Đọc truyện Nhân Tình Của Chồng Là Người Yêu Cũ – Chương 12
– Bây giờ tôi cảm thấy rất mệt mỏi, anh muốn làm gì thì làm. Tôi không quan tâm….
Em đặt bó hoa với hộp bánh xuống bàn rồi đi vào phòng, từ trong phòng nhìn ra em thấy người đàn ông ấy đang cắt từng bông hoa cắm vào lọ. Tất cả mọi thứ anh ta làm đều vô cùng dịu dàng và ân cần. Phụ nữ thì luôn luôn chết bởi những lời đường mật, em cũng đã từng sống trong những ngày tháng như thế. Bây giờ em muốn một lần mạnh mẽ để biết người đàn ông này thay đổi đến mức nào….
Anh ta sau khi cắm hoa vào trong lọ đâu đấy thì bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, em không phải là không biết làm những công việc đó, bởi vì trước đây những việc đó đều là do em làm. Nhưng em muốn biết anh ta thực hiện được bao nhiêu phần trăm trong số những lời hứa hẹn…
Anh ta loay hoay một hồi dưới bếp rồi cuối cùng cũng đi đến trước cửa phòng em gõ cửa.
– Có chuyện gì vậy???
– em ra chỉ giúp anh mấy thứ gia vị ở trong bếp có được không? Anh thực sự không biết chúng được để ở đâu nữa…
Anh ta không biết cũng phải thôi, những ngày thường anh ta chỉ biết đi làm có bao giờ để ý gì tới công việc của em đâu, nhưng em vẫn đi ra ngoài phải chỉ cho anh những ta những thứ đó cất ở đâu…
– từ sau anh sẽ để ý đến những việc này hơn, để em khỏi mất công như thế này nữa.
– thường ngày tôi có thể tự làm nên anh không cần phải biết quá nhiều…
– bây giờ thì anh mới nhận ra là mình cũng cần phải biết những công việc trong nhà để san sẻ cho em những lúc em mệt mỏi….
Em lại đi vào trong phòng, cái tâm trạng rối bời chán nản khiến cho em chẳng muốn làm bất cứ một việc gì.
Sau chuyện lần này em đã hiểu ra rằng bản thân mình không thể nào sống phụ thuộc dựa dẫm vào ai, em cần phải có một công việc ổn định để có thể lo cho bản thân phòng trừ tất cả bất chắc mà tương lai phía trước có thể gặp phải.
Bầu bí như thế này em có thể làm công việc gì đây, còn sau khi sinh con cũng phải mất cả vài năm ở nhà, em lại không muốn ai chăm sóc con mình bởi vì em không yên tâm.
Suy nghĩ một lát thì em cuối cùng quyết định bản thân mình sẽ đi học may, công việc không quá nặng nề lại có thể tranh thủ thời gian vừa chăm con vừa may đồ cho khách…
Nghĩ là làm, em lập tức lấy đồ đi ra ngoài mặc dù ngoài trời đang vô cùng nắng… Lão nhìn thấy em định ra ngoài thì kéo tay em lại.
– cơm anh nấu sắp xong rồi em định đi đâu.
– bây giờ anh còn định quản cả những việc cá nhân của tôi nữa à?
– Anh đang lo cho sức khỏe của em mà, đi đâu thì nói để anh đưa đi, anh không hề có ý cấm cản gì em đâu…
Em chẳng nghe anh ta nói mà lập tức đi ra ngoài, cái không khí bí bách khi cứ ở nhà rồi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra nó khiến em chỉ muốn phát điên lên được…
Em biết mình bây giờ phải tiếp xúc phải giao du với nhiều người thì trong lòng mới có thể cảm thấy thoải mái mới có thể mong có hi vọng nếu giữ cái gia đình này…
Nhìn thấy anh ta thay đổi như thế em cũng cảm thấy vui, phụ nữ thường sẽ bao dung, sẽ tha thứ cho đàn ông một cách bất chấp. Em cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác thôi, cũng muốn con mình có bố, cũng muốn mình có một gia đình, muốn được chở che khi cuộc đời mình có Lỡ gặp phải Giông Bão…
Em cần phải thoát ra khỏi cái vỏ bọc ăn bám gia đình ấy thì mới Mong có được tiếng nói. Để những việc cần thiết dùng đến tiền em không phải ngửa tay ra xin bất cứ một ai, chỉ có như vậy thì sau này cuộc sống của em mới mong được hạnh phúc.
Em tìm được một cửa tiệm may khá lớn Cách nhà khoảng hơn 1 cây số, khi họ nhìn thấy em bụng bầu cũng khá to thì họ hỏi.
– Chị muốn may đồ bầu hay gì ạ…
Nghe câu hỏi như thế em cũng hơi ngập ngừng, nhưng em đã đến đây rồi thì không thể nào đi về mà chưa hỏi gì được.
– Em thấy ở bên ngoài có ghi là có dạy học may nên em muốn đến đây để học may ạ…
Họ nhìn em có chút ái ngại, có lẽ vì sợ em bầu bì không thể làm được, em liền khẳng định với họ.
