Bạn đang đọc Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc – Chương 31: Xúi Giục Ly Gián
Tiếng khóc tỉ tê vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh trở nên rõ ràng đến lạ.
Những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống từ cặp mắt đậu đen kia, lăn tới mặt đất liền biến thành bảo thạch, xếp thành một vòng tròn bao xung quanh cái cục lông mềm như nhung kia.
Úc Lễ hạ thanh kiếm trong tay xuống, mũi kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, tay y nắm lấy chuôi kiếm, nửa ngồi xuống, rút ngắn khoảng cách với chú chim nhỏ mập ú đang thút tha thút thít kia.
“…!Ninh Diệu?” Úc Lễ gian nan thốt ra tiếng.
Nghe thấy Úc Lễ nói, chú chim nhỏ ngừng khóc, run rẩy ngẩng đầu nhìn y.
Chú chim mập không nói gì, Úc Lễ duỗi tay nhặt một viên bảo thạch rơi trên đất lên, quan sát cẩn thận.
Linh thạch Ninh Diệu khóc ra khác hẳn với linh thạch bình thường, ngoại hình của chúng lấp lánh chói mắt, linh khí bên trong cũng rất tinh khiết, không hề có tạp chất, khi hấp thụ sẽ có cảm giác vô cùng ấm áp.
Chỉ vừa nhìn Úc Lễ đã xác định được đây chính là linh thạch của Ninh Diệu.
Mà có thể khóc ra dạng linh thạch này…!cũng chỉ có chính Ninh Diệu mới làm được.
Nhưng vì sao Ninh Diệu lại xuất hiện ở đây? Rồi sao lại biến thành một con chim?
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, Úc Lễ không hề biết.
Lồng ngực y phập phồng mãnh liệt, tình huống tồi tệ nhất có thể liên tục quẩn quanh trong đầu y.
Khi Ninh Diệu tới đây đã chạm vào Thần khí được bày sẵn.
Vậy nên hắn mới biến thành yêu tộc và quên hết tất cả chuyện trước đây.
Hắn không còn nhớ được bản thân là ai, cũng không còn nhớ y là ai.
Vẻ mặt Úc Lễ lúc này quả thực vô cùng khó coi, chú chim mập mở to cặp mắt đậu đen, xích đầu lại gần, giống như muốn nhìn xem y bị làm sao.
Úc Lễ lấy lại tinh thần, dùng một tay nắm lấy con chim nhỏ trong lòng bàn tay, đứng dậy.
Cục lông trong tay mềm mại đến không ngờ, toàn bộ cơ thể bé chim vàng đều bị Úc Lễ nắm trong tay, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài.
Loại cảm giác này thực sự rất đáng sợ, chỉ cần người cầm nó hơi dùng lực là tính mạng bé nhỏ này của nó có thể tiêu tùng ngay tức khắc.
Chú chim nhỏ nhắm hai mắt lại, chuẩn bị khóc lên vì sợ.
“…!Không được khóc.”
Úc Lễ mở lòng bàn tay ra cho chú chim nhỏ có được chút tự do.
Nó thò đầu ra khỏi bàn tay y, nhòm thử độ cao giữa bàn tay và mặt đất, nhận ra ở độ cao này mà nhảy xuống sẽ bị ngã chết.
Nó tuyệt vọng giậm hai chân, bắt đầu giả chết.
Chỉ là giả chết không được chuyên nghiệp lắm, con mắt dưới mí mắt mỏng tang còn đang đảo không ngừng, lông tơ vàng nhạt trên người nó cũng bắt đầu chuyển sang màu xám trắng thể hiện ra sự sợ hãi của mình.
Thoáng cái một con chim vàng đã biến thành một con chim trắng.
Úc Lễ dằn xuống mớ suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, thả Ninh Diệu đang giả chết vào trong ngực áo, chỉ để nó lộ ra mỗi cái đầu.
Như thế này thì chỉ cần y cúi đầu xuống sẽ có thể nhìn thấy Ninh Diệu.
Sự ấm áo chặn lại cái giá lạnh của đêm khuya, từng nhịp tim đập đều đều đụng lên người nó, dù nó chỉ là một con chim nhỏ không hiểu sự đời thì Ninh Diệu cũng biết mình đang được bảo vệ.
“Chiếp?” Ninh Diệu kêu một tiếng.
