Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 369: Đạo cảnh của chiến tranh Hiện ra


Đọc truyện Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới – Chương 369: Đạo cảnh của chiến tranh Hiện ra

Năm phút nhanh chóng trôi qua, một vạn kỵ binh của Hắc Phong quân nguyên thủy đã tụ họp được tám chín ngàn, sắc mặt ai nấy đều có chút ngưng trọng, nhưng tuyệt nhiên không chút nào kinh hoảng, bộ dạng mười phần chỉnh tề.

Trái lại, bốn vạn quân thu phục từ Trịnh thị lại một bộ kinh sợ gào thét, chạy tán loạn khắp nơi, không ít kẻ còn nhận ra quân đội đang phi hành trên trời kia, miệng há ra, gào lên thảm thiết:

– Phi Hổ quân! Là Phi Hổ quân! Chạy mau!

Không thể không nói, Phi Hổ quân thân là một trong những nhánh quân chủ lực của Trịnh thị, uy danh không phải chỉ trưng cho đẹp! Nhánh quân thuần một sắc phi hành không nói, trang bị cũng cực kỳ khủng bố, chỉ riêng Địa Lôi kích, mỗi người đều được trang bị năm thanh! Giáp trụ và vũ khí đều là Huyền Khí, thậm chí các trưởng quan còn được trang bị Địa khí!

Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp, trên đó là Thần khí! Có lẽ trong mắt Lâm Hàn, Huyền khí và Địa khí không tính là gì! Nhưng nếu cả một chi quân đội đều trang bị giáp trụ bằng Huyền khí… Tài lực này hắn có kiếm cả đời cũng khó mà có được! Đủ thấy nội tại của Trịnh thị hùng hậu thế nào.

Nên nhớ, quân đội bình thường, quân sĩ đều chỉ có phàm binh phàm khí mà thôi, một chi quân đội vạn người được trang bị Hoàng khí đã là tinh nhuệ! Phi Hổ quân này… có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!

Ngay cả Hắc Phong quân của Lâm Hàn, mặc dù là đội quân tinh nhuệ hàng đầu dưới trướng Long Hạo Nguyệt, nhưng trên thân mỗi người đều chỉ được trang bị khinh thiết giáp, đẳng cấp Hoàng khí mà thôi! Chỉ có một số ít trưởng quan mới được sử dụng Huyền khí!

Nhìn bốn vạn người tán loạn đằng kia! Lâm Ôn trực tiếp lắc đầu! Bọn tướng sĩ này hiển nhiên chẳng phải quân tinh nhuệ, nói là một đám ô hợp cũng không kém! Chưa đánh đã tan tác trận địa, có muốn rút đi cũng là lực bất tòng tâm! Lâm Ôn chỉ miễn cưỡng lắm thu thập được một ngàn trọng giáp binh, xếp thành hàng ở phía cuối, khiêng lên những tấm khiên nặng chịch, vững vàng tử thủ!

Nhìn Lâm Phong bắt đầu dẫn kỵ binh rời đi, Lâm Ôn lớn giọng tuyên bố:

– Tình hình hiện tại các ngươi cũng đã nhìn thấy! Các ngươi chạy không thoát! Phong cách của Trịnh thị thế nào các ngươi cũng hiểu, đầu hàng là không thể nào! Hiện tại các ngươi vững vàng tử thủ cùng ta, chặn hậu cho Hắc Phong quân rời đi! Sau khi các ngươi chết, ta lấy danh dự của Tử Tước Lâm Thế Ôn, lấy danh dự của con cháu dòng chính Lâm gia xin thề, ta cùng Dạ quốc chắc chắn sẽ chu cấp đầy đủ tử tuất cho người nhà các ngươi, để bọn họ từ giờ đến cuối đời áo cơm không lo! Con cháu của liệt sĩ sẽ được tiến vào học đường của Thiên Nhẫn, học tập nhẫn thuật, trở thành cường giả như đại ca ta. Còn kẻ nào dám mưu toan làm loạn, giết không tha!

