Bạn đang đọc Nhân Thường – Chương 330: Lợi Dụng Quy Tắc!
Hàn Tông gật đầu, hắn mỉm cười đáp:
“Kế của ta là….
Không mua gian hàng kia nữa!”
Rầm….
Hắn vừa nói ra, Bạch Tạng còn chưa tỏ thái độ, một gã nam tử phía sau đã nộ quát:
“Nguyên Văn, đây là kế của ngươi sao, đến trẻ lên ba cũng còn…!”
Gã nói chưa hết câu đã thấy hơi sai sai.
Bỗng gã liến thấy ba vị sư huynh đang trầm mặc, thái độ này sao lạ quá.
Lúc này gã lại nghe Nguyên Văn cất lời:
“Không mua gian hàng nữa thì chúng ta cũng có ba điểm lợi!”
Nghe Hàn Tông nói vậy, Vô Tử Tà tỏ ý đáp:
“Nguyên sư đệ, ta nghĩ là chúng ta được ba điểm hại mới đúng!”
Gã giơ ba ngón tay tiếp lời:
“Một là, nếu chúng ta không mua gian hàng kia nữa, ta sẽ mất trắng ba mươi nghìn linh thạch đặt cọc.
Thêm vào đó, kế sách lừa Lan Như Tiên cũng không thực hiện được.
Cuối cùng, vẫn là làm lợi cho sư đệ đây…!”
Nghe gã nói ba điểm hại, mọi người trầm mặc gật đầu.
Cái kế Hàn Tông đưa ra, khác nào bảo bọn họ chịu thua, không ăn được gà còn mất nắm gạo.
Ngược lại có người trầm mặc hồi lâu, hai mắt gã lóe linh quang…!
Khác với Vô Từ Tà, về mảng kinh thương Bạch Tạng có kinh nghiệm phong phú hơn.
Gã liền nhận ra ngay ý đồ trong lời nói của hắn, liền hỏi:
“Ba điểm lợi mà ngươi nói phải chăng….?”
Hàn Tông trầm ngâm hồi lâu, hắn gật đầu đáp:
“Thứ nhất chúng ta không mua, đồng nghĩa nàng ta cũng không bán được gian hàng.
Như vậy càng đến gần hội đấu giá, nàng ta càng sốt ruột.
Như vậy, nửa sau kế hoạch của Luân sư huynh vẫn sử dụng tốt hơn nữa kìa!”
Thấy mọi người rơi vào trầm mặc, Hàn Tông nói tiếp:
“Thứ hai, nàng ta chủ động không bán gian hàng kia, đã coi như trực tiếp vi phạm minh ước với ta.
Bản thân sư đệ ta lúc ấy, sẽ không chịu rắc rối từ lợi thệ độc này!”
Hàn Tông tiếp tục nói điểm lợi thứ ba:
“Cuối cùng, bởi vì hai bên tự phá vỡ minh ước của nhau, cho nên khoản linh thạch đặt cọc kia sẽ quay về chỗ Luân sư huynh!”
Điểm thứ ba này Hàn Tông không nói Lan Như Tiên đơn phương vi phạm minh ước, bởi vì như vậy nàng ta sẽ phải đền bù gấp đôi.
Cho nên hắn chủ động nói cả hai cùng vi phạm là không có khó hiểu ở đây, vốn dĩ bọn họ đang tính làm như vậy.
Tuy nhiên Bạch Tạng nhìn ra được điểm đó, gã liền hỏi:
“Vì sao không để Lan Như Tiên vi phạm minh ước, mà phải cần tới đôi bên cùng phá bỏ?”
Hàn Tông đã trù tính đến, hắn bình tĩnh trả lời:
“Bạch sư huynh, Lan sư tỷ sẽ không nhận thiệt về mình nhiều như thế đâu.
Phải biết nàng ta chủ động cùng phá vỡ minh ước với các vị, việc không bán được gian hàng đi ngay đã là tổn thất lớn rồi!”
Bạch Tạng im lặng nhưng trong lòng cũng đồng tình!
Lan Như Tiên là loại người ăn một cân sắt chỉ nhả bảy lạng đinh, bản chất nàng ta sẽ không chịu thiệt nhiều như thế thật.
