Nhân Tình

Chương 40


Đọc truyện Nhân Tình – Chương 40


Nghe xong điện thoại của Đình Phong, Giai Tuệ quay trở về phòng bệnh thăm bố.

Cô kéo ghế ngồi xuống kế bên giường bệnh.

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay ông, nhẹ giọng nói:
– Con gái của bố đã về rồi đây.

Bố mau tỉnh dậy để nhìn con.

Bố biết không con đã gặp mẹ rồi, trông mẹ trẻ lắm lại còn rất quý phái nữa nhưng lạ lắm bố à, mẹ không thương anh Phong.

Bố có biết vì sao mẹ lạnh nhạt với anh không?
– Con thực sự rất muốn biết lý do vì thế bố hãy mau tỉnh lại để giải thích nhé.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, Giai Tuệ sụt sịt vài tiếng rồi đưa tay lên lau nước mắt.

Cô chuyển ông Phú tới bệnh viện này bởi đây là nơi có những bác sĩ và trang thiết bị tốt nhất cả nước.

Hơn nữa, nếu để ông trong bệnh viện kia cô sẽ không thể tới thăm thường xuyên.
Giai Tuệ từ nhỏ đã sống với dì.

Lúc đầu, cô cứ nghĩ bố mẹ cô vì bệnh mà qua đời bỏ cô lại để dì chăm sóc.

Cho tới khi có nhận thức người dì nuôi nấng cô bao lâu mới nói cho cô biết sự thật.

Thực ra dì đã bắt cóc cô khỏi bố mẹ ruột khi cô còn là một đứa trẻ.

Dì nói lúc đó dì chẳng nghĩ gì nhiều chỉ muốn mang cô đi để trả thù riêng.

Sau này nghĩ lại hành động của mình, dì mới thấy bản thân đã làm ra chuyện tày đình.

Vì thế dì mới nói cho cô biết về thân phận thật và bố mẹ ruột.

Dì nói năm đó mẹ cô sinh đôi một trai một gái nhưng trước khi mang cô đi thì lại xuất hiện thêm một đứa bé trai.

Bản thân dì cũng không biết ai mới là anh trai ruột của cô.

Những thông tin cần thiết dì để nói hết, mọi việc còn lại đều phụ thuộc vào duyên.
Giai Tuệ giận dì vì đã mang cô sống tách biệt với gia đình của mình nhưng cô không hận dì.

Bởi cô biết lúc khốn cùng nhất, dì vẫn làm mọi việc để có tiền nuôi cô ăn học.

Theo lời nói của dì, cô đã đi tìm gia đình thật của mình và người anh trai ruột.

Nhờ vào mối quan hệ mà cô thông qua nghề nghiệp, cô mới biết Đình Phong là anh ruột của mình.

Ban đầu cô tiếp cận Chí Viễn là vì muốn có thêm thông tin về gia đình mình nhưng dần dần cô có tình cảm và ở bên cạnh hắn nhiều năm.
Nghĩ về những gì đã qua, Giai Tuệ bất giác mỉm cười.

Nụ cười chế nhạo chính bản thân bởi cô cũng không biết vì sao lại ở bên cạnh Chí Viễn lâu như vậy.

Bên cạnh một kẻ ngông cuồng, ham mê quyền lực và tính chiếm hữu.
Đang mải mê nghĩ tới những chuyện vu vơ trong đầu, bỗng, ngón tay ông Phú ú được nhiên chuyển động.