Úc Lễ cúi đầu nhìn xuống, im lặng dùng một ngón tay xoa xoa đỉnh đầu nó.
Ngón tay vuốt ve trên đỉnh đầu nó nhẹ nhàng như vậy, ánh mắt người cao lớn kia nhìn nó lại bi thương đến thế.
Chú chim mập Ninh Diệu chợt như được khai sáng.
Nó biết rồi, nó chính là bé cưng bị lạc của người này! Bảo sao nhìn người này đáng sợ như thế mà nó lại có cảm giác rất quen thuộc.
Lúc nãy muốn chém nó chắc là vì người này chưa nhận ra nó thôi.
Tốt quá, nó không cần làm thân chim lẻ bóng khổ sở bắt côn trùng để ăn rồi!
“Chiếp chiếp!” Ninh Diệu vui sướng kêu lên hai tiếng, tự điều chỉnh cho cái thân chim của mình một góc thoải mái dễ chịu, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.
Mệt quá chừng, nó phải ngủ một giấc thật ngon mới được.
…
Tâm trạng của Úc Lễ đã chìm xuống tận cùng.
Khi khóc nước mắt biến thành bảo thạch, rồi còn có thể tùy ý thay đổi màu sắc của lông tóc trên người, trừ Ninh Diệu ra thế gian này không có người thứ hai.
Sự thực là, phương hướng của chú truy tung y từng đặt trên người Ninh Diệu lúc này đang hiển thị trên người con chim này.
Đặc tính của Thần khí Yêu tộc có thể khiến thứ tiếp xúc với nó tạm thời biến thành yêu, đồng thời sẽ mất hết ký ức ban đầu, không nhớ ra được mình là ai.
Ninh Diệu hiện giờ nhất định là đã sinh lòng cảnh giác với một nhân tộc đột nhiên xuất hiện là y, cũng đang thầm tính trong lòng xem làm sao để có thể tách khỏi y.
Các loại dụ dỗ của Yêu Vương sẽ dần dần xuất hiện, đợi đến phút cuối, có lẽ quá khứ sẽ tái diễn thêm lần nữa, Ninh Diệu sẽ dẫn y tới nơi nguy hiểm đầy cạm bẫy kia.
Tâm trạng u uất cuồn cuộn trong lòng Úc Lễ.
Từng cảnh tượng ở kiếp trước hiện lên trước mắt y, bị phản bội, bị lừa gạt, bị tổn thương.
Cuối cùng, tất cả tất cả những thứ ấy đều biến tan ở trong đôi mắt đen láy của Ninh Diệu.
…!Có lẽ những chuyện ấy sẽ xảy ra toàn bộ, nhưng suy cho cùng cũng không phải Ninh Diệu sai, là Yêu tộc gian trá và cái Thần khí chết tiệt kia sai.
Ninh Diệu lúc trước, đã làm đủ tốt rồi.
Y đã hiểu rõ từ trước rằng bản chất của con người là không vượt qua được sự cám dỗ.
Muốn gìn giữ được trái tim ngô nghê ấy của Ninh Diệu, y phải tốn bao tâm tư để bảo vệ nó.
Thế mà hiện giờ lại có kẻ muốn nhiễm bẩn sự đơn thuần trong sáng này.
Không có chuyện Úc Lễ trơ mắt nhìn chuyện khi xưa tái diễn, lúc này giết tới cung điện của Yêu Vương, ra lệnh cho Yêu Vương giao cách thức hóa giải Thần khí để Ninh Diệu khôi phục lại cơ thể và ký ức vốn có.
Nói làm là làm.
Lúc này ÚC Lễ ngự kiếm phi hành, nhưng còn chưa bay được bao xa, cục lông nhỏ bé nằm trong ngực áo chợt trở mình.
Ninh Diệu giật mình tỉnh giấc, thò cái đầu lông xù mềm như nhung của mình ra khỏi ngực áo Úc Lễ, nhìn xuống mặt đất cách xa cả ngàn mét rồi lại ngẩng đầu nhìn mặt Úc Lễ.
Toàn bộ lông chim trên người nó dường như đều sợ đến dựng ngược lên, trong đôi mắt đầy sự sợ hãi.
Sao phải bay cao thế làm gì, ngã xuống không phải là toi đời rồi hay sao?
Thấy ánh mắt sợ hãi của Ninh Diệu, Úc Lễ bình tĩnh nhấn con chim kia trở về, nghĩ ra chỗ thiếu sót trong kế hoạch này.
