Nhân Tình Bí Mật

Chương 24


Đọc truyện Nhân Tình Bí Mật – Chương 24

Tinh Đông thở ra một hơi dài, từ trong cổ họng phà ra một làn khói trắng. Làn khói này nhẹ nhàng mà tan dần trong không gian, làm khí lạnh xung quanh bỗng dưng có chút chuyển biến. Y lấy hai tay chà xát, áp lên mặt.

Tàu điện ngầm khoảng tầm giờ này rất vắng người. Ở chỗ của Tinh Đông chỉ có y và một thân trai kín mặt ngồi kế bên. Còn có một cụ già, lom khom, trong giỏ đựng bó hành. Thật xa phía đằng kia mới có một thiếu nữ tầm độ tuổi mới lớn, mặc đồng phục. Thứ khiến Tinh Đông thắc mắc nhất từ nãy đến tận bây giờ chính là…

Cậu trai này có bao nhiêu chỗ ngồi trống trãi tại sao vẫn cứ một mực ngồi sát y? Cứ tưởng chốc nữa sẽ đem y ôm vào luôn đó chứ?

Rõ ràng Tinh Đông đã ngồi sát cửa ra vào chỉ chừa một khoảng nhỏ kế tay vịn. Ấy vậy mà cậu trai chùm kín mặt này đui mù gì không biết mà cố sức chen vào. Rốt cuộc đã say giấc nồng hồi nào không hay biết.

Tinh Đông ngửa cổ, vỗ trán. Cậu trai này gật gật gù gù, đầu nghiêng qua nghiêng lại, đánh tứ tung, không ý tứ. Miệng thì muốn ngáy ò ó o. Y đành cầm balo của mình, nhích ra xa một khoảng rộng, cách càng xa càng tốt, bình yên ngồi một mình.

Đầu cậu ninja hết ngửa lên rồi nghiêng trái, rốt cuộc nghiêng một lần liền xém tí nữa là đập phải tay vịn bên cạnh. Cũng may Tinh Đông phản ứng kịp thời, vội vàng chạy lại, một tay đỡ đầu hắn, tay y va vào tay vịn.

Tinh Đông thở phào một hơi, may mắn y phản ứng khá nhanh. Nếu không cái đầu nhỏ này bị đập một phát chắc hồn siêu phách lạc luôn quá.

Đầu cậu này không nghiêng nữa, trực tiếp dựa lên lòng bàn tay của y ngủ ngon lành. Giữ như vậy lâu cũng không phải giải pháp tốt gì. Trông ngủ rất ngon giấc, thực khiến người ta không nỡ đánh thức. Tinh Đông đành phải quay về vị trí y như cũ của mình, ngồi sát anh. Để đầu của anh tựa lên vai mình sau đó bình tĩnh đem điện thoại ra lướt weibo.

Trên tàu điện ngầm dù sao cũng ấm áp hơn ở ngoài một chút. Bảo sao lúc nãy Tống Vu Lỵ nói bên ngoài rất lạnh mà y không chịu nghe, bây giờ một mình mỏng manh như vậy. Cả cơ thể đều run run, nhét kín hai tay vào túi áo khoác.

Tống Vu Lỵ nói bên ngoài rất lạnh.

Tinh Đông trùng mi mắt. Bên ngoài rất lạnh, lạnh đến mức trái tim co thắt lại. Cớ sao lại vì một người say khước không nhận ra mặt mũi lại có thể bỏ tất cả mà chạy đến?

Tinh Đông bất giác cười nhạt. Vì sao với cơ thể gầy yếu như vậy lại có thể chịu cái rét âm độ này? Chính nàng cũng cảm nhận được rất lạnh nhưng ngay cả một cái khăn choàng lên cổ cũng trở thành khó khăn sao? Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên mà Tinh Đông thấy Vu Lỵ trong bộ dạng không chỉn chu, không tóc xõa uốn lượn, cũng không cao gót lộng lẫy. Một con người có lòng tự tôn cao ngất như vậy sao lại có thể bỏ mặc hình tượng chỉ vì một người không xem trọng mình?

Những người bình thường khi yêu sẽ tự dưng mà trở nên điên rồ.


Tinh Đông ngửa đầu, hít thật sâu. Vậy từ đó đến nay đều là do y tự mình đem tình cảm của mình cho rằng là cao thượng nhất. Sau đó lại bị chính tình cảm của Vu Lỵ đánh trả. Đánh đến độ bản thân rơi vào tình trạng hạ lưu nhất, hèn hạ nhất.

So với Vu Lỵ, tổn thương của y đã là gì trong khi chính bản thân y đã nằm trên giường của người ta với tư cách là em trai?

Đang rơi vào trầm tư suy nghĩ, bỗng dưng bị người bên cạnh làm cho thức tỉnh: ” Em hạ vai xuống một tí được không? ”

Gì đây? Được voi còn muốn đòi tiên à? Nghĩ như vậy nhưng Tinh Đông hạ người xuống một chốc. Người này cọ má lên vai y một lúc mới yên lặng ngủ tiếp.