Giai Tuệ chuẩn xem mắt ngạc nhiên, hoảng hốt:

– Bố! Bố!
Cô kêu lên phải tiếng bố, mỉm cười trong vui sướng rồi vội vã đi tìm bác sĩ.
Khoảng chừng một lúc sau, bác sĩ tới và kiểm tra cho ông, Giai Tuệ đứng bên cạnh mong đợi kết quả.
– Thế nào rồi bác sĩ? Liệu bố tôi có tỉnh lại không?
Cố sốt ruột hỏi.
Bác sĩ hạ ống nghe xuống mỉm cười đáp lại:
– Bố cô đang có dấu hiệu tỉnh lại.
Giai Tuệ mừng rỡ hỏi tiếp:
– Vậy…!liệu Bố tôi có rơi vào trạng thái thực vật không?
Bác sĩ đút tay vào túi áo nhìn bố cô một lượt rồi từ tốn trả lời:
– Sau khi xảy ra chấn thương ở não, nếu rơi vào tình trạng hôn mê sau khi tỉnh dậy có thể có hai trường hợp.

Một là người bệnh sẽ sẽ ở trạng thái thực vật, hai là trạng thái có ý thức tối thiểu.
– Trạng thái có ý thức tối thiểu? Là sao thưa bác sĩ?
– Là bố cô có thể nói chuyện, nắm bắt đồ vật có chủ đích nhưng hạn chế ở một số thứ.

Tôi nghĩ bố cô chắc không rơi vào trạng thái thực vật đâu nên đừng lo.
– Nếu vậy thì tốt quá, cảm ơn bác sĩ!
Giai Tuệ cúi gặp đầu cảm ơn.

Vị bác sĩ kia chỉ cười trừ xua tay mấy cái rồi rời khỏi phòng bệnh.

Đưa mắt nhìn về phía ông, cô mừng rỡ ngồi xuống nắm lấy tay ông, nói:
– Bố! Có phải bố đã nghe thấy những lời con nói rồi không? Bố hãy mau tỉnh lại nhé.

Con vẫn sẽ ở đây chờ bố.
[…]
Sau khi rời khỏi Đài Bắc, Nhã Tịnh bắt một chuyến taxi tới quán cà phê cách đó vài con đường.

Trước khi tới công ty cô đã có hẹn với một người nên bây giờ mới vội vã đi tới.
Mất một khoảng thời gian ngồi xe, tới nơi cô vội vàng bước vào trong quán.

Xác định được vị trí cần tìm cô nhanh chân bước đến.

Nhã Tịnh dừng lại bên chiếc bàn trong góc quán, hơi thở gấp gáp ngắt quãng vì sợ muộn giờ:
– Ông đợi cháu có lâu không ạ? Cháu xin lỗi vì chút chuyện riêng mà để ông đợi.
Người đàn ông đã gần 70 trong bộ vest đen lịch sự với mái tóc đen điểm xuyết nhiều màu trắng nhìn cô.

Ông mỉm cười, gương mặt phúc hậu cùng nụ cười vui vẻ cùng đáp:
– Không sao ông cũng vừa mới đến, cháu ngồi đi!
Nhã Tịnh gật đầu ngồi xuống đối diện ông.

Cô nhìn trên bàn ở phía mình đã có ly nước cam từ bao giờ.

Dù chỉ gặp nhau số lần đếm trên đầu ngón tay nhưng ông đã nhớ được sở thích của cô.

Người đàn ông ngồi trước mặt cô bây giờ chính là Ông Huân, ông ngoại của cô.

Thực ra từ nhỏ đến lớn cô chưa nghe mẹ nhắc về ông bao giờ cũng chưa từng về bên ngoại chơi.

Mãi cho đến khi vào khoảng một tháng trước, ông đã đích thân tới tìm cô.

Sau một vài cuộc nói chuyện, cô mới hiểu ra năm xưa mẹ cô vì cãi lời ông để lấy bố cô nên đã bị ông từ mặt.


Kể từ đó mà cắt đứt liên lạc với nhau.

Ông đã cho người điều tra nhiều năm, cho tới khi có thông tin thì mới biết mẹ cô đã mất.

Suốt những năm tháng trong quá khứ, ông đã sống với nỗi dằn vặt vì đã nhẫn tâm đuổi con gái mình đi để rồi khi gặp lại chỉ còn là nấm mộ đã xanh cỏ.