Không được, nếu giờ y giết yêu tộc ngay trước mặt Ninh Diệu, sau khi Ninh Diệu thấy chắc chắn sẽ hận y thấu xương.
Dù cho sau này khôi phục ký ức và hình dáng con người thì oán hận đã từng khắc sâu sao có thể lành lại không chút tì vết được?
Việc này không thể mạo hiểm, cần tìm kế hoạch nào thích hợp hơn mới được.
Thần khí không thể biến một người thành yêu mãi được, đã như vậy thì trước tiên cứ đưa Ninh Diệu rời đi đã.
Đợi đến khi thời hạn kia qua đi, Ninh Diệu khôi phục ký ức, bọn họ lại tới giết yêu tộc.
Kế hoạch này xem chừng là kế hoạch ổn áp nhất hiện giờ.
Úc Lễ thay đổi hướng bay, rời khỏi Yêu Thành.
Tốc độ của y rất nhanh, chẳng bao lâu đã trông thấy cổng thành.
Nhưng sau đó, ngay giây phút vừa bay qua biên giới Yêu Thành, Ninh Diệu đang nằm yên trong ngực áo Úc Lễ lại đột nhiên giãy giụa dữ dội, thò đầu ra bên ngoài, phun ra một ngụm máu.
Máu tươi văng lên vạt áo đen của Úc Lễ, không nhìn ra màu sắc, chỉ khiến một vùng vải nhỏ nhỏ bị ướt.
“Chiếp!” Ninh Diệu yếu ớt kêu lên một tiếng.
Úc Lễ lấy Ninh Diệu từ trong ngực áo ra, nâng trong lòng bàn tay, để như vậy là có thể quan sát rõ hơn.
Chú chim nhỏ vốn tràn đầy sức sống chợt trở nên vô cùng yếu ớt.
Cách Yêu Thành càng xa, hơi thở của Ninh Diệu lại càng yếu.
Sắc mặt Úc Lễ đã tệ đến cùng cực, lúc này y quay lại lần nữa, bay trở về Yêu Thành.
Vừa về tới đất thuộc Yêu Thành, Ninh Diệu tức thì khỏe lên nhiều, nó nằm sấp trong lòng bàn tay Úc Lễ, cọ cọ mấy cái.
Giờ đã đủ hiểu, chỉ cần Ninh Diệu rời khỏi Yêu Thành, tính mạng sẽ không được đảm bảo an toàn nữa.
Cái Thần khí kia muốn ép bọn họ ở lại trong địa phận của Yêu tộc cho đến khi thực hiện được mục đích.
Lông mày Úc Lễ nhíu chặt, dẫn Ninh Diệu tới một ngọn núi hoang, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một gian nhà ở có vẻ ngoài giản dị, ném ra khoảng đất trống, nó liền trở thành một động phủ có thể tạm thời nghỉ chân.
Ninh Diệu đang bị thương, việc gấp rút nhất bây giờ không phải là giải trừ phong ấn nữa, cũng không phải phá giải Thần khí mà là chữa khỏi hết nội thương ngoại thương trên người Ninh Diệu.
Úc Lễ đặt Ninh Diệu lên giường, cơ thể kia nhỏ như vậy, đừng nói là giường, ngay cả cái gối đầu Ninh Diệu cũng chỉ có thể chiếm được một góc nhỏ xíu xiu.
Úc Lễ lấy trong nhẫn trữ vật lọ thuốc trị thương, đang muốn cho Ninh Diệu ăn, vào lúc cúi đầu nhìn Ninh Diệu, y chợt sững sờ.
Tuy rằng đối tượng bị thương không giống, mức độ quan tâm của y cũng không giống, thế nhưng việc y trị thương cho kẻ chạm vào Thần khí của Yêu tộc lại giống hệt khi xưa.
…!Quá khứ, dường như không thể ngăn cản được.
Nó lại tái diễn một lần nữa.
______
Ninh Diệu bị ép uống thuốc, còn bị bọc thành một quả bóng.
Nó cảm thấy mình hiện tại rất tốt, không cần phải băng bó thành thế này đâu! Lúc nó vừa ăn một viên thuốc đã thấy mình khỏe hẳn rồi!
Thế nhưng sự kháng nghị của nó bị người ta áp xuống một cách vô tình.