Bất chợt tình huống này làm Tinh Đông nhớ đến một chuyện. Hình như đã mấy năm về trước. Nhưng phần ký ức này quá mơ hồ, rất khó để nhớ rõ được.

Tinh Đông nhìn xuống đỉnh nón của người này, đẩy đẩy vai mấy cái, nói nhỏ: ” Anh xuống trạm nào vậy? ”

Người này cọ cọ, xê dịch người, coi bộ rất không thoải mái. Một lúc mới trả lời: ” Em hỏi làm chi? ”

Tinh Đông đáp: ” Nếu lỡ như anh ngủ quên mất, đi quá trạm thì làm sao đây? Bây giờ anh ngủ, tôi thức. Lỡ như tới trạm còn có tôi gọi anh, không anh lại phải đi lại một vòng đó. Tôi cũng sắp xuống rồi. ”

Người này thở dài: ” Em ngây thơ quá! Không sợ bị người ta lừa à? ”

Tinh Đông cười cười: ” Tôi có gì để người ta lừa sao? Mặc dù nhìn anh thực giống một tên lừa đảo. ”

Người này bỗng nhiên choàng tay phải qua sau lưng y, tay trái choàng phía trước. Kết quả đem y ôm vào. Đầu còn vùi vào ngực y. Tinh Đông tròn mắt kinh ngạt, vội gằng giọng: ” Anh… anh làm gì vậy hả? ”


” Bác sĩ Đường tốt bụng quá! Anh muốn sắm em về làm của riêng. Ngày ngày ở bên anh, chữa bệnh cho mình anh. Tốt bụng với một mình anh. ”

Giọng này nghe quen quen.

Felix…?

” Felix Kỳ Thời? ”

Kỳ Thời kéo khẩu trang xuống, hôn lên má y, bỡn cợt nói: ” Chỉ cần gọi là Kỳ Thời. Sau này cũng có thể gọi là Thời Thời, A Thời hoặc Tiểu Thời tùy em. ”

Tinh Đông đỡ má, nhíu mày: ” Anh… anh… anh đừng tự tiện hôn tôi! Không ngượng à? ”

Tinh Đông đảo mắt nhìn xung quanh liền thấy nữ sinh kia giơ điện thoại lên chụp hình. Vẻ mặt rất ư là khoái chí. Thật không biết đem mặt y nên chôn vào đâu nữa.

Chỉ có tên Felix này hứng khởi vô cùng, cười đến muốn toét lên tới mang tay. Tay vẫn còn đặt ở eo y. Tinh Đông cố sức nắm cánh tay anh kéo ra. Nhưng vô vọng vẫn là vô vọng.

” Bác sĩ Đường về ở với anh đi! Anh sẽ xây một rạp phim riêng cho em, thậm chí có thể cùng em đi du lịch vòng quanh thế giới. ”

Tinh Đông nhíu mày: ” Nói nhảm! ”

Kỳ lạ, tại sao Kỳ Thời lại biết sở thích của y? Chuyện rạp phim thì tạm không nhắc đi, nhưng còn việc y thích du lịch? Đến cả Hạ An Kiều còn không biết, Kim Tiểu Trùy hầu như chưa được y nói chuyện này. Kỳ Thời rốt cuộc làm sao mà biết được?

Bình thường Kỳ Thời sẽ có vệ sĩ đi theo. Anh còn kể thêm một tên quản lý phiền phức luôn bám theo anh. Con luôn luôn giảng đạo lý làm người cho anh. Hà cớ gì Kỳ Thời xuất hiện trên tàu điện ngầm?


Tinh Đông suy nghĩ cái gì đều viết hết lên trên mặt. Kỳ Thời thấy mà miệng nhếch lên thành nụ cười. Anh nói: ” Mấy hôm nay áp lực quá. Tên quản lý họ Giang kia liên tục quấy rầy riêng tư của anh. Anh đành nhân lúc sơ hở bỏ trốn luôn. Haha. ”

” Quản lý Giang phiền phức như vậy sao? ”

Kỳ Thời thở dài ngao ngán: ” Đúng đó. Gã lúc lại muốn anh chuyên tâm tập gym, thúc giục anh sau giờ quay hay đi show truyền hình nhất định phải chăm luyện tập. Lúc lại muốn anh ăn thật nhiều vào, bảo anh đã ốm quá rồi. Lúc lại than vãn anh hình như tăng cân, lập cho anh hẳn hoi một cái thực đơn healthy. Kết quả đến thời gian nghỉ ngơi của anh cũng không có. ”

” Đúng là có hơi… ”

Có hơi quá đáng. Không ngờ giới giải trí khắc nghiệt như vậy. Dáng vóc của Kỳ Thời vốn dĩ đã quá mức ổn định, còn phải chăm chỉ luyện tập. Ăn uống cũng phải thật healthy sao? Ngược lại với Tinh Đông. Trừ rau ra thì cái gì cũng có thể ăn, miễn sao nó ngon miệng. Chưa từng biết tăng cân là cái gì.