“Sư đệ có cách khiến nàng ta chịu thỏa hiệp, cả hai cùng phá vỡ minh ước?”
Ở một bên Vô Từ Tà hỏi đến!
Hàn Tông thở dài gật đầu:
“Sư đệ đương nhiên có cách, nhưng điều đó cũng có nghĩa là ta sẽ không nhận được lợi ích từ lời thệ độc kia nữa!”
Ba người bên phe Song Tượng cùng trâm tư ngẫm nghĩ.
Quả thật với kế sách này, mỗi bên sẽ chịu thiệt một chút, không ai là có toàn vẹn lợi ích.
Luân Đằng Vân thấy đây là một cách không có lợi lắm, nhưng lại tốt trong hoàn cảnh này.
Song, gã vẫn đề phòng, không quên hỏi:
“Trước sư đệ thử nói xem, ngươi có cách gì khiến nàng ta cùng nhau phá vỡ minh ước mua bán nào?”
Hàn Tông ngẫm nghĩ rất lâu, đến khi thấy ánh mắt tất cả đổ dồn về phía mình, mới liền dè dặt nói ra:
“Thực ra, tuy mua bán gian hàng là chuyện riêng của mỗi hội nhóm.
Nhưng những thủ tục liên quan như thuế, trách nhiệm, an sinh….
Tất cả đều phải tuân theo quy củ, được môn phái chấp thuận!”
“Ý ngươi là…”
Bạch Tạng dần hiểu ra cốt lõi vấn đề, gã liền nói ngay:
“Nếu chúng ta có thể lợi dụng quy củ đó làm khó nàng ta, vậy thì chuyện này sẽ dễ dàng?”
Hàn Tông gật đầu:
“Xưa nay giao dịch thường thực hiện dễ dàng qua tay nhanh chóng là bởi đôi bên thuận mua vừa bán, cho nên quy củ lúc này chỉ là thủ tục để thêm minh bạch.
Nhưng nếu một bên lợi dụng điều đó để trì hoãn thời gian, vậy thì bên còn lại ắt sẽ phải chịu ảnh hưởng tương tự!”
Ý của Hàn Tông mấy người rốt cục đã hiểu.
Với những vấn đề mua bán nhỏ lẻ, đôi bên đều thoải mái mà làm, sẽ không bị đánh thuế gì cả.
Luật lệ môn phái không cấm mua bán gian hàng tại khu trợ, nhưng liên quan tới tài sản thuộc quản lý, cần có bên trên phê chuẩn.
Một khi làm thủ tục mua bán cần chuyển đổi sang tên những loại này, hai bên thậm chí phải nộp một khoản nhỏ chi phí phát sinh nữa kìa.
Điểm mấu chốt mà Hàn Tông nói là chỉ cần động tay chân, khiến cho việc mua bán này diễn ra chậm hơn dự kiến, như vậy bên kia dù có muốn nhanh chóng hoàn tất cũng không thể được.
Hiểu đơn giản, mục đích Lan Như Tiên muốn bán gian hàng là hòng gom góp linh thạch để chuẩn bị cho hội đấu giá sắp tới.
Nhưng việc lợi dụng quy củ mà Hàn Tông nói đến, chính kéo dài quá trình thêm một đoạn thời gian, khiến cho việc mua bán này trì trệ.
Nếu sau khi hội đấu giá kết thúc, Lan Như Tiên mới nhận được linh thạch từ việc mua bán này, vậy thì trước ấy nàng ta biết được thì liệu có còn muốn giao dịch nữa hay không?
Chắc chắn là không!
Hàn Tông nghĩ ra thủ đoạn trên vốn không khó, thứ này ở kiếp địa cầu của hắn có nhan nhản, thâm căn cố đế cả rồi.
Nghĩ đến đây hắn lại nói:
“Tuy vậy Lan sư tỷ có thế lực chống lưng phía sau, cho nên muốn dùng quy củ môn phái áp chế thì không phải ai cũng làm được.
Có điều… việc này vừa hay các sư huynh đều làm được!”
