Đọc truyện Nhân Tổ – Chương 56: Mở linh hồ Mới
Tôn Kỳ cầm năm mươi viên đan dược đi bán, hắn bán rải rác vài viên tại mỗi cửa hàng. Tổng cộng hắn thu được ba ngàn ma thạch, cái này là do nhu cầu Trị Thương Đan tăng đột biến sau tai nạn nếu như bình thường thì chỉ được hai ngàn năm trăm ma thạch.
Tôn Kỳ dùng toàn bộ ba ngàn ma thạch mua thảo dược.
Một trăm phần thảo dược Trị Thương Đan tam hoàn.
Cùng một trăm phần thảo dược Phá Linh Đan tam hoàn. Thảo dược cho đan dược này giá đang thấp, thích hợp cho hắn luyện tập, trợ hắn tiến cấp đan sư tam cấp.
Mấy tháng trời ròng rã luyện đan, Tôn Kỳ phát hiện ra một điều: hắn chỉ cần dùng tám mươi phần thảo dược thì đã thành đan Phá Linh Đan tam hoàn bình giai.
Nhớ lúc trước hắn phải dùng hơn một trăm phần mới luyện thành Trị Thương Đan tam hoàn. Luyện tam hoàn đan có thể thấy rõ.
Vậy mà bây giờ hắn chỉ dùng tám mươi phần đã luyện thành. Cái này là nhờ kinh nghiệm luyện tam hoàn đan trước đó và đặc biệt công lớn nhất thuộc về thần thức.
Tôn Kỳ lúc này mới thấy những khó khăn tự mở Thiên Linh là hoàn toàn đáng giá.
Tôn Kỳ đem bán tất cả số Trị Thương Đan luyện được và giữ lại Phá Linh Đan.
Phá Linh Đan giá hiện giờ không cao, hắn không việc gì phải vội vã bán đi.
Một tháng nữa trôi qua, thành Thực Nguyệt đã hoàn toàn trở lại như thường làm cho giá Trị Thương Đan giảm thê thảm.
Một phần là do nhu cầu giảm, một phần do nguồn cung quá nhiều. Bọn tay buôn khi thấy có lợi lớn thì nhập Trị Thương Đan ồ ạt nhưng khi toàn thành trở lại nhu cầu bình thường thì số đan này ùn ứ. Có nhiều kẻ phải tán gia bại sản.
Cái này không liên quan đến hắn.
Liên quan đến hắn chính là giá Nhập Linh Đan tăng cao. Cái này cũng dễ hiểu vì được Hắc Liên Khu hỗ trợ một trăm triệu ma thạch bây giờ mới tới tay nhiều kẻ.
Có ma thạch trong tay cùng trải qua thiên tai tẩy lễ, nhiều kẻ nghĩ ngay đến tăng tu vi.
Vậy là Nhập Linh Đan tăng giá.
Tôn Kỳ thật sự không thông minh đến độ đoán trước điều này, hắn chỉ đơn giản mèo mù vớ cá rán. Tôn Kỳ lại kiếm được một khoảng bội thu.
Hôm nay, Tôn Kỳ đến Thiên Dương cửa hàng bán ra hai mươi viên Nhập Linh Đan nhị hoàn, mười viên Nhập Linh Đan tam hoàn.
Hắn luyện được rất nhiều Nhập Linh Đan đã đi bán rải rác các cửa hàng, số còn lại hắn bán hết cho Thiên Dương cửa hàng.
Tên chưởng quầy sau khi thanh toán xong thì niềm nở nói:
“Giao dịch của quý khách với bổn tiệm đã đạt mười ngàn ma thạch. Có thể đổi lệnh bài bạch sắc sang hoàng sắc.”
“Quý khách có thể giao lại lệnh bài bạch sắc.”
Tôn Kỳ trước giờ chưa lần nào sử dụng bạch sắc lệnh bài nên cũng không để ý lắm, hoàng sắc lệnh bài không biết có gì đặc biệt.
Tên chưởng quầy giải thích:
“Hoàng sắc lệnh bài có tác dụng như bạch sắc cộng thêm giảm năm phần trăm nếu mua hàng từ một ngàn ma thạch trở lên.”
Giảm năm phần trăm, đây đối với Tôn Kỳ vô cùng có lợi, hắn vui vẻ nhận lệnh bài mới.
Tôn Kỳ lập tức dùng ba ngàn ma thạch mua thảo dược, giảm đi năm phần trăm thì hắn tiết kiệm được một trăm năm mươi ma thạch.