Ba chữ “giết không tha” đặc biệt nhấn mạnh, thần sắc Lâm Ôn trở nên đằng đằng sát khí, uy thế ngập trời cũng theo đó tỏa ra, khiến một ngàn người trước mắt có chút kinh sợ.

Nhưng sau đó, thần sắc một ngàn người trở nên kiên định hơn! Hiện tại lui cũng chết, tiến cũng chết, trước sau một con đường chết, nhưng có thể kiếm lại một chút tiền tử tuất cho người nhà, ai mà không muốn?


Nhập ngũ, chẳng phải cũng chỉ vì tiền thôi sao?

Điều này gọi là trọng thưởng tất có dũng phu!

Nhìn thấy một ngàn người đứng im bất động, Lâm Ôn có chút thở phào, sau đó, hắn nhanh chóng động thủ thu lại quân lệnh của ngàn người này, đảm bảo xác định thân phận sau này trao tiền tử tuất cho đúng người.

Oành!

Trên trời vang lên một âm thanh đinh tai nhức óc, lấn át toàn bộ những tiếng bạo tạc kinh hồn của Địa Lôi Kích! Thiên Mộc Tán của Lâm Hàn, vào giờ phút này chính thức toái phá thành hàng trăm ngàn mảnh, mang theo đó là ánh lửa ngập trời cùng mùi hương cháy khét của gỗ rừng, Phi Hổ Quân lúc này đã hoàn toàn hiện ra trước mắt người bên dưới.

Dù sao đối phương cũng là một cường giả Pháp Thánh đỉnh phong! Một Thiên Mộc Tán còn chưa đủ chặn đứng bọn họ!

Hơn ba vạn hàng binh ngơ ngác nhìn Phi Hổ Quân, cùng với lão già đơn bạc lăng không phi hành phía trước nhất, không biết là ai dẫn đầu, hàng vạn người rập rập quỳ rạp xuống, khóc lóc hô:

– Đại trưởng lão! Đại trưởng lão thứ tội, chúng ta cũng chỉ là bị ép buộc đầu hàng, xin đại trưởng lão cho chúng ta một cơ hội!

Trịnh Biến hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn vào Lâm Ôn đang tỏa ra khí thế ngập trời bên dưới:

– Trịnh Vân, ngươi giữ một vạn quân ở lại, đồ sát toàn bộ bọn chúng. Tiểu tử họ Lâm kia không yếu, nhưng quân đội này cũng chỉ là ô hợp trong ô hợp. Tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, sau đó cầm chân tiểu tử này lại, đừng để hắn chạy thoát!

Dứt lời, hắn dẫn đầu ba vạn Phi Hổ quân, phần phật như một đoàn ngân phong lao theo phương hướng Lâm Hàn chạy trốn.


Trịnh Vân nhìn một vạn quân ở lại, nhe răng cười một tiếng! Hắn không có ý định động thủ, mà lặng lẽ lùi lại phía sau, hạ lệnh:

– Giết!

Một vạn Phi Hổ quân lĩnh mệnh, thuần thục lấy ra Địa Lôi Kích, bắt đầu điên cuồng oanh tạc bên dưới. Nhất thời, những tiếng kêu thảm thiết vang vọng chiến trường, hơn ba vạn quân sĩ, lúc này cũng chỉ giống như cá nằm trên thớt, tuyệt vọng để đối phương từng bước tước đi mạng sống của mình.

Ở một góc, Lâm Ôn cũng lạnh mắt nhìn tất cả những thứ này, không hề có ý định động thủ! Hắn cũng chỉ muốn kéo dài thời gian. Đám quân sĩ kia đã hết thuốc cứu, Lâm Ôn cũng không có nhân từ tới mức đi cứu sống một đám quân ô hợp lúc nào cũng sẵn sàng phản bội mình. Dùng sinh mạng bọn chúng đổi lấy kéo chân sau của một vạn Phi Hổ Quân, xem như hắn lãi lớn rồi.