Mặc dù nó không đau, nhưng người đàn ông có khuôn mặt rất bình tĩnh này lại cho rằng nó rất đau, thế là băng bó cho nó hết lớp này tới lớp khác.
Haizz, mệt mỏi quá!
Ninh Diệu bất lực thở dài, ngả mình chìm vào chiếc gối đầu mềm mại.
“Biết nói chuyện không?” Úc Lễ hỏi.
“Chiếp chiếp…” Ninh Diệu ngừng một lát.
“Nói chuyện!”
Ninh Diệu nói xong cũng bị chính mình dọa cho ngây người.
Sao nó học một ngôn ngữ mới nhanh được vậy? Hóa ra nó là thiên tài à!
Không đúng, nó có thể nghe hiểu được người này đang nói gì, vậy thì có biết nói giống thế cũng không có gì là lạ.
Bọn họ quả nhiên là luôn sống chung với nhau nên mới không có chướng ngại về ngôn ngữ.
Ninh Diệu nằm trên chiếc gối nhìn người đàn ông đang ngồi ở bên giường.
Trên trán y giống như che giấu nét mệt mỏi và tàn nhẫn, chỉ là khi đối diện với nó y lại cố gắng áp chế cảm xúc tiêu cực này đi, không thể hiện ra trước mặt nó.
Thế nhưng vẻ không vui rõ ràng như thế cơ mà, làm sao có thể không nhìn ra được chứ?
Ninh Diệu đứng dậy khỏi chiếc gối, nhảy lên đầu gối người kia.
Đối phương sửng sốt rồi lại thả nó trở về chiếc gối, còn đắp một nửa cái chăn lên cái bụng lông xù của Ninh Diệu.
Ninh Diệu lại đứng dậy, lần nữa nhảy lên đầu gối người kia.
Trước khi bị thả về giường một lần nữa, Ninh Diệu hét to: “Không muốn!”
Thế là hai bàn tay to lớn kia ngừng lại ngay phía trên đầu nó.
Chúng run rẩy khẽ đến mức không thể nhìn ra được.
“…!Không muốn.” Úc Lễ cười một tiếng không rõ cảm xúc: “Đã không muốn ta đụng vào ngươi rồi à?”
Có một sức mạnh không thể khống chế được bao phủ trong không trung, sàn nhà dưới chân nứt toác ra từng khe hở, báo hiệu nguy hiểm từ một loại cảm xúc nào đó sắp sụp đổ.
Ninh Diệu suy nghĩ xem phải diễn đạt như thế nào: “Không muốn…!về lại cái gối!”
Bầu không khí căng thẳng xung quanh dần dịu lại, hai bàn tay to lớn ở phía trên đầu Ninh Diệu chầm chậm hạ xuống, khẽ khẩy lông tơ trên đỉnh đầu Ninh Diệu: “Ngươi cần nghỉ ngơi.”
Nó không cần nghỉ ngơi, nó rất tỉnh rất khỏe đó!
Nnh Diệu ra sức vẫy vẫy cánh nhưng lại không bay lên được.
Nó đành ngẩng đầu, dõi con mắt mong ngóng nhìn về phía Úc Lễ.
Chú chim mập màu vàng nhạt nhìn người không biết cao hơn mình bao nhiêu kia, làm nũng nói: “Bế ta với.”
Bàn tay dừng trên đỉnh đầu Ninh Diệu hơi cứng ngắc, chút cứng nhắc này không thể thả lỏng ngay, vẫn cứ giữ nguyên sự cứng nhắc ấy để nâng bé chim vàng nhạt lên.
Ninh Diệu được bế lên, nó ngồi trên chiếc thang máy bằng tay này đi thẳng lên trên, khi tới ngang bờ vai Úc Lễ nó bèn nhảy tới, đáp xuống ngay trên vai Úc Lễ.
Ninh Diệu quá nhỏ bé, dù là đứng ở trên vai Úc Lễ thì nó cũng chỉ có thể với tới dưới cằm Úc Lễ.
Thế nên nó kiễng chân, cố sức khẽ cọ cọ lên mặt Úc Lễ.
“Vì sao ngươi lại buồn vậy.” Ninh Diệu khẽ hỏi.
Nó nghĩ một lúc lại nghiêm túc nói: “Là bởi vì nuôi ta tốn rất nhiều tiền à? Thực ra…!ta ăn rất ít.
Ngươi nhìn ta đi, ta chỉ nhỏ như này thôi.”