Tôn Kỳ lúc này chuẩn bị luyện loại đan dược tam hoàn thứ ba: Tụ Khí Đan.
Nếu thành công thì hắn có thể trở thành đan sư tam cấp.
Một tháng sau, Tôn Kỳ luyện thành Tụ Khí Đan tam hoàn bình giai. Tới lúc này hắn có thể chứng nhận đan sư tam cấp.
Tất nhiên hắn sẽ không làm vậy, như thế thì quá trương dương.
Miệt mài luyện đan, Tôn Kỳ bây giờ trong tay đã có bảy ngàn ma thạch.
Tôn Kỳ định dùng năm ngàn ma thạch để tu luyện, còn hai ngàn ma thạch để làm vốn luyện đan.
Tôn Kỳ ngồi xuống tĩnh tâm, xung quanh là xếp đống ma thạch.
Tôn Kỳ thúc giục hắc động hấp thu ma thạch.
Tại Đan Điền hiện hoá một vòng xoáy hấp thu từng sợi ma khí.
Cách hấp thu này nhanh hơn hẳn việc vận ma pháp hấp thu qua miệng.
Tôn Kỳ trước đây mở Thiên Linh mới phát hiện ra hắc động có thể hiện hoá ngoài cơ thể giúp tăng tốc hấp thu.
Từng dòng linh khí từ hắc động tràn vào Thiên Linh, hoá lỏng rồi như mưa rơi xuống Thiên Hải.
Thiên Hải trập trùng nổi sóng. Sóng đánh bốn phía.
Thiên Hải đã đầy, áp lực linh dịch đạt cực đại.
Tôn Kỳ chuẩn bị dẫn linh dịch từ Thiên Hải tràn xuống các huyệt, chuẩn bị trùng kích huyệt thứ bảy: Sinh Môn.
Nhưng khi hắn chuẩn bị hành động thì sóng Thiên Hải bạo động, trùng kích tứ phía.
Tôn Kỳ có chút bất ngờ còn chưa biết làm gì thì một mảng không gian bị sóng đánh sụp rồi một mảng tiếp một mảng đổ xuống.
Linh dịch tràn vào các nơi này.
Tôn Kỳ còn đang ngạc nhiên thì một mảng không gian đổ sụp tạo thành linh hồ.
Linh hồ này có chút nhỏ hơn so với năm linh hồ trước đó, càng không thể so với Thiên Hải.
Tôn Kỳ tự hỏi: chuyện này rốt cuộc là sao? Là tốt hay xấu?
Lúc này lại có thêm ba linh hồ hình thành.
Có thêm bốn linh hồ làm chỗ chứa, Thiên Hải được giảm bớt áp lực, sóng liền dịu êm trở lại.
Nhưng lúc này không gian tại bốn hồ có dấu hiệu khôi phục.
Tôn Kỳ bị đặt trong tình huống khó xử: nên để không gian lấp lại bốn hồ sau đó lại mở Sinh Môn như bình thường, hay là mở bốn linh hồ này coi nó như năm linh hồ kia.
Thời gian không cho Tôn Kỳ nhiều suy nghĩ. Tôn Kỳ đanh dựa theo cảm giác mà làm ra hành động.
Hắn điều động thần thức trùng kích không gian, giữ vững bốn linh hồ.
Sau một canh giờ, Tôn Kỳ thở phào. Bốn linh hồ coi như đã được định hình. Sau này lại tiếp tục củng cố vững chắc như đã làm với năm linh hồ kia.
Tôn Kỳ cũng không biết mình đã quyết định đúng hay sai nữa?
Tôn Kỳ quan sát bốn linh hồ rồi lại nhìn Thiên Hải cùng năm linh hồ lớn.
Tôn Kỳ bỗng nhiên “Ồ” lên một tiếng.
Vị trí bốn linh hồ nhỏ, Thiên Hải cùng năm linh hồ lớn hoàn toàn trùng khớp với một trăm lẻ tám điểm sáng do cổ tự thắp lên. Những dòng liên kết các hồ cùng Thiên Hải cũng trùng khớp với mười hai kinh, tám mạch.
Tôn Kỳ tự hỏi: chẳng lẽ trong lúc tự mở Thiên Linh, ta đã dẫn động điều gì đó?
Tôn Kỳ suy nghĩ mãi cũng không thể có đáp án thuyết phục. Nhưng mà nguyên nhân vì sao đã không quan trọng, quan trọng là bây giờ nên tiếp tục theo cách truyền thống hay đi theo con đường mới này.
Con đường mới tức là ngươi sẽ tự đi một mình, tự mò mẫm, một bước sai vạn kiếp bất phục. Nhưng ngươi có thể đạt được thành tựu mà không ai đạt được.