” Bảo bối! Chưa hết đâu. Có lúc gã còn sờ soạng anh, thở vào tai anh. Yêu cầu anh chụp khoe hình thể. Gã phiền phức muốn chết. ”

Tinh Đông hai tay bụm miệng, thập phần bất ngờ: ” Khoe thân… khoe thân sao? ”

Cái này là phi thường quá đáng luôn đó chứ.

Kỳ Thời nâng cằm, suy nghĩ: ” Cũng đâu tới nỗi… là chụp khoe lưng trần, ngực trần, eo trần, cổ trần, mặt trần. ”

Tinh Đông nghe đến đây liền không chậm trễ liếc anh: ” Chẳng lẽ anh chụp hình tạp chí lại đi che mặt? Anh tưởng mình là ninja lead à? ”

Với cả có chụp ngực trần lưng trần đi nữa thì cũng có làm sao đâu? Mấy cảnh tượng này y thấy nhiều, chẳng lấy làm bất ngờ gì lắm. Không phải hầu như ai trong giới giải trí cũng phải khoe thân sao? Chẳng qua là khoe ít hay khoe nhiều thôi. Cổ điển như Tống Vu Lỵ còn có lần bận áo tắm hai mảnh lên bìa tạp chí kia kìa.

Kỳ Thời ôm bụng, mặt phụng phịu: ” Anh đói bụng quá à… quay cả ngày chỉ ăn được chút salad… muốn chết! Muốn muốn chết! ”

Tinh Đông chống cằm nghĩ nghĩ. Felix Kỳ Thời top một nam thần muốn cưa đổ nhất với một Tiểu Kỳ Thời õng à õng ẹo, rốt cuộc có cùng một người hay không? Cái bộ dạng làm nũng thật khiến người ta nổi da gà.

Tinh Đông nghĩ xong, nghiêng đầu qua nói với anh: ” Chúng ta đi ăn đi! ”

Kỳ Thời bĩu môi: ” Giang Phong mà biết sẽ đem anh ra băm nhuyễn cho xem. Huhu… ”


Tinh Đông đối mặt với anh. Hai mắt giao nhau, Kỳ Thời vì điều này mà bất chợt không còn nháo nháo lên. Tinh Đông đưa ngón tay ngang miệng y: ” Bây giờ tôi cùng anh lén lút. Anh biết tôi biết, trời biết, đất biết. Bí mật này tôi không nói thì không ai biết. Hảo? ”

“……. hảo……. ”

Hiếm khi Kỳ Thời được nhìn rõ y giống như bây giờ. Sau khi nói xong, Tinh Đông còn mỉm cười một cái. Cho dù chỉ là khẽ cười nhưng hai lúm đồng tiền hiện lên rất rõ ràng. Gương mặt y không quá xuất chúng nhưng bù lại thanh tú nhẹ nhàng, ôn nhu đến khó cầm lòng. Nhìn một lần liền muốn chạm vào, muốn ấn lên hai lúm đồng tiền sâu kia. Tạo cho người ta một cái nhìn thiện cảm sâu sắc. Người gặp người thương, hoa gặp hoa nở.

Kỳ Thời lại chồm người lên, muốn hôn y. Lần này không may mắn bị Tinh Đông cản lại, trách móc: ” Đừng tùy tiện hôn người khác! Anh không sợ có ngày trúng độc chết sao? ”

Kỳ Thời gác tay sau đầu: ” Nếu trúng độc thì bác sĩ Đường đâu có ngó lơ anh đâu hả? ”

___________________

Giang Phong siết điện thoại trong tay, trạng thái rất chi là bất an.

” Felix đâu? Sao không thấy? ”

Một người trong đám vệ sĩ bước ra, cúi đầu, lo sợ nói: ” Tôi đang mở cửa xe cho cậu ấy. Không biết nửa chừng thấy ai liền chạy đi mất. Chúng tôi cản không kịp, chỉ kịp nhìn cậu ấy chạy mất. ”

Giang Phong xoay xoay điện thoại, nói: ” Chí ít cũng nên nhắn cho tôi một tin. Có coi Giang Phong này là người không đó? ”

” Không ”

Trong đám người im bặt, bỗng nhiên trong không gian tĩnh lặng bao trùm không khí u ám, bật ra một chữ rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không ở trong không gian này chắc chắn sẽ chẳng thể nghe được.

_______________________

Đổi xưng hô Felix thành Kỳ Thời bởi vì sau này Đông Đông sẽ gọi Kỳ Thời bằng tên chứ không gọi bằng họ nữa:v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.