng đờ trong nháy mắt.
Ôn Trĩ Sơ bị hắn nhìn mà run bắn lên, vội vàng tránh thoát khỏi cửa ra vào.
[Hệ thống: Thiếu niên, dáng vẻ chạy trốn của cậu thật chật vật]
“…”
Lúc này giáo viên tiếng Anh lớp 11-11 cũng đã chú ý đến cậu, vẫy tay ra hiệu cho Ôn Trĩ Sơ đi đến.
Ôn Trĩ Sơ thấy cô gọi, vội vàng đi tới.
Giáo viên tiếng Anh ngồi trên ghế trong văn phòng, nhìn cậu: “Em có biết sao tôi lại gọi em lên đây không?”
Ôn Trĩ Sơ giống như một con ngỗng ngốc nghếch không phân biệt được phương hướng, mắt choáng mày hoa, hình như gần đây cậu đâu có làm chuyện gì trái với nội quy trong giờ Tiếng Anh đâu nhỉ, thế là cậu ngây ngốc lắc lắc đầu.
Giáo viên Tiếng Anh chỉ bảng điểm trên bàn làm việc của mình: “Tự em xem đi”.
Ôn Trĩ Sơ: “Cô ơi….”
“Ừ?”
“Bảng điểm…!ba hôm trước em đã xem rồi”.
“…” Giáo viên tiếng Anh hít sâu một hơi: “Tôi để em xem thêm lần nữa đấy”.
Ôn Trĩ Sơ nghe lời, xem thêm lần nữa: “Dạ…!xem…!xem kỹ rồi ạ”.
“Thấy gì không?”
“Có…!có bạn học bị gõ sai tên ạ”.
“…..”
Giáo viên tiếng anh giơ tay chỉ vào bảng điểm của lớp 11-11, ngón tay hạ xuống rất chính xác, không nghiêng không lệch vừa đúng trên tên của Ôn Trĩ Sơ.
Có thể thấy được bình thường cô cũng luyện tập không ít.
“Tự nhìn điểm Tiếng Anh của em xem”.
Gần đây cô nghe nói Ôn Trĩ Sơ bắt đầu chăm chỉ học hành, lúc đầu cô cũng không tin, dù sao thì điểm thi tháng vừa rồi cậu cũng chỉ được có 55 điểm.
Nhưng khi xem bảng điểm tổng hợp, khá lắm, tên nhóc này đúng là đã bắt đầu học tập, chỉ không chịu học một mình môn tiếng Anh của cô.
Giáo viên tiếng Anh: “Ôn Trĩ Sơ, nói thật đi, có phải em có ý kiến gì với cô không?”
Ôn Trĩ Sơ sợ hãi lắc đầu: “Không có…!Không có ạ”.
“Vậy thành tích tiếng Anh của em thế này là sao?”
Ôn Trĩ Sơ nắm chặt ngón tay không nói nên lời.
“Tiếng Anh của em là do giáo viên Sinh học phòng bên dạy nên thi mới được bằng ấy điểm, đúng không?”
Giáo viên Sinh học vô tội trúng đạn.
Thấy Ôn Trĩ Sơ đang định mở miệng trả lời một đáp án tiêu chuẩn, giáo viên Tiếng Anh vội nói thêm: “Đừng nói là tôi dạy”.
Ôn Trĩ Sơ: “Tự…!Tự học thành tài ạ”.
“…”
Tốt lắm, nhảy thẳng qua cô luôn rồi.
Giáo viên Tiếng Anh cảm thấy đau đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tôi hi vọng sau này em sẽ nghiêm túc nghe giảng trong giờ tiếng Anh”.
Ôn Trĩ Sơ vội vã gật đầu: “Em…!em sẽ nghe ạ”.
“Em hãy cố gắng chăm chỉ học hành, khả năng tiến bộ rất lớn”.
[Hệ thống: Người có điểm số không đạt yêu cầu thì khả năng tiến bộ đương nhiên là rất lớn].
Ôn Trĩ Sơ: …
Kỳ thi tiếp theo chính là thi cuối kỳ, giáo viên Tiếng Anh mở miệng nói: “Vậy em nói xem, bài thi Tiếng Anh cuối kỳ lần tới em sẽ cải thiện được bao nhiêu điểm”.
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt, sau đó giơ ra một bàn tay, giáo viên Tiếng Anh nhìn thấy, lúc này mới vừa lòng.
“Được rồi, em về lớp đi”.
Ôn Trĩ Sơ ba bước thành hai, nhanh chóng thoát khỏi tổ tiếng Anh.
[Hệ thống: 50 điểm? Sao cậu lại tự chặn đường lui của chính mình thế hả?]
Ôn Trĩ Sơ: “Có…!có đường lui”.
[Hệ thống: ?]
“Cô giáo không hỏi lại là bao nhiêu điểm, nếu tôi thi tốt thì đúng là tôi đã hứa 50 điểm thật”.