Qua gần một canh giờ, Phi Hổ Quân dũng mãnh đã hoàn toàn đồ diệt hơn ba vạn phản quân, trên người quân sĩ lúc này đều ngập tràn máu tươi, hai mắt cũng đỏ đậm, tỏa ra từng đợt ý chí đầy khát máu.

Một ngàn trọng giáp binh phía Lâm Ôn căng cứng thân thể, Lâm Ôn không muốn ngồi chờ kẻ địch công tới, lạnh lùng hạ lệnh:

– Thuẫn binh thủ vững vị trí! Cung tiễn thủ phóng tên.

Một ngàn người, vốn dĩ đều chỉ là những tạp binh, nhưng giờ phút này ý chí của họ lại trở nên cứng cỏi lạ thường! Biết rõ mình sẽ chết, dù cho là đầu hàng cũng không thể sống, nhưng bọn họ không hề tuyệt vọng, bởi vì mình chết, nhưng gia thuộc nơi xa còn có thể có được một số tài phú cuối cùng mình để lại! Chỉ cần vậy thôi là đủ rồi!

Chỉ cần vậy thôi cũng đủ quyết sống mái một trận.

Vút vút vút vút!

Trận mưa tên đen đặc bầu trời lao tới, nhưng những phàm binh phàm khí này thậm chí còn không phá nổi khôi giáp trên người Phi Hổ quân. Đứng trong trận địa, Lâm Ôn cũng lạnh lùng cầm lấy một cánh cung không ngừng bắn phá!


Những quân sĩ phi hổ đi đầu, có một số người ngã xuống, tất cả đều chết dưới tên của Lâm Ôn. Với tư cách là một tướng soái, mặc dù Lâm Ôn không thể dùng sức mạnh Võ Thánh trắng trợn đàn áp, nhưng sử dụng cung tiễn bắn giết đối thủ, nhằm mục đích cổ vũ sĩ khí cũng không phải không được.

– Ngừng!

Chính giữa phi hổ quân, một tiếng quát lanh lảnh vang lên, quân sĩ vậy mà chỉnh tề ngừng lại, không một chút nào bối rối lộn xộn. Lúc này, cung tiễn của phe Lâm Ôn đều đã dùng hết, vốn dĩ định dùng trường mâu trường kích liều mạng xáp lá cà một phen, nào ngờ đối phương lại đột ngột ngừng lại, tất cả đều chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Trung quân, Trịnh Vân cười lạnh không ngừng! Thân là con cháu Trịnh thị, thân kinh bách chiến không đến mức, nhưng tuyệt đối có kinh nghiệm chiến tranh. Hiện tại quân lực mình gấp mười lần đối phương, tuyệt đối không cần chơi cứng, đụng vào kẻ địch lúc có sĩ khí cao nhất. Chỉ cần vây khốn chốc lát, đối phương sẽ tự mà sụp đổ.

Quả nhiên, một ngàn quân vốn dĩ mang một lòng quyết tử, định lao lên sống mái một phen, lúc này đột ngột ngơ ngác ở đó không biết làm gì. Sĩ khí đã qua đi, trong lòng mỗi người dần dần nổi lên sự hoảng hốt không tên, nỗi sợ hãi từ nội tâm, kết hợp với không khí đè nén xung quanh khiến họ cảm thấy áp bách đến cực điểm. Mỗi người đều toàn thân căng cứng, mồ hôi lạnh toát ra đầy trên trán, mắt thấy trận thế đã đứng trước đà sụp đổ.

Đứng trước một vạn Phi Hổ quân, Lâm Ôn vậy mà cũng cảm thấy trong lòng vô cùng áp bách, trên trán hắn cũng đã rịn ra một chút mồ hôi. Lâm Ôn không phải là không có kiến thức, hắn biết đây là cái gì, đó chính là Quân Tướng Đạo Cảnh trứ danh của Thần Tướng Chiến Quốc! Mà người sử dụng tiêu biểu nhất chính là gia tộc Chiến Thần: Dương gia!