Bên má truyền đến xúc cảm mềm mại, trước nay chưa từng có sinh vật nào dám tới gần Úc Lễ tới vậy.
Mà hiện giờ chú chim nhỏ cả gan làm loạn này không hề ý thức được mình làm sai chuyện gì, nó vẫn đang mở to đôi mắt tròn xoe ngước nhìn y.
Rõ ràng là một đôi mắt đậu đen xoe tròn hoàn toàn khác với đôi mắt xinh đẹp vốn có của Ninh Diệu, nhưng lại cho người ta có thể thông qua đôi mắt to tròn này nhìn thấy được phần linh hồn đơn thuần kia.
Lúc này có lẽ Ninh Diệu còn chưa bị Thần khí ảnh hưởng quá sâu sắc, vẫn giữ được tâm trí của mình cho nên mới chịu gần gũi với y.
Không biết sau hôm nay Ninh Diệu sẽ thay đổi thế nào.
Nhưng, mặc kệ cuối cùng Ninh Diệu có thay đổi ra sao, y vẫn sẽ giữ hắn ở bên cạnh mình.
“Cũng không có chuyện gì đâu.” Giọng Úc Lễ chậm rãi: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Tâm trạng Úc Lễ trông có vẻ đã tốt hơn ít nhiều, Ninh Diệu nhảy khỏi vai Úc Lễ, một lần nữa quay về giường, tự động chui vào trong chăn.
Ninh Diệu nằm sát vào phía trong của giường để chừa lại chỗ cho Úc Lễ.
Thế nhưng Úc Lễ cũng không định lên giường.
Lần duy nhất y ngủ chung với Ninh Diệu chính là lần y giả vờ ngủ say suốt ba ngày liền kia.
Ninh Diệu nghĩ là y không biết, bản thân hắn lại lười sửa soạn thêm một chỗ nằm khác nên lén lút tới nằm cùng y.
Ngủ chung dù sao cũng là hành động quá thân mật.
Ở nơi này, việc này còn bao hàm rất nhiều ý nghĩa khác, dường như chỉ cần từng chung chăn gối thì quan hệ đã không còn bình thường nữa.
Ninh Diệu cũng phát hiện ra Úc Lễ không có ý định ngủ chung với mình, hai mắt nó trợn tròn lên.
Nó vẫn còn là chim non mà, lông trên người nó còn chưa mọc dài luôn đó.
Sao lại để một thân chim lẻ loi nằm trên chiếc giường lớn được chứ?
Ninh Diệu đập cánh, vỗ vỗ mé giường bên cạnh.
Thấy Úc Lễ vẫn thờ ơ, nó tức thì thấy tủi thân ghê gớm.
“Ta…!ta còn nhỏ như này mà ngươi đã muốn ta học cách sống độc lập rồi sao?” Ninh Diệu rưng rức.
Màu lông vàng nhạt dần biến thành màu xanh đậm u buồn, cặp mắt tròn xoe kia cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt, trông như sắp khóc tới nơi.
Nó muốn khóc, nó không thuyết phục được người ta!
Mà trước khi nước mắt thực sự trào ra, một bên khác của chăn được xốc lên, một người đã nằm gọn vào trong.
“Không được phép khóc.” Úc Lễ hăm dọa.
“Thế này mới phải chứ.” Ninh Diệu hài lòng.
Nó tìm cho mình một tư thế thoải mái, dựa vào hõm vai ấm áp của Úc Lễ, chìm vào mộng đẹp.
…
Trong mơ, có một thứ cứ không ngừng nói vào tai nó.
Ninh Diệu ở trong mơ nhíu chặt mày, bị làm phiền đến ngủ không yên, nó chỉ đành xốc tinh thần lên để nghe xem cái giọng nói kia đang nói cái gì.
“Con là yêu, bé con, con là yêu có huyết mạch thuần chủng của Yêu tộc chúng ta.” Giọng nói kia cao thấp khó phân, mang theo một sức mạnh không ngờ có thể mê hoặc lòng người, khiến cho người ta tin tưởng: “Chỉ có cùng tộc mới đáng để tin tưởng.”
“Chúng ta không thể tin tưởng con người được, chúng chỉ toàn dối trá, rất giỏi giả vờ.
Dù trông có vẻ như đối xử với con rất tốt song mục đích cũng chỉ vì muốn cướp yêu đan của con để nâng cao tu vi của bản thân mà thôi.”