Con đường thì ngươi biết chắc đích đến, ngươi có vô vàn tấm gương chỉ dẫn. Nhưng thành tựu của ngươi định sẵn sẽ không hơn thế hệ trước.
Tôn Kỳ đắn đo suy nghĩ. Cuối cùng chọn con đường mới.
Lựa chọn này không hề có một chút lý trí, hắn dựa vào cảm giác mà chọn.
Tự mở Thiên Linh, hắn đã nếm trái ngọt là thần thức nếu như con đường mới cũng do tự mở Thiên Linh gợi ý thì hắn sẽ làm theo, biết đâu cũng là trái ngọt như thần thức.
Một ngày sau, ma thạch đã bị hấp thu hết hoá thành từng đống phế thạch.
Tôn Kỳ mở mắt, có chút khó xử.
Tiêu hao hết năm ngàn ma thạch, hắn mở ra tổng cộng mười tiểu linh hồ. Mỗi tiểu linh hồ tốn khoảng năm trăm ma thạch.
Tôn Kỳ cảm thấy thân thể tràn đầy sức mạnh, suy nghĩ thanh minh, tinh thần sảng khoái.
Linh khí tích chứa chỉ có hơn chứ không kém Luyện Linh bát trọng. Chiến lực bắn vọt có thể so chiêu với Luyện Linh cửu trọng.
Thế nhưng có một vấn đề là tu vi của hắn vẫn dừng tại Luyện Linh lục trọng.
Đây chính là điều khiến Tôn Kỳ băn khoăn.
Nếu như tu luyện theo cách mới thì hắn phải mở ra hết các tiểu linh hồ từ đầu tới hông sau đó mới có thể trùng kích Sinh Môn tăng lên một trọng tu vi.
Hắn phải mở ra tổng cộng chính đại huyệt cùng chín mươi chín tiểu huyệt, mười hai kinh, tám mạch.
Theo cách tính này thì chỉ sợ đạt tới Luyện Linh cửu trọng đỉnh phong thì sẽ khiến hắn tốn không ít thời gian cùng ma thạch.
Nhưng tất cả chỉ là vấn đề nhỏ, vấn đề lớn hơn chính là ma pháp hắn tu luyện Hắc Luân ma pháp đã không còn phù hợp, đúng hơn là tất cả ma pháp Ma giới đều không phù hợp với hắn.
Con đường mới này do hắn mở ra nên ma pháp phù hợp cũng chỉ có thể tự sáng tạo.
Nhưng đáng tiếc với kiến thức, trí tuệ của hắn bây giờ còn chưa đủ sáng tạo ra một bộ ma pháp hoàn chỉnh.
Tôn Kỳ lấy một trăm lẻ tám huyệt, mười hai kinh, tám mạch cùng hắc động thôn phệ làm cơ sở lại dựa trên bộ khung của Hắc Luân ma pháp, tạm ổn thoả mấy tầng tu luyện đầu tiên. Có lẽ đủ tu luyện đến Sinh Môn.
Môn ma pháp này còn sơ khai, Tôn Kỳ cũng lười đặt tên.
Tiếp theo đây Tôn Kỳ phải vững chắc căn cơ. Trong đầu hắn lập tức hiện lên hình ảnh Liên Vân sơn mạch, đó là nơi tuyệt hảo cho hắn rèn luyện.
Nhưng trước đó hắn phải kiếm đủ ma thạch chuẩn bị.
Mà muốn kiếm ma thạch thì hắn chỉ có thể luyện đan.
Tôn Kỳ thở dài: đến đi lòng vòng, ta vẫn là luyện đan rồi tu luyện, tu luyện rồi luyện đan. Ta thật không biết định hướng tương lai ra sao?
Thôi vậy! đi một bước lại tính một bước.
….
Đã một năm kể từ thảm hoạ thiên tai xảy ra.
Tôn Kỳ chăm chỉ luyện đan, tu hành.
Đan đạo của hắn tiến bộ vượt bậc đã có thể chứng nhận đan sư tứ cấp bình giai.
Còn tu vi thì ì ạch chậm tiến, thời gian này hắn chỉ mở ra thêm được năm linh hồ. Không phải do thiếu ma thạch mà do hắn không thể chiến đấu củng cố căn cơ tu vi.
Điều này làm Tôn Kỳ khổ nghĩ không thôi: Trong thành thì không có chỗ thích hợp chiến đấu củng cố tu vi, mà tại sơn mạch thì không thể kiếm ma thạch.