Đạo Cảnh này vô cùng bá đạo, có thể ngưng tụ ý chí và sát niệm của toàn bộ quân đội thành một thể, trở thành thứ đạo cảnh hùng mạnh tuyệt thế, không những có thể đè ép một cường giả, thậm chí có thể đè ép cả một quân đội sụp đổ trong nháy mắt.

Đạo cảnh này không chỉ bá đạo, mà phạm vi ảnh hưởng cũng vô cùng lớn, bất cứ nơi nào có quân sĩ của bản thân, nơi đó đều là phạm vi của đạo cảnh, mà uy lực ở mỗi vị trí đều nặng nề và túc sát như vậy, không giống như đạo cảnh của một người thả ra, mặc dù cũng trải ra rất rộng, nhưng càng về xa, uy lực của đạo cảnh lại càng trở nên yếu ớt.

Nói cho đơn giản, toàn bộ quân đội của Trịnh Vân lúc này đã ngưng lại thành một thể, đạo cảnh bao trùm toàn bộ quân sĩ, mà mỗi quân sĩ đều sở hữu đạo cảnh, đồng tâm hiệp lực ép quân của Lâm Ôn tới mức không thở nổi.

Đây tuyệt đối là tư thế nghiền ép.

– Lên!

Tiếng gầm giận dữ của Lâm Ôn vang vọng toàn bộ chiến trường, như một tiếng chuông cổ đầy túc sát tràn vào tâm trí của mỗi quân sĩ, khiến hai mắt vốn đờ đẫn của họ dần chuyển sang màu đỏ. Giống như tức nước vỡ bờ, một ngàn quân chợt liều chết lao lên, không cần mạng sống mà công kích, hoàn toàn là đấu pháp lấy mạng đổi mạng.

– Giết!


– Giết….

Tiếng gầm của Lâm Ôn lúc này trở nên cuồng bạo như kinh lôi, chấn cho quân địch đầu ong ong tác hưởng, nhất thời choáng váng không rõ phương hướng! Đây chính là đạo cảnh của hắn, Lôi Đình Đạo Cảnh! Trong khoảnh khắc này, Lâm Ôn vậy mà lĩnh ngộ ra một diệu dụng khác của đạo cảnh! Lôi Âm Chấn Thần!

Nhưng… chưa dừng lại ở đó!

– Giết!!!!!!!!!!!!!

Một ngàn trọng giáp binh lúc này cũng gần như điên cuồng, mỗi người đều gào thét ra thứ âm thanh đầy sát phát của chiến trường. Nhưng kỳ diệu ở chỗ, những âm thanh này vậy mà có tiết tấu lạ thường, tiếng tiếng như lôi đình, mặc dù không bá đạo như Lâm Ôn, nhưng cũng đủ khiến kẻ địch đầu váng mắt hoa.

Phập phập, leng keng…

Những tiếng sắc bén thủng da rách thịt, hòa cùng với những âm thanh va chạm của sắt thép tràn ngập chiến trường, theo đó là hàng loạt thi thể vĩnh viễn ngã xuống, trong đó có quân của Lâm Ôn, cũng có Phi Hổ quân, nhưng lạ kỳ, số lượng Phi Hổ quân ngã xuống vậy mà xấp xỉ với quân sĩ của Lâm Ôn.

Đây chính là sức mạnh của dòng “đạo cảnh chiến trường”.

Không chỉ đè ép kẻ địch, mà còn ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của quân đội thành một thể, tướng quân có được đạo cảnh mạnh mẽ, mà mỗi quân sĩ lại đều có thể vận dụng sức mạnh của đạo cảnh!

Cái gọi là nhiều người thế lớn, chính là như vậy!

Đây cũng chính là tinh túy của chiến tranh, tinh túy của những cường giả lớn lên từ chiến tranh!

Quân đội, không chỉ là những con kiến để cường giả đồ sát! Họ chính là những phần tử của một chỉnh thể hùng mạnh nhất, có thể phá vỡ mọi ranh giới, diệt sát cường giả!

Lâm Ôn, vào thời khắc này, vậy mà lĩnh ngộ được tinh túy trong đó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.