Ông biết mẹ có một người con gái là cô nên đã tìm tới cô để nhận người thân và giúp đỡ.
Thực ra, Nhã Tịnh không giận ông ngoại vì năm đó ông ngăn cản mẹ cô là đúng.

Chỉ có điều tuổi trẻ bồng bột, mẹ cô làm theo suy nghĩ riêng để rồi có được một cuộc hôn nhân tan vỡ.
Bầu không khí giữa hai người dần chìm vào tĩnh lặng.

Vì ít khi gặp mặt nên chẳng có điều gì để nói với nhau.

Nhã Tịnh chần chừ giây lát, trong đầu bỗng nhớ tới một chuyện liền mở lời trước:
– Ông, cháu cảm ơn ông vì đã giúp cháu để Đình Phong làm giám đốc Đài Bắc.
Ông Huân bật cười thành tiếng:
– Có gì đâu! Ông chỉ đang giúp cháu rể của mình thôi mà.
Bất ngờ thật, người giúp Đình Phong có được chức vụ giám đốc trong công ty lại là Nhã Tịnh.

Bản thân cô ban đầu cũng ngạc nhiên khi biết ông ngoại chính là đại cổ đông trong Đài Bắc.

Quay về khoảng thời gian Đình Phong vẫn còn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, Nhã Tịnh có nhận được một cuộc gọi.

Đó chính là cuộc gọi từ vị thám tử và cô đã thuê để điều tra tai nạn của Đình Phong.

Từ đó cô biết được người đứng sau vụ tai nạn đầu tiên khiến Đình Phong trở nên ngốc nghếch là Chí Viễn còn vụ tai nạn xảy ra với ông và Đình Phong vẫn là một ẩn số bởi người thám tử đó không tìm ra được.

Chính vì sợ bị người nào đó bí mật nghe lén từ bên ngoài phòng bệnh nên cô đã chọn một nơi vắng người để nghe điện thoại.

Nào ngờ chính điều này đã đã khiến cho Yến Như và bà Hằng có cơ hội lập nên vở kịch.
Tụi bây giờ cô đã biết anh giả bộ mất trí nhưng cô vẫn không thể tha thứ chuyện anh đã có quan hệ với Yến Như.

Cô cúi đầu xuống, gương mặt thoáng chốc buồn bã đáp lại lời nói khi nãy của ông:
– Nhưng anh ta sắp không còn là cháu rể của ông nữa rồi.
Nhã Tịnh cúi đầu nhỏ tiếng nhưng đủ để ông Huân nghe thấy tất cả:
– Cháu nói vậy là sao? Hai đứa xảy ra chuyện gì à?
Nhã Tịnh vội lắc đầu.

Không ngờ trong lúc bất cẩn cô lại nói ra những loài để ông lo lắng.
– Không có gì đâu ạ chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ.
– Trong hôn nhân đôi khi xảy ra hiểu nhầm là chuyện thường tình.

Cũng không nên vì thế mà buồn bã.
– Vâng, cháu hiểu.
Thấy cháu gái mình hiểu, ông vui vẻ gật đầu mấy cái lấy lệ.

Nhâm nhi tách trà nóng trên tay, ông hỏi cô:
– Còn chuyện của chủ tịch tạm thời, cháu tính thế nào?
Nghe ông nhắc đến chủ tịch tạm thời, Nhã Tịnh liền nghĩ tới Chí Viễn.

Sau khi bị đuổi khỏi công ty cùng với sự giúp đỡ của ông mình, Nhã Tịnh đã tìm được một số thông tin bổ ích.


Cô đã đã thu thập được rất nhiều lần Chí Viễn làm thất thoát tiền của công ty thông qua việc là làm mất các dự án lớn nhỏ.