[Hệ thống: Thế lỡ không tốt thì sao?]
Ôn Trĩ Sơ đỏ mặt: “Năm điểm”.
“….”
Năm mươi điểm thì khó, nhưng năm điểm thì vẫn cố gắng được.
Tiết học buổi chiều kết thúc, Ôn Trĩ Sơ đến nhà ăn trường ăn cơm tối, chọn một món mặn một món chay, sau khi ăn xong lại cảm thấy hơi khát nước nên định đến siêu thị mua một chai nước uống.
Hiện giờ là năm giờ ba mươi chiều, trời mùa hè vẫn còn sáng rõ, cậu đi vào siêu thị đến bên cạnh kệ nước, định mua một chai rẻ nhất, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện ra một chuyện.
Chai nước nhỏ 500ml giá 2 tệ, chai nước lớn 1300ml lại có giá 6 tệ.
Ôn Trĩ Sơ thầm nói: “Tính toán lại sẽ thấy giá cả không ổn, vậy mà vẫn có người mua sao?”
[Hệ thống: Đây không phải là vấn đề về tiền]
[Hệ thống: Là vấn đề ngốc hay không ngốc.


“.

.

.”
Ôn Trĩ Sơ vốn định mua một chai nước nhỏ, nhưng nghiêng mắt thì thấy bên kia kệ hàng có thứ đồ gì đó rơi xuống, thế là cậu không kịp suy nghĩ đã bước tới nhặt đồ rơi xuống để lại lên kệ hàng.
Mới quay người nhìn lại, cả người cậu đã cứng đờ, chỉ thấy Tần Gia Thụ mới gặp lúc chiều trong tổ bộ môn tiếng Anh, đang từng bước đi về phía bên này.
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ, vội vã quay người đi.
Hình như đối phương mới chơi bóng xong, trên người còn mặc nguyên bộ quần áo chơi bóng màu đen số trắng.
Một bạn học đi cùng hắn mở miệng: “Anh Tần, đồ uống vận động ông hay uống bán hết rồi”.
Không chờ Tần Gia Thụ đáp lời, đã có một người khác mặt mày hớn hở nói: “Mỗi người đều mua một chai muốn tặng anh Tần, làm sao còn dư lại chai nào nữa chứ.

Lần sau chơi bóng ông phải đến mua sớm vào”.
Tần Gia Thụ làm như không nghe thấy lời trêu chọc của đối phương: “Mua nước cũng được”.
Nói xong, hắn liền đi đến kệ bán nước, Ôn Trĩ Sơ và Thiên Miêu tinh linh hướng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn cầm chai nước lớn xuống.
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Ôn Trĩ Sơ gần như là vô thức xông lên đoạt lấy chai nước trên tay Tần Gia Thụ.
[Hệ thống: Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện đạt 14%, phần thưởng 100 tệ]
Ôn Trĩ Sơ: !
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của đối phương lia tới, Ôn Trĩ Sơ trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, nếu nói thẳng ra có khi hắn sẽ cho rằng cậu đang cười nhạo hắn dốt Toán.
Hương vị của đối phương xông vào mũi cậu mang theo mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt không khó ngửi, thân hình cao lớn đứng trước mặt lại làm người ta có cảm giác bị áp chế.
Ôn Trĩ Sơ im lặng hồi lâu mới lắp bắp mở miệng: “Mua…!mua nước khoáng không nên mua chai lớn”.
Tần Gia Thụ khoanh tay nhìn cậu.
Ôn Trĩ Sơ: “Trộn…!trộn nhiều nước”.
“….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.