– Em tuy có bầu nhưng sức khỏe rất tốt, em cũng rất chăm chỉ nữa Nên em có thể học được…
Chị chủ ấy Sau một hồi phân vân thì cũng nhìn em rồi mỉm cười…
– Nếu như em muốn thì có thể tới đây học, chỉ sợ em mang bầu vất vả lại bỏ cuộc giữa chừng thì hơi tiếc..
– Em sẽ cố gắng mà chị…
– học may thì cũng không mất quá nhiều thời gian đâu. Cùng lắm là chị hết từ 3 đến 6 tháng thôi à. Chỉ cần bằng đó thời gian là em có thể may được những đồ cơ bản rồi. Còn nếu như em nhanh nhẹn và khéo tay thì chỉ mất vài tháng là có thể may đồ đẹp…
Nghe chị ấy nói như thế em cũng cảm thấy yên tâm, em bắt đầu ngay vào việc học tập mà quên mất là lão chồng đang đợi ở nhà.
Đợi mãi không thấy em về nên lão gọi điện.
– Em đang ở đâu vậy?
– Tôi đang ở tiệm may cách nhà mình Mấy cây thôi.
– em muốn mua quần áo thì để anh đưa đi mua chứ đồ may thì đợi lâu lắm…
– tôi đi học may thôi. Có gì tối về nói chuyện…
Em trả lời lão là bởi vì tôn trọng sự quan tâm của lão dành cho em, chứ thực chất em cũng không có ý định báo cáo với lão về những việc mà em muốn làm….
Buổi Chiều Hôm Ấy thực sự là một buổi chiều ngỡ ngàng.
Có quá nhiều thứ khiến cho em phải bỡ ngỡ, phải học hỏi.
Trước đây em đi làm công ty điện tử, Mặc dù có phải tiếp xúc với những chi tiết nhỏ nhưng nó cũng không phải cần đến sự quá khéo léo và tỉ mỉ giống như công việc may này…
Lúc đầu họ đưa cho em một miếng vải cứng, sau đó dậy Em làm thế nào để khởi động máy may, rồi bắt đầu đi những đường chỉ ngang dọc méo mó, đến khi nào có thể đi được đường chỉ thẳng thì mới bắt đầu học may.
Cũng may là em có kinh nghiệm đi làm công ty cả gần chục năm trời nên những gì mà chị chủ nói em cũng rất nhanh tiếp thu.
– Em giỏi thật đấy mới học có mấy tiếng mà đã đi được đường chỉ thẳng như thế này rồi. Ngày mai là có thể may được cổ tay áo hoặc là cổ áo rồi đấy…
Em cứ nghĩ là khó khăn nhưng thực tế thì nó cũng không đến nỗi khó khăn với một người từng trải như em lắm. Có thể là em chẳng thể may đẹp ngay được, cũng có thể là phải mất một đến hai tháng em có thể tự mình may được một chiếc áo hay một chiếc quần hoàn chỉnh..
Cũng có thể là phải mất cả năm em mới có thể tự mình thiết kế ra một chiếc váy đẹp, nhưng em không muốn phải bỏ qua cơ hội để mình có cuộc sống tự lập, em không muốn cứ mãi phải sống trong cuộc sống ăn bám vào người khác…
Sau này khi em sinh con, em phải bận rộn rất nhiều việc và khi có con mọn em không thể nào đi làm công ty như trước đây được. Em nghĩ cái nghề may này thực sự là một sự lựa chọn hoàn hảo nhất đối với hoàn cảnh của em hiện tại…
Buổi tối em trở về nhà khi trời đã tối mịt, chồng em đi ra đi vào ở ngay trước cổng, nhìn thấy em thì vô cùng lo lắng.
– anh gọi cho em mấy lần mà sao em không nghe. Em có biết là anh đã lo cho em như thế nào không?
Em mệt mỏi bước vào trong nhà, em vừa ngồi xuống ghế thì anh ta lại ngồi xuống bên cạnh em giọng nhỏ đi đôi chút.
– Anh xin lỗi vì đã lớn giọng với em, chỉ là anh cảm thấy lo lắng thôi.
– Tôi muốn đi học may…
– Bây giờ em đang mang thai, điều duy nhất em cần phải làm đó chính là bảo vệ chăm sóc đứa con bé nhỏ của chúng ta. Còn việc kiếm tiền cứ để anh lo có được không? Anh chưa giờ, chưa từng tiếc với em bất cứ một điều gì mà.
Đúng là về vấn đề tiền bạc Anh ta chẳng hề tiếc với em, nhưng anh ta có hiểu được cái cảm ra khi phải ăn bám người khác nó nhục nhã như thế nào không?
– chuyện này tôi đã quyết định rồi. Tôi muốn đi làm để cho khuây khỏa đầu óc, để có thể quên được những thứ cần quên và chấp nhận những thứ cần phải chấp nhận. Anh cho dù muốn cấm cản cũng không được gì đâu.
Thấy em quả quyết như thế thì anh ta cũng chẳng dám phản đối gì, anh ta chỉ nói.