Hơn nữa, hắn còn khiến cho một số dự án bị bỏ dở không thể giải quyết những trục trắc bất ngờ xảy ra.

Khi còn hoạt động trong công, việc Chí Viễn đánh mất dự án không phải điều bất thường.

Nhưng mỗi lần họp ông Phú chỉ nói sơ qua có lẽ vì muốn bảo vệ cho hắn nên mới làm vậy.

Nhưng bây giờ thì khác, Đài Bắc không chỉ là tâm huyết của ông Phú mà còn là nỗ lực của bao người, cô không thể để hắn lộng hành, không thể để một tên thiếu năng lực điều hành công ty.

Việc đưa Đình Phong lên có thể là việc làm liều lĩnh nhưng đây là cách giải quyết duy nhất cô nghĩ ra ở thời điểm đó.
Nhã Tịnh nhìn ông bằng ánh mắt kiên nghị, hạ quyết tâm nói:
– Mong ông có thể giúp cháu lần này.

Cháu không muốn để hắn điều hành công ty.
– Bất kỳ điều gì cháu muốn, ông đều đáp ứng hết.
Nhã Tịnh mỉm cười với ông.

Sau khi mẹ mất, cô nghĩ bản thân chỉ còn một mình trên đời nhưng không ngờ lại may mắn gặp được ông ngoại.

Mỗi lần nói chuyện với ông, cô thấy trong đôi mắt mờ đục của năm tháng nhuốm màu buồn bã.

Cô chợt liên tưởng đến ánh mắt mẹ khi nhìn những món kỷ vật chưa kể cất trong chiếc hộp cũ.

Một người vì nóng giận mà để mất con, một người chạy theo tình yêu để rồi không làm tròn trách nhiệm của một người con.

Cô nghĩ chắc hẳn trong thời gian chung sống với bố, mẹ đã rất thất vọng và buồn bã.

Bản thân cũng chưa thể báo hiếu mẹ vì thế sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cô muốn dành thời gian cho ông thay mẹ chăm sóc ông.
Ông Huân nhâm nhi ly trà nóng, lặng lẽ nhìn Nhã Tịnh.

Cô thực sự rất giống con gái ông từ gương mặt đến tính cách nhưng nhìn kỹ hơn vẫn có nét của người đàn ông bội bạc kia.

Một suy nghĩ chợt vụt qua như nhớ ra chuyện gì, ông nói:
– Cháu còn gặp lại bố mình không?
Câu hỏi đột ngột của ông khiến cô ngạc nhiên.

Cũng đã lâu kể từ ngày cưới cô không còn gặp bố, những lần về nhà đều không gặp mặt có hỏi thì được người làm cho biết ông đã đi công tác.
– Đã lâu rồi cháu chưa gặp bố!
Nhã Tịnh nhẹ nhàng đáp lại câu trả lời của ông.
Ông Huân gật đầu tiếp tục:
– Ông biết bố cháu không phải người tốt nhưng cháu cũng nên gặp bố một lần để sau này không hối hận.
– Ông nói vậy là sao?
Ông lấy trong túi áo vest một tờ giấy đã được gấp lại đưa cho cô.

Nhã Tịnh mở giấy ra xem nét mặt bỗng chốc thay đổi không giấu nổi sự ngạc nhiên:
– Đây là…
– Bất kỳ ai cũng cần và muốn được tha thứ.
Đôi mắt cô đỏ hoe trực trào như sắp khóc, mi mắt rũ xuống nặng nề.
Thời gian qua, cô đã quá vô tâm.
Rời khỏi quán sau khi kết thúc cuộc gặp với ông ngoại.

Ông ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng cô lại từ chối vì muốn ở một mình suy nghĩ vài chuyện.
Đi dọc vỉa hè, đôi chân Nhã Tịnh vô thức bước đi.

Cô không biết điểm dừng của bản thân ở đâu trong đầu cô bây giờ toàn xuất hiện những suy nghĩ nghĩ vẩn vơ.