Vô Từ Tà gật đầu, dùng quy củ môn phái áp chế là nước cờ hay, tới lúc đó Lan Như Tiên dù biết thì đã muộn rồi.
Để chắc chắn, y hỏi lại:
“Trước, Nguyên sư đệ sẽ về cho Lan Như Tiên biết kế hoạch của Song Tượng khi mua gian hàng của nàng ta, ấy là sẽ lợi dụng quy củ để kéo dài thời gian….
Sau đó chúng ta lại cử người giả tới hỏi mua gian hàng, mấu chốt là sẽ thanh toán hết một lần số linh thạch.
Như vậy nàng ta sẽ mắc mưu, chủ động phá vỡ minh ước với chúng ta để giao dịch với người kia.
Có đúng hay không sư đệ?”
Một khi Lan Như Tiên làm vậy, cái người ảo cử đi kia cũng sẽ biến mất.
Kết quả mọi người đều hiểu, Lan Như Tiên vẫn như cũ không bán được gian hàng này!
“Chuyện là như vậy đấy!”
Luân Đằng Vân cùng mọi người trầm tư, nếu so kế này của Hàn Tông thì kế gian thương của bọn họ còn kém lắm.
Nếu ngay từ đầu bọn họ sớm nhận ra có thể lợi dụng quy củ để làm lợi cho mình, thì biết đâu đã không cần rườm ra như thế này rồi!
Chung quy, tên khốn này thật nhiều thủ đoạn nha…
Nhưng Bạch Tạng ở bên lại hỏi lần nữa:
“Với kế này như ngươi nói, thì nàng ta sẽ chủ động phá vỡ minh ước trước.
Vậy….
vì sao ngươi vẫn cần chúng ta cùng phải phá vỡ một lượt!”
Hàn Tông trầm mặt đáp:
“Bởi vì ta vẫn là người của Lan hội, không có ta ra tay Lan Như Tiên sẽ không thể mắc bẫy này.
Bạch sư huynh, nếu như ta không làm gì đó một chút, nàng ta sẽ nghi ngờ mọi chuyện trên đầu ta!”
Đám người triệt để im lặng, điều hắn nói đúng.
Hắn càng được Lan Như Tiên tin tưởng, những chuyện nội bộ sẽ biết càng nhiều, ngay sau lợi dụng mới tốt.
Trước mắt chịu thiệt một chút mà nói, so ra Song Tượng vốn không thiệt lắm!
Luân Đằng Vân sau giây lát gã gật đầu đứng lên cười ha hả:
“Nguyên sư đệ quả nhiên mánh khóe phi phàm, thật tiếc khi ngươi không phải người của Song Tượng ta!”
Hàn Tông cười bẽn lẽn đáp:
“Ha ha… sư huynh, tình hình hiện tại không có ta thì Song Tượng lợi nhiều hơn hại.
Nói thẳng ra ta đã từng mục kích mẹo này, bằng không chắc chắn sẽ thua trong tay Bạch sư huynh đây!”
Bạch Tạng gật đầu mặt vểnh lên trời, lòng nghĩ tên này nói hay lắm.
Kế đó thương lượng đã xong, hai bên tiến hành thề độc như đã bàn nội dung khi nãy.
Chỉ thấy Luân Đằng Vân dùng máu của mình viết ra nội dung khế ước, từng hàng chữ nhỏ lơ lửng bay trước mặt hai bên.
Hàn Tông đọc thật kỹ, hắn không thấy có bất trắc gì.
Một tay liền bắt pháp quyết, từ mi tâm bay ra một giọt tinh huyết rồi hòa nhập cùng nội dung chữ viết.
Khi hai luồng lực giao thoa, bản thệ độc huyết kia lập tức lóe sáng.
Sau nửa khắc nhấp nháy mấy lần, chúng hóa thành hai giọt tinh huyết hướng mi tâm hai người bay đến.
Hàn Tông chỉ cảm thấy giọt tinh huyết kia thâm nhập thẳng vào thần hồn não hải của hắn, bình đạm lơ lửng phiêu phù ở đó…!
Làm xong thủ tục, Hàn Tông tay cầm chỗ tốt, cáo từ phi kiếm mà rời đi….
….