– Nếu như em muốn đi học cũng được, nhưng em đừng có làm quá sức giống như ngày hôm nay, em đi suốt từ buổi trưa đến tận tối mới về mà trưa nay em còn không ăn gì nữa…
Do em quá mải mê với công việc nên em cũng quên mất là bữa trưa mình chưa ăn gì, bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với con vô cùng, em làm tất cả để sau này con có một cuộc sống tốt hơn, vậy mà em lại bỏ bữa để cho con em bị đói. Em đúng là một người mẹ không tốt…
– em đi rửa tay đi, anh sắp cơm rồi cả nhà mình ăn cơm nhé…
Em rửa tay xong đi vào thì thấy trên bàn toàn là những món ăn mà em rất thích, hơn nữa còn là những món ăn bổ dưỡng dành cho những người phụ nữ đang mang thai nữa…
– anh lên mạng học theo công thức thì chỉ làm được mấy món này thôi, em ăn thử đi xem có vừa không? Nếu như không ngon thì ngày mai anh sẽ lại cố gắng…
Công việc nấu nướng lẽ ra là công việc của phụ nữ. Nếu như anh ta không làm sai thì có lẽ em sẽ cảm thấy rất có lỗi vì đã để cho anh ta phải là những công việc mà lẽ ra em phải làm. Nhưng thôi dù sao đây cũng có thể coi như thời gian thử thách sự hối lỗi của anh ta….
Những món ăn mà anh đang nấu thực sự không phải ngon xuất sắc, nhưng cũng có thể ăn được….
– Em thấy thế nào? Món nào mặn món nào nhạt cứ nói với anh để ngày hôm sau anh sửa….
Ngay giờ phút ấy em đã có trong lòng một suy nghĩ, đó chính là khi người ta làm sai thì mình cũng nên cho người ta một cơ hội để sửa lỗi. Em nhẹ nhàng nói với chồng.
– thời gian tới tôi rất bận, Tôi không thể làm công việc nhà giống như trước đây được. Nếu như anh rảnh rỗi thì có thể phụ giúp tôi được không???
– được mà, anh có thể từ bỏ tất cả các cuộc vui và cả những cuộc ăn nhậu bên ngoài để trở về nhà giúp đỡ em. Anh đã biết mình sai rồi, anh hứa sẽ không làm em tổn thương nữa. Em có thể không tin nhưng anh nhất định sẽ dùng hành động để chứng minh là anh sẽ thực sự thay đổi.
Em có thể tạm tin vào cái lời thề thốt ấy thêm một lần nữa, thời gian rồi sẽ trả lời cho tất cả mà thôi.
Ba tháng sau…
– Chị ơi, em có thể giúp gì cho chị được không ạ?
– chị muốn may một chiếc áo sơ mi kiểu trẻ trung, điệu đà một chút. Em có những mẫu nào có thể đưa cho chị xem được không??
Đó là chị khách vừa bước chân vào trong cửa hàng mà em đang học may thời gian qua, em đưa cho chị ấy xem mấy mẫu áo sơ mi đang thịnh hành nhất rồi nói với chị ấy.
– chị ưng mẫu nào thì nói với em để em lo cho chị nhé…
Mất một lúc chọn lựa thì chị khách ấy cũng chọn cho mình một mẫu áo sơ mi thích hợp, rồi sau đó em lấy thước lấy số đo của chị ấy để tiện cho việc may đồ….
Suốt mấy tháng qua mặc dù bụng bầu như em vẫn rất chịu khó đi làm, chỉ vài tháng nữa thôi là em đã sinh em bé rồi. Em muốn sau này khi con em lớn lên thì nó sẽ thấy mẹ nó là một người không phải vô dụng, không phải sống dựa dẫm vào người khác….
Còn chồng em mấy tháng qua đã thực sự thay đổi giống như những lời mà anh ta hứa. Em thấy mọi thứ mà Em chấp nhận hi sinh đã được đền đáp xứng đáng. Chẳng còn những cuộc vui thâu đêm suốt sáng bên đồng nghiệp. Chẳng còn những lần Hẹn Hò thập thò Với Nhân Tình. Anh ta chỉ biết đến gia đình, Sáng đi làm tối về với vợ con, em cảm thấy tha thứ cho anh ta chẳng có gì đáng hối hận….
Có lẽ mẹ chồng em nói đúng ” cho đi và tha thứ chắc chắn sẽ được nhận lại những điều tốt đẹp hơn gấp trăm ngàn lần”….
edit: em có thể viết truyện này dài hơn, nhưng bởi vì những thể loại truyện thực tế như thế này thì thường thường kết thúc không có hậu, nên em muốn dừng lại ở đây để câu chuyện này có một cái kết thúc tốt đẹp. Để ít ra chúng ta cũng có niềm tin hơn vào cuộc sống. Theo như những gì mà em biết thì khi đàn ông đi ngoại tình phụ nữ cũng sẽ chọn một lần tha thứ cho họ giống như cô gái trong truyện này. Nên em chọn cho người đàn ông đó một cơ hội để thay đổi chứ không phải là kết thúc bằng một tờ đơn ly hôn.