“Nhớ lấy, không phải tộc ta, lòng dạ tất khác!”
“…”
Cơ thể bị lay lay, Ninh Diệu choàng mở mắt, trông thấy ánh nến trong phòng.
Úc Lễ ở ngay bên cạnh nó, y đang chống lấy nửa người trên, lấy tay lay nó tỉnh dậy.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Úc Lễ mặt mày nghiêm túc.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới Ninh Diệu lại nhớ đến giọng nói ở trong mơ kia cùng với những gì giọng nói ấy đã nói với nó.
“Chiếp chiếp chiếp!” Ninh Diệu gục đầu vào vai Úc Lễ cọ qua cọ lại.
Sau khi cọ chán, Ninh Diệu ngẩng đầu, dò hỏi Úc Lễ.
“Ngươi là nhân loại thuần chủng đúng không? Không phải là kiểu con lai với yêu tộc phải không?” Ninh Diệu hỏi.
Nét mặt Úc Lễ cứng đờ, y im lặng một lúc lâu mới cười hỏi lại: “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
Ninh Diệu cũng không định giấu diếm.
Nó nói lại cho Úc Lễ nghe hết tất cả những gì giọng nói kia nói trong giấc mơ mà mình có thể nhớ được.
“Nó nói nó là lời truyền lại từ Yêu tộc, những gì nó nói cũng rất có lý.” Ninh Diệu nói thêm.
Khóe môi Úc Lễ kéo căng, để lộ một độ cong không mấy vui mừng.
Trò châm ngòi ly gián của Thần khí kia đã bắt đầu rồi.
Thậm chí còn chưa tới một buổi đêm.
Úc Lễ mãi không trả lời câu hỏi của Ninh Diệu.
“Giác quan thứ sáu của ta rất là chuẩn, trước đấy ta đã đoán ra được rồi.
Thực ra…!ngươi là nhân loại thuần chủng nhỉ?” Ninh Diệu thở dài thườn thượt.
“Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?” Úc Lễ cười giễu: “Nếu ta là nhân loại thuần chủng, ngươi đoán vì sao ta lại muốn tìm ngươi?”
“Cái này dễ đoán lắm mà.” Ninh Diệu khẽ nói, nhìn lướt qua Úc Lễ, nói ra phỏng đoán lúc trước của mình.
“Ngươi với ta là anh em khác cha khác mẹ, hoặc là ngươi được nhà ta nhận nuôi, chúng ta lớn lên cùng nhau.
Sau đó trong nhà xảy ra chuyện, cha mẹ đều mất, chỉ còn lại hai anh em mình sống nương tựa vào nhau.
Ta bị kẻ xấu bắt đi, ngươi bèn một thân một mình, trăm cay ngàn đắng tìm ta khắp nơi, có đúng không?”
“Bởi vì ngươi là con người, Yêu tộc lại coi con người là kẻ thù cho nên ngươi chỉ có thể đưa ta trốn chạy khắp nơi, cả cơm ăn cũng không đủ no.”
Ninh Diệu nói tới phần sau đã bắt đầu nghẹn ngào.
Nó cố nén nước mắt, vùi hết cái thân chim nhỏ bé vào bờ vai Úc Lễ.
“Anh ơi! Hu hu, anh thật khổ quá đi, thế mà còn có cái truyền thừa xấu xa muốn lừa em rời khỏi anh!”
Một mảnh vai áo bị nước mắt thấm ướt, năm ngón tay Úc Lễ duỗi ra rồi lại co vào ở trên đầu Ninh Diệu, cuối cùng tay y vẫn chậm rãi đặt lên nhúm lông tơ mềm mại kia.
Cho dù có bị châm ngòi ly gián, cho dù bị tiêm nhiễm thứ tư tưởng kia nhưng sâu trong tiềm thức của hắn, hắn vẫn tin tưởng y như cũ.
Chỉ tin vào mắt chính mình, chỉ tin vào những gì mình đã thấy, tin tưởng trong mắt mình y là hạng người gì mà không tin theo cái gọi là lời truyền lại kia.
Úc Lễ thật khó nói rõ được tâm trạng của mình lúc này, chú chim nhỏ vàng óng trước mắt vẫn đang nằm ngoan trên vai y, một vệt vàng ấy sáng rực đến thế.
Tựa như mặt trời chậm chậm nhô lên, có thể rọi sáng tất cả bóng đêm..