Ánh chiều vàng của buổi hoàng hôn chiếu xuống, một làn gió nhẹ khẽ mái tóc cô.

Mới đó thôi mà đã gần hết một ngày.

Đột nhiên, một chiếc xe ô tô màu đen bíp còi khiến cô giật mình.


Quay sang bên cạnh thì thấy nó đã dừng lại Nhã Tịnh đi lên trên vài bước.

Đồng thời cửa kính cũng hạ xuống, Hạo Thiên từ bên trong xe nhìn Nhã Tịnh mỉm cười:
– Em đi đâu? Lên xe đi, anh chở.
Ban đầu Nhã Tịnh định từ chối nhưng rồi nhìn đoạn đường trước mắt lại không biết phải đi đâu hơn nữa trời cũng đã sầm tối nên đồng ý lên xe Hạo Thiên.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh di chuyển dần vào đường quốc lộ.

Trên xe bầu không khí ban đầu có chút vắng lặng.

Mãi một lúc sau, Hạo Thiên mới lên tiếng:
– Khi nãy em gặp ai mà lại đi bộ thế?
– À, em đi gặp ông ngoại.

Lúc về muốn đi dạo muốn lát cho khuây khỏa đầu óc.
– Thế là anh đã làm phiền em đi dạo rồi!
Nhã Tịnh vội xua tay:
– Không phiền gì đâu.

Thực ra nói là đi dạo cho khuây khỏa đầu óc nhưng em cũng không biết bản thân nên đi đâu.

Cũng may mà có anh cho em hóa giang một đoạn về nhà.
Hạo Thiên mỉm cười gật đầu đáp lại.
Cả hai người một lần nữa im lặng với nhau.

Suốt quãng đường dài như vậy không ai lên tiếng, cũng không một lời hỏi han.

Cứ Như Vậy chiếc xe dừng lại trước nhà cô từ khi nào.
Thấy nơi cô đến không phải Trần gia, Hạo Thiên thắc mắc:
– Sao em lại tới đây? Không phải Trần gia ở hướng khác à?
Nhã Tịnh quay đầu nhìn ngôi nhà mới đáp:
– Em mới chuyển tới từ giờ sẽ sống ở đây.

Trong Trần gia có xảy ra ít chuyện không tiện nói ra.
Hạo Thiên gật đầu hiểu ý.

Chẳng hiểu từ bao giờ cuộc nói chuyện giữa Hai Người lại ngắn ngủi và nhanh chóng như vậy.
Nhã Tịnh tháo dây an toàn, mở lời:
– Cảm ơn anh vì đã đưa em về nhà.

Em xuống đây, anh đi đường cẩn thận.
Dứt lời, cô toan định mở cửa xe thì bị Hạo Thiên giữ lại.
– Khoan đã! Anh có chuyện muốn nói với em.
– Vâng, anh nói đi.
Nhã Tịnh nán lại thêm một lúc chờ đợi điều mà Hạo Thiên muốn nói.

Anh ta nhìn cô rồi lại chuyển ánh mắt sang hướng khác dường như có chuyện rất khó nói.

Hạo Thiên chần chừ mất một lúc lâu sau mới lên tiếng:
– Em cho anh xin lỗi chuyện lúc trước.
Nhã Tịnh tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy thái độ của Hạo Thiên.
– Chuyện lúc trước?
Anh gật đầu tiếp tục:
– Thực ra lúc biết tin Đình Phong gặp tai nạn không nhớ ra em, anh đã từng nghĩ bản thân sẽ có cơ hội theo đuổi em lần nữa.

Nhưng có vẻ anh đã sai và cách anh thể hiện điều đó càng sai hơn.

Những lời anh nói với em trong lúc nóng giận không suy nghĩ mà nhất thời nói ra.

Anh xin lỗi nếu như những lời đó đã làm em tổn thương..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.